KSCN – Chương 8
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Một gốc đào héo ngay trước cửa
Dưới đại sảnh lầu một, Yến Ngọc không thấy Yến Phong Hoa nên đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu ba.
Sau khi đóng cửa phòng, anh cởi áo vest, tháo cà vạt, mở nút áo sơ mi ra, rồi cầm gói thuốc lá trên bàn lên châm một điếu.
Vừa nhả ra một vòng khói thì tiếng đập cửa vang lên. Anh ngồi dựa vào ghế sofa, nói, “Mời vào.”
Yến Phong Hoa vừa đẩy cửa bước vào đã thấy dáng vẻ ngả ngớn, áo mở cúc đến lồng ngực của con trai. Ông trầm giọng, “Ngồi cũng không đàng hoàng.”
Yến Ngọc ngồi ngay ngắn lại, “Ba, dạo này số lần người đến Bắc Tú cũng hơi nhiều đấy.”
Cặp chân mày rậm của Yến Phong Hoa chau lại, “Thì sao! Chẳng lẽ buổi trình diễn thời trang của Tourmaline mà ba cũng không thể đến à?”
“Con không có ý đó.” Yến Ngọc ngậm điếu thuốc, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Ba ngồi đi.”
“Cái tính cà lơ phất phơ này của con là học từ ai vậy?”
“Chắc là từ một vị tổ tiên nào đó không biết tên.” Cắp mắt sáng của anh ẩn sau làn khói trắng phiêu diêu.
Yến Phong Hoa ngồi xuống, lông mày và mí mắt của ông đều là hai đường cong. Lông mày hình cung rậm rạp, đuôi mắt cong nhẹ. Ông đã bước vào tuổi trung niên, trên người cũng toát ra phong thái quyết đoán. Ánh mắt ông nhìn quanh phòng một vòng, mở miệng nói, “Tịnh Chi nói lời dẫn ở buổi trình diễn thời trang là do con quyết định.”
“Có thể coi là thế.” Thật ra chỉ có bốn chữ “Ngọc ở núi Kinh” mà thôi.
Yến Phong Hoa bật cười, ngay khóe mắt xuất hiện ba vết chân chim, nhìn hệt như những cái cánh nhỏ đang bay. Ông vỗ bả vai con trai, “Giúp chị con nhiều một chút. Trưởng thành đi, đừng qua lại với mấy đứa không đứng đắn kia nữa.”
Yến Ngọc cười cười.
Yến Phong Hoa dường như chỉ hỏi bâng quơ, “Đúng rồi, người phụ nữ thân mật với con tối nay là ai?”
“Thân mật?” Khóe môi đang ngậm điếu thuốc của Yến Ngọc khẽ nhếch, “Người đêm nay con thân mật nhất chính là chị gái.”
“Đừng giả ngu, ba thấy mặt con kề sát mặt người ta.”
“Ba, thông tin của người nhạy hơn con nhiều.” Cặp lông mày kiếm của Yến Ngọc chau lại chạm mắt, không nhanh không chậm nói, “Ba còn nhớ không? Lần trước ba đưa con chìa khóa xe, còn chỉ con cách dây vào cô ấy.”
Yến Phong Hoa như nhớ như không “À… Có chút ấn tượng.” Thấy con trai đang nhìn mình cười xấu xa, ông nói, “Nhớ lại, mỹ nữ ngày đó ba thấy khí chất không tệ, khiến cho con phải tạo cơ hội để đến gần. Để ba ngẫm lại…” Ông cúi đầu, ngón trỏ phải day huyệt thái dương hai lần, lại ngẩng đầu lên, “Lúc ấy ba đã nói: xô xát nhẹ, khiến cho mỹ nhân kinh hoảng, đồng thời lúc đó cũng thể hiện ra phong độ đàn ông của chúng ta. Con thì hay rồi, ngược lại dọa người ta sợ gần chết rồi lại để Kỳ Ngọc Phong làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hai ngón tay Yến Ngọc kẹp lấy điếu thuốc, gạt tàn thuốc xuống. Đốm lửa nhỏ trên tàn thuốc rơi xuống, tàn thuốc cũng theo đó mà nát ra, “Con không quen với chiếc xe thể thao mới kia của ba, vừa giẫm chân ga một cái đã bị chệch tay lái.”
“May mà con ngừng lại. Nếu quậy đến có chuyện thì cả ta và mẹ con đều không gánh nổi.” Yến Phong Hoa tạm ngừng, hỏi, “Việc con giả bị đụng này có gây ra phiền phức gì không?”
Yến Ngọc không tiếp tục hút thuốc lá, tay phải cầm điếu thuốc tùy ý khoác lên tay vịn ghế sofa, “Kỳ Ngọc Phong giải quyết, không để ba mất một chiếc xe mới đâu.”
“À…” Yến Phong Hoa như đã nhớ tới việc này, “Ánh mắt chị con không tệ. Kỳ Ngọc Phong làm việc rất chu đáo, cẩn thận.”
Khóe môi trái của Yến Ngọc cong lên, thể hiện sự khinh thường.
Yến Phong Hoa kịp thời đổi chủ đề, “Mẹ con vừa mới lải nhải với ta về những món nợ phong lưu của con.”
Yến Ngọc nhàn rỗi nói, “Mẹ chắc chắn cũng nói con là học được từ ba.”
“Tâm ba con bây giờ đã tịnh. Thời gian cũng không còn sớm, con nghỉ ngơi đi.” Yến Phong Hoa đứng dậy, đi đến cửa thì bồi thêm một câu, “Ngày mai ta trở về thành phố Vu Âm, nếu con ở Bắc Tú đã chán thì trở lại đi.”
“Đã biết.”
Yến Ngọc dập điếu thuốc, đóng cửa lại. Anh mở nút, cởi áo sơ mi, tháo dây lưng, kéo khóa kéo xuống, cởi quần ra. Sau một loạt động tác này thì bước vào nhà tắm.
Yến Ngọc nằm trong bồn tắm lớn, cầm điện thoại xem vòng bạn bè của Tôn Nhiên, nhưng bên trong không có nội dung gì liên quan đến Kinh Mịch Ngọc.
Ngày 18 tháng trước, thật sự là ngày tốt.
Ngày đó, lúc anh bước vào phòng VIP của nhà hàng, nghe thấy ba anh đang nói chuyện điện thoại, “Họ Kinh? Mịch Ngọc?”
Lúc Yến Phong Hoa nhìn thấy anh, thấp giọng, “Ừ, tôi đã biết.”
Sau đó ông cúp điện thoại.
“Ba.” Yến Ngọc cười hỏi, “Đừng nói ba lén có con gái riêng ở bên ngoài đấy nhé.”
“Nói hươu nói vượn.” Yến Phong Hoa rót ít rượu, “Lúc nãy ở bãi đậu xe ba gặp được một tiểu mỹ nữ, rất xứng với con.”
Mịch Ngọc, Mịch Ngọc, một người phụ nữ thú vị, ngay cả ba anh cũng chú ý đến cô ta.
Anh thân là con, đương nhiên lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
****
Mấy ngày sau, Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy trong bản tin, phần giới thiệu của buổi trình đã được bên truyền thông đổi từ “đẹp như ngọc ở núi Kinh” thành “như châu như ngọc.”
Đây là manh mối duy nhất.
Trùng hợp chính là, manh mối này trùng hợp với manh mối của người bạn trai thứ mười một của cô. Nếu Tourmaline và ngọc ở núi Kinh có quan hệ gì đó, thì cô chính là mèo mù vớ được cá rán.
Cái tên Yến Ngọc là cô ngẫu nhiên nhìn thấy. Ma xui quỷ khiến, cô đã xem anh ta là đối tượng mới của mình. Không ngờ tới, lần đầu tiên nghe được bốn chữ “ngọc ở núi Kinh” ở thành phố Bắc Tú, là từ mục tiêu chọn loạn này của cô.
Cô hỏi Tôn Nhiên phương thức liên lạc của Yến Ngọc.
Tôn Nhiên không chần chờ đưa cô tên WeChat Yến Ngọc đã cho mình.
Tên WeChat của Yến Ngọc hơi lạ, là “Một gốc đào héo ngay trước cửa.”
Lúc Kinh Mịch Ngọc gửi lời mời kết bạn còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc rất đáng yêu.
Quá trình chờ đợi hệt như chiếc thuyền trôi lửng lơ trên biển. Khi tiếng chuông WeChat vang lên cũng hệt như sóng lớn cuồn cuộn. Kinh Mịch Ngọc cầm lên xem, thấy không phải Yến Ngọc thì tim cũng theo đó mà hạ xuống.
Tâm trạng chìm nổi đến lúc nghỉ trưa, Kinh Mịch Ngọc mới đi xuống lầu ăn cơm với đồng nghiệp.
Thời gian nấu một bữa cơm trưa thường ước chừng khoảng hai mươi phút, bình thường chỉ cần nói chuyện phiếm với đồng nghiệp vài câu đã hết giờ, nhưng bây giờ Kinh Mịch Ngọc lại chìm trong sự nôn nóng, lộ ra một chút mất kiên nhẫn.
Đồng nghiệp hỏi, “Cô có tâm sự đúng không?”
Kinh Mịch Ngọc run lên, “Không có.” Lúc này cô mới ý thức được trong nội tâm mình đã kết Yến Ngọc và cụm “kinh sơn chi ngọc” lại với nhau.
Hơn bốn giờ chiều, sau khi Yến Ngọc đã trêu đùa đủ rồi, rốt cuộc cũng chấp nhận lời mời kết bạn này.
Kinh Mịch Ngọc như chiếc thuyền lá lênh đênh cuối cùng cũng vào đến bờ, trút hết được gánh nặng.
Cô mượn việc chiết khấu hỏi anh, “Yến tiên sinh, tôi muốn mua dây chuyền trong bộ Hoa Nở Mùa Xuân. Lần trước anh đã nói sẽ cho tôi giá ưu đãi là thật ư?”
Yến Ngọc, “Dĩ nhiên rồi. Tối nay cô có rảnh không?”
Cô lập tức hẹn gặp anh tại cửa hàng flagship của Tourmaline.
Yến Ngọc, “Công ty cô ở đâu? Cần tôi đến đón cô không?”
Cô đương nhiên tiếp nhận sự chủ động của anh ta.
Sau khi tan tầm, Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian đến nhà vệ sinh tẩy trang.
Hôm nay cô trang điểm rất nhạt, dưới ánh đèn sáng chói của tiệm trang sức thì làn da tì vết của cô sẽ bị soi đến không còn chỗ giấu, nên Kinh Mịch Ngọc lại một lần nữa trang điểm cho mình thật diễm lệ.
Lúc đi thang máy, vẻ ngoài của cô đã làm kinh diễm một đồng nghiệp nam. Anh ta nhìn cô không rời mắt, “Cô đi hẹn hò sao?”
Kinh Mịch Ngọc cười nói, “Tôi có hẹn với bạn.”
“Là nam?”
“Đúng vậy.” Cô giả vờ cúi đầu nhìn điện thoại, né tránh ánh mắt trực tiếp của
Bước ra khỏi thang máy, cô chỉ chạm mặt một đồng nghiệp nữ lắm chuyện đứng trước cửa công ty.
Kinh Mịch Ngọc vội vàng tránh đi.
Yến Ngọc đứng chờ đã lâu đã nhìn thấy cô.
Cô khẽ di chân qua, giống như một con vịt nhỏ, lẩn trốn vào trong một nơi hẻo lánh.
Anh đoán được ý đồ của cô, cố ý dừng xe vững vàng trước cửa công ty.
Chiếc xe đỏ phô trương này đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Lúc này, đừng nói đến người đồng nghiệp nữ kia, ngay cả đồng nghiệp nam vừa nãy cũng chú ý tới.
Yến Ngọc nhắn biển số xe qua WeChat, “Tôi đến rồi.”
Kinh Mịch Ngọc không thể không bước ra từ trong góc. Cô cúi đầu, mặc niệm trong lòng, “Anh ta không nhìn thấy mình, ai cũng không nhìn thấy mình.”
Cô nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi xuống.
Yến Ngọc xoay tròn tay lái về phía bên trái.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi.
****
Cửa hàng flagship của Tourmaline quả nhiên rất sáng. Châu báu, ánh đèn, mỗi ngóc ngách của nơi này như đều đang phát sáng.
Kinh Mịch Ngọc mượn ánh sáng từ đèn dò xét Yến Ngọc.
Dưới ánh đèn ba trăm sáu mươi độ không góc chết cực sáng, cũng chỉ nhìn thấy được khuyết điểm là chòm râu nhàn nhạt dưới cằm mà thôi.
Nhân viên cửa hàng không biết Yến Ngọc là con trai của bà chủ, chỉ biết anh là khách VIP của cửa hàng, tất cả các món trang sức qua những đời bạn gái của anh đều mua từ nơi này.
Nhân viên cửa hàng nói, “Yến tiên sinh, Hoa Nở Mùa Xuân là trang sức sản xuất với số lượng có hạn, tạm thời vẫn chưa có hàng. Buổi sáng cửa tiệm vừa mới đăng ký nhận hàng bổ sung, nhanh nhất thì phải đến ngày hôm sau mới có.”
Yến Ngọc quay đầu nhìn Kinh Mịch Ngọc, “Cô gấp không?”
Kinh Mịch Ngọc lắc đầu. Tạm thời không có hàng càng tốt hơn, có thể kéo dài thời gian gặp mặt anh ta.
Thế nhưng Yến Ngọc lại nói với nhân viên bán hàng, “Khi nào có hàng thì phiền cô báo cho cô ấy.” Chính là có ý lần sau không muốn đi cùng cô nữa.
Nhân viên cười đồng ý.
Bước ra khỏi cửa hàng, Kinh Mịch Ngọc đuổi theo Yến Ngọc, “Lần này nhờ có mặt mũi của anh, không bằng tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé?” Từ khi Yến Ngọc khen nụ cười của cô, cô liền không tiếc vận dụng vũ khí này trước mặt anh.
Anh cười nhạt, cặp mắt trông hệt như cánh hoa đào nở rộ, “Tôi muốn ăn ở Thực[1].”
[1] Cũng là đồ ăn, có thể hiểu là “Tôi muốn ăn ở đồ ăn.”
Ở Thực? Vậy là ăn ở đâu? Tuy trong lòng có nghi vấn, cô vẫn gật đầu, “Được, địa điểm do anh chọn.”
Kết quả là họ đến một sơn trang ở ngoại thành. Trong trang dựng những chiếc lều đơn sơ, bài trí cũng không quá bắt mắt. Điều duy nhất khiến cô thấy thích thú chính là cảnh non xanh nước biếc, không khí mát mẻ. Cảnh đẹp vốn dĩ cũng rất đặc biệt, nhưng trong màn đêm chỉ lấm tấm vài chấm đen, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Nhìn phần giới thiệu trong menu trên bàn, cô mới biết cách sơn trang không xa chính là núi Tự Thủy, nơi có lượng oxi cao gấp trăm lần so với trong nội thành.
Kinh Mịch Ngọc tán thưởng, “Nơi này rất tươi mát, nhưng vì sao không thấy nổi trên mạng nhỉ?”
“Do ông chủ lười.” Yến Ngọc vuốt một tách trà làm bằng đất.
“Vậy làm sao anh biết được chỗ này?” Cô cố ý nghiêng người qua.
“Tôi và ông chủ có chút giao tình.”
“Mỗi lần tôi gặp Yến tiên sinh, đều cảm thấy hoàn toàn khác với ấn tượng ban đầu.” Thấy anh vì lời nói này mà nhìn sang, cô lập tức nở nụ cười thật tươi, “Có đôi khi không biết ai mới thật sự là anh.”
Mặt Yến Ngọc không biến sắc, nhìn cô cầm dây thừng lên, tiếp cận anh, nhanh thì lại sợ bị anh phát hiện, chậm thì lại lo lắng không trói được anh. “Tôi thấy cô cũng thế, thiên biến vạn hóa.”
Kinh Mịch Ngọc vuốt mặt, “Là do lớp trang điểm của tôi thường xuyên khác nhau.”
Yến Ngọc đột nhiên châm trà, đưa tách trà đất đến bên miệng cô, “Trà Long Tĩnh.”
Cô nhấp nhẹ một miếng, sau đó hai tay nhận lấy cái tách. Vì cái tách nhỏ nên ngón tay của cô cũng không tránh khỏi chạm phải anh.
Anh rút tay về.
Lãng tử tung hoành tình trường như vậy mà không nhìn ra ám hiệu của mình sao? Cô uống trà Long Tĩnh, trong đầu nhớ lại kĩ xảo theo đuổi đàn ông.
Những người bạn trai cũ, sau khi cô có được tài liệu của họ, sắp xếp vài cuộc gặp bất ngờ, thêm một số thủ thuật nữa thì đối phương đã cắn câu. Phần lớn đàn ông đều thích trà xanh biểu[2], mà cô còn rất am hiểu việc ngụy trang.
[2] Ý chỉ những cô gái quyến rũ nhưng giả vờ thanh thuần, không theo chiều hướng tốt.
Nhưng sau người bạn trai đời thứ sáu thì thời gian quen biết càng lúc càng ngắn, nhất định là màn pháo hoa của Củng Ngọc Quán đã làm mai một kĩ xảo của cô.
Kinh Mịch Ngọc nhớ đến Uông Thành Oánh. Cũng như thế, lãng tử quay đầu đều thích bạch liên hoa.
Thế thì cô chỉ có thể đi theo con đường thanh bạch thôi vậy.
Chỉ có điều, hình như chưa từng thấy qua bạch liên hoa nào từng có mười bạn trai cũ.
HẾT CHƯƠNG 8
Xoài có lời muốn nói: 2 chương này là quà Trung thu chị Lynn và mình gửi tặng mọi người ♥ Chúc mọi người tết trung thu vui vẻ (♡´・ᴗ・`♡)