KSCN – Chương 7
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Đãi cát tìm vàng, xẻ núi tìm ngọc[1]
[1] Tìm ngọc ở đây cũng là tên của nữ chính, Mịch Ngọc.
Bước vào hội trường, đồng nghiệp Giáp thấy một người đàn ông anh tuấn đang bước về phía bọn họ. Sau khi giới thiệu qua loa, Kinh Mịch Ngọc rời đi với anh ta.
“Kỳ Ngọc Phong?” Đồng nghiệp Giáp nói thầm, “Tên này mình đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ…”
Kinh Mịch Ngọc và Kỳ Ngọc Phong đi đến lan can bên cạnh.
Anh ta nhìn kỹ sắc mặt của cô, “Khỏi bệnh rồi ư?”
“Cũng gần khỏi rồi.” Cô nhìn vào cây cọ thẳng tắp bên trong đình viện, tránh đi ánh mắt của anh ta.
“Giọng em vẫn còn hơi khàn.” Kỳ Ngọc Phong nhìn xuống bộ váy chỉ dài đến ngang gối của cô, “Em vào trong đi.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Vào đến trong phòng, Kinh Mịch Ngọc cứ tưởng đã có thể thoát khỏi Kỳ Ngọc Phong, ai ngờ anh ta vẫn theo sát mình. Cô không thể không nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Tôi muốn đi thu thập tài liệu cho công việc, anh…”
“Anh đã nhờ người tìm cho em một cái áo khoác rồi. Một lát phải đi ngoài trời, sợ em bị cảm lạnh.”
Anh ta vẫn luôn ga lăng như vậy, cho dù hai người đã từng trở mặt. Kinh Mịch Ngọc cười nói, “Không cần phải phiền như vậy, tôi không lạnh.” Cô tiếp tục lấy lý do bận công việc để thoát thân, nhưng lại bị một giọng nữ ngăn cản.
“Ngọc Phong.”
Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức bị một chiếc nhẫn kim cương thật lớn hấp dẫn.
Cát Tịnh Chi khẽ kéo phần lụa mỏng trên vai một chút, ngay ngón giữa là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, “Vị mỹ nữ này là bạn của anh?”
Kỳ Ngọc Phong bước về phía trước hai bước, khẽ đưa tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Cát Tịnh Chi, “Đúng vậy. Cô ấy tên Kinh Mịch Ngọc, là một người bạn anh quen ở Vu Âm, năm nay vừa mới chuyển đến Bắc Tú.” Dừng lại một chút, anh ta mềm giọng, “Hôn thê của anh, Cát Tịnh Chi.”
Cát Tịnh Chi mỉm cười rạng rỡ, “Chào cô.”
“Chào Cát tiểu thư.” Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc xuyên qua Cát Tịnh Chi, nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo như đêm xuân – Yến Ngọc. Cô khẽ lui nửa bước.
Thấy anh ta đang trực tiếp đi về phía bên này, cô lại lui thêm nửa bước nữa.
“Vị khách quý đặc biệt của Ngọc Phong chính là cô sao?” Cát Tịnh Chi cười cười.
Kinh Mịch Ngọc khách sáo nói, “Không phải, tôi với Kỳ tiên sinh chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi. Không quấy rầy hai vị nữa, đồng nghiệp của tôi đang chờ.” Cô vừa quay người muốn đi, cổ tay lại bị một nguồn sức mạnh kéo lại. Để đứng vững, cô đành phải tựa vào lồng ngực Yến Ngọc.
“Yến Ngọc?” Cát Tịnh Chi tức giận, “Em từ đâu tới vậy? Chị tìm em nửa ngày rồi đấy.”
“Trên đường bị kẹt xe nên đến trễ.” Yến Ngọc nhìn Cát Tịnh Chi nhưng tay lại vững vàng ôm eo Kinh Mịch Ngọc.
Cát Tịnh Chi nhìn chăm chú đôi nam nữ đang dính lấy nhau trước mặt, “Đây là…”
“Bạn của em, Kinh Mịch Ngọc.” Anh càng ôm Kinh Mịch Ngọc chặt hơn.
Kinh Mịch Ngọc âm thầm cùng anh phân cao thấp.
Yến Ngọc quan tâm chỉnh trang lại khăn quàng cổ của Kinh Mịch Ngọc, nói nhỏ bên tai cô, “Kinh tiểu thư không cần phải né tránh, chị tôi và Kỳ Ngọc Phong vẫn đang nhìn.”
Kinh Mịch Ngọc cố gắng ổn định bả vai đang cứng ngắc.
Anh như có như không cắn lên xương tai cô, “Tiểu Tam Nhi thật đúng là nói mà không giữ lời.”
“Tôi không phải tiểu tam.” Cô nghiêng nghiêng đầu, cổ họng bị cảm chưa khỏi nên vẫn còn khàn.
Yến Ngọc khẽ nói, “Nhìn bộ dạng của anh rể tương lai thật giống như vừa bắt gian chúng ta tại giường.”
Cát Tịnh Chi nhìn Kinh Mịch Ngọc bị em trai mình chọc ghẹo đến lỗ tai đỏ bừng, lên tiếng nói, “Đừng làm rộn nữa, theo chị vào sau hậu trường. Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu rồi.”
“Tuân lệnh.” Lúc này Yến Ngọc mới buông Kinh Mịch Ngọc ra.
“Ngọc Phong, anh cũng đi cùng đi.” Cát Tịnh Chi khoác tay Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong tỏ ra dịu dàng, đi cùng cô ấy.
Yến Ngọc quay người, nhìn Kinh Mịch Ngọc cười.
Cô cũng không rảnh để ý anh ta, bước đến nhà vệ sinh. Nhìn vào kính mới phát hiện ra, lỗ tai vừa bị Yến Ngọc chạm qua kia đã đỏ bừng.
Cô miết miết vành tai hai lần. Đừng nói là đã dính nước bọt của anh ta rồi nhé.
Cô tranh thủ thời gian rửa qua bằng nước.
Sau khi chỉnh trang xong, cửa hội trường lầu hai cũng chính thức mở ra.
Kinh Mịch Ngọc muốn trở ra tìm đồng nghiệp Giáp, nhưng phục vụ lại dẫn cô về hướng ghế ngồi dành cho khách VIP.
Kinh Mịch Ngọc hào phóng ngồi xuống.
Ánh đèn sụp tối, buổi trình diễn thời trang cũng sắp bắt đầu nhưng ghế ngồi bên phải cô vẫn còn trống.
Sau lời dạo đầu của MC, Kinh Mịch Ngọc không hiểu vì sao tâm tình rối bời, thế là không còn nhìn về phía bên phải nữa.
Lúc Cát Tịnh Chi phát biểu mở màn thì những vị khách VIP cuối cùng cũng đến đủ.
Người Kinh Mịch Ngọc không khỏi dịch qua bên trái một chút.
Nữ minh tinh đại ngôn cùng một dàn người mẫu ưu nhã bước lên sân khấu, mở ra những hộp đựng trang sức mới của quý này. MC cầm kịch bản, giới thiệu, “Chủ đề năm nay của Tourmaline chính là ‘Phụ nữ thời đại mới.’ Họ tự do mà độc lập, có tín ngưỡng, có ý chí của riêng mình. Thế nên, các nhà thiết kế lấy cảm hứng từ tâm hồn của những người phụ nữ, dung hợp, đồng điệu với đá quý. Bộ sưu tập chúng ta sắp được chiêm ngưỡng lần này có thể sánh ngang với vẻ đẹp của ngọc ở núi Kinh[2]–”
[2] Cũng là tên truyện: Kinh Sơn Chi Ngọc
Đầu Kinh Mịch Ngọc ong lên.
Sau khi lấy lại tinh thần, lại nghe MC nói, “Bộ sưu tập Hoa Khai Cập Xuân[3].”
[3] Hoa nở mùa xuân
Kinh Mịch Ngọc thở mạnh một chút. Là do cô nghĩ nhiều ư? Bốn chữ kia của MC chỉ đơn giản là một tính từ? Cô cúi đầu xuống, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Chỉ trong nháy mắt mà lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi.
“Kinh tiểu thư.” Một giọng cười khẽ vang lên, “Cô làm sao vậy?”
Kinh Mịch Ngọc ngơ ngác một chút, quay đầu qua.
Dự cảm mơ hồ của cô đã đúng – chỗ ngồi bên phải quả nhiên là của Yến Ngọc.
Cô xốc lên mười hai phần tinh thần, “Thật khéo, lại gặp mặt.”
Anh tiến đến gần cô, “Cô thích bộ sưu tập lần này?”
“Châu báu đá quý, có người phụ nữ nào lại không thích?”
“Quả là thế. Tên của cô rất thú vị, ý giống như là, vì ngọc đẹp mà đến.”
Cô âm thầm kinh hãi nhưng trên mặt lại cười cười, “Có nguồn gốc từ Lữ Khôn thời Minh, đãi cát tìm vàng, xẻ núi tìm ngọc.”
“Là tôi đã hiểu sai.”
Kinh Mịch Ngọc nhớ lại đoạn đối thoại này mấy lần. Cô cảm thấy lúc Yến Ngọc nói chuyện, đều ngậm từng chữ trong miệng nghiền ngẫm kĩ càng, nhai, nếm, nuốt qua một lần, đến khi nếm được mùi vị mới chậm rãi nói ra.
Buổi trình diễn thời trang kết thúc thuận lợi.
Yến Ngọc chậm rãi nói, “Cô thích bộ sưu tập Hoa Khai Cập Xuân lần này như thế, không đặt trước một bộ sao?”
Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Anh sẵn lòng chiết khấu cho tôi?”
“Đương nhiên.” Anh nhìn vào môi cô.
Cô vui vẻ nở nụ cười thật to trước mặt Yến Ngọc, “Cảm ơn anh.”
Cát Tịnh Chi đi đến hàng ghế của Yến Ngọc, vỗ cái bộp, “Theo chị ra đây.”
Yến Ngọc nghiêng đầu, “Chị, em vừa lôi kéo cho chị được một đơn hàng rồi. Kinh tiểu thư rất coi trọng bộ sưu tập Hoa Khai Cập Xuân lần này.”
“Cảm ơn Kinh tiểu thư.” Nụ cười Cát Tịnh Chi vừa đúng chuẩn, lúc chuyển hướng sang Yến Ngọc thì ngay lập tức bày ra bộ dạng trưởng bối, trở nên nghiêm nghị, “Đi ra ngoài với chị.”
Kinh Mịch Ngọc thuận thế đứng dậy, “Buổi biểu diễn thời trang đêm nay quả thật châu ngọc sáng chói, thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt. Cảm ơn Cát tiểu thư, bây giờ tôi có việc phải đi trước.”
“Khách sáo rồi, Kinh tiểu thư đi thong thả.”
Cát Tịnh Chi nhìn Kinh Mịch Ngọc bước ra khỏi hội trường, bình tĩnh hỏi, “Cô ta là bạn của em, hay là của Kỳ Ngọc Phong?”
Yến Ngọc vui vẻ, “Ai đưa vé vào cửa cho cô ấy thì tính là người đó.”
Cát Tịnh Chi cười lạnh, “Vé của Kỳ Ngọc Phong đều là từ chị mà ra.”
“Cô ấy là bạn của em.”
****
Sau khi tiễn hết khách quý, Cát Tịnh Chi và Yến Ngọc bước vào phòng nghỉ.
Cát Tịnh Chi đấm một đấm lên bả vai em trai mình, chất vấn, “Lời dẫn chương trình của MC lúc nãy là sao?”
“Lời dẫn bị thế nào? Buổi trình diễn thời trang rất thành công, người nối nghiệp tương lai của Tourmaline trừ chị ra thì còn có thể là ai khác đây?” Yến Ngọc hệt như đang vuốt mông ngựa nịnh bợ.
“Bớt ba hoa đi. Cụm tính từ trước Hoa Khai Cập Xuân, là em đổi thành đẹp như ngọc ở núi Kinh đúng không?”
Yến Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cứ cho là vậy đi.”
“Thằng nhóc xấu xa này! Em có biết bốn chữ này xém hù chết chị hay không?Chị cứ tưởng là lời dẫn bị lỗi, sợ đông người như thế MC không thể xử lý được . Em dám chơi xỏ chị của mình như vậy?” Cát Tịnh Chi càng đánh càng hăng.
Nắm đấm của Cát Tịnh Chi chẳng qua chỉ là gãi ngứa cho Yến Ngọc mà thôi. Anh nói, “Đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn mà các nữ cường nhân đều phải trải qua mà thôi.”
“Tại sao lại đổi? Chị rõ ràng dùng cụm Tùy Châu Hòa Bích[4]”
[4] Như châu như ngọc
“Lời dẫn chị đưa em bị rơi ở trên xe. Nói chị nghe thì chắc chắn sẽ bị mắng, nên chỉ có thể tự mình nói bừa.”
“Em nói bừa thì chị sẽ không mắng à? Lừa bịp cha, mẹ, bây giờ còn
Yến Ngọc rời khỏi phòng nghỉ.
“Yến Ngọc.” Kỳ Ngọc Phong dựa vào lan can.
Yến Ngọc quay đầu lại nhìn.
“Tôi chờ đưa Tịnh Chi về.” Kỳ Ngọc Phong hỏi, “Cậu muốn về nhà cùng không?”
“Không cần.”
Kỳ Ngọc Phong thấy Yến Ngọc xoay người muốn đi thì gọi anh lại.
Đuôi chân mày Yến Ngọc hếch lên, “Có việc gì?”
“Cậu và Kinh Mịch Ngọc là bạn bè?”
Yến Ngọc phủ nhận, “Không phải.”
“Cô ấy là bạn tôi, hi vọng cậu đừng tổn thương cô ấy.”
Yến Ngọc nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ đóng chặt, “Chị tôi và cô ấy, theo thứ tự là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng[5] ư?”
[5] Người ta nói “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.” Khi chưa có hồng đỏ với người đàn ông hồng đỏ là nốt ruồi son rực rỡ, diễm lệ in hằn nơi lồng ngực gần nhất với trái tim, không thể xóa mờ. Thế nhưng khi có được hồng đỏ sự mãnh liệt ấy lại khiến bản thân mệt mỏi, nặng nề. Lúc này đối với người đàn ông ấy hồng đỏ như vệt máu muỗi trên tường, cũng là mang sắc đỏ như nốt ruồi son, cũng bé nhỏ như nốt ruồi son, nhưng nhìn sao mà chướng mắt, dơ dáy… (Trương Ái Linh – dịch N N. Cảm ơn bạn LaCoir nhé!)
Kỳ Ngọc Phong né tránh vấn đề này, “Chị cậu đâu?”
“Kỳ Ngọc Phong.” Yến Ngọc chế giễu, “Tốt nhất cậu nên giấu kĩ thói hư tật xấu của đàn ông này của cậu đi.”
“Kinh Mịch Ngọc là một cô gái tốt, cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn cả cậu và tôi.” Thái độ của Kỳ Ngọc Phong vẫn rất chân thành.
Lần này Yến Ngọc bật cười thành tiếng, “Cậu tự giễu cũng đừng kéo cả tôi vào.”
Kỳ Ngọc Phong than nhẹ, xúc động nói, “Tôi không biết rằng trước đó mình đã tổn thương cô ấy nhiều đến như vậy. Mấy ngày trước tôi vừa nghe nói, từ khi cô ấy đến Bắc Tú đến nay chỉ kết giao với bạn trai trong tên có chữ “Ngọc”, chỉ một năm nay mà đã quen chín người.”
Tường hành lang được trang trí bằng một giàn hoa, bên trong chậu hoa xanh biếc là một chùm lan hồ điệp tràn đầy sức sống.
Yến Ngọc nhìn về phía đóa hoa rực rỡ như thiếu nữ đang nhảy múa, “Cho nên?” Lại hướng mắt sang Kỳ Ngọc Phong, “Ngay cả việc cô ấy đổi bạn trai cũng là bởi vì cậu sao? Nghĩ nhiều quá thì sẽ trọc sớm đấy. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cho dù quen nhiều người hay ít người thì liên quan gì đến cậu. Tôi đi trước.”
Anh bước đến đầu cầu thang.
Cát Tịnh Chi kéo cửa phòng nghỉ ra, nhìn Kỳ Ngọc Phong chằm chằm rồi gọi em trai mình lại, “Yến Ngọc, ba vừa điện thoại cho chị, nói đêm nay chị nhất định phải bắt em về.”
Yến Ngọc dừng bước, “Người đó đến Bắc Tú rồi à?”
“Buổi biểu diễn thời trang đầu tiên của chị, ba đương nhiên sẽ đến cổ vũ.”
Yến Ngọc hừ nhẹ một tiếng.
Một tiếng hừ này, Cát Tịnh Chi và Kỳ Ngọc Phong đang đứng cách một khoảng rất xa đều không nghe thấy.
Cả ba người lên xe Kỳ Ngọc Phong. Cát Tịnh Chi cười nói, “Ba nói lời dẫn đổi thành đẹp như ngọc ở núi Kinh nghe rất hay.”
Yến Ngọc trêu chọc, “Chị tranh công rồi?”
Cát Tịnh Chi thiếu chút nữa đã ra tay đánh em mình, “Nào dám, chị đã ngay lập tức tâng bốc em rồi. Những lời nói lấy lòng của chị cả đời này đều là nói giúp em đấy.”
Yến Ngọc nịnh nọt, “Vậy là em phải đa tạ chị rồi.”
Kỳ Ngọc Phong nghe hai chị em họ đùa giỡn, lẳng lặng lái xe vào Tân Minh Đảo, dừng trước một căn biệt thự ven sông.
Yến Ngọc xuống xe trước, không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Cát Tịnh Chi ngồi trong xe hôn Kỳ Ngọc Phong, “Anh lái xe cẩn thận.”
Anh nắm tay cô, “Hôm nay lúc đứng trên sân khấu, em rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Cát Tịnh Chi rút tay lại, mở cửa xe.
“Tịnh Chi.”
Cô quay đầu.
Kỳ Ngọc Phong điềm đạm giải thích, “Anh và Kinh Mịch Ngọc chỉ là bạn bè bình thường.”
“Em biết.” Nụ cười của Cát Tịnh Chi không một khẽ hở, sau khi nhìn xe rời đi thì quay người đi vào.
HẾT CHƯƠNG 7
Xoài: Chúng ta lại gặp lại rồi (≧▽≦). Cũng muốn gửi lời cảm ơn đến các bạn vẫn luôn ủng hộ, theo sát từng chương truyện của chị Lynn và mình dù nó rất là nhỏ giọt vì tụi mình đang quá bận (⋟﹏⋞)
Kamsamnida ♡^▽^♡