Kính Trung Yêu – Chương 16
Thôn Ngọc Mễ nằm dưới chân núi, địa vực mênh mông, nhưng bởi vì là vùng rừng núi nên thường có dã thú đi lạc xông vào làm loạn. Để làm giảm thiệt hại cho cánh đồng ngô, thôn dân dựng lên hàng rào dưới chân núi, rồi lại dựng thêm một cái chòi cao đến sáu trượng, có người ở trên canh gác đó quanh năm suốt tháng, một khi phát hiện có thú làm loạn thì sẽ lập tức thổi còi cảnh cáo. (6 trượng = 20m)
Bây giờ cái chòi kia vẫn còn.
Tây Phong đi giữa cánhiđồng ngô bạt ngàn, nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cái chòi như vọng đài cao ngạo ấy, với chiều cao và vị trí như vậy, có lẽ có thể thu toàn bộ thôn Ngọc Mễ vào trong tầm mắt.
Nghĩiđến nơi đây là thônilàng đã bị bỏ hoang năm mươi năm, tất cả đều vẫnicòn nguyên nhưng lại không có lấy một bóng người, Tây Phong cảm thấy nao nao thê lương.
Không biết rốt cụcicon yêu quái đã chờ đợi ở nơi này năm mươi năm có chân thân là gì, mục đích của nó là gì.
Thôn Ngọc Mễ này, có bí mậtigì?
Cánh đồng ngô rộng lớn như thảo nguyên, vừa tiến vào trong liền cảm thấy dường như không thể nhìn thấy điểm cuối. Bọn họ đi được chừng hai khắc mà vẫn chưa thấy lối ra. Lại đi thêm hai khắc nữa, Vô Ảnh không thể không dừng chân lại nói: “Không ra được.” (hai khắc = 30 phút, editor: bạn Cá Mập xinh đẹp)
Đều là người trong huyền môn, vừa nghe xong liền hiểu ý nghĩa thực sự của lời y nói – e là gặp quỷ đả tường rồi.
“Ê này…” Tây Phong bẻocái bắp ngô non bênicạnh rồi vẫy vẫy: “Nó to hơn không ít so với lúc chúng ta vừa vào này, chắc là chúng ta sắp được ăn ngô nướng rồi đó.”
Nàng nói–xong liền liếm môi, bắp ngô vừa to vừa ngọt đó, nàng đã đói đến bụng dính vào lưng rồi.
“Ngươi còn tâm trạng nói đùa à.”iPhác Ngọc lạnh lùng lườm nguýt nàng–một cái: “Đợi đến lúc ngô cao vượt đầu làokhông thấy được đường nữa đâu.”
Bọn vừa–mới nói đượcivài câu, những cây ngô đã từ từ vươn–cao thêm một tấc nhanh như măng mọc lên–từ mặt đất. (1 tấc = 3,33 cm)
Những cây ngô dườngonhư phát hiện raobọn họ biết chúng đang vươn cao lên, chúng không thèm kiêng kị gì nữa mà lại từ từ cao thêmomột tấc nữa.
Tây Phong chọc chọc cây ngô đằng trước: “Nhanh ra bắp đi, ta muốn ăn.”
Những cây ngô lập tức trở nên vui vẻ, vụt một cái cao thêm mười tấc, cao thêm nữa, cao thêm hơn nữa, rồi lại cao thêm nữa nữa, cao liền một mạch đến tận 2 trượng, vượt xaochiều cao của con người. (2 trượng = 6,67m)
Rốt cục Phác Ngọc cũng không thể nhịn thêm được nữa: “Đừng cao thêm nữa!”
Nàng vừa kêu, đám ngô lập tức ngừng lại, không dám nhúc nhích nữa.
Tây Phong bẻ một cái bắp rồi lột vỏ, thấy hạt ngô hạt nào hạt nấy đều có to chừng móng tay, nàng sướng đến muốn bay lên, vội vàng nhét vào trong ngực Tiểu Hỏa: “Ôm chặt vào, nướng chín cho ta.”
Thanh Uyên lại phát hiện ra chuyện mới lạ, hắn nhìn Tiểu Hỏa nói: “Thì ra ngươi còn có thể dùng như vậy.”
Tiểu Hỏa ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Đúng đó, ta vẫn luôn bị dùng như thế.” Phải ôm một ôm lớn ngô, nó hừ lạnh với Tây Phong, “Nhưng bây giờ phải làm sao đây, không ra được rồi.”
“Xì, ngây thơ vậy, ngươi cho rằng ngô không cao là có thể đi ra à? Không ra được không phải vì ngô cao lên, mà là bởi vì ở đây bị đặt trận pháp. Kể cả ngươi có chặt hết ngô thì cũng vẫn không tìm được đường ra thôi, cho nên nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là phải phá trận.” Nàng vỗ vỗ vai Vô Ảnh: “Giao cho huynh đấy, sư huynh.”
Vô Ảnh không hề ghét bỏ nàng giống Tiểu Hỏa, vừa nghe thấy là lập tức cúi người xuống, dùng ngón tay vẽ lên mặt đất. Đất phù sa dưới chân khẽ rung lên, những viên đá vụn cũng rung lên theo rồi nhanh chóng xếp thành một đường thẳng trên mặt đất, tạo thành một dải đá xuyên qua cánh đồng ngô.
“Đi theo đường này.”
Thanh Uyên nhìn mấy viên đá nhỏ rồi hỏi Tây Phong: “Chỉ là ra ngoài thôi mà, vì sao, phải làm cho nó, lằng nhằng vậy?” (https://truyen5s.com/, Cá: Anh già có thể nói liền câu được không -_-)
Vô Ảnh khó chịu liếc hắn một cái, nhưngohắn vốn tốt tính nên không hề nổi giận, Phác Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi lợiohại thì sao không đi mà ra tay đi?”
Tây Phong sợohắn đồng ý rồi sau đấy lại biến thành rồng gầm lên mà dẫn bọn họođi, nàngotúm tay Thanh Uyên nói: “Ngươi đi theo ta, cứ đi theo ta là được.”
ThanhoUyên gật đầu, sau đó tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay nàng không rời, dẫn hắnotiến lên phía trước.
Mọi ngườiochầm chậm điomen theo dảiođá, mặc dù hầu hết hình dáng của ngô đều không khác nhau lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có điểm không giống, Tây Phong để ý một đoạn đường, phát hiện quả thật là không còn đi lòng vòng nữa.
Vị sư huynh này quả nhiên là đáng tin cậy.
Trong rừng ngô truyền đến một hồioâm thanh xoàn xoạt khiến mọi người lậpotức nhìn theo hướngođó.
Hắc Yêu thò đầu ra hít hít rồi nó: “Có yêu quái.”
Hai mắt nó[sáng lên, ngay lậpftức định nhảy lên đuổi theo hướng đó, nhưng tiếng?động kia lại dừng lại, yêu khí cũng tiêu tán trong nháy mắt.
Bọn họ thu tầm[mắt lại,?đang định tiếp tục đifvề phía trước nhưng dải đá đã biến mất, trên mặt đất hoàn toàn không có dấu vết nào hết, hệt như đã mặt đất bị nuốt chửng.
“Thú vị[rồi‘‘đây.” Tây‘‘Phong không kìm được lại tập[hợp một dải đá mới.
Dải đá[vừa[được tạo thành, đấttphù sa?liền từ từ rung lêninhư cát lắng, nhữngiviên đá lập tứctlún xuống vào trong đất,okhông thấy tăm hơi đâu. Ánh mắt Tây Phong?trở nên nghiêmfnghị, nàng đâm ống sáo vào trong đất hòng bức con yêu quái kia xuất hiện.
Nhát kiếm[này vừatđâm‘‘xuống, yêu khí lậpttức bùng nổ, một luồng‘‘hương hoa sen nhanhfchóng tản khắp‘‘cánh đồng‘‘ngô. TâyfPhong chợt cảm thấyfcó gì đấy[sai sai, nàng rút trường kiếm‘‘ra rồi bổfđôi[mặt đất, trông thấyicon yêu?quái nằm trong đất, nàng[hơi bất ngờ: “Thủy[yêu?”
Phác Ngọc vừa nhìn thấy liền đẩy nàngisang một bên rồi bước lên trước, lấy Linh Quang Trường Thằng ra trói Thủy yêu lại rồi lôi khỏi mặt đất. (Thằng: dây thừng)
Thủy yêu toàn bùn làibùn khắp người nhìn bọn họ, ánh mắt mù mịt, mất một lúc lâu mới khôi phụcilại thần trí, nóikhóc ròng nói: “Cứuita.”
Tây Phong hỏi: “Là ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”
“Là con yêu quái đầu toàn tóc trắng cứ nhảy tới nhảy lui đó.”
“Bù nhìn?”
“Đúng!”
“Thật lợi hại, vậy mà nó lại có thể chôn ngươi dễ như trở bàn tay.”
Thủy yêu)nói: “Ta bị ngươi chặt)mất hai cánh tay, lại bị người tới cứu ngươi đả thương, bất đắc dĩamới trốn vào đây, ai ngờ lại bị nó bắt được… Bằng không)với pháp lực của ta thì làm sao)có thể bị bắt)dễ dàng như vậy.”
Tây)Phong}cười)khẩy: “Vậy}ngươi nói cho)ta biết tiểu thư nhà}họ Triệu đang ở đâu, ta có thể camađoan không bắt ngươi.”
Vô Ảnh nói thêm: “Còn cảtngười của Linh Điện nữa.”
Thủy yêu không đáp lại mà nói: “Ta muốntấn ký.”
Phảitnhấn ấn ký thì)những lời}này mới}cótthể chắc chắn, nếu)không lỡ)như họtnuốt lời thì nóacũng không cótcách nào.)Cái này cũng tựatnhư điểm chỉ lên giấy trắng mực đen củatngười phàm,)nhưng có sức ràng buộc vượt xa, người bội ước)sẽ phải chịu cơn giận từ LôiaThần.
Tây Phong lẩm bẩm niệm chú, sau đó giơ ngón cái lên trên rồi thở ra một hơi, ấn mạnh một cái lên đầu nó: “Được rồi.”
Thủy yêu xác định ấn ký không có sai sót gì, lúc này nó mới nói: “Tiểu thư nhà họ Triệu bị tên bù nhìn cướp đi rồi, năm người của Linh Điện vẫn còn chôn ở dưới đáy đầm sen.”
“Bù nhìn đã cướp tiểu thư nhà Triệu?” Tây Phong chau mày hỏi thêm: “Tại sao ngươi lại muốn giữ tiểu thư nhà họ Triệu lại?”
“Nhà họ Triệu là gia đình có tiền nhất xứ này, cô ta lại là tiểu thư được sủng ái nhất ở nhà họ Triệu, chỉ cần trói được cô ta, người nhà nhất định sẽ tìm tróc yêu sư đến giúp đỡ.”
Tây Phong hiểu ra vấn đề: “Ngươi hấp thụ linh lực của tróc yêu sư để tu luyện? Cho nên ngươi mới cố ý để lại yêu khí mạnh mẽ như vậy, chính là để dẫn quân vào cuộc, khiến cho tróc yêu sư từng người từng người tự đưa mình vào miệng của ngươi.”
Thủy yêu đã có ấn ký trên người, trong lòng nó không sợ nàng nữa, bởi vậy nó không hề phủ nhận. Lúc này Tây Phong đã đứng lên nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, giao cho ngươi thu thập đó.”
Thủy yêu trợn tròn mắt: “Ngươi đã nói không bắt ta cơ mà, ngươi nói láo!”
“Nhưng ta và bọn họ không cùng mộtrhội.” Tây Phong xoè bàn tay ra, cười một tiếng với nó, “Tróc yêu~sư không có linh lực thì có khác}gì phế nhân,rngươi biết rõ điều này nhưng vẫn là làm rarchuyện như vậy, tarcó thể tha cho ngươi, nhưng người của Linh Điện sẽ không tha cho ngươi.”
Thủy yêu~tức đến muốn}chửi người, nhưng Phác Ngọc nóng lòng lập}công đã thuilinh thằng lại, thủy yêu tức thì bị nàng thutvào trong pháp khí. Chờ quayivề Linh Điện sẽ tiến hànhixử lý.
Vô(Ảnhinói: “Người(đã tìm}thấy rồi, bọn ta quay lại~đầm}sen cứu người trước, sư muội, muội…”
“Taicòn phải đi}tìm tiểu thư nhàrhọ Triệu, bọn huynh cứ đi(trước đi.”tTây Phong nói hơi châmtchọc: “Thì ra bọn}huynh đến tìm~người thật, ta cònrtưởng đến cả bọn~huynh tcũng tới vì tiền}thưởng của nhàrhọ Triệu chứ. LinhtĐiện trở nêntđặt đệ tử lên
Lời nói vôrcùng quáijgở, nhưng khôngtchỉ Vô Ảnh không trách cứ nàng, mà ngay cả Phác Ngọc{cũng khôngrtiện đà chửi nàng. Dườngrnhư hai người(bọn họ không nghe thấy cái gì hết,thọ{tách nàngtra từ đây, một lầntnữa mỗi ngườittự mình tạo ra một dải đáirồi ai đi đường nấy tìmilốitra.
Bọn họ(vừa đi,{Tây Phong liềnjcầm lấy bắp ngô Tiểu Hỏa đang ôm, ngô đã nóng hổi, bị nướng(đến hơijsém một chút. Nàng ăn một miếng, bị nóng(đếnjmức run lên. Tiểu(Hỏa híp mắt nhìn nàngjmà nói với Thanh Uyên:{“Ngươi xem, nhưtquỷ đói đầu thai.”
Thanh(Uyên{nhìn một hồi rồi nói: “Nóng(vậy mà vẫn ăn được, thật lợi hại.”
“… Ngươi đừng có lúc nào cũng khen nàng, sẽ quen thói đó.”
“Ngươi cũng rất lợi hại, có thể nướng được ngô.”
Tiểu Hỏa đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.”
Hắc Yêu khinh(bỉ nhìn Tiểu Hỏa không cójtí lập trường nào hết. Đột(nhiên trongjcánh đồng ngô lại truyền(tới yêu khí(quái dị ấy, nó thừa dịp mọi người không để ý liền(nhảy xuống khỏi vai Thanh Long, đuổi theo yêu khí.
Tây Phong vừa đi vừa gặmjbắp ngô, không thể không nói bắp ngô(ở đây vừa to vừa ngọt đúng như(tiếng tăm, thơm ngon đến khó có thể tưởng tượng được, khó trách trước kia có thể nức tiếng gần xa.
Trong rừng(ngô thỉnh thoảng lại có một cái bóng nhảy qua nhảy lại.
Tây Phong(không thèm đếm xỉa tới nó, cứ để nó nhảy như thế.
—— Không(thèm đếm(xỉahtới ngươi đấy,jcho ngươi hiu quạnh đến chết, có bản lĩnh thì(tự đihmà lòi ra đi.
Cái bóng kia nhảy hồi lâu rồi cuối cùng cũnghngừng lại, nhưng vẫn không hề đi ra gặp bọn họ.
Đã đến điểmjcuối của con đường đá, Tây Phong đẩyjcây ngô cao bằng hai ngườiTra, tầm mắt lập tức trở nên khoáng đạt,jmột thôn làngjyên bình thình lình đậpjvào mắt nàng.
Đó là một thônjlàng nằm dưới chân núi, ba mặt được núi bao quanh, cổng ra vào thôn chính là cánh đồngjngôthọ vừa mới đihqua, ba mặtjđược núi cao bao bọc, xa xa còn có thể trông thấy mộtjthác nước đổ xuốngjtừ trên núi.
Tây Phong đã trông thấy cái chòi cao cao ấy, chòi được dựng lên từ trúc, đơn giản nhưng không mất vẻ tao nhã, cao lớn vững chãi đứng ở cuối thôn làng.
Đứng nghiêm như hạc, thanh cao mà cô độc.
“Tây Phong, cô nhìn bên kia đi.”
Tây Phong nhìn theo hướng Tiểu Hỏa chỉ, nàng không khỏi sững sờ.
Trong thôn làng có khói bốc lên từ ống khói, dùng chú Thiên Lý Âm lắng tai nghe ngóng, thậm chí nàng còn nghe được cả tiếng xẻng xào rau trong nồi.
Còn có cả tiếng người đang nói cười vui vẻ tán chuyện trong nhà.
Nhưng hoàn toàn không có ai hết.
Không nhìn thấy người, nhưng lại có tiếng người.
Còn có cả tiếng gia cầm kêu, tiếng lợn rít, tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, tiếng gà vịt kêu cạc cạc.
Một thôn làng yên bình đang “sinhjhoạt” vào thời điểm mặt trời lặn.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy một ai hết.
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hỏa là Hỏa Thử, kỳ thú cổ đại.
Trích từ “Hải nội Thập châu ký: Viêm Châu”:j“Viêm Châu, ở Nam Hải… Có ngọn núi lửa, trong núi có hỏa quang thú, to bằng chuột, lông dài ba, bốn tấc (1 tấc = 3.33cm), có màu đỏ hoặc trắng. Núi rộng đến ba trăm dặm, vào đêm tối vẫn có thể nhìn rõ, chính là nhờ con thú này chiếu sáng, giống như ánh lửa.”
Ở đây đã biến đổi sơ sơ một chút—— hình dáng như chuột nhưng có lỗ tai siêu lớn, răng cửa chìa ra cực kì đáng yêu, lông đỏ khắp thân, nóng rực như lửa ( nhưng tùy tình huống . Bình thường chỉ to chừng đấm tay, biến trở về nguyên hình là quái thú vật cưỡi to lớn màu đỏ.
(sau n lần bỏ lời cuối chương của tác giả, lần này Cá quyết định edit đoạn này để cứu vớt danh dự cho bạn Tiểu Hỏa, đoạn này cũng k quan trọng mấy, Cá edit tào lao thôi =))))