Kính Trung Yêu

Chương 9


trước sau

Kính trung yêu – Chương 9

“Tróc Yêu sư kia đã đi được nửa canh giờ rồi, kêu muốn dẫn Nhân Tử trở về, nhưng vẫn chưa thấy người đâu.”

Mẹ của Nhân Tử sốt sắng chờ dưới chân núi, mấy bà thím nghe tin cũng chạy tới dáo dác nhìn lên trên núi ngóng cùng. Cha của Nhân Tử nghe thấy tin không tìm được con gái cũng vội quay về, gấp đến độ mấy lần muốn xông ra nhưng đều bị người trong thôn ngăn lại.

“Ngươi không nghe thấy tiếng gầm trên núi vừa nãy à? Đại yêu quái, đại yêu quái đấy, ngươi vừa đi lên một cái là bị ăn tươi như điểm tâm liền.”

“Nhưng mà Nhân Tử nó…”

“Yên tâm đi, giao cho tiểu cô nương kia, không phải cô ta năm lần bảy lượt đều thuận lợi giải quyết mọi việc hay sao, tin cô ta một lần nữa đi.”

Cha Nhân Tử nóng lòng không thôi, nếu đợi thêm lát nữa mà vẫn không tìm được người, ông sẽ cầm cung tên lên núi.

Đợi khoảng nửa khắc, trong đám thôn dân vẫn luôn chờ dưới chờ chân núi bỗng nhiên có người kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi!”

Mọi người nhao nhìn nhìn về phía ông ta, chỉ thấy ông ta run cầm cập chỉ về hướng núi xa xa, mọi người lập tức nhìn theo hướng đó, vừa nhìn liền kinh ngạc kêu lên theo. Người nào mà nhát gan thì hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, dập đầu ngước lên.

Trong khoảng trời mênh mông có một con Thanh Long khổng lồ đang bay lượn, khi thì nhập vào trong mây, khi thì nhào xuống đỉnh núi, chợt xa chợt gần khiến thôn dân nhìn mà líu lưỡi.

Tây Phong ngồi trên đầu rồng bị gió thổi đến choáng váng chật vật ôm lấy sừng rồng của nó, dạ dày có chút khó chịu.

“Ngươi… Có thể… Chậm lại một chút… được không… Ta buồn nôn.”

Thanh Uyên nghe thấy liền lập tức dừng lại.

LẬP TỨC… DỪNG LẠI.

“Ợ.” Tây Phong suýt chút nữa bị văng ra ngoài, nếu Thanh Long còn nhớ được bát tự của mình, nàng nhất định phải cầm đi xem một lần, có phải hai người bát tự tương xung hay không, tên Thanh Long này là ông trời đặc biệt phái xuống để tra tấn nàng mà.

Thanh Long lâm không cách mặt đất rất xa, người phía dưới ngửa đầu lên chiêm ngưỡng, mặt Long Thần còn không nhìn rõ, vậy thì Tây Phong bé như sợi tóc càng nhìn không thấy.

Rồng ở nhân gian trước giờ đều là Thần thú, được mọi người tôn kính là thần linh. Người của Bát Thiện thôn thấy nó cũng không hoảng sợ mà chỉ là kinh ngạc và thành kính dập đầu quỳ lạy.

“Các ngươi, “ Thanh Long nói: “Rời khỏi Bát Thiện thôn.”

Tất cả người trong thôn đều sững sờ: “Vì sao?”

“Đồ sát sinh linh, chọc giận Sơn Thần, thiên tai sắp tới.”

Mọi người rất đỗi ngạc nhiên, nói đến đồ sát sinh linh, tất cả đều chấn động. Bọn họ đã từng nghe thấy câu này vào thời điểm chó yêu xuất hiện. Nhưng câu “Chọc giận Sơn Thần, thiên tai sắp tới” này lại chưa từng nghe thấy.

Bây giờ Long Thần nhắc nhở, người trong thôn mới như bừng tỉnh.

Gần đây trong thôn trang nhiều lần có yêu quái xuất hiện, muôn thú quanh dãy núi ngày đêm gầm gào bất an, chỉ sợ là báo hiệu thiên tai.

Nhưng toàn thôn chuyển nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên vẫn có người không muốn tin tưởng. Dù là xuất phát từ miệng Long Thần cũng đủ để thuyết phục mọi người, nhưng mà chuyển nhà thực sự rất lằng nhằng, nhất thời mọi người đều không muốn mở miệng nói rời đi.

Trưởng thôn cũng lưỡng lự hỏi: “Xin hỏi Long Thần, có thể phù hộ cho Bát Thiện thôn chúng ta được không? Bát Thiện thôn chúng ta người già trẻ con phụ nữ cũng mấy trăm nhân khẩu, chuyển nhà thực sự không dễ.”

Thanh Uyên lời ít ý nhiều nói: “Đi.”

Một từ nặng nề từ trời cao rớt xuống khiến người trong thôn có phần không biết phải làm sao, vẫn còn đang muốn cò kè lại nghe thấy hắn nói.

“Chọn tây mà trú, vứt bỏ tham niệm, phúc trạch muôn đời.”

Long Thần chính miệng ban cho ân trạch hữu hiệu hơn khuyên giải gấp vạn lần.

Người trong thôn bắt đầu dao động, Long Thần cũng ra mặt giải cứu bọn họ rồi, nếu bọn họ còn lầy không chịu đi, vậy thì chỉ sợ sẽ phải gặp Thiên Khiển.

“Nhưng mà…” Trong đám người có tiếng khóc tôn kính truyền tới: “Long thần đại nhân, Nhân Tử nhà ta còn chưa trở lại…”

Vừa dứt lời, từ trong cánh rừng lập tức có một cô nương đi ra, bóng dáng mỏng manh vừa mới xuất hiện, người đàn bà liền xông tới, ôm lấy nàng mà khóc nấc lên: “Nhân Tử…”

“Mẹ.” Nhân Tử ôm mẹ, trong lòng đầy áy náy. Ngày đó nàng khăng khăng muốn làm tế phẩm, dù cha mẹ liều chết ngăn cản, nàng cũng không thể nói ra thực tình, chỉ có thể nhìn xem cha mẹ khóc đến đứt từng khúc ruột mà kiên quyết vào trong quan tài, làm một tế phẩm vốn không hề có chút nguy hiểm.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Cha mẹ Nhân Tử nói liên tục mấy tiếng tốt, người trong thôn thấy nàng bình yên trở về liền quy công trạng thuộc về Long Thần phù hộ, nhưng toàn thôn di dời cũng không dễ dàng, ngay cả trưởng thôn cũng không thể tự ý quyết định.

Thanh Uyên thấy bọn họ còn chần chừ, thanh âm liền trầm xuống, ngay cả trời cao cũng biến sắc, âm u như sắp có mưa to gió giật kéo đến. Thấy vậy, tất cả  người của Bát Thiện thôn đều hoảng sợ, do dự tới lui, sau đó có người nói nhỏ: “Đi thôi, không đi nữa chỉ sợ sẽ đắc tội Long Thần.”

“Nhưng trong thôn có nhiều người như vậy…”

“Thần linh dù sao cũng sẽ không lừa chúng ta đâu, không đi ắt có thiên tai…”

“Ừ…”

Bọn họ thì thầm bàn tán, lại ngẩng lên trên trời nhìn sắc mặt của Long Thần, bầu trời vẫn vô cùng âm u như sắc mặt của nó khiến người ta sợ hãi.

Bàn bạc hồi lâu, trưởng thôn mới lên tiếng nói: “Chúng ta chuyển!”

Lời này vừa nói ra, bầu trời lập tức trở nên rạng rỡ, thôn nhân thấy vậy mới an tâm hơn một chút.

Quả nhiên là Long Thần có khác, có thể dễ dàng thao túng trời đất âm u hay rạng rỡ.

Tây Phong đang ôm sừng rồng hếch tai lên hóng, nghe thấy bọn họ đã quyết định sẽ di chuyển liền khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu hồi bùa thiên lý nhĩ rồi nói: “Đi thôi.”

Người trong thôn chỉ nhìn thấy Thanh Long đằng vân bây lên, thân ảnh biến mất trong đám mây, cảnh tượng kỳ dị mà tràn đầy phúc khí, đám người lại quỳ lạy lần nữa, cung tiễn Long Thần.

Lần này Thanh Uyên không bay nhanh như trước nữa, nhưng Tây Phong vẫn ôm cứng lấy sừng của hắn, sợ hắn dừng lại một cái là khiến nàng bắn lên tận Cửu Tiêu mất.

Nàng cũng chỉ là người phàm, mặc dù có thể dựa vào chú thuật  để bay lên nhưng cũng chưa từng bay đến nơi cao như vậy. Nàng cúi đầu nhìn xuống, dãy núi đó đã trở thành những dấu chấm, lại nhìn lên một chút, liền bị tầng tầng lớp lớp mây cản trở tầm nhìn.

Nàng đang xuyên thẳng qua những đám mây sao, nàng đưa tay sờ thử vào những đám mây trắng ấy, cũng không có cảm giác gì cả.

Người trên đầu rất vui vẻ.

—— Thanh Uyên cảm nhậc được điều đó.

Hắn bay ổn định hơn nữa, không quá nhanh, cũng không quá chậm. Hắn xuyên qua những đám mây, lướt qua từng đám từng đám mây trắng, cảm nhận niềm vui thích của nàng.

Tây Phong vui sướng ở trên trời cả buổi cuối cùng cũng muốn xuống, nàng gần như là lăn từ trên đầu rồng xuống, dựa vào nó hồi lâu mới tỉnh táo lại. Gió thổi lâu quá… Đau đầu.

Tây Phong ôm cái đầu đang hơi đau, được một lúc mới phát hiện nàng đang dựa vào miệng Thanh Long… Nàng giật bắn người, vội vàng cách xa một trượng.

Thấy nàng rời đi, Thanh Long lập tức hóa thành Thanh Uyên, thân hình khổng lồ biến mất trên mặt đất khiến bụi bay lên.

“Ta có một thắc mắc.”

Tây Phong phủi bụi ho khụ khụ nói: “Ngươi hỏi đi.”

“Lúc thuyết phục thôn dân, cô đã, không nói một từ nào, không động đậy một ngón tay nào, vậy tại sao, lại muốn cưỡi trên đầu của ta?”

Tây Phong nhìn hắn, cái này còn phải hỏi sao? Cơ hội cưỡi rồng rất hiếm đó! Huống hồ lại còn là một con Thanh Long, trong giới tróc yêu sư chỉ e là chưa từng có người nào được cưỡi đó? Oai phong cỡ nào, sĩ diện sỡ nào! Nàng mặt mày đầy chính khí nói: “Ta sợ ngươi nói nhầm, lại thành công cốc hết.”

Thanh Uyên “À” một tiếng nói: “Ta còn tưởng, chẳng qua chỉ là cô muốn cưỡi rồng thôi.”

“…” Sống lưng Tây Phong đổ một giọt mồ hôi lạnh, con rồng này trở nên thông minh như vậy từ lúc nào? Nàng cười gượng: “Sao ta có thể là cái loại người đó.”

Thanh Uyên chớp mắt một cái, tỏ vẻ bất ngờ: “Thì ra cô không phải loại người như vậy.”

“…” Giữa người và rồng còn có thể có lời nói dối nào nữa không! Tây Phong bị trả đòn không còn lời nào để phản bác, vừa liếc thấy thứ trong tay hắn liền sạc một trận: “Ngươi có thể ném cây chổi nát này đi được không!”

Không-hề-đẹp-trai-tẹo-nào!

Toàn bộ thôn trang di dời cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chỉ là cảm thấy có Long Thần phù hộ nên thôn dân cũng không bi quan, con người một khi đã lạc quan thì làm việc gì cũng tích cực nhanh chóng.

Đêm đã khuya, người người nhà nhà đều vẫn còn đang vội vàng thu dọn đồ đạc, bởi vì sáng sớm ngày mai phải xuất phát.

Nhân Tử ăn cơm tối xong vào nhà thu dọn  đồ đạc của mình, đang dọn dẹp thì nghe thấy trong rừng có tiếng thú trầm trầm kêu lên, nàng nghe ngóng, là đang gọi nàng.

Nàng bỏ món đồ đang cầm trong tay xuống, đi ra thấy cha mẹ vẫn đang thu dọn, sợ bọn họ lo lắng nên nói một tiếng đến nhà bạn hỏi thăm một chút rồi ra ngoài đi lên trên núi.

Rừng núi buổi tối vắng lặng, tối nay không có ánh trăng, mặt đất không có ánh sáng bàng bạc chiếu rọi mờ mịt đến không thấy rõ đường.

Nhân Tử vừa mới xuất hiện ở chân núi liền có đom đóm bay ra, bay thâm thấp để soi sáng

cho nàng.

“Cảm ơn.”

Nhân Tử dịu dàng cười, trong lòng cảm kích bọn chúng.

Đến một khoảng đất trống, Nhân Tử nhìn thấy đồng bạn ngày thường, bọn chúng giống như là đã đợi rất lâu, một số con đã nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi.

Bọn chúng thấy Nhân Tử thì đều ào ào đứng lên, dùng những tiếng kêu khác nhau gọi tên của nàng.

Nhân Tử mỉm cười đi đến trước mặt hổ yêu đang bị thương, ngồi xuống hỏi: “Ngươi khá hơn chút nào chưa?” Nàng vươn tay ôm lấy nó: “Ngày mai ta phải đi rồi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nàng lại nhìn về phía chó yêu xà yêu, thấy chúng nó đều bị làm sao mới nói: “Tây Phong cô nương là người tốt, chỉ cần sau này các ngươi không đến nhân gian tác loạn, cô ấy sẽ không bắt các ngươi.”

Nàng theo chân chúng nó từng cái tạm biệt, chúng thú lưu luyến không rời, thanh âm càng phát ra khổ sở, nghe được Nhân Tử trong mắt có nước mắt.

“Lần này cũng không phải sinh tử cách biệt, ta sẽ trở lại.”

“Ngươi sẽ không trở lại nữa.”

Thanh âm trầm như chuông lớn, lại giống như một con dao cùn, trong nháy mắt chém đứt nước mắt của Nhân Tử. Nàng giật mình, ngẩng đầu quay lại nhìn muôn thú phía sau, một trận sương mù xám mờ dâng lên, không thấy chân thân, chỉ có hai con mắt và một cái miệng đang há ra lại khiến nàng lập tức hoảng hốt.

“Sơn Thần đại nhân.”

Sơn Thần lạnh giọng: “Ta đã nói, ngươi không được phép tiết lộ thiên cơ, nhưng ngươi đã vi phạm lời hứa này.”

Vừa dứt lời, từ chỗ tối truyền tới giọng nói thánh thót của thiếu nữ: “Ây da, Nhân Tử đâu có tiết lộ thiên cơ đâu.”

Thiếu nữ chậm rãi bước ra, khẽ lắc ống sáo vô cùng bình thường trong tay, nàng cười nhẹ nhàng nhìn đám sương mù nói: “Ngươi chỉ nói cô ấy không được phép nói cho người của Bát Thiện thôn biết, nhưng ta không phải là người của Bát Thiện thôn.”

“Nhưng người của Bát Thiện thôn đều đã biết.”

“Cái này cũng không phải ta nói cho người của Bát Thiện thôn biết điều đó, Nhân Tử cũng không hề làm trái với ước định.”

Sơn Thần nham hiểm cười lạnh, hắn vừa cười một cái, trong rừng bỗng lập tức nổi gió tà, từng cơn từng cơn buốt lạnh thổi qua.

Tây Phong không khỏi nhích lại gần bên cạnh Thanh Uyên để sưởi ấm.

“Người phàm đáng tội, người phàm ngu ngốc.” Sơn Thần nhếch miệng cười, lệ khí tản khắp núi rừng.

“Sơn Thần, xin ngài hãy thứ lỗi cho cô ấy.” Nhân Tử bỗng mở miệng, chẳng những không tránh ra phía sau mà còn đến gần hắn mấy bước. Nàng nhìn đám sương mù nói: “ Cảm tạ ngài đã cho ta thời gian mười ngày, ta sẽ không lách qua kẽ hở đó, nếu như ngài muốn mạng của ta, ta sẵn lòng giao ra. Bây giờ trưởng bối của ta đều đã giác ngộ, đồng ý không lấy giết hại muôn thú để sống nữa, xin ngài hãy bỏ qua cho họ, bỏ qua cho Bát Thiện thôn chúng ta.”

Tây Phong hoàn toàn bất ngờ, chuyện này hoàn toàn có thể lợi dụng sơ hở, nhưng Nhân Tử lại vẫn muốn đứng ra chịu tội.

Có lẽ Sơn Thần nói không sai, người phàm ngu xuẩn…

Thanh Uyên nhận thấy bầu không khí bất thường, cúi đầu nhìn cô nương vẫn luôn sát vào thân thể của hắn, giống như coi hắn là chăn bông mà chui vào trong hỏi: “Có muốn, ta qua đánh bay hắn không?”

Tây Phong chật vật ngoảnh lại nói từng từ một: “… Đây là Sơn Thần đó.”

Chính là Sơn Thần không vui có thể hủy thiên diệt địa, khiến mấy trăm ngọn núi đột ngột chui lên từ mặt đất đó!

Thanh Uyên trầm tư hồi lâu hỏi: “Sơn Thần rất lợi hại phải không?”

“…” Hoàn toàn không còn cách nào để nói chuyện bình thường nữa.

Sơn Thần nhìn chòng chọc thiếu nữ mỏng manh nhỏ bé như hạt kê, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng rất lâu rồi nói: “Ngươi sẵn lòng vì người của Bát Thiện thôn mà chết?”

Nhân Tử đáp chắc chắn: “Sẵn lòng.”

Sơn Thần trầm mặc, hắn lại nhìn nàng thật lâu rồi từ từ nói: “Ngươi đi đi.”

Nhân Tử ngây ra: “Ngài không trừng phạt ta?”

“Cám ơn ngươi.”

Sơn Thần nói một tiếng cám ơn với nàng rồi biến mất trước mặt cô gái. Rừng núi trở lại yên bình, tựa hồ mọi thứ vừa rồi đều là huyễn cảnh.

Nhân Tử đứng lặng rất lâu, giống như đã hiểu ra điều nào đó, khẽ nói: “Cũng cám ơn người, Sơn Thần đại nhân.”

Gió đêm khẽ lướt, cảnh đêm u tối.

Nhân Tử nhìn núi cao sừng sững phía xa xa, nhìn về phía sơn minh xa xa, lòng ngập tràn hi vọng.

Tây Phong nhìn theo Nhân Tử xuống núi giống muôn thú cũng lộ ý cười, rất tốt, tất cả đều đã giải quyết, có thể lấy tiền rồi.

Nàng tâm tình rất tốt móc ra mấy lá bùa, ngồi xổm trước mặt hổ yêu sờ đầu của nó: “Tỷ tỷ trị bệnh cho ngươi.”

Hổ yêu nhìn nàng, rồi lại nhìn nam tử áo xanh đang đứng sau lưng nàng. Không hiểu tại sao đường đường là Long Thần lại có thể bị một người phàm nhỏ bé sai bảo, hơn nữa còn có thể cưỡi trên đầu của nó.

Nó cũng muốn… Thử một chút.

Sau khi chữa khỏi vết thương cho hổ yêu, Tây Phong thẳng tiến đi xuống núi, phải đến trước khi người của Bát Thiện thôn xuất phát để lấy tiền trước đã, đi nhanh một chút còn có thể quay lại trấn bên để ăn khuya.

“Tây Phong.” Thanh Uyên gọi tên nàng: “ Vì sao Sơn Thần lại tha lỗi cho nàng ta?”

Tây Phong cười nói: “Bởi vì Sơn Thần nhận ra, Nhân Tử thật ra cũng giống hắn. Hắn vì bảo hộ núi rừng, còn Nhân Tử vì bảo hộ Bát Thiện thôn, bọn họ đều có thể lấy mạng ra đổi. Thật ra Sơn Thần không có tư cách tự ý mời địa long ra, hắn thà làm trái thiên quy cũng phải ngăn cản thợ săn tiếp tục đi săn.”

“Thế nhưng một khi địa long ra, muôn thú cũng sẽ bị liên lụy.”

“Ngươi có nghĩ tới hay không, cóc và châu chấu vì sao có thể chạy trốn trước? Đấy là Sơn Thần phát cho chúng nó tín hiệu đó, chỉ là thú loại ở đây cảm niệm ân tình của Nhân Tử nên mới không rời đi, nguyện cùng cô ấy đồng sinh cộng tử.” Tây Phong cảm thán: “ Ai bảo vệ ai, cũng chưa biết được đâu.”

Thanh Uyên im lặng một lát mới nói ra: “Người phàm các ngươi thật phức tạp.” Cuối cùng hắn còn nói thêm: “ Rất tốt.”

Phức tạp, lại phức tạp đến thật giản đơn.

Mâu thuẫn nhưng lại không mâu thuẫn.

Thanh Uyên thích nhân gian này mất rồi: “Tây Phong.” Hắn giữ chặt tay của nàng, hắn cũng thích bàn tay ấm áp này: “Dẫn đường.”

“… Thanh Long đại nhân, nhân gian rất nguy hiểm, ngài nhanh chóng về Cửu Tiêu đi.”

Thanh Uyên cố chấp nói: “Dẫn đường.”

“…” Tây Phong đau đầu, Thanh Long này dường như không thể cắt đuôi được, cũng không biết hắn một bữa có thể ăn bao nhiêu cái bánh bao thịt, một ngày một cái còn được, vẫn nuôi được.

Tây Phong bị hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đi  xuống dưới núi cảm thấy bên người hình như thiêu thiếu cái gì đó, nhưng mà… Không nghĩ ra.

Không nghĩ nữa, đi thôi, quay lại tiểu trấn bên trên mua bánh bao ăn.

— Hết quyển 1—

Cá: Anh già này ở ẩn nhiều năm, ăn nói chưa lưu loát, nhát gừng nên trong câu có nhiều dấu phẩy, Cá sẽ k bỏ đi hoặc k bỏ hết, đọc k quen thì hãy cố chịu nhé ????????????

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện