Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 6


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 6

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Tự do muôn năm!”


Kinh Mịch Ngọc cười lớn, “Vậy là Yến tiên sinh không tính toán đến chiếc xe nữa phải không?”

Yến Ngọc nói, “Việc này Kỳ Ngọc Phong đã ra mặt giải quyết rồi.”

“Vậy thái độ thù địch của anh?” Đôi con ngươi dưới lớp trang điểm mắt của cô chợt lóe sáng.

“Việc này –” Anh kéo dài thanh điệu, dài đến mức trái tim của cô cũng bị kéo theo, “Phải xem quan hệ giữa cô và Kỳ Ngọc Phong.”

“Làm sao thì anh mới chịu buông tha tôi?” Cười, Kinh Mịch Ngọc gắng sức mà cười.

Yến Ngọc buồn cười hỏi, “Buông tha? Chẳng lẽ tôi giống ăn cướp lắm à?”

Không phải ăn cướp, mà là giống thợ săn. Cô vẫn dùng nụ cười làm vũ khí, “Nhưng anh không tin tôi, tôi rất sợ.”

“Một người sắp trở thành anh rể của tôi, đột nhiên bị truyền ra chuyện xấu với cô. Cô không hiếu kỳ sao?”

“Không, tôi chỉ cảm thấy như một trò đùa.” Lúc này, cô kín đáo cười, “Mà trên đời này, buồn cười nhất chính là trò đùa.”

“Trò đùa gì thế?” Tôn Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, xuất hiện. Anh ta híp mắt, cảm thấy đôi nam nữ trong nhà bếp có chút kỳ lạ, “Hai người đang kể chuyện cười à?”

“Chuyện cười nhạt, không có gì vui đâu.” Kinh Mịch Ngọc xoay người tiếp tục rửa chén.

Yến Ngọc bước ra khỏi phòng bếp. Tầm mười phút sau, anh nhận được một cuộc điện thoại nên rời đi.

Vừa đóng cửa, Kinh Mịch Ngọc lập tức khiển trách Tôn Nhiên, “Anh chỉ mới quen biết anh ta có vài ngày mà đã dám cho người ta vào nhà.”

Tôn Nhiên không quan tâm, “Không sao, dù sao tôi cũng phải dọn nhà.”

“Lại muốn dọn đi?”

“Cô đã tới, tôi cũng không dám ở lâu.”

Kinh Mịch Ngọc lười phải thảo luận chuyện ma quỷ cùng anh ta, nghiêm mặt nói, “Trước đó tôi đã gặp qua người đàn ông kia, tên của anh ta vốn dĩ không phải Yến Tị.”

Tôn Nhiên cũng không kinh ngạc, “Tôi biết. Tên thật là Yến Ngọc.”

Cô lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Anh ta nói cho anh biết?”

“Cái tên Yến Tị này, trong tai tôi nghe vang dội hơn Yến Ngọc nhiều. Anh ta là người đầu tư của câu lạc bộ Thập Phương Bác Kích.”

Rốt cuộc là Điêu Tranh Kha đã đưa cho mình phần tư liệu thế nào vậy? Là cố ý ư? Cô cố gắng đè nén sự lo lắng và nghi ngại này xuống, hỏi, “Anh rất thân với anh ta?”

Tôn Nhiên liếc cô một cái, “Vừa nghe tên thật thì đã định có ý đồ với người ta?”

Cô cười cười.

Tôn Nhiên suy nghĩ, “Cô từng bị người đàn ông trong tên có chữ ‘Ngọc’ tổn thương, có đúng không?”

Kinh Mịch Ngọc trầm mặc, không biết là thừa nhận hay phủ nhận.

“Yến Tị không phải là người mà cô có thể đối phó được.” Tôn Nhiên không truy hỏi tới cùng nữa, “Tôi muốn ngủ. Hôm nay, chi phí đi lại cộng tiền khám bệnh của Lý Nguyên Bách, tiền nguyên liệu nấu lẩu, tổng cộng là năm trăm đồng. Đưa xong thì cô có thể về.”

“…”

****

Ngày hôm sau là chủ nhật, nên Kinh Mịch Ngọc đi mua điện thoại mới, lắp SIM vào.

Vừa mở máy đã nhận được yêu cầu kết bạn của Kỳ Ngọc Phong trên Weibo, cô giả vờ như không thấy được, bỏ qua.

Giữa trưa Kinh Mịch Ngọc đến một nhà hàng fastfood. Tôn Nhiên nói hai ngày này cô chỉ có thể ăn thịt heo, thì ăn hamburger chắc là được nhỉ?

Từ khi bắt đầu bước vào cửa, Kinh Mịch Ngọc đã mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt quỷ dị đang dõi theo cô. Cô quay đầu nhiều lần nhưng cũng không phát hiện được ai khả nghi.

Kinh Mịch Ngọc gọi món như thường lệ.

Vừa ngồi xuống, cách đó không xa có một người đàn ông liên tục nhìn về hướng cô. Anh ta để một quả đầu hình nấm ngang trán, đeo một cặp kính gọng đen bản lớn, nửa gương mặt đều bị che khuất.

Cô uống một ngụm Coca.

Người đàn ông đó bước về phía bên này.

Bây giờ cô mới nhìn rõ. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rộng thùng thình, bên ngoài khoác một chiếc áo len xám đen, quần jeans lỏng lẻo, số đo không vừa. Đũng quần rũ xuống tới đùi, ngay mắt cá chân là mấy tầng nếp gấp xếp chồng lên nhau.

Dáng dấp của người đó rất cao, nhưng khi đi lại cong lưng hệt như dáng đi của mèo nên cũng bị thấp đi một khúc.

Kinh Mịch Ngọc nhìn phương hướng của anh ta, xem ra mục tiêu chính là cô.

Cô nhắm mắt lại, cắn ống hút.

Anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh.

Nhưng mà, người đó lại nói bên tai cô, “Kinh Mịch Ngọc.”

Ba chữ rõ ràng như thế, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn kèm theo giọng mũi nhè nhẹ. Trong số những người đàn ông cô biết, có một người giống như vậy, nhưng người đàn ông đó tuyệt đối không có hình tượng lôi thôi như trước mắt này.

Người đàn ông nhấc quần lên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng lặp lại tên cô một lần nữa, “Kinh Mịch Ngọc.”

Đúng rồi, chính là giọng mũi này.

Kinh Mịch Ngọc nhìn miệng người đó, có chút không thể nhớ nổi ngoại hình thật sự của anh ta, chỉ nhớ rõ mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao.

Người đó nắm nắm mái tóc nấm, kéo cặp kính to bản xuống hơn phân nửa, ánh mắt thanh tịnh, “Trùng hợp vậy.”

Cô đáp, “Củng Ngọc Quán.”

Đây là người bạn trai thứ sáu của cô, lúc trước là người dẫn truyện trên đài truyền hình trực tiếp, tính cách không nóng không lạnh.

Nửa năm trước, người nói chia tay là cô.

Anh ta liên tục gật đầu, hưng phấn đến mức chạy đến bên bờ biển vừa đốt pháo hoa, vừa livestream trong vòng bạn bè: “Tự do muôn năm!”

Thời điểm chùm pháo hoa đầu tiên thắp sáng cả bầu trời đêm, cô đã ẩn đi vòng bạn bè của anh ta.

Lão Chu chụp màn hình gửi cô, “Đây là chùm pháo hoa vì cháu mà nở rộ, cũng tốn nhiều công sức. Coi như nó có lòng.”

Ăn mừng chia tay bằng một màn pháo hoa, thì thật lòng ở chỗ nào?

Về sau hai người rất ít khi liên lạc.

Không ngờ vẻ ngoài của anh ta lại trở thành như vậy.

Kinh Mịch Ngọc chỉ vào quần áo anh ta, “Anh đây là lập chí làm trạch nam rồi?”

“Suỵt.” Củng Ngọc Quán chỉnh lại cặp kính, sửa sang tóc giả, gương mặt khuất dưới kiểu đầu nấm, “Tôi bây giờ là nhân vật công chúng, không nên lộ mặt.”

Nếu như không phải vì hoàn cảnh không cho phép thì chắc chắn cô đã chống nạnh lên cười to. Kinh Mịch Ngọc tuy nhịn được, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý trêu chọc không giấu được.

Anh ta trề môi, “Không tin thì thôi.”

“Ngồi đi. Anh qua đây làm gì?” Cô vẫn bật cười.

Củng Ngọc Quán đẩy cặp kính to lên gần sát mắt, “Đã vài tháng không gặp, ấn đường của cô đã biến thành màu đen, là điềm xui đó!”

Kinh Mịch Ngọc đẩy phần khoai tây chiên qua, “Ăn đi, đừng nói chuyện.” Anh ta mắc bệnh nghề nghiệp, miệng có thể nói không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm, cô không chịu nổi anh ta lải nhải lắm điều như thế.

Anh ta phàn nàn, “Cô không biết quãng thời gian đau khổ của tôi đâu. Chỉ vừa ăn một miếng dầu chiên thôi đã bị cả đám người ngăn cản.”

Cô dứt khoát đẩy luôn hamburger về phía anh ta, “Anh ăn đi, nhân tiện chặn luôn cái miệng rộng của mình lại.”

Anh ta khẽ nói, “Miệng của tôi sao rộng bằng miệng cô được.”

“Tôi đi trước.” Kinh Mịch Ngọc cầm túi xách lên, chạy thoát thân đi mất. Vừa ra khỏi nhà hàng, cô lập tức xóa WeChat của Củng Ngọc Quán, sợ anh ta lại tìm cô tán gẫu.

Củng Ngọc Quán bắt đầu ăn rất tự nhiên. Bỗng nhiên anh ta nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa sổ thì đã sớm không thấy bóng dáng Kinh Mịch Ngọc đâu.

Anh ta nhắn WeChat cho cô, “Vô tình chạm mặt nên nói cho cô biết, tuần trước cảnh sát có tra hỏi một người đàn ông trong tên có chữ Ngọc.”

Tốc độ internet không tệ.

Nửa giây trôi qua, anh ta khẽ kêu, “Móa! Quen nhiều người như vậy nhưng lại chỉ cho mình vào danh sách đen. Thật quá không công bằng mà!”

****

Buổi chiều, Kinh Mịch Ngọc đến bệnh viện kiểm tra. Chẩn đoán của bác sĩ cũng không khác Lý Nguyên Bách là mấy, cô từng bị dị ứng, đồ ăn thức uống mấy ngày nay phải chú ý.

Cô rốt cuộc cũng yên tâm.

Trên đường về nhà trời đột nhiên đổ mưa rào. Cô không mang dù, bị ướt nửa người, hôm sau thì bị cảm. Buổi sáng triệu chứng không nghiêm trọng lắm, nên cô vẫn đi làm như thường lệ.

Nhưng sau đó cổ họng cô ngày càng đau. Trong lúc nghỉ trưa, Kinh Mịch Ngọc lười phải di chuyển nên đặt thức ăn giao đến công ty.

Hai đồng nghiệp kế bên đang thảo luận về vấn đề hôn nhân.

Kinh Mịch Ngọc không còn chút sức lực nào gục xuống bàn, lúc đang ngơ ngơ ngác ngác, lại nghe được ai đó đang nhắc đến tên “Tourmaline.” Cô miễn cưỡng vực dậy tinh thần, dựng lỗ tai lên nghe.

Đồng nghiệp Giáp nói, “Tourmaline sắp có buổi trình diễn thời trang ra mắt sản phẩm mới. Tôi được bạn tặng một vé mời, thật sự muốn kéo bạn trai đi cùng để anh ấy xem nhẫn cưới nhà người ta.”

Đồng nghiệp Ất cười phì.

Đồng nghiệp Giáp nói, “Kích thước viên kim cương trên nhẫn đính hôn của đại tiểu thư Tourmaline còn lớn hơn cả trứng bồ câu.”

Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu, hỏi, “Đại tiểu thư của Tourmaline là ai?”

Đồng nghiệp Ất nói, “Là Cát Tịnh Chi đó.”

Thì ra là theo họ của nhà sáng lập.

Đồng nghiệp Ất nói, “Cô ấy đã từng hợp tác với công ty của chúng ta. Tôi đã từng gặp qua, là một bạch phú mỹ tiêu chuẩn.”

Kinh Mịch Ngọc nằm xuống lần nữa, đầu óc cực kì nặng nề, choáng váng. Buổi chiều cô thật sự không chịu nổi nên đã xin nghỉ về nhà.

Sau khi ngủ một giấc, cô bỗng nhận ra.

Kỳ Ngọc Phong thật ra vẫn còn chỗ hữu dụng.

Cô xuống giường, lên mạng tìm tin tức về buổi trình diễn thời trang của Tourmaline.

Là chiều thứ bảy tuần này, đại ngôn của nhãn

hiệu là minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, mời trên hàng trăm vị khách quý từ giới thời trang, giải trí và truyền thông. Người đang sắp cử hành hôn lễ chính là Cát Tịnh Chi, nửa mặt dưới đúng là có chút giống Yến Ngọc, là một đại mỹ nữ, cực kì xứng đôi với Kỳ Ngọc Phong.

Kinh Mịch Ngọc chấp nhận lời mời kết bạn của Kỳ Ngọc Phong, sau đó cô vào xem vòng bạn bè của anh ta.

Trên trang cá nhân của Kỳ Ngọc Phong chỉ đăng một vài câu chuyện văn nhã, thật giống với hình tượng của anh ta, hào hoa phong nhã. Việc này cũng bình thường, anh ta chỉ đơn giản là đang xây dựng hình ảnh một người mẫu mực mà thôi.

Cô nhắn cho Kỳ Ngọc Phong một icon mặt cười

Nửa tiếng sau, tiếng cười của anh ta thông qua điện thoại truyền đến, “Mịch Ngọc, anh vừa tan tầm.”

“Tôi đang bị cảm nên ở nhà nghỉ ngơi.”

Vài giây sau, sự quan tâm của anh ta đã truyền đến, “Bệnh tình thế nào?” Trong giọng nói thể hiện sự lo lắng tột độ.

“Ngủ một giấc đã tốt lên nhiều.” Cô cố ý khịt khịt mũi.

Kỳ Ngọc Phong nặng nề hỏi, “Có cần anh mua thuốc đem qua cho em không?”

Cô ở đầu dây bên này nhếch miệng cười. Bây giờ loại hư tình giả ý thế này đã không thể lừa gạt cô nữa rồi, “Không cần đâu. Nhưng mà có một chuyện khác, muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

Mũi cô bị nghẹt, chỉ có thể thở bằng miệng, “Anh biết Tourmaline sắp có một buổi trình diễn thời trang không?”

“Biết.”

“Bọn họ từng hợp tác với công ty tôi nên đã tặng hai tấm vé vào cửa. Giám đốc giao cho tôi và một đồng nghiệp nữa đi, nhưng tôi đã không cẩn thận làm mất tấm vé kia rồi. Anh có thể giúp tôi mua lại một tấm vé khác không?” Tuy là bịa đặt, nhưng lí lẽ chắc chắn, giọng điệu hùng hồn.

Kỳ Ngọc Phong trầm mặc.

“Thật áy náy quá. Vé vào cửa lần này đều là do nội bộ Tourmaline gửi đi, tôi không tìm được đường khác, chỉ có thể nhờ anh.” Kinh Mịch Ngọc từng kết giao với mười người bạn trai, mặc dù có vài lần chỉ kéo dài được mấy ngày, ví dụ như Tôn Nhiên, ví dụ như người thứ chín, thứ tám, thứ bảy, nhưng cô cũng từng nghiên cứu qua tâm lý của đàn ông. Đối phó với người như Kỳ Ngọc Phong, nhất định phải tỏ ra yếu thế, cho anh ta cơ hội thể hiện sự quan tâm, ôn nhu của mình.

Quả nhiên, anh ta đồng ý.

Cô cười, “Thật cảm ơn. Bản báo cáo công việc của tôi được cứu rồi!”

Kỳ Ngọc Phong cười cười, “Mịch Ngọc, em đã cởi mở hơn rất nhiều.”

“Bởi vì tôi có một người bạn vô cùng lạc quan mà!”

Anh ta biết cô không phải đang ám chỉ mình, “Em nghỉ ngơi thật tốt đi. Giọng nói cũng đã khàn đến mức này.”

Kinh Mịch Ngọc nằm xuống lần nữa. Một năm này, tính cách của cô có chút thay đổi. Việc không hối hận nhất từ khi cô đến Bắc Tú, chính là gặp gỡ Tôn Nhiên.

Chắc đây là niềm vui “gà mẹ bảo vệ gà con” đi.

****

Vào buổi trình diễn thời trang hôm đó, đồng nghiệp Giáp kinh ngạc nhìn Kinh Mịch Ngọc đang đi cùng, “Vé của cô từ đâu mà có thế?”

“Một người bạn trong nhà có việc đột xuất nên nhường vé cho tôi.” Kinh Mịch Ngọc mặc váy đen tay lỡ, trên vai choàng khăn quàng cổ thật dày. Người đã sớm lạnh cóng, nhưng lại cố giả vờ ưu nhã.

“Nếu sớm biết thì đưa vé của cô cho bạn trai tôi là được rồi, anh ấy đi hỏi khắp nơi đều không có.”

“Bạn tôi cũng vừa đưa tôi tối qua thôi.”

Đồng nghiệp Giáp đánh giá lễ phục của Kinh Mịch Ngọc, “Việc đột xuất như thế mà cô cũng có quần áo đẹp để mặc à?”

Kinh Mịch Ngọc giải thích, “Tôi chỉ có một bộ này mà thôi.”

Đồng nghiệp Giáp cũng không tin, “Tôi nhớ bộ lễ phục cô mặc ở tiệc thường niên năm ngoái cũng là của một nhãn hiệu lớn.”

“Bộ đó là hàng nhái.” Kinh Mịch Ngọc hạ thấp giọng, “Việc này tôi chỉ nói cô nghe thôi đấy.”

Đồng nghiệp Giáp không nhịn được bật cười.

Ở công ty ai cũng có thể nói chuyện phiếm vài câu với Kinh Mịch Ngọc, nhưng nhân duyên của cô cũng không thể nói là tốt.

Lúc mới thành lập, công ty Vạn Cảng chủ yếu làm bên thị trường quảng cáo, gần hai năm nay mới bắt đầu lấn sân sang truyền thông, Kinh Mịch Ngọc chính là người phụ trách mảng này. Giám đốc trước kia đánh giá cô rất cao, khi được điều đến chi nhánh ở Bắc Tú, đãi ngộ của cô cũng tăng lên, nhà ở hay phụ cấp đều nhiều hơn so với đồng nghiệp cùng cấp.

Đãi ngộ không bằng nhau, khó tránh khỏi bị đồng nghiệp bất mãn.

Nhưng, nếu nói mọi người chán ghét Kinh Mịch Ngọc thì lại không đến mức đó. Cô thường xuyên chủ động mời trà chiều. Cắn người miệng mềm, các đồng nghiệp cũng dần dần không còn ác ý với cô. Hơn nữa, trong những hội nghị có mặt các cấp trên là nữ, cô trang điểm vô cùng thanh nhã, chưa từng tranh đoạt danh tiếng với ai.

Nhưng Kinh Mịch Ngọc lại rất hạn chế tiết lộ việc riêng.

Những thứ như người nhà của cô, bạn bè của cô, đồng nghiệp Giáp đã làm việc cùng cô hơn một năm, bàn làm việc kế sát nhau cũng không nghe ngóng được gì.

Trong suy nghĩ của đồng nghiệp Giáp, cuộc sống của Kinh Mịch Ngọc thật sự rất bí ẩn.

HẾT CHƯƠNG 6


Xoài: Đã lâu không gặp mọi người ≧’◡’≦

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện