Kính Trung Yêu

Chương 15


trước sau

Kính Trung Yêu – Chương 15

Hắc Yêu.đang định phảnikích cũng nhận ralTây Phong, nó lậpitức hừ lạnh: “Lại làingươi, tróc yêu sưlngười phàm dặt dẹo.”

Tây Phonglnhướn mày, đạp một phátllên thân hình đen sìlsì của nó.

Hắc Yêu giận dữ: “Ta muốnllàm thịt ngươi!”

Tây Phong ngoảnh lại, khóe môi hơi trề xuống ấm ức nói: “Thanh Long.ca ca, có người kêu muốn làm thịt ta.”

Hắc Yêu ló.đầulnhìn lên, vừa trông.thấy namltử mặc áo xanh kia lập tức bị.dọa đến giật nảy mình: “Long, long yêu?”

Tây Phong đập.một nhát vào đầu nó: “Long Thần!”

“Nhưng ở nơi phong]ấn rõ ràng là yêu khí! Yêu quái đi ratừ trong gương!” Hắc Yêunói xong, lại vội vàng lắc đầu, “Không đúng, chớ có hiểu lầm, ta không hề mắng ai.”

ThanhUyên khônghề để tâm đến thân phận]của mình chút nào, hắnvẫn đang mải nhìn những]cây ngô, lại là một thứ thật ly]kì ở nhân gian.

Nhân gian thật là tốt.

Tây Phong ngồixổmlxuống nhìn tên lùn này, chọc chọc]khuôn mặt đen sì chỉ thấy được mỗi đôi mắt sángngời của nó, cảm giác trên đầulngón tay mềm mềm, bị lõm xuốnglnhư chọc vào]bông: “Tênlùn, ta hỏi ngươi,]ngươi tới đây làm gì?”

Bản mặt đen sìcủa Hắc Yêu nhăn lại: “Không nói cho ngươi đâu.”

“Hừ, ngươi,không nói ta,cũng biết, lại là vì tìm kiếm,cái gọi là sức mạnh thần,bí chứ gì, ngươi ăn quả đắng từ Thanh Long còn chưa đủ à?”

Hắc!Yêu cả giọng nói: “Ta đã giải những mười!tám phong ấn giam đại yêu quái!đó! Không sợ!”

Tiểu Hỏa kinh!ngạc: “Nói cách,khác… Ngươi đã gắng sức giải mười tám phong ấn giam yêu quái, nhưng không có một con nào… hàng phục?”

“Đúng.”

Tây Phong giật,mình, Thanh Long cũng,ngồi]xổm xuống nhìn nó khen ngợi: “Rất nỗ lực, rất lợi hại.”

Tây Phong,cũng gật đầu lia lịa: “Lợi hại thật.”

Cho dù liên!tiếp gặp trở ngại mà]vẫn không từ bỏ, nhất định,phải tìm!cho bằng được yêu quái nghe lời mình,!Tây Phong quả thật phải nể phục nó.

Hắc Yêu được khen liên tục đỏ mặt lên – nhưng đương nhiên là nó đã đen đến mức không hề nhìn thấy. Nó ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn.”

“Cho nên ngươi đến nơitnày là bởi vì trong này có sức mạnh thần bí?”

Hắc Yêu chầntchừ một lát mới ra vẻ hết sức thần bí nói ra: “Tốt nhất là các ngươi chớ có dại mà đi vào, nghe nóiibên trong có đại yêu quái siêu cấp,đó.” Nói xongtdường như lại nghĩ tới điềuigì đó, nóinhìn thoáng qua ThanhtLong mà cháninản nói: “Được rồi, coi như tatchưa nói gì.”

Yêu quái không bịiThanh Long ăn thịt là tốt lắm rồi, nó không cần bận tâm làmigì cho phí công.

Tiểu Hỏa cóihơi sợihãi đã từ trên vai Tây Phong bòisang vai Thanh Long, ở đây vẫn an toàn hơn. Tây Phong khinh bỉ nhìn nótmột chút rồi hỏi tiếp: “Đây rốt cục là chỗ nào?”

Hắc Yêu nói: “Trước kia ấy hả, nơitnày có một thôn làng rất lớn, toàn thôn dùng trồng ngôiđể sống. Cũng không biết vì sao, bắp ngô sinh trưởng ở đây vừa toivừa ngọt, không cần đem tới chợ phiên cũng có người mộ danh mà đến, hơn nữa còn có thể bán với rất tốt giá, cho nên đời sống của thôn dân cũng coi là dễ chịu, chính là thôn Ngọc Mễ vang tiếng một thời. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm mươi năm trước, mưa to liên tục cả tháng, thượng du vỡ đê, thôn dân liền dọn đi hết, không lâu sau đó, nơi này bị nước sông nhấn chìm.”

Tây Phong nhìn cánh đồng ngô trải dài mênh mông, có thể loáng thoáng trông thấy vài mái nhà tranh. Nàng bỗng cảm thấy không đúng: “Ngươi nói năm mươi năm trước nơi này bị nước nhấn chìm, nhưng sao bây giờ lại không hề có điểm khác thường nào hết.”

Nhất là nhà tranh, đừng nói bị ngập năm mươi năm, chỉ cần ngập năm ngày là đã sụp rồi.

“Hừ.” Hắc Yêu cười khẩy một tiếng, nó ngồi xếp bằng nói: “Bởi vậy, đây chính là điểm quỷ dị của thôn Ngọc Mễ.”

Tây Phong nói với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi nói đi.”

“Sau năm mươi năm, cũng chính là đầu xuân năm nay, quan Tri huyện mới đã trù tính cho toàn huyện, thay đổi dòng chảy của sông, thế là nước ở thượng du không còn chảy về đây nữa, dòng nước nhấn chìm thôn Ngọc Mễ cũng rút đi. Nhưng mà ai ngờ…”

Hai conimắt lay láy của Hắc Yêu được bản mặt đen như than của nó làm nền nên càng thêm sáng rực, nóithấp giọng thần bíJnói: “Có người tiện đường điJngang qua nơi này phát hiện nơi này cóimầm ngôJmọc lên từ mặt đất, lan rộngJcả trăm mẫu. Mọi người lại đi vào trong, cuối cùng phát hiện ra một thôn làng, có ông lão đến nhìn thì bấtJchợt nhận ra đâyJchính là thôn Ngọc Mễ năm đó.”

Sự tình quả thật là rất quỷidị, ngay cả Tây Phongicũng nghe đến say mê.

“Chẳng nhữngJphòng ốc trong thôn làng hoàn toàn không hề bị tổn hại chút nào, mà ngay cả đá mài nông cụ trước cửa cũng không thấy dấu vết bị nước ăn mòn, thậm chí trong một vài nông hộ vẫn còn bàn cờ đang chơi dở, đồ ăn chưa ăn xong, hoa quả đang gặm dở,lnhưng mà… trong thôn khônglcó lấy mộttngười nào hết!”

Tiểu Hỏalnghe vậy liền hít một!hơi lạnh, TâylPhong cũng nghe đến rét run, nàng]ôm cánhitay Thanh!Long nói: “Trong thôn không]có người sống, hoàn toànikhông có người nào hếtihả?”

“Không cólai]hết.” Giọngtđiệu của Hắc Yêu nặng nề: “Cũng không có chó mèo lợn gàlvịt ngan gì hết, tóm lại!là không cólvật sống. Nhìn toàn bộ!thôn làng vẫn giống hệtltàn cuộc lưu lạilnăm ấy lúc Huyện lệnh dẫnlthôn dân vội vàng rời đi. Nhưng]chuyện này cũng đã xảy ra năm mươilnăm rồi, vậy mà không hề chút thay đổitnào hết.”

“Thậtlđáng sợ.” Tây!Phong cảm thấy chuyện]này đã vượt qua phạm vi!của yêu quái rồi: “Quái dị.”

“Cũng khônglhẳn.” Hắc Yêu lại nói: “Đầutxuân nămlnay ta bậnltìm cách mởtphong ấn Long yêu… à Long thần đạitnhân]nên bận haittháng, trước đótta đã lên trên trấnlđể tiến vào thôn NgọclMễ, kếttquả…”

Kết quả,đúng lúc đó lại cảm nhận được,chiếc ‘Chìa khoá’ là Nhân Tử cô nương, thế nên nó mới vội vội vàng,vàng bắt chiếc chìa khoá,để giải phong ấn của Long Thần, trì,hoãn chuyện của thônrNgọc Mễ. Hôm nayfvừa]mới lấy dũng khí đi ra ngoài]để đến đây, aifngờ lại đụng phải Thanh Long.

Số nó]thật khổ mà…

Nhưng,nó sẽ không bỏ cuộc!

“Chúng(ta đã bànrxong rồi nhé, nếufthật sự có đại]yêu quái, ta muốn nhận nó làm tiểu đệ, không cho ngươiabắt nó đi.” Hắc Yêu chìafngón út đen như than ra: “Ngoéo tay.”

Tây,Phong chỉ cảm thấy tên Hắc Yêu này]cũng thật là một conryêu quái đơn giản, nàng nghĩ chỉ cầnfthu phục con Thủyfyêu kia là,được rồi, về phần thônrlàng này ẩn giấu(đại yêu quái gì thì cũng(chẳng liên quan tới nàng. Nàngrchìa ngón tay ra nói: “Ngoéo tay.”

Thanh Longfnhìn vậy cũng định,chìa tay ra,]nhưng hai,người không hề(phát hiện, hắn lặng(lẽ thu tay lại,(bỗng nhiênfcó cái móngfvuốt nhỏ duỗi tới. Hắn quay đầufsang nhìn, chỉ thấyfTiểu Hỏargật]mạnh một cái với hắn, một ngón tay và một cáirmóng vuốt cùng ngoéo tay.

Xác định(rằng đámfngười bọn họ sẽ không đi theo mình đoạt yêu quái, Hắc Yêu mới cảm thấy thỏa mãn. Nó lại rafvẻ hết sức thần bí nói: “Vì các(ngươi đãfngoéo tay rồi nên ta sẽ nói cho các ngươi(biết một(chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đầu xuân lúc ngô còn chưa cao như thế này, đám người tới đây điều tra đã trông thấy có người nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.”

Tây Phong suýt nữa lại đánh nó: “Chẳng phải ngươi kêu trong thôn này không có người sao?”

“Đúng,Inhưng đấy không phải là người, màIlà một con bù nhìn! Còn là một con bùanhìn tóc trắng nữa!”

Tây Phong đãItừng gặp rất nhiều yêu quái, nàng nói: “Vậy xem ra chỉ có hai trường hợp, một là cóangười đang thao túng bù nhìn, hai làIbản thân bù nhìn chính là tà ma.”

“Này, tróc yêu sưadặt dẹo, ngươi nói xem, nếu như là có người điều khiển nó, vậy thì ngườiIđiều khiển đó là thầnalà ma hay là yêu đây?”

Tây Phong cốc một nhát lên đầu nó:a“TaItên là Tây Phong, không phải tróc yêu sưIdặt dẹo.”

Hắc YêuIlàu bàu một tiếng, thì chính là tróc yêu sư người phàm, sức chiến đấu của người phàm đềualà cặn bã.

Tây Phong phân tích nói: “Nơi này yêu khí ngút trời, khảInăng là thần và ma không lớn. Nhưng ta muốn biết,Icó người đang thao túng nó hay bản thân bù nhìn chính là con yêu quái đó.”

Tiểu Hỏa khoát tay nói: “Bù nhìn tóc trắng kia không thể nào là đại yêu quái được, muốn trở thành đại yêu quái có thể bảo hộ toàn bộ thôn làng suốt năm mươi năm, hơn nữa thôn xóm còn không hề suy suyển chút nào, tối thiểu phải có tu vi ba nghìn năm, bù nhìn được làm từ bàn tay của con người, thôn Ngọc Mễ này còn chưa được ba trăm năm, cho nên tất nhiên là có người đang thao túng nó. Ngươi nói xem có đúng không, Thanh Long đại nhân?”

Thanh Long lắc đầu, Tiểu Hỏa bị mất mặt, nó không cam tâm nói: “Ta nói sai à?”

“Pháp khí, thần vật, có thể giúp yêu quái tăng cao tu vi, một đêm tăng ba ngàn năm, là có thể.”

Lúc này Tây Phong mới nhận ra nếu Thanh Long có hiểu chuyện gì, thì cũng là hiểu… chuyện của thời Thái Cổ từ mười vạn năm trước, những chuyện xảy ra sau khi hắn bị phong ấn, hết thảy đều không biết.

Cho nên hắn mới tràn ngập sự tò mò thích thú đối với đồ vật ở nhân gian, cũng rất khó thích ứng thể chất của người phàm.

Nếu không… Làm sao mà hắn lại có thể dùng tay đập vào ngực một

cô gái bị đuối nước được cơ chứ…

Nghĩ đến đây, ngực Tây Phong lại đau.

Nghe xong những tin tức hữu dụng này, Tây Phong đứng lên nhìn về phía thôn Ngọc Mễ.

Những cây ngô non mới ngày xuân còn màu xanh nhạt, đến tháng sáu, lá cây đã biến thành màu xanh đậm, ra bắp thơm ngọt…

Tây Phong lại đói rồi.

Sau đó nàng nhớ ra mình đã là người không xu dính túi.

Ngay cả râu ngô cũng không mua nổi.

Vốn nói ăn trưa xong mới ra ngoài, kết quả lúc đang định gọi đồ ăn, nàng sờ vào túi tiền – rỗng tuếch.

Nàng ngửa mặt lên trời thở dài, cất bước đi về phía cánh đồng ngô.

Bắt yêu quái, kiếm tiền, sau đó tống cổ tên Thanh Long về Cửu Tiêu rồi từ đó không hẹn gặp lại, đây có lẽ chính là ước vọng cả đời của nàng.

Thanh Uyên thấy nàng đi vào trong thì cũng đi theo. Hắc Yêu thấy bọn họ đi hết cũng vội vàng đuổi theo, vừa nhảy lên một cái liền biến thành một quả cầu màu đen to xấp xỉ Tiểu Hỏa rồi ngồi xổm trên đầu Tây Phong.

Khóe miệng Tây Phong giật một cái, nàng giơ tay tóm lấy nó quăng ra sau: “Tiểu Hỏa, cho ngươi lót dạ.”

Tiểu Hỏa ngoác mồm ra định ăn, Hắc Yêu lườm nó một cái rồi nhanh chóng ngồi xổm trên bờ vai còn lại của Thanh Long – nơi ngay cả chuột cũng có thể ngồi, nó đường đường là đại yêu quái Hắc Sơn, đương nhiên là cũng có thể.

“Sư muội.”

Phía sau bỗng có người gọi nàng, Tây Phong dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn, nàng cảm thấy hơi bất ngờ: “Sư huynh?” Đến khi nàng trông thấy người bên cạnh hắn, nàng bị vẻ đẹp của nàng ta làm kinh diễm.

Ghen tị trào lên cuồn cuộn không ngừng.

Người đẹp, ôi người đẹp, Tây Phong ghét lòng dạ của nàng ta nhưng không ghét gương mặt này. Nếu cho nàng gương mặt này, nàng rất cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Mặc dù nàng cũng là người đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy vẻ đẹp của Phác Ngọc có thể sánh với nữ yêu.

Thấy nàng nhìn mình, Phác Ngọc đến gần cũng không thèm nói chuyện với nàng, còn ghê gớm lườm nàng một cái.

Tây Phong thấy thế liền nhướn mày lên, nàng hết sức nhiệt tình chào hỏi Vô Ảnh: “Sư huynh! Sư huynh yêu quý! Sư huynh đẹp trai nhất của ta!”

Tiểu Hỏa: “…” Chủ nhân của nó chẳng lẽ bị Thanh Long làm ảnh hưởng đến trí thông minh à?

Vô Ảnh xấu hổ đằng hắng một cái: “Muội định vào thôn Ngọc Mễ này à?”

Tây Phong đảo mắt: “Sư huynh, huynh biết thôn Ngọc Mễ? Vậy xem ra huynh đã sớm nghe qua… Nhưng huynh nghe ngóng làm gì vậy?”

“Không phải sư phụ vẫn luôn dạy chúng ta hay sao, phàm là chỗ muốn đi, nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện ở đó, bất kể lớn nhỏ.”

Hắn vừa nhắc đến sư phụ, Tây Phong liền đen mặt: “Ừ.” Nàng cũng không thèm hỏi thêm nữa: “Ta đi đây, không được cướp Sen yêu với ta, ai cướp là chó con, ngoéo tay.”

Vô Ảnh bất đắc dĩ, đang định đưa tay ra thì đột nhiên bên cạnh có một bàn tay trắng muốt chìa ra, móc vào tay nàng.

Tây Phong cảm thấy hại não, nàng trừng mắt nhìn Thanh Long: “Ngươi làm gì đấy?”

“Ngoắc tay.”

“…” Tây Phong vỗ một cái lên trán mình, nàng cảm thấy thật bi thương.

Tất cả tính xấu của nàng đều bị Thanh Long trị hết rồi.

Mẫu thân nhìn thấy nhất định sẽ cười tươi như hoa.

Cũng không biết mẫu thân đã luân hồi hay chưa.

Nếu chưa thì chắc chắn sẽ cười tươi như hoa.

Tây Phong cười tự giễu một tiếng rồi quay người rảo bước về phía cánh đồng ngô, đi xem thử xem con bù nhìn tóc trắng kia rốt cục là như thế nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện