Kính Trung Yêu

Chương 17


trước sau

Chương 17:

Thôn làng “sinh hoạt” như vậy khiến bọn họ còn tưởng là mình đang đi tới nơi nào nhộn nhịp lắm.

Đến sẩm tối, nhà nhà nấu cơm tối. Khói bếp lục tục bay lên từ ống khói lượn lờ quanh thôn xóm, an lành như chốn bồng lai khiến người ta có thể an cư lạc nghiệp.

Nhưng khi Tây Phong mở hai mắt ra, trước mắt không hề có gì hết.

Bên cạnh thậm chí còn giống như có người đang đi qua , vừa đi vừa cười nói năm nay thời tiết tốt, chắc sẽ được mùa.

Dưới tán cây đa cách đó không xa, có mấy người phụ nữ đang chọn rau quả nói con gái nhà ai đang đợi gả, rồi nhà ai mới có thêm cháu trai.

Còn có cả mấy đứa trẻ đang nô đùa chơi trò đánh trận, đứa đóng vai tướng quân, đứa đóng vai lính tốt vung thân cây ngô tấn công chạy ngang qua.

Vui vẻ, ấm áp, yên bình.

Nhưng tất cả những điều đó đều không nhìn thấy người đâu, chỉ có vô vàn tiếng động vang lên bên tai Tây Phong.

Nếu nói là quỷ dị, thì chẳng thà nói rằng bởi vì sự nhộn nhịp không nhìn được này mà sinh ra cảm giác hoang vu.

Yêu khí đã biến mất, không thể tìm kiếm được nữa. Tây Phong nhíu mày, nàng chợt nhớ ra chẳng phải là bên cạnh nàng còn có một nhân vật nghịch thiên đó hay sao, ngu gì mà không hỏi.

“Thanh Long đại nhân, ngươi có thể cảm nhận được yêu quái đang ở đâu không?”

Thanh Uyên không cần nghĩ mà chỉ thẳng về một phía. Tây Phong hài lòng gật đầu: “Quả nhiên không khiến ta thất vọng, Thanh Long đại nhân, ta thích ngươi rồi đó.”

Nàng cầm ống sáo trong tay đi về phía hắn vừa chỉ. Tiểu Hỏa thấy Thanh Uyên không đi liền hỏi: “Ngươi không đi à?”

“Nàng vừa nói nàng thích ta.” Thanh Uyên nhớ tới lời của mấy tiểu tiên nữ lúc nào cũng nói thích hắn trước kia, vẻ mặt hắn nghiêm trọng hiếm thấy: “Nàng muốn ta cưới nàng.”

“… Ta nhớ nàng hoàn toàn không có ý này mà.”

Thanh Uyên nhấn mạnh nói: “Nhưng nàng nói nàng thích ta mà.”

“… Thật ra ở nhân gian, ý của từ thích có hơi khác.” Tiểu Hỏa lấy ví dụ nói: “ Ta cũng rất thích ngươi đó.”

Thanh Uyên trợn mắt, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng: “Ngươi là đực đó.”

“…Đương nhiên là đực rồi, ta…” Tiểu Hỏa thấy vẻ mặt nặng nề của hắn, nó tức muốn bay lên: “Ngươi đang nghĩ lung tung cái gì đấy!”

Nó thở hừ hừ bay về trên vai Tây Phong, nó chớp mắt nói to: “Tây Phong! Thanh Long nói hắn thích cô!”

Tây Phong chỉ hừ lạnh: “Chỉ biết mỗi đánh đấm cũng vô dụng, không có núi vàng núi bạc thì miễn bàn.”

“…” Hai người này có thể nói chuyện giống người bình thường được không!

Tây Phong cũng không tin Thanh Long thích nàng, dù sao hắn là một con rồng ngay cả EQ là cái gì cũng không biết, chỉ cần hắn không lúc nào cũng độc mồm chọc tức nàng liền được rồi.

Nàng chậm rãi đi theo hướng Thanh Long chỉ, đi qua con đường nhỏ giữa cánh đồng, nàng vẫn nghe được những tiếng động từ thôn làng.

Tất cả đều rất yên bình và tốt đẹp.

Lối vào thôn Ngọc Mễ trồng đây ngô, những khoảng đất trống hơi lớn một xíu trong thôn cũng trồng ngô, không hề lãng phí chút đất nào.

Nước trong mương nhỏ trong vắt chạy dài, dường như xuyên qua toàn bộ thôn Ngọc Mễ, chắc hẳn ngày thường thôn dân cũng dùng nước này để tưới cho ngô.

Chỉ một lúc đã tới cuối thôn, gần cái chòi cao lớn có một ngôi nhà nông đặc biệt khiến người ta phải để ý.

Bên cạnh ngôi nhà có một mảnh vườn trồng bắp ngô, sân trước rất rộng, giàn gỗ được dựng để trồng hồ lô và nho. Bên dưới có tiếng gà vịt đi lại, nơi này trước kia hẳn là có không ít gia cầm.

Nơi này khác với những nông hộ khác – nàng đã nhận ra yêu khí đã biến mất lúc trước đó.

Tây Phong dừng chân trước cửa, từ cửa chính đang mở rộng nhìn vào bên trong, nói thầm: “Chẳng lẽ nơi này là hang ổ của con yêu quái kia.”

“Đương nhiên là không phải.” Một cái bóng đen bỗng nhiên chui lên vách tường, nói: “Ta xem qua rồi, không có gì hết.”

“Tên lùn, chẳng lẽ ngươi đã ăn con yêu quái kia rồi.”

Hắc Yêu tức giận chỉ Tiểu Hỏa: “Ta đâu phải con chuột kia, ta không ăn yêu quái.”

Tiểu Hỏa: “…” Các ngươi cãi nhau thì cãi, tại sao lại lôi ta vào? Ta đã làm gì sai???

Tây Phong quay người lại lay lay tay áo Thanh Long: “Thanh Long ca ca, mau tìm yêu quái đi.”

Thanh Uyên chỉ trên mặt đất, Tây Phong nhìn theo, yêu quái ở đâu ra, chỉ có mỗi một hố nước. Có điều hố nước này không phải là nước đọng, mà nó là nguồn suối, nước không ngừng chảy ra từ bên trong, chảy vào mương nhỏ dẫn ra ngoài thôn.

Tây Phong dùng ngón tay chấm một chút, nước hơi lành lạnh, cũng không phải là suối nước nóng. Nàng dùng lưỡi liếm một chút, vị ngọt khiến nàng phấn chấn: “Ngọt.”

Thanh Uyên cũng ngồi xổm xuống, chấm đầu ngón tay xuống nếm thử rồi nói: “Sạch.”

Tây Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Sạch?”

Tiểu Hỏa giải thích: “Lý giải theo cách nói của Cửu Tiêu thì chính là nước này rất sạch sẽ, không hề dính ô trọc, giống như Phượng Hoàng uống sương, thánh khiết không gì sánh bằng. Thật ra, hắn không quen ăn đồ ăn ở nhân gian, cảm thấy khó ăn cũng là bởi vì đồ ăn ở nhân gian dính đầy trọc khí, đương nhiên là cô không thể cảm nhận được.”

“Nói ngắn gọn chính là kén ăn, khó hầu hạ?” Tây Phong “Hứ” một tiếng, “Sướng nó quen rồi, bỏ đói Phượng Hoàng mấy ngày, cho ngủ trong vũng bùn mấy ngày, rồi ngươi xem nó còn không phải ngô đồng không đậu, không phải quả trúc không ăn, không phải sương sớm không uống nữa không.”

“… Ta từ chối nói chuyện với loại người dung tục như cô!”

Tây Phong làm mặt quỷ với nó, lúc này mới tiếp tục xem xét. Rõ ràng nơi này vô cùng “Sạch sẽ”, nhưng lại chứa chấp một con yêu quái lớn, đúng là hết sức kỳ quái.

Vốn cho rằng đây chỉ là công việc bình thường của tróc yêu sư, bây giờ xem ra không phải rồi.

Tiểu thư Triệu gia rốt rục là bị giấu ở đâu đây. (https://truyen5s.com/)

Nắng chiều dần tắt, âm thanh nhà nhà xào rau cũng im theo, từng ngọn đèn dầu được thắp lên, như ngàn sao tô điểm cho thôn xóm yên bình.

Chó không sủa nữa, mèo con cũng vào trong nhà, tất cả bọn chúng đều biết giờ này nên kiếm ăn dưới gầm bàn.

Tây Phong nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng đi đến ngôi nhà nông trước mặt.

Nghe tiếng thì có lẽ ngôi nhà này có 5 người, hai ông bà già, vợ chồng trung niên, và một cô con gái đương độ xuân xanh.

Cô con gái nói líu lo giống như chim sơn ca, từ giọng nói có thể thấy nàng là một thiếu nữ lạc quan vui tươi.

“Không chỉ người trên trấn biết bắp ngô thôn chúng ta vừa to vừa ngọt đâu mà ngay cả lũ chim cũng biết, bọn nó kéo nhau lũ lượt đến mổ bắp ngô.”

“Cha, chúng ta làm thêm mấy bù nhìn đặt trên ruộng ngô đi.”

“Con còn muốn đặt một con ở chòi canh nữa, mọi người đỡ phải canh gác ở đấy nữa.”

Nàng nói chuyện không ngừng, mãi cho đến khi có tiếng người phụ nữ kêu nàng ăn cơm, nàng mới im tiếng, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nơi Thanh Uyên chỉ đích xác không sai, nơi này có cỗ yêu khí rất kì lạ tràn ngập khắp nơi. Thậm chí nàng còn nghi ngờ hang ổ của yêu quái ở ngay bên dưới ngôi nhà này, nhưng nàng không thể tùy tiện đào đất, nếu không chắc mệt chết người mất, cũng chưa chắc yêu quái đang ở đây.

Nàng suy ngẫm một lát rồi hiểu ra: “Đêm nay chúng ta ở đây luôn đi.”

Tiểu Hỏa kháng nghị nói: “Bữa tối thì sao?”

“Thì ngô đấy, chỗ này nồi niêu xoong chảo đều đủ cả, ngô hấp ngô luộc ngô xào canh ngô, à, còn cả ngô nướng nữa.”

“Ta muốn ăn thịt!”

Tây Phong liếc qua Hắc Yêu: “Điểm tâm của ngươi ở đằng kia.”

Tiểu Hỏa nhìn nó một cái rồi ghét bỏ nói: “Ta không ăn than.”

Hắc Yêu:

“…Ngươi mới là than đấy! Không đúng, ngươi là chuột.”

“… Ta không phải chuột! Tên lùn nhà ngươi!”

Đồ chuột nhắt.”

“Tên lùn.”

Hai con yêu quái trong sân bắng nhắng công kích lẫn nhau, Tây Phong nghe mà đau đầu, nàng kéo Thanh Uyên đi đến ruộng ngô cạnh ngôi nhà . Nàng chọn vị trí để hắn đứng lại, kéo hai tay của hắn chụm lại với nhau. Sau đó nàng bóc vỏ ngô rồi xếp lên tay hắn, hái hết cây này đến cây khác, tất cả đều xếp lên tay hắn.

Thanh Uyên lẳng lặng đứng đấy làm giá để đồ cho nàng, ngô này mùi ngửi rất trong lành khiến người ta khoan khoái, hắn bằng lòng đứng ở đây.

Tây Phong hái đủ  ngô rồi liền đi vào bếp tìm nồi sắt, đổ nước, bỏ ngô vào, cho củi vào bếp lò, tìm mãi mà không thấy mồi lửa, thấy Tiểu Hỏa đang đứng đó nhìn, nàng cong môi cười một tiếng, tóm lấy nó đến trước miệng bếp lò: “Phun lửa.”

“Phù!”

Bắp ngô rất to, củi cháy hồi lâu luộc chín ngô. Tây Phong mở vung ra, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp nơi khiến nàng càng thèm ăn hơn. Nàng dùng cái mẹt đựng mười mấy cái bắp ngô rồi đi ra ngoài, vừa mới đặt lên bàn đá trong sân liền nghe thấy bên ngoài lại có tiếng người đang qua lại.

Nghe tiếng bước chân đang đi về phía này, nàng nghĩ có lẽ là thôn dân ăn cơm xong thì đi chơi nhà nhau.

Cổng bị mở ra kêu “kẹt kẹt”, hai cái bóng chiếu trên mặt đất đang đến gần. Tây Phong lập tức cảnh giác, cẩn thận ngước lên, nhìn thấy người rồi, nàng hơi bất ngờ: “Sư huynh?”

“Quả nhiên là bọn muội đang ở đây.” Vô Ảnh nói: “Không ra được, đi lòng vòng cả buổi chiều cũng không thể đi ra ngoài. Muội có tìm được tiểu thư Triệu gia không?”

“Không, đến cái bóng dáng của yêu quái cũng chẳng thấy đâu.” Tây Phong thuận mồm hỏi: “Huynh ăn gì chưa?”

Hỏi xong nàng liền hối hận – Sao có thể ăn rồi được cơ chứ! Thói quen hỏi thăm này của con người thực sự phải sửa mới được.

Nàng tiếc rẻ cầm cái ngô nhét vào y: “Cho huynh đấy, coi như là trả lại túi ngọc bội huynh cho ta.”

Vô Ảnh không kìm được khẽ cong môi lên, cho? Cho? Y giơ tay ra nhận lấy, đáp lời: “Ừm… Một cái bắp ngô một trăm lượng bạc, lãi thật đó.”

Tây Phong làm như không nghe hiểu, ôm đầu chạy về bên cạnh bàn đá.

Phác Ngọc thấy nàng hoàn toàn không để ý tới mình, nàng ta cũng tỏ ra chẳng thèm ăn: “Sư huynh, tối nay chúng ta ngủ ở đây à?”

Vô Ảnh nhìn qua ngôi nhà cũng tạm coi là lớn này rồi nói: “Ở đây đi, nhiều người, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Phác Ngọc nghe xong, cũng chẳng cần ăn ngô, đi thẳng vào trong chiếm phòng. Tây Phong chỉ lo gặm ngô, đến khi ăn no rồi mới phản ứng được chuyện Phác Ngọc muốn ngủ ở đây, nàng tức giận đi đến phía ngoài cửa sổ chống nạnh nói: “Ngươi đi ra! Ai muốn ngủ chung nhà với ngươi!”

“Vậy ngươi cút đi, đây cũng không phải phòng của ngươi.”

Tây Phong vung mạnh tay áo muốn đi vào đánh nàng ta, ai ngờ mới đi vài bước đã ợ một cái, nàng không khỏi xoa bụng, ăn nhiều quá nên… căng tròn rồi, bây giờ mà đánh nhau chắc là nàng phun ra hết mất.

Nàng dừng chân, lại quay lại trước bàn đá, chờ nàng nghỉ một lát đã rồi sẽ đi vào đánh nàng ta.

Thanh Uyên vẫn còn đang gặm ngô, hắn ăn từng hạt từng hạt một vô cùng nhã nhặn. Mỗi lần ăn một hạt còn phải nhìn kỹ mới ăn.

Hạt ngô vừa tròn vừa bóng, vừa tươi non vừa ngọt, quan trọng nhất chính là rất sạch sẽ, không hề có chút trọc khí nào.

So với bánh bao thì ăn ngon hơn nhiều.

Tây Phong nhìn hắn ăn mãi vẫn chưa ăn xong một cái cũng mệt. Nàng nhìn cái bóng chiếu trên giấy dán cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái. Nàng đảo mắt một vòng rồi mỉm cười nói với hắn: “Ta hát cho ngươi nghe nhé.”

Thanh Uyên ngẩng đầu, rồi lại gật đầu: “Được.”

Cuối cùng hắn cũng được nghe giọng hát có thể phá hỏng lỗ tai mà Tiểu Hỏa nói .

Tây Phong hắng giọng một cái rồi bắt đầu hát bài ca Côn trùng của nàng: “Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tìm í a tìm…”

Cô gái trong phòng hét lớn lên: “Khó nghe chết đi được! ! !”

Nàng ta kêu khó nghe, Tây Phong lại càng hát to hơn: “Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tìm í a tìm sâu, một con hai con ba con…”

Thanh Uyên tập trung nghe hát, cũng không tách hạt ngô nữa. Hắn chăm chú nhìn nàng, ngay cả dáng ngồi cũng trở nên ngay ngắn hơn rất nhiều, trong mắt tràn đầy kính nể, dù sao có thể sử dụng cổ họng hát ra âm thanh như dao chém đá như vậy cũng rất lợi hại.

Tây Phong thấy hắn tập trung nghe như vậy khiến nàng cảm động, đáy lòng khẽ run lên: “Hay không?”

Thanh Uyên lắc đầu rất quyết đoán.

“… Vậy sao ngươi nghe nghiêm túc vậy.”

“Lần đầu tiên nghe được giọng hát khó nghe như vậy, rất hiếm thấy, sợ sau này không được nghe nữa.”

“… Ta buồn ngủ rồi, TẠM BIỆT.”

Tây Phong tức giận đứng dậy, hắn vừa độc mồm với nàng, vừa độc mồm với nàng, tuyệt giaooo!

Nàng vừa đứng lên định phủi tay đi thì Thanh Uyên chợt kéo tay nàng lại. Nàng cúi đầu nhíu mày, ra vẻ hung ác nói: “Làm gì đấy?”

Thanh Uyên cao hơn nàng rất nhiều, nhưng hắn đang ngồi trên ghế đá nên thành ra thấp hơn nàng. Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt vốn trắng muốt của hắn giống như tấm lụa mỏng khẽ chùm lên, mông lung như mộng.

Tây Phong bị đơ bởi vẻ đẹp trai làm.

Thanh Uyên nói: “Ta muốn nghe cô hát.”

Tây Phong ngẩn người, đỏ mặt trong nháy mắt.

Vậy mà nàng lại bị một con rồng chọc ghẹo đến mức trái tim thiếu nữ đập thình thịch thình thịch!

Nói nàng hát dở gì gì đấy cứ để theo gió đi đi!

Mỹ nam ngươi nói cái gì chính là cái đó!

(Cá: mấy tháng rồi mới quay lại edit truyện này, hơi bị ngượng, không quen cổ đại nữa rồi :v )


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện