Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 36


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 36

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Anh không phải là Hà Phác Ngọc


Hôm trước Ba Trí Dũng có đến Vạn Cảng một chuyến, nhưng bởi vì là việc tư nên ông cũng không xuất trình thẻ cảnh sát.

Cũng may là thế, nếu không chắc chắn trong công ty sẽ xuất hiện lời đồn: Cảnh sát đến tận cửa để điều tra Kinh Mịch Ngọc.

Ông thấy Kinh Mịch Ngọc khá bận rộn nên đã hẹn cô vào sáng thứ bảy. Tối thứ sáu, Ba Trí Dũng gửi tin nhắn để xác nhận thời gian lại lần nữa.

Lúc đó, Kinh Mịch Ngọc đang đứng ngay cửa phòng bếp giám sát Yến Ngọc rửa chén. Đúng là mỹ nam, đến động tác rửa chén cũng đẹp mắt quá trời!

Điện thoại rung lên hai lần. Cô cầm lên xem, là tin nhắn của Ba Trí Dũng.

Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Yến Ngọc.

Tên đã rời dây cung thì không thu lại được. Có lẽ, ngay thời điểm Kinh Mịch Ngọc vì cái tên Hà Phác Ngọc mà đến Bắc Tú thì chuyện tìm ngọc này không phải cô muốn ngừng thì có thể ngừng.

Kinh Mịch Ngọc vẫn chọn OneFool làm nơi gặp mặt với Ba Trí Dũng.

Tôn Nhiên, Yến Ngọc và Trương Thăng Vinh đang bàn bạc những hạng mục hợp tác trong hợp đồng ở quán cà phê phía đối diện.

Hai quán cà phê tuy cách nhau không xa nhưng sự nhộn nhịp, đắt khách thì chênh nhau rất nhiều. Ngay cả Kinh Mịch Ngọc cũng hoài nghi liệu có phải OneFool sắp sập tiệm rồi hay không.

Ba Trí Dũng không biết nhiều về cà phê nên học theo Kinh Mịch Ngọc kêu một ly cà phê đá size L.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi thì Ba Trí Dũng ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói, “Kinh tiểu thư, hôm nay tôi không đến để điều tra nên sẽ không quanh co lòng vòng. Cho hỏi vì sao cháu lại kết giao với nhiều người đàn ông trong tên có chữ Ngọc như vậy?”

Kinh Mịch Ngọc bình tĩnh nhìn ông, “Tuy cảnh sát Ba nói mình không tra án nhưng khẩu khí thì vẫn nghiêm túc như thế.”

Ba Trí Dũng quệt miệng, cười cười, “Thói quen thôi, cũng coi như là bệnh nghề nghiệp. Đừng thấy lạ lẫm.”

“Vậy cho cháu hỏi một câu.” Hôm nay Kinh Mịch Ngọc kẻ đuôi mắt dài hơn thường ngày, đôi mắt cũng trở nên sắc sảo, lạnh lẽo hơn không ít, “Cảnh sát Ba hỏi thăm về tình trường của cháu, là vì mục đích gì?”

Ba Trí Dũng cười ha ha, chân mày cũng theo đó mà rung lên hai lần, “Không sai. Nếu đã là việc tư thì hẳn là tôi nên giải thích trước.”

Sau khi cười hai tiếng thì ánh mắt của ông cũng nhuộm một tầng hồi ức sầu bi, “Tôi đang đi tìm một người, tên là Hà Phác Ngọc, cỡ 28, 29 tuổi, trên đùi phải có một hình xăm dài, rộng hai cm hình chữ Ngọc.” Ba Trí Dũng kéo khóa kéo áo khoác, lấy từ túi trong ra tấm hình của một đứa trẻ, đặt trước mặt cô.

Đứa trẻ trên tấm hình khoảng một tuổi, đang nằm lì trên giường, mặc áo sơ mi trắng, quần đùi caro màu xanh. Trên đùi hình như có một chữ gì đó rất mờ.

Ba Trí Dũng nói, “Đứa trẻ này là con tôi.”

Con ngươi Kinh Mịch Ngọc đột nhiên co lại.

Ba Trí Dũng đã dự đoán được phản ứng của cô, cười hỏi, “Kinh tiểu thư, vậy tôi xin hỏi lại. Vì sao cháu lại kết giao với nhiều người đàn ông trong tên có chữ Ngọc như thế?”

Cô nhìn ông bằng ánh mắt dò xét, “Cảnh sát Ba có thể chứng minh đây là lời nói thật không? Sẽ không thả mồi câu để phá án đó chứ?”

Ba Trí Dũng gật đầu, “Tôi đã nói không phải để phá án thì chính là buổi nói chuyện phiếm giữa những người bạn với nhau thôi. Danh dự này tôi vẫn phải có.”

Tay trái Kinh Mịch Ngọc xoa lên vành môi. Kinh Mịch Ngọc biết rõ, nếu bản thân cô thừa nhận là đang tìm Hà Phác Ngọc thì Ba Trí Dũng sẽ trao đổi tình báo với cô. Nhưng nếu như cô vẫn tiếp tục giả ngu thì ông ấy sẽ rời đi ngay lập tức.

Ánh mắt của Kinh Mịch Ngọc vô thức nhìn về phía quán cà phê đối diện một cái.

Yến Ngọc đang ngồi ở đó, chỉ có điều chỗ cô ngồi bị khuất tầm nhìn, không nhìn thấy được.

Mặt đứa trẻ trong tấm hình này có chỗ tương tự với Ba Trí Dũng. Nhưng ngũ quan và gương mặt của Yến Ngọc, không giống Ba Trí Dũng một chút nào.

Kinh Mịch Ngọc muốn cược. Cô cược Yến Ngọc không phải là Hà Phác Ngọc.

Kinh Mịch Ngọc thả lỏng tư thế, thư giãn, thảnh thơi dựa vào ghế, “Không nghĩ tới cảnh sát Ba cũng đang tìm anh ta.”

“Ồ?” Mắt Ba Trí Dũng nhíu lại.

“Chẳng phải chú đã sớm đoán được nên mới đến tìm cháu sao?” Cô buồn cười nhìn ông, “Chú từng nói, manh mối của chú đến đâu thì gặp phải cháu ở đó. Hơn một năm trước, cái tên Hà Phác Ngọc này đã xuất hiện ở một buổi đấu giá đồ cổ ở Vu Âm, sau đó thì tới Bắc Tú, đến bây giờ thì vẫn còn ở đây. Thế nên cảnh sát Ba mới đi theo cái tên này mà tới.”

“Đúng vậy.”

“Vậy mục tiêu của chúng ta là giống nhau rồi.”

Ba Trí Dũng cười, “Tôi biết cháu đang tìm nó, nhưng vẫn không biết được nguyên nhân. Là thằng bé dùng cái tên này lừa tình cháu sao?”

Mắt Kinh Mịch Ngọc nhắm lại. Ông ta không biết nguyên nhân cô tìm kiếm Hà Phác Ngọc? Con ngươi cô đảo một vòng, nói một câu mơ hồ, “Cũng gần giống vậy.”

Ba Trí Dũng truy vấn, “Như lời cháu nói thì là cũng gần giống như nợ tình, ý là thế nào?”

Kinh Mịch Ngọc vẫn đang suy nghĩ phải nói ra lý do gì để có thể vừa lấy được tình báo, lại vừa có thể giấu diếm được chuyện ngọc núi Kinh.

Cô chậm rãi nói, “Hai nhà Kinh, Hà từng là chỗ quen biết cũ. Về sau, Hà gia dọn đến thành phố Ngô Bố, vẫn thường xuyên thư từ lui tới với nhà họ Kinh. Lúc biết được con trai của họ mất tích, Kinh gia vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc nhìn thấy tên của con trai nhỏ Hà gia thì ông cụ nhà cháu vẫn luôn kiên trì muốn tìm gốc rễ của Hà gia về. Chấp niệm của trưởng bối, người trẻ tuổi chúng cháu có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn ảnh chụp ban nãy, “Chỉ có điều, anh ta mang họ Hà, còn chú là họ Ba?”

“Con trai tôi theo họ mẹ.” Ba Trí Dũng giải thích, “Hà Đại Thập là ba vợ của tôi, vợ tôi tên là Ái Ngọc. Lúc thằng bé ra đời, tôi vẫn đang làm nhiệm vụ ở nơi khác, thỉnh thoảng mới có thể nói chuyện với vợ tôi một lần. Tên thằng bé cũng là do bọn họ đặt. Lúc đầu tôi cũng rất tức giận. Tại sao họ lại không thương lượng với tôi trước? Vợ tôi nói, là do ba vợ tôi kiên trì muốn hậu duệ của dòng họ phải theo họ Hà, hơn nữa còn phải xăm chữ. Chữ này, trên đùi phải vợ tôi cũng có xăm. Tôi có hỏi thì cô ấy nói là có quan hệ với đồ cổ. Còn đồ cổ gì thì cô ấy không nói đã cúp điện thoại.”

Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng lên hai ly cà phê đá.

Ba Trí Dũng uống một ngụm rồi mới nói tiếp, “Khi tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà mới phát hiện bọn họ đã đi rồi. Hàng xóm nói, lúc vợ tôi đến thành phố Phục Chúc để thăm người thân đã để lạc mất con trai tôi. Ba vợ tôi và cô ấy đi nơi khác tìm thằng bé, chưa từng quay lại.”

Ông vuốt ve ảnh chụp, “Đây là địa chỉ của nơi chụp hình mà tôi tìm được trong thư tay của cô ấy rồi đến nhờ ông chủ rửa ra thêm một tấm nữa.”

Ba Trí Dũng lại uống một ngụm cà phê, cảm giác lạnh buốt thoáng làm cho tâm tình ông trở nên ôn hòa hơn, “Tôi đã đi điều tra Hà Đại Thập và Hà Ái Ngọc. Sau khi Hà Đại Thập đi tìm thằng bé không bao lâu thì đã mất, được ghi chép rõ ràng, Hà Ái Ngọc thì không biết tung tích. Còn Hà Phác Ngọc, những người tôi tìm được đều không phải nó. Thằng bé mất tích khi mới hơn một tuổi. Nếu không phải cái tên này cứ xuất hiện ở những buổi đấu giá đồ cổ thì tôi cũng không tin được là con tôi vẫn còn sống.”

Kinh Mịch Ngọc rũ mắt. Người có tên Hà Phác Ngọc rất nhiều. Nhưng lại trùng hợp liên tục dính líu tới đồ cổ thì thật sự không bình thường.

Lúc này dáng vẻ của Ba Trí Dũng giống hệt như người đi lạc trong sa mạc đã lâu, cuối cùng lại tìm thấy được một ốc đảo.

Kinh Mịch Ngọc hơi mềm lòng nên đã an ủi ông, “Anh ta đã xuất hiện, coi như đã có chút hy vọng.”

Ba Trí Dũng suy nghĩ, nói, “Lúc đó thằng bé chỉ mới hơn một tuổi, sao có thể nhớ được tên mình chứ?”

“Có lẽ vợ chú đã để lại thông tin gì đó trên quần áo của anh ta.”

“Chuyện này thì chỉ có trời mới biết được.” Ba Trí Dũng nắm chặt ly cà phê đá, “Kinh tiểu thư, cháu đã tìm lâu như vậy, có tìm được manh mối gì không?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, mượn câu nói của lão Chu để trả lời, “Tìm một người giữa biển người mênh mông thế này cũng không dễ dàng như vậy.”

“Không thể tìm được thông tin của người đầu giá của buổi đấu giá đồ cổ. Cháu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Mấy năm này, có không ít đồ cổ có giá trị hơn trăm triệu, cũng có rất nhiều người sưu tầm lựa chọn phương án nặc danh, nhờ người phe thứ ba đại diện đấu giá. Đều là đồ quý hiếm nên sợ bị ngấp nghé cũng là chuyện bình thường.”

Ba Trí Dũng đẩy ly cà phê qua một bên, khuỷu tay chống lên bàn, hơi nghiêng người, “Vậy bây giờ để tôi phỏng đoán thử xem. Biển người mênh mông, tìm một người rất khó khăn. Cháu phát hiện có người dùng cái tên Hà Phác Ngọc này ở buổi đấu giá ở Bắc Tú, thế là lại đến đây.”

Kinh Mịch Ngọc ngậm ống hút, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ánh mắt của Ba Trí Dũng thâm thúy, vô cùng sắc sảo, “Nhưng cháu lại không tìm được người đấu giá kia, thế nên liền dùng một cách phô trương khác để tìm kiếm những người đàn ông trong tên có chữ Ngọc để từ đó ra ám hiệu với Hà Phác Ngọc đúng không? Để cho thằng bé biết đến sự tồn tại của cháu.”

Từng ngụm, từng ngụm cà phê đá rót vào yết hầu của Kinh Mịch Ngọc.

“Nếu thuận theo tư duy như vậy. Tôi lại tiếp tục phỏng đoán.” Ánh mắt sáng rỡ của Ba Trí Dũng nhìn cô, “Người dùng cái tên Hà Phác Ngọc để đấu giá đồ

cổ, có phải cũng giống như cháu, cũng đang phát ra ám hiệu, chờ cháu đến cửa tìm cậu ta? Hơn nữa, nếu xét theo trình tự thì người đó mới là người phát ra ám hiệu trước, còn cháu là người đến sau. Kinh tiểu thư, cháu đã từng phỏng đoán động cơ của cậu ta chưa?”

“Sao cháu có thể đoán được chứ? Đầu óc cháu kém xa một cảnh sát là chú nhiều.” Kinh Mịch Ngọc cười cười. “Tin tức thời sự quả nhiên không phải không có thật. Đứa con trai được nhận nuôi sau khi lớn lên, phát hiện ba mẹ mình không phải là ba mẹ ruột nên đã lên đường tìm lại đấng sinh thành của mình.”

Ba Trí Dũng cười khổ, “Nếu thằng bé muốn tìm lại ba mẹ ruột thì sẽ không xuất hiện ở những buổi đấu giá đồ cổ, mà sẽ phải liên hệ với cảnh sát để tìm dữ liệu DNA rồi lấy máu, thử máu chứ.”

“Chuyện này… Hay có thể là sự trùng hợp? Người đó cũng vừa khéo yêu thích đồ cổ, lại vừa khéo chọn cái tên Hà Phác Ngọc làm biệt danh.”

“Kinh nghiệm của một cảnh sát hình sự nói cho tôi biết, nếu có quá nhiều điểm trùng hợp thì đa số đều không đơn giản.”

“…” Thật ra, đây cũng chính là vấn đề mà Kinh Mịch Ngọc nghĩ mãi cũng không ra. Tại sao đầu mối của việc tìm kiếm ngọc núi Kinh này lại là Hà Phác Ngọc? Anh ta giống như đang cố ý chỉ dẫn phương hướng cho cô. Nhưng sau khi dẫn dắt cô đến Bắc Tú thì tại sao cô đã ở đây lâu như vậy mà anh ta vẫn chưa tìm đến?

“Tôi còn có một phỏng đoán khác.” Ba Trí Dũng cầm ly cà phê, uống một ngụm.

“Vâng, chú nói đi.”

Ông cẩn thận nhìn cô chằm chằm, “Việc tên cả mẹ lẫn con đều dùng một chữ như nhau là cực kỳ hiếm thấy. Hà Ái Ngọc, Hà Phác Ngọc… Tên của Kinh tiểu thư cũng có chữ Ngọc. Tôi đoán là, như cháu từng nói, cả hai nhà là chỗ quen biết cũ, căn cứ vào nguyên nhân liên quan đến đồ cổ nên tên của hậu bối cả hai nhà đều có chữ Ngọc. Hà Phác Ngọc và cháu ám chỉ qua lại lẫn nhau, cũng là vì món đồ cổ đó.”

Cảnh sát quả nhiên không hề đơn giản. Kinh Mịch Ngọc thấy hơi hối hận vì đã đồng ý buổi gặp mặt hôm nay.

“Kinh tiểu thư, nếu chuyện chỉ đơn giản là bạn cũ muốn tìm kiếm cháu của bạn mình thì có phải một năm qua cháu đã đặt quá nhiều tâm trí lên việc này không?” Khả năng nhìn mặt nói chuyện của Ba Trí Dũng quả nhiên rất lợi hại. Hình như ông ta cũng đã xác nhận được suy đoán của mình là chính xác, “Chỉ có điều, cháu ngoại trừ việc liên tục thay đổi bạn trai thì những thứ khác đều bình thường, cũng không có ý đồ phạm tội.”

Kinh Mịch Ngọc không nhịn được mà cười lên, “Nói một hồi lâu, ý của cảnh sát Ba vẫn là sau khi tra thêm được gì nữa thì sẽ lại đến tìm cháu phải không?”

“Tôi đã quen tìm manh mối trước rồi mới suy luận.” Ba Trí Dũng khoát tay, “Tuy Kinh tiểu thư nói mình đang tìm người, nhưng lại cho tôi một cảm giác, cháu càng quan tâm đến việc kết bạn hơn. Chưa kể những người đàn ông trong tên có chữ Ngọc bên cạnh cháu đều không phải là Hà Phác Ngọc.”

Trong lòng Kinh Mịch Ngọc rất vui vẻ. Nói như vậy là Yến Ngọc cũng không phải. Cô cười, “Cảnh sát Ba, lúc trước đúng là cháu muốn tìm Hà Phác Ngọc, nhưng dạo này bỗng dưng cảm thấy lười nên không tìm nữa.” Kinh Mịch Ngọc đưa tay, mang ý chúc phúc, “Chúc chú sớm ngày tìm được người thân.”

Ba Trí Dũng bắt tay cô, “Có tiện nói cho tôi biết là đồ cổ thế nào không?”

“Cháu cũng chưa từng thấy qua. Dù sao cũng là chuyện của trưởng bối hai bên. Cháu cảm thấy mệt mỏi nên không muốn tiếp tục nữa.”

“Tôi hiểu rồi.” Ba Trí Dũng gật đầu, “Kinh tiểu thư, cháu bây giờ so với ngày xưa, vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi thật sự rất mừng cho cháu.”

“Cảm ơn chú.” Kinh Mịch Ngọc nở nụ cười chân thành, “Cảnh sát Ba, cảm ơn chú. Nếu không có chú thì cháu đã sớm chết dưới lưỡi dao của bọn lưu manh rồi.”

“Có một cuộc sống tốt cũng là chuyện rất thoải mái.”

“Vâng.” Kinh Mịch Ngọc chào ông, “Nếu như cháu có tin tức của Hà Phác Ngọc thì nhất định sẽ nói với chú. Mong hai người sớm ngày đoàn tụ.”

“Cảm ơn cháu.”

****

Kinh Mịch Ngọc đi qua quán cà phêchếch ở phía đối diện. Diện mạo của nơi này sáng sủa, tươi mát hơn OneFool rất nhiều.

Kinh Mịch Ngọc vừa đẩy cửa ra thì đã nghe thấy âm thanh huyên náo truyền đến, lấn át cả tiếng nhạc trong tiệm. Cô vẫn là thích kiểu đóng cửa lại là thanh tĩnh kia của OneFool hơn.

Yến Ngọc và Tôn Nhiên đang ngồi ở cái bàn tròn ngay giữa. Diện mạo xuất sắc của cả hai làm cho các cô gái liên tục nhìn qua. Chỉ có hai người ngồi, không thấy ông chủ Trương Thăng Vinh của thập phương kia.

Thường khoảng cách giữa các bàn của những quán cà phê đông đúc khá hẹp, chỉ tầm một thước rưỡi.

Lưng Yến Ngọc thiếu điều muốn dán lên lưng của người phụ nữ bàn kế bên. Bỗng nhiên, người phụ nữ đó hất mái tóc dài hai lần, những sóng tóc lớn màu nâu hạ xuống trên vai Yến Ngọc.

Anh lung lay cánh tay, vậy mà tóc vẫn không rơi xuống.

Kinh Mịch Ngọc bước nhanh qua, đụng vào bả vai anh, bàn tay vỗ nhẹ.

Cuối cùng lọn tóc dài cũng rơi xuống.

Kinh Mịch Ngọc kéo một cái ghế từ bàn bên cạnh, ngang ngạnh chen ngay giữa hai người đàn ông, “Nè hai anh đẹp trai, nhìn từ xa hai người rất xứng đôi đó nha!”

Yến Ngọc và Tôn Nhiên đều đã quá quen thuộc với dáng vẻ làm màu này của cô nên cả hai chỉ tự mình dịch ghế sang bên một chút.

Kinh Mịch Ngọc cầm lấy nĩa, cắm vào một miếng bánh ngọt trên dĩa, “Chuyện hợp tác đã bàn ổn thỏa chưa?”

Yến Ngọc nói, “Chắc chắn là tiền lương sẽ tăng gấp đôi. Còn có thể trở mình được đến mức nào thì phải để xem năng lực của cậu ta.”

“Tôn Nhiên nhà chúng tôi từng là quán quân quyền anh đó.” Chính là giọng điệu khi gà mẹ bảo vệ gà con.

Tôn Nhiên lãnh đạm nhìn cô, “Bánh kem dính hết lên mặt cô rồi kìa.”

Yến Ngọc ngay lập tức đưa khăn giấy qua.

Kinh Mịch Ngọc lau môi, nheo mắt, tiếp tục ăn bánh. Cô nhìn ly cà phê đã uống hơn nửa của Yến Ngọc, rồi lại nhìn về phía bàn tay bị ánh nắng chiết xạ, phản chiếu thành một cái bóng lớn dưới bàn.

Tối qua bàn tay này đã làm vỡ hai cái chén của cô, sau đó Yến Ngọc cũng đã bị cô đuổi thẳng cẳng ra ngoài. Kinh Mịch Ngọc giành được thắng lợi tuyệt đối.

Kinh Mịch Ngọc rút một cái ống hút ra, chọc chọc tay của anh.

Lòng bàn tay Yến Ngọc hơi ngứa, nhìn về phía cô.

Kinh Mịch Ngọc tiếp tục chọt.

Yến Ngọc hơi nhíu chân mày.

Trước kia, anh cả ngày đều như gió xuân phơi phới, ngay cả lông mày cũng không thèm chau một cái. Bây giờ cuối cùng cũng đã học được cách nhíu mày rồi. Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy dáng vẻ giận nhưng lại không dám nói gì của anh như thế này thì cười rất vui vẻ.

Thật tốt! Anh không phải là Hà Phác Ngọc.

HẾT CHƯƠNG 36

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện