KSCN – Chương 37
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Cho em ôm, bồi em ngủ, con gà vàng của em ném đi được rồi đấy!”
Yến Ngọc dùng tay đè cái ống hút đó lại.
Kinh Mịch Ngọc không chọt anh được thì trợn to hai mắt kháng nghị. Đường kẻ mắt dài càng làm đôi mắt cô trở nên yếu đuối hơn.
Yến Ngọc không để ý đến cô, quay đầu nói chuyện nghiêm chỉnh với Tôn Nhiên, “Ở chỗ ông chủ Lữ anh còn bao nhiêu trận?”
“Tính luôn tuần này là bốn.” Tôn Nhiên lắc lắc ly cà phê, uống hết ngụm cuối cùng, “Hôm nay một trận, ngày mai nghỉ ngơi. Thứ hai, hai trận, thứ tư. Đánh xong thì sẽ rời đi.”
“Tính thua hay thắng?” Yến Ngọc nới lỏng lòng bàn tay.
Cái ông hút bị đè ép kia bị Kinh Mịch Ngọc lấy về. Cô đổi thành dùng ngón trỏ để chọt anh.
Tôn Nhiên nhìn thoáng qua động tác nhỏ của cô, ngây thơ đến không chịu được. “Thứ hai thì có một tên tuyển thủ đai vàng nên phải để hắn ta thắng. Mấy trận còn lại chỉ là để ông chủ Lữ kiếm tiền vé vào cửa thôi, thắng thua đều được. Để tôi nhìn đối thủ. Nếu xấu thì sẽ để hắn ta thắng.”
Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức trừng Tôn Nhiên, “Tại sao hắn ta xấu thì phải để hắn thắng?”
Tôn Nhiên chỉ vào mặt mình, “Miễn để hắn ghen ghét tôi.”
“Anh nhường bọn họ, còn bọn họ lại đánh anh bầm dập mặt mày.” Tôn Nhiên thường xuyên bị thương lúc thi đấu, cô nhìn mà đau lòng.
Tôn Nhiên bình tĩnh, ôn hòa, “Trong quyền anh, nếu đánh vào mặt thì sẽ được điểm cao.”
“Gương mặt này của anh đến bây giờ vẫn chưa méo mó đúng là do ông trời chiếu cố mà.” Kinh Mịch Ngọc tức giận nói.
Yến Ngọc bị ngón tay của Kinh Mịch Ngọc chọt ngưa ngứa nên bắt ngón trỏ của cô, vuốt ve hai lần, lại bị cô hất ra, “Mặc dù Trương Thăng Vinh biết anh thua nhiều trận đến vậy là do thân bất do kỷ, nhưng nếu anh mang đống thành tích này đi ăn máng khác thì nói chung vẫn không tốt lắm. Ngoại trừ cái trận nhất định phải thua kia thì mấy trận khác anh lật ngược tình thế đi, coi như là mánh lới để quảng cáo đi.”
“Sợ thắng quá đẹp thì ông chủ Lữ sẽ không thả tôi đi.” Một tay Tôn Nhiên đặt lên thành ghế trống bên cạnh. Từ trước đến nay anh ta luôn mặc quần áo rộng rãi nên dáng người bị che khuất. Động tác này đã làm áo thun bị kéo căng, phần vải vóc trước ngực cũng trở nên bó sát, để lộ dáng người săn chắc.
Người phụ nữ bàn bên nhìn chằm chằm, cà phê trong miệng chợt bị phun ra từ xoang mũi.
Tôn Nhiên lạnh lùng đặt tay xuống.
Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Ông ta có quyền gì mà không thả anh đi?”
Tôn Nhiên trả lời, “Tôi đoán.”
“Ông chủ Lữ đó chính là đồ keo kiệt. Còn khất nợ tiền lương anh nữa.” Kinh Mịch Ngọc khinh thường, “Sau tuần sau thì tranh thủ bái bai ông ta luôn đi.”
Yến Ngọc nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối lưng anh ban nãy đang buộc tóc tóc lại thành đuôi ngựa. Đuôi ngựa được cột lên rất cao, cô ta cũng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Yến Ngọc nhanh chóng đưa tay qua chắn ngay mặt Kinh Mịch Ngọc.
Tôn Nhiên cũng nhìn thấy động tác của người phụ nữ kia nhưng anh lại ngồi cách khá xa.
Người phụ nữ kia quay đầu thật mạnh, đuôi ngựa vung ngay mu bàn tay của Yến Ngọc. Cô ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh thì vội vàng di chuyển ghế ngồi sang một bên, ngồi chưa được hai giây đã đứng dậy rời đi.
Kinh Mịch Ngọc vuốt ve mặt mình.
“Có đau không?” Yến Ngọc đỡ lấy vai cô.
“Không sao.” Chỉ có điều, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, dễ chịu. Yến Ngọc càng ngày càng có phong thái của gà con.
Sau khi đoạn nhạc đệm này qua đi thì Yến Ngọc hỏi, “Hôm nay mấy giờ cậu thi đấu?”
Tôn Nhiên cầm ly cà phê trống không, “Tối nay. Chiều nay tôi về tập luyện trước.” Anh đưa ly cho nhân viên phục vụ rồi gọi thêm một ly Mocha size L.
Yến Ngọc trầm ngâm nói, “Tôi sẽ đến xem cậu thi đấu. Tương lai cậu vẫn còn cơ hội quay trở lại đấu trường. Giải nghệ ngay lúc đang ở thời kì đỉnh cao thì người xem mới có sự tiếc nuối.” Từ đó danh tiếng mới bền bỉ.
Tôn Nhiên không nóng lòng với những chuyện thế này, “Nói sau đi. Năm tôi hai mươi tuổi đã có thể có được vinh quang mà người khác có khi cả đời cũng không có được. Cuộc đời tôi như vậy cũng coi như đáng giá.”
“Nhưng bây giờ anh không có gì hết.” Kinh Mịch Ngọc không đành lòng, “Đã từng vinh quang, huy hoàng, đã từng có nhà, có xe, có người đẹp. Bây giờ lại thành trắng tay.”
Tôn Nhiên hiếm khi cười thoải mái như vậy, “Chẳng phải còn có cô sao?”
Kinh Mịch Ngọc mím môi, “Tôi lại không thể ở cùng anh cả đời.”
“Được rồi, tôi có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô gấp trăm lần. Đừng làm ra vẻ mặt cầu xin như vậy.” Tôn Nhiên gật đầu với Yến Ngọc, “Để tôi giữ lại cho anh một tấm vé hàng trước.”
“Em đi không?” Yến Ngọc nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc.
“Cô ấy không đi.” Tôn Nhiên trả lời thay cô, “Cô ấy không thể xem mấy cảnh đó.”
Kinh Mịch Ngọc chỉ từng xem Tôn Nhiên thi đấu một trận. Vì trận đó anh ta cố tình nhường nên đã thua rất thảm, những khán giả ngồi gần cô người thì reo hò, người thì chửi rủa. Mà Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy những vết máu trên mặt Tôn Nhiên cũng không có biểu cảm gì.
Từ đó về sau, Kinh Mịch Ngọc cũng không đến xem Tôn Nhiên thi đấu nữa.
Cách sống của cô và Tôn Nhiên đều là tự mình sống, đều là cá thể độc lập.
Kinh Mịch Ngọc từng nghe Tần Tu Ngọc nói Tôn Nhiên vênh váo, hung hăng, tuổi còn nhỏ đã thành danh. Nhưng mấy năm trước xảy ra một số chuyện nên anh mới không thiết tha gì danh lợi nữa. Còn sự tình cụ thể là thế nào thì Tần Tu Ngọc chỉ nói hai từ, “Đừng hỏi.”
Thật ra cách sống chung của cả hai người họ là như vậy. Không hỏi quá khứ, cũng không hỏi tương lai, nhưng lại rất quan tâm lẫn nhau. Là người mà có được một người bạn tốt như vậy, cuộc đời mới được xem là đáng giá.
****
Ba người họ đi ăn trưa cùng nhau.
Yến Ngọc là người trả tiền, vì sau lần thanh toán hóa đơn hôm trước thì Kinh Mịch Ngọc vẫn chưa “hồi máu” kịp.
Sau khi Tôn Nhiên ăn xong thì về trước để tập luyện.
Từ cửa sổ phòng bao nhìn ra ngoài có một cái hồ nhân tạo, mặt sóng lăn tăn.
Kinh Mịch Ngọc nhấm nháp vài miếng trái cây sau bữa ăn, “Đêm nay Tôn Nhiên nhất định sẽ thắng sao?”
“Phải xem thực lực của đối thủ đã. Nếu em muốn đi xem thì đi đi.” Yến Ngọc bóc quýt giúp cô, giống như đang phục vụ một thiếu phu nhân vậy.
“Nếu thắng thì tôi còn miễn cưỡng đi.” Cô dùng ngón tay quét qua mặt mình, “Nếu thua thì tôi sẽ không vui.”
“Vậy để tôi quay phim lại. Nếu thắng sẽ đưa em xem, thua thì xóa” Anh đưa quýt đến miệng cô.
Kinh Mịch Ngọc cắn một miếng, rất ngọt ngào, hương vị cũng thấm xuống tận đáy lòng, “Tôi phát hiện giá trị lợi dụng của anh rất cao.”
Yến Ngọc cật lực tiến cử, “Vậy em còn không tranh thủ thời gian xác định quan hệ với tôi? Cho em ôm, bồi em ngủ, con gà vàng của em ném đi được rồi đấy!”
Ánh mắt sâu kín của cô lướt từ gương mặt xuống đến chân anh.
“Em thích dáng người có cơ bắp như Tôn Nhiên sao?” Yến Ngọc lại tách một múi quýt, đưa đến miệng cô, “Em yên tâm đi. Nếu em muốn cơ bắp thì tôi cũng có, nếu không tin có thể cởi cho em kiểm tra.”
Kinh Mịch Ngọc ngậm miếng quýt, nhéo nhéo vai anh, “Cũng tạm.” Kể từ khi biết anh không phải là Hà Phác Ngọc, bản thân cũng cách rất xa sự trói buộc với ngọc núi Kinh thì thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc nhìn Yến Ngọc, cô cũng không nhịn được mà cười đến không khép miệng.
Yến Ngọc lấy một trái chuối tiêu lớn nhất từ trong mâm đựng trái cây ra, nhét vào trong tay cô. “Em đo đi, kích thước của tôi lớn hơn trái này rất nhiều, khi bồi em ngủ chắc chắn sẽ khiến em hài lòng.”
Sắc mặt Kinh Mịch Ngọc tối sầm, thiếu chút nữa đã bóp nát trái chuối tiêu.
Yến Ngọc lại giúp cô lột vỏ chuối, nở nụ cười chân thành, “Em ngậm thử xem.”
Cô hung hăn cắn một miếng đã đi hơn nửa trái.
Thái dương của Yến Ngọc như nhảy lên một cái.
Cảm xúc của Kinh Mịch Ngọc rất lạnh lẽo, cẩn thận nhai nuốt. Sau khi cô nuốt xong nửa trái chuối tiêu thì lỗ mãng bóp mặt anh hai cái, “Sao tôi lại có cảm giác, từ lúc tôi cứu anh thì anh lập tức mê tôi như điếu đổ vậy?”
“Báo ân.” Một tay Yến Ngọc nắm lấy tay Kinh Mịch Ngọc, hôn lên lòng bàn tay cô.
“Muốn báo đáp trong bao lâu?” Cô ngứa đến mức muốn rút tay về ngay lập tức.
Yến Ngọc nắm chặt không buông, “Những người bạn trai trước của em, lâu nhất là bao lâu?”
“Rất rất lâu.”
“Một năm đổi chín người, lâu ở chỗ nào?”
Kinh Mịch Ngọc không dám nhớ lại, chỉ nở một nụ cười nghịch ngợm, “Anh ghen à?” Cô rất nhớ Yến Ngọc lúc vừa đuối nước lên. Khi đó anh có ý vị hơn rất nhiều.
Yến Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, tách năm ngón tay của cô ra, mười ngón tay đan xen.
Kinh Mịch Ngọc đối ghế, nhích lại gần anh, không có ý tốt hỏi, “Anh thật sự có đam mê NTR[1] à?”
[1] NTR (Netorare: 寝取られ ) là một thể loại truyện manga hoặc phim anime nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác cướp và chiếm đoạt.
“Không có.” Yến Ngọc rất bình tĩnh, “Trong lúc chúng ta có quan hệ thì nhất định phải chung thủy. Còn những lúc khác tôi sẽ không xen vào chuyện của em.”
“Ồ?” Năm ngón tay đang nắm tay anh của Kinh Mịch Ngọc xòe ra, rồi lại nắm, rồi lại xòe, “Vậy nếu buổi tối tôi “hook up[2]” với Tôn Nhiên thì anh cũng sẽ không tức giận đúng không?”
[2] Hook up là từ tiếng lóng, chỉ việc làm tình với ai đó, chỉ vì tình dục, không vì tình yêu (thường là người qua đường hoặc không có quan hệ bạn trai – bạn gái/ vợ – chồng). Mình vẫn chưa tìm được từ tiếng Việt nào để diễn tả chính xác.
Ánh mắt của Yến Ngọc không hề thay đổi, “Em nói lớn tiếng như vậy là hy vọng tôi sẽ có phản ứng gì?”
Lúc khoảng cách mặt giữa hai người chỉ còn 15 cm thì Kinh Mịch Ngọc dừng lại, “Kiểm tra anh một
“Trước kia có bao nhiêu người đàn ông rót tinh dịch vào cũng không liên quan gì đến tôi. Việc này cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của tôi với em.” Tay còn lại của Yến Ngọc đặt lên eo cô, “Chỉ có điều, bây giờ em nói ra câu như thế, đúng là làm tôi thật sự không thoải mái.” Rất không thoải mái.
Kinh Mịch Ngọc cười cười nhìn anh, “Sao lại không thoải mái?” Cô không hề hoảng sợ, dù chỉ một chút.
Yến Ngọc kéo cô vào trong ngực, trầm giọng nói, “Em đừng nghĩ tôi thân sĩ đến thế.”
Kinh Mịch Ngọc vùi trong lòng ngực anh, “Từ lúc tôi quen biết anh đến nay, anh vẫn luôn không tệ.”
Yến Ngọc cười, “Lừa gạt mà em cũng tin.” Bên dưới mặt băng phẳng lì chính là dòng nước tuyết lạnh đến thấu xương. Nhưng trước khi phá được lớp băng thì dù cô muốn nhìn trộm cũng không được.
Yến Ngọc cúi đầu nhìn vành tai nhỏ nhắn của cô, chóp mũi chạm nhẹ một cái.
Kinh Mịch Ngọc rụt rụt người.
Lại chạm thêm hai lần nữa, cộng thêm hơi thở nóng hổi phà vào tai. Tai Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức trở nên hồng hồng, “Đoán xem, bây giờ trong lòng tôi muốn làm gì nhất?”
Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu, ra vẻ suy nghĩ, “Anh muốn điên cuồng làm thịt tôi?”
Yến Ngọc nở nụ cười.
Trước kia lúc Kinh Mịch Ngọc nhìn Yến Ngọc thì diện mạo của anh rất thu hút người khác. Bây giờ Yến Ngọc đang cười, nụ cười còn xen lẫn những cảm xúc khác, vừa có vẻ nguy hiểm lại vừa khắc chế. Yếu tố phía sau nhiều hơn rất nhiều. Điều này khiến Kinh Mịch Ngọc yên tâm hơn không ít.
Yến Ngọc chỉ mặt kính trong suốt trên tường phòng bao, “Nhìn thấy gì không?”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu. Nhà hàng này trang trí theo phong cách Trung Hoa, tấm kính hai mặt lúc này đang phản chiếu cảnh hồ ngoài cửa sổ, có cây, có hoa.
“Tôi muốn đè em vào đó.” Yến Ngọc nhẹ nhàng mút sụn tai cô, “Bộ đầm này của em, chỉ cần kéo khóa kéo thì sẽ rơi xuống, không thể che thân. Sau đó, từng món, từng món đồ lót của em sẽ bị tôi cởi ra. Em nhất định sẽ muốn chạy trốn, nhưng em trốn không thoát. Em chỉ có thể nhìn vào gương, trơ mắt nhìn tôi làm em mạnh mẽ đến thế nào. Em như thế chắc chắn sẽ cực kỳ đáng thương. Khuất nhục, bất lực, lớp trang điểm trên mặt cũng sẽ bị nước mắt làm cho nhòe đi.” Yến Ngọc cười khẽ một tiếng, “Nhưng tôi chính là không buông tha em.”
Kinh Mịch Ngọc nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh, con ngươi không hề chứa đựng tia ham muốn nào, “Nét mặt của anh hoàn toàn không thể hiện như thế, không tương xứng với lời nói của anh chút nào.”
Yến Ngọc xoa đầu cô, ôn nhu nói, “Bởi vì tôi sợ sẽ hù dọa đến em, nên không dám lời nói đi đôi với hành động.”
Kinh Mịch Ngọc giả vờ khóc mấy tiếng, “Tôi rất sợ, anh mau dẫn tôi đi đi.” Cô đẩy Yến Ngọc ra, đứng dậy.
“Thế nên, việc ‘hook up’ mà em nói rất nguy hiểm.” Yến Ngọc đứng lên, dẫn dắt từng bước, “Nếu em ngoan ngoãn, tôi đương nhiên sẽ cưng chiều em, cưng chiều đến khi em nguyện ý cho tôi làm.”
Kinh Mịch Ngọc hừ một tiếng, “Làm xong thì vứt tôi sang một bên ngay lập tức?”
“Làm xong một lần thì sẽ làm tiếp chứ sao? Em ăn một bữa cơm rồi thì bữa tiếp theo sẽ tự thấy no à?”
Kinh Mịch Ngọc nghiêng mắt nhìn anh, “Sớm biết thế tôi đã không cứu anh làm gì, để anh trôi nổi trên biển rồi biến thành cậu bé Pi luôn cho rồi[3].”
[3] Cậu bé Pi là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết “Cuộc đời của Pi” của nhà văn người Canada Yann Martel. Tác phẩm kể về cậu bé Piscine Molitor Patel, sau đó, cậu tự gọi mình là Pi. Pi là con trai của một chủ vườn thú tại vùng Pondicherry của Ấn Độ. Để tránh những biến cố chính trị, gia đình cậu chuyển toàn bộ vườn thú tới Canada trên một con tàu của Nhật Bản có tên là Tsimtsum. Con tàu đã gặp một cơn bão lớn và chìm, còn Pi lạc mất gia đình mình, cậu sống sót trên chiếc thuyền cứu hộ cùng một con hổ Bengal có tên Richard Parker, một con linh cẩu, một con đười ươi và một con ngựa vằn. Cuối cùng, chỉ còn lại con hổ và cậu lênh đênh trên biển. Sử dụng những hiểu biết về nuôi dưỡng thú hoang, Pi đã duy trì sự sống của cả cậu và Richard Parker cho tới khi cả hai dạt lên một bờ biển.
Lúc này, Kinh Mịch Ngọc nhìn ra phía cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hồ nhân tạo nho nhỏ, trên đường đi gần cửa sổ đặt một cái ghế gỗ. Cành cây, đóa hoa, tất cả vẽ nên một khung cảnh đầy sắc màu, hòa cùng bầu không khí mát mẻ bên hồ.
Mùa xuân ở Bắc Tú, cũng có lúc đẹp đến vậy.
Kinh Mịch Ngọc cười rộ lên, “Tấm kính này phản chiếu phong cảnh thiên nhiên đẹp đến vậy. Nên anh đừng có mà suy nghĩ đầy những tư tưởng không đứng đắn ở trong đầu.”
“Vậy chuyện ‘hook up’ của em là nghiêm túc à?”
Kinh Mịch Ngọc nghẹn lời, cầm túi xách đánh về phía người anh. Yến Ngọc thuận tay kéo dây túi một cái, Kinh Mịch Ngọc cũng theo đó mà ngã nhào vào ngực anh.
Yến Ngọc ôm chặt Kinh Mịch Ngọc, tay phải nâng cằm cô, “Hôm nào tôi phải cường bạo em mới được. Chỉ có điều, nếu cưỡng hôn thì hoàn cảnh này cũng xem như là phù hợp.” Anh hôn cô một cái. Chỉ kéo dài trong một giây.
Yến Ngọc kéo Kinh Mịch Ngọc, mở cửa bước ra ngoài.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa khom người tiễn khách thì nghe được người đàn ông nói, “Tối nay em đi xem trận đấu với tôi đi. Đối thủ của Tôn Nhiên là người của ông chủ Lữ, không có thành tựu gì cả.”
Người phụ nữ nói, “Tôi không thể nhìn cảnh máu tươi đầm đìa.”
“Tôn Nhiên chỉ cần hai, ba quyền là có thể thắng anh ta rồi.”
“Thật hay giả đó? Hắn ta yếu đến vậy à?”
“Sao em không nói, là do Tôn Nhiên quá mạnh.”
Âm thanh của hai người họ dần đi xa.
Nhân viên phục vụ bước vào phòng bao thu dọn chén dĩa, lúc đưa mắt nhìn về phía cái ghế gỗ trơ trọi ngoài cửa sổ thì bỗng thấy hai bông hoa lệ đường[4] đậu xuống mặt băng ghế.
[4]
HẾT CHƯƠNG 37
Xoài: Mọi người hãy yêu thương mình đi =)))) Mình đã edit trúng chương này ngay quán nước, giữa thanh thiên bạch nhật đó =)))) Má đỏ lét như trái táo luôn =))))