KSCN – Chương 5
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Xoài, bigfishhh
Ngồi ăn lẩu với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?
Trên nền gạch nhám nhà vệ sinh loang lổ vài vết đỏ, ngoại trừ đoạn son môi đứt gãy thì còn lại chính là vết máu.
Hình dạng của những vết máu đều có đầu thật dày, đuôi nhỏ mảnh, hệt như phiên bản phóng đại của nòng nọc nhỏ. Vết đuôi nhỏ nhất càng lúc càng mỏng, đứt đoạn ngay trước cửa phòng.
Uông Thành Oánh vừa mới cảm thấy khó chịu trong lòng. Lúc ở cùng Yến Ngọc, cảm xúc của cô luôn sa sút, lại không thể nói ra được bản thân đang bất mãn chỗ nào. Anh thừa nhận đang theo đuổi cô, cô không vui. Nhưng thời điểm anh không thừa nhận lúc trước, cô cũng không vui.
Vì thế, cô dứt khoát trốn đi vệ sinh.
Uông Thành Oánh bước vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, cô lập tức che miệng, sợ mình phát ra âm thanh chói tai. Sau khi sự kinh hoảng ban đầu trôi qua, cô lui ra ngoài hành lang, nhìn trái nhìn phải.
Một nhân viên phục vụ vừa vặn bước vào thang máy dưới lầu.
Cô cảm thấy ngoại trừ người quen, ai cũng không tin được nên không cầu cứu nhân viên phục vụ, trở lại phòng vệ sinh.
Cô né vết máu, chậm rãi bước vào phòng vệ sinh.
Dán tai ở cửa vài giây cũng không nghe được âm thanh gì, cô bèn quỳ xuống, nằm sấp trên mặt đất, thông qua khoảng trống gần mười centimet dưới cửa nhìn thấy một người phụ nữ ngồi nghiêng ngả.
Cô nhẹ giọng hỏi, “Này, cô sao rồi?”
Không ai đáp lại.
Uông Thành Oánh tranh thủ thời gian gọi điện cho Yến Ngọc. Cô không dám rời khỏi đây vì từng nghe bạn học nói, ở những chốn ăn chơi như thế này, có người chuyên môn làm những hành động thấp hèn bỉ ổi với những cô gái bất tỉnh, gọi nôm na là “Nhặt thi[1].”
[1] Nôm na là bị cưỡng bức.
Cho dù người phụ nữ ở bên trong đã từng bị “nhặt” qua hay chưa, cũng không thể lại để cô ấy dấn thân vào nguy hiểm.
Một lát sau, Uông Thành Oánh nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ trước cửa. Cô không chắc có phải là Yến Ngọc hay không, nên đành phải cố ý tăng âm lượng, giống như một cô gái nhỏ cố tình gây sự, “Yến Tị, anh còn chưa đến dỗ em, thì em sẽ không để ý đến anh nữa. Hừ!” Dù ngoài miệng cố tình làm ra vẻ, nhưng trong lòng lại sợ cực kì.
Giọng nói trêu chọc của Yến Ngọc vang lên, “Em muốn không để ý đến anh thế nào?”
Uông Thành Oánh rốt cuộc cũng thở dài một hơi, lập tức chạy đến kéo tay anh ta.
Yến Ngọc đang muốn trấn an vài câu thì Tôn Nhiên gọi điện thoại đến.
Tôn Nhiên phải mất một ít thời gian mới có thể hiểu được lời nói đó của Kinh Mịch Ngọc. Anh đi thẳng vào vấn đề, “Bạn của tôi đang gặp nguy hiểm ở phòng vệ sinh Tụ Bắc. Anh hiểu rõ nơi đó, nhất định phải giúp tôi bảo vệ cô ấy. Bây giờ tôi đang trên đường đến.”
Lượng máu trên đất không nhiều, vết thương cũng không sâu. Yến Ngọc trả lời, “Được.”
****
Kinh Mịch Ngọc tỉnh lại trong một căn phòng bừa bộn, mở mắt ra chỉ thấy ánh sáng vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn đứng[2].
[2]
Đảo đảo tròng mắt, cô nhìn thấy ảnh chụp trên tường, thở phào nhẹ nhõm, là hình lúc Tôn Nhiên tham gia và đoạt giải ở cuộc thi boxing MMA. Anh ta nói sau khi chia tay với cô, vì để xua tan vận xui nên đổi phòng ở mới, xem ra chính là nơi này.
Kinh Mịch Ngọc giơ giơ ngón tay, động đậy ngón chân, đều đã hoạt động tự nhiên, lại sờ ngực trái của mình, hết thảy đều bình thường, tiếng tim đập đinh tai nhức óc trước khi hôn mê cũng đã hết.
Cô ho một tiếng, vén chăn bước xuống.
Sau đó, cửa phòng bị Tôn Nhiên kéo ra, “Tỉnh?”
“…” Cuống họng cô khô khốc, muốn trả lời nhưng cuối cùng lại quyết định giữ im lặng.
“Lý Nguyên Bách đã tới.” Lý Nguyên Bách là bạn của Tôn Nhiên, là một bác sĩ. Khi tham gia thi đấu, Tôn Nhiên thỉnh thoảng cũng có chấn thương, nên Lý Nguyên Bách liền trở thành bác sĩ gia đình của anh ta.
Cô lại ho khan hai lần, khó khăn mở miệng, “Tôi sẽ bị di chứng sao?”
Tôn Nhiên cầm lấy bệnh án nhìn một chút, giải thích, “Bên trong người cô là thuốc mê, sau khi dược hiệu qua hết thì sẽ không sao. Bất quá cô từng bị dị ứng nên sẽ phải tịnh dưỡng lâu hơn một chút.”
“Cảm ơn.” Lúc trước cô từng cảm thấy cái chết là một sự giải thoát, bây giờ lại phát hiện bản thân mình có chút sợ chết.
“Mẹ tôi[3] chỉ lo nhắc nhở tôi, cuối cùng chính mình lại trúng chiêu.” Tôn Nhiên vừa nói móc Kinh Mịch Ngọc, đồng thời tay lại đưa tới, cầm chăn đắp lên người cô, “Chỗ này của tôi không có thiết bị sưởi ấm.”
[3] Ở chương 4, Tôn Nhiên từng ví Kinh Mịch Ngọc như mẹ của mình.
Cô gật đầu, dùng mền bọc lấy chính mình.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi siêu thị mua chút đồ, đêm nay ăn cơm ở nhà tôi.” Anh ta cầm lấy ví tiền, đóng cửa phòng lại giúp cô rồi đi ra ngoài.
Kinh Mịch Ngọc nằm trên giường nhớ lại tình huống ở Tụ Bắc, khá chắc chắn rằng ngoài cô ra thì chưa có ai từng chạm qua li nước chanh kia. Đến Bắc Tú đã một năm, ngoại trừ việc đã chia tay chín lần ra thì cô luôn rất an phận thủ thường.
Cô xoay người, liếc thấy cặp bao tay rơi xuống từ bên giường Tôn Nhiên. Đồ vật của gà con[4] đúng là mang lại cảm giác an toàn.
[4] Ở chương 2, Kinh Mịch Ngọc từng ví von Tôn Nhiên là gà con, còn mình là gà mẹ.
Chẳng hề buồn ngủ nên cô cũng nằm không nổi nữa.
Cô xuống giường, lạnh đến run rẩy một chút, rất muốn lập tức, lập tức ăn một nồi lẩu.
Cô nhìn thấy túi xách mình đang treo ở cuối giường, đi qua lấy xuống
Điện thoại và cây son đã mất.
Kinh Mịch Ngọc lấy hộp phấn nền ra, trong gương thấy được một gương mặt loang lổ. Cô gỡ mi giả xuống, lại dùng bông tẩy trang lau đi lớp trang điểm.
Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô tìm ở trên tường nửa ngày cũng không chạm được chốt đèn ở phòng khách. Mượn ánh sáng hắt vào phòng, cô xác định được vị trí nhà vệ sinh, lần mò bước qua.
Không ngờ lập tức đụng phải chỗ tựa lưng ghế sofa, thế mà lại bắt được một cái đầu người.
Chẳng lẽ Tôn Nhiên có sở thích không bị muốn ai phát hiện?
Cô vội buông tay ra.
“Tỉnh?” Đầu người nói chuyện, là một giọng nam trung rõ ràng.
Cô cảm thấy mình đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng lại chắc chắn không quen biết, “Làm phiền rồi.” Cô ra vẻ bình tĩnh, đi về phía nhà vệ sinh.
Đột nhiên đèn sáng.
Cô quay đầu nhìn một cái.
Dưới ánh đèn trắng mờ nhạt, anh tuấn như ngọc thạch, như say như không.
Kinh Mịch Ngọc lập tức điều chỉnh biểu cảm, sau đó mới nhớ đến mình lúc này đang để mặt mộc, sau khi lau đi lớp trang điểm thì cặp mắt cũng nhỏ đi một vòng. Bất quá thua người không thua trận, không có lớp đánh mắt thì cô vẫn còn nụ cười, “Chào anh.”
Yến Ngọc cười nhếch mép không nói gì, ngồi trên ghế sofa.
Cô quay người bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Mặc dù phòng ở của Tôn Nhiên không có thứ gì đáng tiền, nhưng cứ để Yến Ngọc tự do ra vào như thế là sao? Con gà con này có thể có lòng phòng bị một chút có được hay không?
Kinh Mịch Ngọc vội vàng rửa mặt. Cô hé cửa ra một chút, nhìn trộm Yến Ngọc.
Anh ta vẫn ngồi đằng kia cúi đầu chơi điện thoại.
Cô rón rén bước ra ngoài.
Ngón tay của Yến Ngọc tạm ngưng, con ngươi nghiêng qua nhìn cô.
Cô trốn ở chỗ tựa lưng ghế sofa, nhìn anh ta một chút rồi hai bước đi một bước nhảy về phía phòng ngủ, gấp gáp đóng cửa lại.
Kinh Mịch Ngọc trang điểm lại một lần nữa.
Sau khi trang điểm xong thì Tôn Nhiên cũng về tới.
Anh ta giới thiệu với Kinh Mịch Ngọc, “Yến Tị là người đã cứu cô. May mà lúc đó anh ta cũng đang ở Tụ Bắc, nếu không tôi cũng không cách nào chạy tới kịp.”
Cô có chút giật mình.
Tôn Nhiên nói với Yến Ngọc, “Còn đây là bạn gái cũ của tôi, tên là Kinh Mịch Ngọc.” Anh ta muốn bổ sung một câu, cũng là một sao chổi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Yến Ngọc mỉm cười.
****
Ngồi ăn lẩu chung với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?
Là một bi kịch.
Kinh Mịch Ngọc giành không lại hai người họ, chỉ có thể gặm vài cọng rau xanh nát.
Đói quá!
Vất vả lắm mới mò được một con tôm tươi thì đũa của Tôn Nhiên đã chắn trước mặt cô, “Cô đang bị dị ứng, Lý Nguyên Bách nói không được ăn tôm.”
Cô duy trì phong độ nhìn con tôm bị Yến Ngọc kẹp đi mất. Không đành lòng nhìn tiếp, cô không còn gì để nói, đành hỏi một câu, “Nghe nói Yến tiên sinh là fan hâm mộ của Tôn Nhiên?”
“Có thể xem là như vậy.” Tay trái Yến Ngọc cầm đũa, nhẹ nhàng cắn con tôm tươi.
Cô khổ sở, lại nhìn thấy hai cọng rau lềnh bềnh trên nồi lẩu, thì càng khổ sở hơn.
Tôn Nhiên nhìn lớp trang điểm đỏ tươi của cô, rồi đến cặp lông mày nhíu chặt thì đặt thịt viên của mình vào
Kinh Mịch Ngọc nhai thịt viên, vụng trộm dò xét Yến Ngọc.
Cặp mắt hoa đào, chân mày lưỡi kiếm[5], trời sinh trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô gặp Yến Ngọc bao nhiêu lần, thì anh ta có bấy nhiêu loại khí chất: cuồng vọng, mệt mỏi, khinh bạc, còn bây giờ lại là ôn hòa. Cô dường như đã hãm sâu vào màn sương mù dày đặc, mỗi lần đều muốn chạy ra, nhưng cuối cùng phát hiện bản thân lại dậm chân ngay vạch xuất phát.
Người đàn ông thắt bím kia nói đúng, Yến Ngọc thật sự quá nguy hiểm.
Lúc Yến Ngọc cầm chai coca, ánh mắt cũng hướng về phía cô.
Cô ra vẻ lơ đãng nhìn qua chỗ khác.
Anh ta rót coca cho Tôn Nhiên, hỏi tiếp, “Cô Kinh uống không?”
“Cảm ơn.” Cô đưa li đến, “Yến tiên sinh, tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Mời nói.” Kinh Mịch Ngọc học theo ngữ khí nhẹ nhàng của Tôn Nhiên.
“Sự cố như tôi hôm nay ở Tụ Bắc có thường hay xảy ra không?”
Yến Ngọc gật đầu, “Có, nhưng không nhiều.”
Tôn Nhiên nói tiếp, “Nơi đó rồng rắn lẫn lộn, lại còn xảy ra sự việc thế này. Cô đừng một thân một mình đến đó nữa.”
“Ừm.” Vậy rõ ràng Kinh Mịch Ngọc chỉ là một trong những người vô tội bị hại, mà không phải có người cố ý nhắm vào cô, không biết nên cảm thấy vui vẻ hay thất vọng, “Nơi đó có camera không?”
Tôn Nhiên nói, “Có thể kiểm tra, nhưng ở đại sảnh nhiều người qua lại, cũng che mất nhiều chi tiết, không thấy rõ lắm.”
Yến Ngọc uống coca, “Có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sau khi nồi lẩu sôi, Tôn Nhiên thả mì sợi và thịt viên vào, “Tô mì này cho cô.”
Kinh Mịch Ngọc ăn xong một nồi mì thì bị Tôn Nhiên đuổi đi rửa chén.
Tiếng vòi nước chảy ào ào.
Cô đột nhiên có cảm giác khác thường, ngẩng đầu một cái, khung nhôm hợp kim của tủ đựng chén phản chiếu một nửa bên mặt của Yến Ngọc. Cô cúi đầu, dời tầm mắt.
Yến Ngọc nói, “Kinh tiểu thư, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Kinh Mịch Ngọc đã từng nghe qua loại âm điệu không có ý tốt này, là vào ngày hai người lần đầu gặp nhau. Cô xếp xong chén đũa, quay người lại, “Không biết đây là cách anh bắt chuyện, hay anh thật sự có cảm giác đã từng gặp qua tôi.”
“Kỳ Ngọc Phong nếu biết được bản thân vì cô mà đã thanh toán một khoản bồi thường kếch xù, cũng không đổi lấy được sự quay đầu của tình cũ, thì không biết sẽ cảm thấy thiệt thòi bao nhiêu.” Anh ta cười xấu xa, sự ôn hòa lúc nãy lập tức tan thành mây khói.
Cô nhẹ nhàng chống tay, nửa dựa mông vào bồn rửa rau, “Yến tiên sinh, tôi và anh vốn không quen biết, nhưng anh đối với tôi… hình như có chút địch ý?”
Anh ta vô tội nói, “Tôi cho rằng mình là ân nhân cứu mạng của cô.”
Cô bị chặn họng một lúc.
Yến Ngọc bước vào nhà bếp, dùng tư thế hệt như cô tựa vào bên kia, “Nghe nói Kỳ Ngọc Phong có một nốt ruồi chu sa[6], là cô sao?”
[6] Ý chỉ người mà Kỳ Ngọc Phong yêu. Mình sẽ đính kèm chú thích rõ hơn ở chương 7.
“Anh đùa gì thế?”
“Thật giả lẫn lộn.”
“Tôi và anh ta chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, chưa kể việc anh ta bồi thường tôi cũng không biết chút gì.” Lúc gặp mặt, Kỳ Ngọc Phong thế nhưng một câu cũng không nói.
“Để tôi nhớ lại.” Yến Ngọc cầm một cái chén cô đã rửa sạch lên, nhìn kĩ hoa văn trên đó, “Ngày 18 tháng trước, trời nhiều mây, mưa nhẹ, còn có sương mù. Dáng vẻ cô nhìn Kỳ Ngọc Phong, hệt như nữ quỷ nghìn năm đang tìm lại mối nợ tình kiếp trước.”
Cái này là kiểu ví von ch* gì vậy! Cuộc đời này từng có hai người đàn ông so sánh cô với nữ quỷ, thật không may, bọn họ hiện tại đều ở trong căn phòng này. “Thời điểm Yến tiên sinh cướp con tôm đó, tôi cũng nhìn anh bằng ánh mắt như thế.” Nhưng anh ta vẫn tàn nhẫn ăn con tôm kia.
Yến Ngọc thả cái chén trong tay. Cô còn chưa kịp kêu lên, thì anh ta đã chụp lại. Anh ta đặt cái chén xuống, “Cho nên, tôi có thể hiểu vẻ mặt như thế là thể hiện sự khát vọng sao?”
“Là đói khát và lạnh lẽo.” Cô hơi tủi thân, nhẹ nhàng nói, “Yến tiên sinh, tôi rất cảm kích việc hôm nay anh đã cứu tôi, càng không muốn đối địch với anh. Nốt ruồi chu sa kia của Kỳ Ngọc Phong không có quan hệ gì với tôi, thật đấy!”
Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt đôi môi mở ra khép lại của cô, cuối cùng bật ra một tiếng cười tùy tiện, “Miệng rộng thật.” Nhìn thấy cô nhanh chóng mím môi, anh lại nói, “Nhưng cười lên lại rất đẹp mắt.”
Hoặc phải nói, lúc cười lớn mới là đẹp nhất. Như lúc cô vừa trang điểm xong, nhe răng cười một cái, khóe môi dài nhướng lên, mười phần thư thái.
Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc khẽ động. Cô đây là trong lúc vô ý, đã câu dẫn được người đàn ông này ư?
HẾT CHƯƠNG 5
[5] Chân mày lưỡi kiếm: Lông mày tạo thành hình tam giác, đầu và đuôi chân mày dáng nhọn. có hình dạng tương tự lưới kiếm hoặc là thanh đao, có nhiều chỗ khía cạnh nhọn hoắt, gọn gàng hơn so với lông mày tam giác.
Đàn ông sở hữu đôi lông mày này thường là người thành đạt, không quyền cao chức trọng thì cũng là chủ doanh nghiệp. Đặc điểm của những người này là: nghĩa khí, tính tình ngay thẳng, trí tuệ tốt, lòng tự tôn cũng cao.
Xoài có lời muốn nói: “Gà con” Tôn Nhiên của chúng ta là thi đấu boxing, không phải cận chiến. Vì chương này có nhắc đến cuộc thi MMA nên mình đã nhận ra sự sai lầm này :< Thật xin lỗi mọi người TvT Mọi người có hài lòng về sự đánh úp ngày hôm nay không =)))) Ban đầu tính 4 chương lận đó, mà làm hong kịp nên hẹn mai nha ♥