Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 38


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 38

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Chuông lớn gõ vang


Từ giờ đến trận đấu còn vài tiếng nữa.

Yến Ngọc muốn đi dạo một lát. Nhưng Kinh Mịch Ngọc cảm thấy bây giờ cho dù anh đề nghị việc gì thì đều làm cô nghi ngờ anh muốn chiếm tiện nghi của mình. Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Tôi muốn ngủ trưa.”

Hôm nay hai người họ lái xe riêng tới, đậu ở bãi đậu xe nơi lần đầu gặp và có xung đột với nhau. Nhà hàng cách nơi đó khoảng chừng 800, 900m.

Lúc bước qua mặt tiền của OneFool thì cô nói, “Sau này nếu anh muốn nói chuyện thì có thể đến quán này, cực kỳ thanh tĩnh.” Hơn nữa cũng sẽ không bị phụ nữ hất tóc.

Ban đầu cô muốn hỏi, chẳng phải hôm tết anh đã từng đến đây rồi sao? Nhưng suy nghĩ hai lần thì lại thôi.

“Được.” Yến Ngọc nhìn bảng tên màu đen quán xiêu vẹo, vẫn là hình nón bảo hiểm ngàn năm không đổi của nhân vật Stormtrooper trong Star Wars.

“Phải rồi.” Tay Kinh Mịch Ngọc bị anh nắm, bốn ngón tay cong cong, khều lòng bàn tay anh, “Trước kia tôi không dám hỏi. Chuyện xô xát giữa tôi với anh, Kỳ Ngọc Phong đã bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?”

Khóe miệng Yến Ngọc cong lên đến là xấu xa, “Một chiếc xe mới.”

“Tôi chưa thấy anh chạy bao giờ.” Ngày nào anh cũng lái chiếc xe của Cát Tịnh Chi, chính là chiếc xe màu đỏ cợt nhả, giống hệt như tâm hồn anh vậy.

“Chiếc xe thể thao đó là của ba tôi. Kỳ Ngọc Phong bồi thường một khoản tiền để nâng cấp. Tuổi ba tôi đã cao nhưng lại rất thích lái xe thể thao để tán gái.” Từ lần trước lúc Yến Ngọc nói xấu Yến Phong Hoa với Kinh Mịch Ngọc thì bây giờ anh nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, “Tầm thường.”

Cô mỉm cười, “Còn anh thì lại có sở thích nửa đêm trèo cửa sổ khách sạn.”

“Đó là tôi hưởng ứng lời nói của em còn gì.” Yến Ngọc cúi đầu cười, “Ban đêm lúc ra ngoài tôi còn phải đội mũ đeo kính. Nếu mẹ tôi biết tôi nhúng tay vào mấy vụ này có khi sẽ đánh tôi ấy chứ.”

“Anh đây là bịt tai trộm chuông. Nếu không muốn thì đừng đi.”

“Thành công là được rồi.”

Lúc đi ngang qua một cửa tiệm quần áo, Kinh Mịch Ngọc thấy hình bóng mình và Yến Ngọc phản chiếu thành hai cái bóng xám trên cửa kính khung đen pha lê trong suốt của cửa hàng. Không biết có phải do tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy ngay cả cái bóng của anh cũng đẹp hơn cô.

Khi hai người đi đến bãi đậu xe, tay Kinh Mịch Ngọc chỉ về một phía, “Tôi đậu xe ở khu D.” Lúc trước, bởi vì có sự xuất hiện của Kỳ Ngọc Phong mà cô cảm thấy cảnh đường phố nơi này rất xám xịt. Bây giờ sau khi nhìn thấy sự đông đúc, tấp nập của nơi này, cô mới biết được, thì ra khu này vẫn rất ăn nên làm ra.

“Tôi đậu ở khu A.” Yến Ngọc nắm tay cô không buông, “Em về đâu ngủ trưa?”

“Đương nhiên là về nhà tôi. Chẳng lẽ lại về nhà anh?” Nửa câu sau là Kinh Mịch Ngọc vô tình nói nối tiếp câu trước mà thôi.

“Giường nhà em hơi nhỏ. Nếu chúng ta muốn ngủ chung thì chỉ có thể ôm chặt nhau mà thôi.” Yến Ngọc nắm tay cô đi về phía khu D, “Chỉ có điều, vẫn là về nhà em đi. Ngồi xe em, còn xe tôi hôm nào tôi sẽ qua lấy sau.

Thật trùng hợp, khu D cũng chính là địa điểm hai người xảy ra xung đột ngày đó. Xe của Kinh Mịch Ngọc cũng đang đậu ngay hướng hôm ấy, chỉ cách nơi đậu cũ ba, bốn chỗ.

Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên giả bộ như chân bị mềm nhũn, “Thật đáng sợ. Ngày 18 tháng 2, tôi đã gặp phải ma quỷ từ địa ngục tới ở đây đó.” Lúc cô nói hai từ “ma quỷ” đã không nhịn được mà nở nụ cười, khóe miệng cong cong.

“Giả tạo.” Tuy Yến Ngọc nói như thế nhưng vẫn duỗi tay vịn chặt eo Kinh Mịch Ngọc, nâng cơ thể đang giả vờ mềm nhũn của cô lên.

Chuyện này, nếu là Tôn Nhiên hay Củng Ngọc Quán thì sau khi nói cô giả tạo, bọn họ sẽ mặc kệ cô. Chỉ có Yến Ngọc mới chịu phối hợp với cô thôi. Kinh Mịch Ngọc vui như mở cờ trong bụng, véo mặt Yến Ngọc, “Vừa ngoan lại vừa nghe lời.” Cô thật sự không chống cự nổi mà thuận theo mị lực của soái ca, thiếu điều muốn ôm Yến Ngọc vào lòng rồi dùng hết sức mà nhào nặn.

Yến Ngọc cũng khá hiểu được sở thích của Kinh Mịch Ngọc nên đã ngoan ngoãn để mặc cô nắn véo, cho dù mặt bị bóp thành tùm lum hình thù kỳ lạ cũng không lên tiếng một câu.

Kinh Mịch Ngọc thỏa mãn vỗ vỗ mặt Yến Ngọc, hai ngón tay trỏ kéo khóe miệng anh lên thành một đường cong.

Sau đó thì buông ra.

Đúng là càng biết nghe lời thì càng nhìn càng thấy đáng yêu. 

****

Cả đường đi về đều không bị kẹt xe.

Kinh Mịch Ngọc cởi giày cao gót, mang dép lê đi về phía phòng ngủ. Cô cũng không thèm nhìn Yến Ngọc đang ở sau lưng một cái mà chỉ nói, “Anh ngủ ở ghế sofa, tôi ngủ ở phòng ngủ. Ngủ ngon.”

Kinh Mịch Ngọc ngáp một cái rồi đóng cửa một cái “phịch.”

Cánh cửa xám đóng sầm lại trước mặt Yến Ngọc. Lúc anh tính đi ra ban công thì cửa phòng lại mở.

Kinh Mịch Ngọc đã tùy ý cột mái tóc dài tán loạn của mình lên, bước đến.

Cánh tay dài của Yến Ngọc đưa ra, kéo cô vào trong ngực.

Kinh Mịch Ngọc đang mang dép lê, chỉ cao đến vai Yến Ngọc nên không thể không ngửa đầu nhìn anh.

Yến Ngọc hơi thu lại biểu cảm của mình, cúi đầu, “Hôn một cái?”

Kinh Mịch Ngọc vội vàng dùng mu bàn tay ngăn cản, “Tôi đi tẩy trang.” Trong ấn tượng của cô, mỗi lần anh muốn hôn thì đều sẽ nói trước. Bé ngoan!

Anh hơi nhướng mày, buông cô ra.

Kinh Mịch Ngọc tẩy trang, rửa mặt xong thì bước ra khỏi nhà tắm, lúc nhìn thấy Yến Ngọc đang ngồi trên ghế salon thì trừng mắt một cái.

Anh cười cười, vừa ôn hòa lại bình tĩnh.

Kinh Mịch Ngọc đóng cửa phòng ngủ một lần nữa.

Yến Ngọc ngồi không bao lâu thì ra ngoài ban công hút thuốc.

Chỗ ở này của Kinh Mịch Ngọc rất tốt, giao thông rất thuận tiện, tiền thuê cũng khá cao. Nhìn chi phí ăn mặc bình thường của cô, tuy không thể nói là xa xỉ nhưng cũng không phải là hàng phổ thông. Còn nếu nói đến túi xách hàng hiệu thì anh đã thấy cô dùng mấy cái rồi.

Yến Ngọc dựa vào lan can, vừa nhả khói vừa nhìn về phía chỗ phơi quần áo.

Háo sắc là thiên tính của đàn ông. Anh đúng là có cảm giác với cô, không cần phải che giấu.

Kinh Mịch Ngọc thích mặc đồ lót theo bộ, cũng thường mặc váy. Chân cô thon dài, eo nhỏ không xương, dáng người từ trên thân váy đổ lên rất đẹp. Rất nhiều người bạn gái cũ của Yến Ngọc so với Kinh Mịch Ngọc đẹp hơn nhiều, dáng người cũng nóng bỏng hơn không ít, nhưng lại có một số đặc điểm không so được với cô.

Vẻ đẹp bên ngoài, chỉ cần thuận mắt là được rồi. Dung mạo của Kinh Mịch Ngọc nếu so với anh thì kém xa, nhưng đứng giữa những người qua đường thì cô lại trở thành mỹ nữ.

Yến Ngọc ngậm điếu thuốc, đưa tay móc vào chiếc áo lót màu tím nhạt trên giàn phơi đồ, lật qua phần nhãn mác.

Là cup C.

Bây giờ anh và cô chỉ cách nhau vỏn vẹn một bức tường. Nếu anh cầm thú hơn một chút thì đã có thể mở cửa vào phòng làm cô rồi. Từ khi anh tự an ủi lúc ở Vu Âm đến nay đã nửa tháng, dục vọng cũng đã kiềm nén đủ lâu rồi.

Chỉ có điều, anh luôn có tính nhẫn nại với con mồi của mình.

Yến Ngọc chậm rãi thở khói ra từ xoang mũi, nhìn về phía xa xa.

Kiến trúc cũ, mới xếp xen kẽ nhau, dòng xe cộ và người đi đường dừng rồi lại đi. Có một chiếc xe chuyên dụng đang cưa nhánh của một cái cây cành lá xum xuê bên đường, kế bên là hàng cây đã bị cưa “trọc lóc.” Vỏ cây sần sùi gần như ngả màu đen và mặt cắt mới cóng trắng ngà như phô bày khoảng cách giữa các thời đại.

Yến Ngọc đã hút xong điếu thuốc. Ngọn lửa khô nóng do những món đồ lót mơ màng kia thắp lên cũng dần dần lắng xuống. Anh trở về phòng khách, đi đến bàn làm việc của Kinh Mịch Ngọc.

Bể cá đó, tối hôm qua anh đã từng hỏi thử. Cô nói là nuôi thay một người bạn.

Anh đoán là nam, bởi vì căn bản cô không có bạn nữ.

Ngăn kéo bàn làm việc có đặt vài tờ giấy, mặt giấy bị úp xuống. Nét bút vẽ xấu xí ở tờ đầu tiên hằn đến mặt sau.

Yến Ngọc rút ra xem, thiếu chút nữa đã bật cười.

Trang này là tư liệu cơ bản của anh, ảnh chụp bị vẽ đến lộn xộn. Trang kế tiếp là tình sử của anh trong quá khứ.

Nhưng thật ra cũng không có thông tin nào hữu dụng.

Thế mà cô vẫn chưa ném đi.

Yến Ngọc lướt qua vài lần rồi đặt tư liệu về chỗ cũ.

****

Kinh Mịch Ngọc ngủ cũng không được bao lâu, chắc tầm nửa tiếng.

Sau khi rời giường, cô áp tai vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.

Không nghe thấy gì hết.

Cô mở cửa, nhìn thấy Yến Ngọc đang dựa người vào ghế sofa chơi, trên bàn trà có một lon Pepsi, một bịch đậu phộng, nghiễm nhiên coi mình là chủ nhà.

Kinh Mịch Ngọc cởi dép

lê chân phải ra, nhấc chân lên đá anh như đá chó con, “Anh không ngủ à?”

“Không, đang chơi game với Dư Tinh Hà.” Yến Ngọc nhìn thoáng qua bàn chân ngay tầm mắt mình. Bởi vì thiết kế của giày mà ngón chân và bàn chân của cô bị phơi nắng thành hai màu khác nhau. Ngón chân tròn trịa, đáng yêu cực kỳ.

Kinh Mịch Ngọc thị uy thành công, rút chân về, mang dép, đi về phía tủ lạnh lấy nước uống.

Không có Pepsi, chỉ còn Coca Cola.

Cô mở một lon Coca Cola, uống hai hớp rồi lại đặt kế lon Pepsi của anh.

Một xanh một đỏ, khoảng cách tầm bảy, tám cm.

Kinh Mịch Ngọc nhích cái lon qua cho đến khi hai lon nước dựa sát vào nhau.

Cô cười cười.

Kinh Mịch Ngọc thích uống Coca Cola nên đã mua một thùng nhỏ. Còn Pepsi là lúc cô đi siêu thị, vì để đủ hóa đơn nên đã lấy hai lon, không ngờ hai màu này để cạnh nhau nhìn thật đẹp mắt.

Kinh Mịch Ngọc lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình chung cho hai lon cola.

Ừm… Chụp không đẹp lắm.

Thế là cô quay vòng vòng hai lon nước để tìm góc chụp đẹp. Trong lúc vô tình, cô đạp phải chân Yến Ngọc, ghét bỏ đá đá.

Anh đành phải đổi chỗ cho cô.

Kinh Mịch Ngọc chụp mấy tấm, đều không hài lòng lắm.

Cô lại dọn dẹp sạch sẽ mấy vật linh tinh xung quanh, nhưng bối cảnh vẫn rất bình thường.

Kinh Mịch Ngọc lấy một cái đèn nhỏ tới để chiếu sáng rồi chụp.

Đứng chụp lại không đẹp.

Cô lắc lắc lon Pepsi của Yến Ngọc, còn thừa cũng không nhiều, thế là vỗ vỗ anh, “Tôi ra lệnh cho anh uống sạch nó ngay lập tức.”

“Ừm.” Đôi mắt và hai tay của Yến Ngọc cũng không rời khỏi điện thoại.

Kinh Mịch Ngọc đút ống hút đến bên miệng anh, nhìn Yến Ngọc hoàn thành mệnh lệnh của mình.

Kinh Mịch Ngọc cũng uống ực ực hết lon của mình rồi đặt hai cái lon sóng đôi với nhau. Cuối cùng cũng chụp xong một tấm hình.

Cô vui vẻ ngồi dựa vào ghế sofa, bận rộn chỉnh thêm hiệu ứng và chỉnh sửa kích thước.

Sau khi Kinh Mịch Ngọc làm xong một loạt động tác này thì Yến Ngọc vẫn còn đang chơi game.

Kinh Mịch Ngọc nhớ lúc những người đàn ông khác chơi game thì luôn la lối om sòm. Cô còn tính nếu Yến Ngọc nói một câu thô tục nào thì cô sẽ quát anh thật lớn, “Không được chửi thề!” Nhưng mà, anh lại rất yên tĩnh, không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

Kinh Mịch Ngọc giơ tay chụp anh.

Người bên cạnh đúng là có giá trị nhan sắc cao vút. Cô nhìn nửa mặt đang cúi xuống của anh. Trước đó đúng là không nghĩ tới, nhưng bây giờ bỗng nhiên có vài ký ức. Yến Ngọc, từ nội tâm đến mắt, môi, hơi giống một ai đó.

Kinh Mịch Ngọc đấm bóp đầu.

Ký ức vẫn chưa xuất hiện rõ ràng, nhưng ngược lại bọt khí Coca Cola lại làm cô nấc lên một cái.

Từ khi nói hai từ “đi ị” trước mặt Yến Ngọc thì Kinh Mịch Ngọc cũng lười giữ gìn hình tượng của mình, nhích đến bên cạnh anh. Cô không biết trò chơi này, nhìn cũng không hiểu gì, nhàm chán nên lại xoa bóp cánh tay của Yến Ngọc, bắp thịt rắn chắc, rồi lại bóp bóp mặt anh.

Chỉ thiếu điều chưa xem Yến Ngọc là gà bông vàng mà đùa bỡn.

Yến Ngọc đánh xong ván này thì cự tuyệt lời mời gia nhập nhóm của Dư Tinh Hà. Anh quăng di động, đưa tay ôm lấy eo Kinh Mịch Ngọc, nở nụ cười, “Đùa giỡn lưu manh với tôi?”

Kinh Mịch Ngọc nâng tay anh lên, bốn ngón tay chọt vào giữa những khe hở, “Dáng vẻ không nói lời nào của anh nhìn hệt như gà bông vàng.” Siêu đáng yêu!

Yến Ngọc nghiêng đầu nhìn Kinh Mịch Ngọc, càng lúc càng kề sát cô, “Động tay động chân. Tôi nhịn em lâu rồi.” Ánh mắt của anh dừng lại trên môi cô hai giây, lại ngước mắt, dò hỏi, “Hôn mấy cái nhé?”

Kinh Mịch Ngọc không nói chuyện, chỉ mấp máy môi.

Giống như đang phát tín hiệu cự tuyệt, chỉ có điều, anh vẫn cắn vào hai cánh môi của cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lúc Yến Ngọc cắn cô, giữa răng môi phát ra âm thanh “chụt chụt” mập mờ.

Kinh Mịch Ngọc nghiêng đầu né anh, lưng tựa trên ghế sofa, tính co chân lại thì bị một tay Yến Ngọc ngăn trở, nửa quỳ trước mặt Kinh Mịch Ngọc. Lúc cúi người, bóng đen của anh như bao cả người cô lại.

Kinh Mịch Ngọc hơi đẩy anh ra.

Yến Ngọc trấn an cô, nói, “Tôi chỉ muốn lấy phần thưởng của mình thôi. Hôn mấy cái thì sẽ không làm em.”

“Lời nói của đàn ông không đáng tin.”

“Nhưng của gà bông vàng thì có thể tin mà.”

“…” Có người đàn ông nào chủ động thừa nhận mình là gà bông vàng không?

“Em chỉ cần giải cơn khát của tôi là được rồi. Kéo dài quá lâu, tôi sẽ không chỉ là khát, mà lại thành đói bụng. Đến lúc đó chúng ta sẽ không đến xem Tôn Nhiên thi đấu được đâu. Vừa không có thời gian, lại không có thể lực.”

“Nếu tôi muốn cự tuyệt thì có phải anh sẽ dẹp hết mấy cái ý nghĩ điên cuồng của anh không?”

“Tôi sẽ hỏi đến khi em đồng ý mới thôi.

“…” Kinh Mịch Ngọc dựa vào bờ vai của anh.

Yến Ngọc đỡ lấy cổ và lưng Kinh Mịch Ngọc, đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán cô, đến mắt, gương mặt, rồi chạm vào môi cô, trằn trọc.

Kinh Mịch Ngọc nhẹ nhắm mắt lại, đầu óc rối bời, rất nhiều ký ức mơ hồ hiện ra, không tài nào phân rõ thật hư.

Bỗng nhiên, như có tiếng chuông lớn gõ vang. Kinh Mịch Ngọc giật mình, hoàn hồn.

Yến Ngọc vuốt môi cô, màu mắt đen như mực, “Hôn vài lần, đã xong.”

HẾT CHƯƠNG 38


Xoài: Suốt ngày ôm ôm hôn hôn ???? 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện