Kính Trung Yêu

Chương 18


trước sau

Kính Trung Yêu – chương 18

edit: Cá Mập

Thanh Uyên không biết vì sao nàng lại đỏ mặt, gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt ửng đỏ, hai mắt sáng rực, rất đẹp.

Bàn tay đang cầm cũng rất ấm.

Hắn khẽ kéo nàng lại, để nàng ngồi lại trên ghế đá: “Hát nữa đi.”

Tây Phong biết mình hát rất dở, nhưng đây là một trong những thú vui của nàng, bình thường gieo họa cho Tiểu Hỏa nàng rất tình nguyện, nhưng đối mặt với thính giả chân thành như vậy, lương tâm Tây Phong đột nhiên cảm thấy không hề muốn gieo họa cho hắn chút nào.

Vô Ảnh ở trong nhà nhìn ra phía ngoài từ cái cửa đang hé một nửa, chỉ thấy Tây Phong và tên kia đang tay trong tay ngồi cùng nhau, khung cảnh rất ấm áp.

Nhưng y vẫn không thể nhìn thấu chân thân của tên đó, đối phương có thể chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu mình, y lại không nhìn ra chút xíu nào hết, điều này khiến y cảm thấy khó chịu.

Chắc chắn là Tây Phong có biết, nhưng nàng lại giúp hắn giấu diếm.

Tây Phong quyết định làm người tốt, không tra tấn lỗ tai của Thanh Long nữa, nàng buông ra tay hắn ra, chuẩn bị về phòng đi ngủ. Vừa đi đến trước cửa đã nhìn thấy trên mặt đất có một cái bóng, nàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vô Ảnh đang đứng ở đó, giống như là đang chờ nàng.

“Sư huynh.”

Vô Ảnh nói: “Đừng hơn thua với sư tỷ của muội nữa, ta đã dọn phòng khác cho muội rồi, muội đi ngủ đi.”

“Vẫn là sư huynh đối tốt với ta.” Tây Phong hỏi y: “Vậy huynh ngủ đâu?”

“Ta ngủ ở phòng khác, còn thừa một phòng nữa đó, bằng hữu của muội có thể ngủ ở đó.”

“Được.” Tây Phong đành phải một lần nữa quay lại bên cạnh cái bàn đá: “Đi ngủ thôi, ngươi ngủ ở phòng kia.”

Thanh Uyên vừa gật đầu, Tây Phong liền về phòng đi ngủ.

Bình thường thì ban đêm, yêu vật sẽ ra ngoài gây chuyện, nếu có không ra thì cũng là bởi vì ban ngày có dương khí, cho nên yêu khí cũng sẽ nặng hơn một chút.

Tây Phong nằm trên giường nhưng không ngủ, nàng đang chờ con đại yêu quái kia xuất hiện. Tên mặt đen kia và Tiểu Hỏa cũng không biết đã đi đâu rồi, ngay cả giờ cơm tối cũng không về, hai con quỷ ấu trĩ đó chắc không cãi cọ đến mức đánh nhau đấy chứ.

Tây Phong chờ mãi, càng nghĩ càng buồn ngủ, mí mắt vừa díp lại liền ngủ mất.

Nàng vừa mới ngủ không lâu liền có một cái bóng nhảy từ cửa sổ vào.

Thanh Uyên nhìn Tây Phong trên giường một chút, rồi lại nhìn trên mặt đất một chút, đang định nằm xuống thì bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có động tĩnh. Hắn giương mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy một bóng người một chân đang nhẹ nhàng nhảy qua trước cửa sổ, rồi lại nhẹ nhàng nhảy lại.

Thanh Uyên chậm rãi đi đến đó, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, là một món đồ kỳ cục được buộc lại trên giá. Thanh Uyên nghiêng đầu nhìn nó, nó cũng đứng im trước bệ cửa sổ, trường sam rộng thùng thình màu xám trên người khiến nó có vẻ hơi kỳ quái, mũ rơm trên đầu cũng khẽ rung theo gió. Một cơn gió đêm bỗng thổi qua, làm rớt mũ của nó xuống đất.

Bù nhìn muốn khom người nhặt, nhưng căn bản là không nhặt được. Nó không có eo, giá đỡ của nó là một cây gậy thẳng đứng.

Nó đang gắng sức nhặt thì thấy mũ đã bị người ta nhặt lên rồi đưa cho nó.

Nó giơ tay nhận, quăng nhẹ lên trên, cái mũ rơi đúng lên trên đầu của nó. Nó hơi cúi người với hắn tỏ ý cảm ơn rồi sau đấy lại đến trước cửa sổ nhảy tới nhảy lui.

Thanh Uyên nhìn nó hồi lâu rồi mới nhảy cửa sổ đi vào, nằm xuống dưới đất, nhìn xà nhà ngẩn người.

Nắng sớm vừa lên, mặt trời che phủ dãy núi, những tia sáng xiên qua cánh rừng, trời vừa sáng đã có chim hót líu lo đánh thức con người.

Có lẽ là không khí dưới núi thanh tịnh nên dù bị đánh thức nhưng Tây Phong vẫn cứ ngủ đủ giấc, nàng thỏa mãn duỗi lưng một cái, xuống giường mang giày xong đang định đi múc nước rửa mặt thì chân bỗng đá phải thứ gì đó, nàng cúi đầu nhìn, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Sao ngươi lại ở trong phòng ta!”

Thanh Uyên đã nhìn cả đêm xà nhà ngồi dậy, chậm rãi đứng lên nói: “Phòng trong, đi ngủ.”

 

“… Phòng trong là chỉ cái phòng trong bên phải kia kìa…” Tây Phong lười giải thích với hắn, ngủ cũng ngủ rồi, chẳng lẽ còn có thể trở lại tối hôm qua được chắc.

Đối với tên Thanh Long này, nàng thật sự là càng ngày càng cam chịu mà.

Nền đất ở đây được lát đá đã nhiều năm nên có chỗ đã bị nứt, bụi đất trồi lên, lưng áo vốn màu xanh của hắn bị dính bụi biến thành màu trắng. Tây Phong đi đằng sau nhìn ngứa mắt nên đưa tay cho phủi bụi cho hắn, phủi cho đống bụi bay hết lên, lộ ra vô cùng rõ ràng dưới ánh nắng chiếu vào trong phòng, bồng bềnh lơ lửng.

Thanh Uyên quay lại nắm tay của nàng nói: “Tay của cô, lại bẩn rồi.”

Tây Phong khóe miệng giần giật một cái: “Tay của ta rất sạch.”

“Nhưng trên đấy toàn bụi mà.” Thanh Uyên nhìn xem phía đống bụi, chau mày: “Cô xem, toàn bụi là bụi, bẩn.”

Tây Phong tức đến mức nổi khùng lên: “Không cho ngươi phủi!”

Đồ không biết tốt xấu!

Thanh Uyên kéo nàng ra ngoài, kéo một mạch đến bên cạnh dòng suối, rửa tay cho nàng. Tây Phong mặt vô cảm ngồi xổm cạnh hắn, nàng muốn đánh người.

_Ba ước muốn mới trong cuộc đời của nàng là, ăn, ngủ, đánh Thanh Long.

Hắn rửa rất nghiêm túc, từng ngón từng ngón một.

Tây Phong ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thanh Long đại nhân, có phải chỗ ngươi ở trước kia không nhuốm bụi trần, mỗi ngày đều phải có tiên nữ quét dọn năm lần à?”

“Mười lần.”

“… Làm tiên nữ của ngươi thật là mệt.”

Hai người đang ngồi xổm bên cạnh con suối rửa tay, phía sau chợt có người cười khẩy: “Thì ra các ngươi đã đến loại quan hệ này rồi, cô nam quả nữ cùng chung  phòng.”

Giọng điệu âm dương quái gở như vậy, xem ra mỹ nhân không thể nhịn được nữa rồi.

Tây Phong đứng lên nói: “Đúng rồi đấy, ghen à!”

Phác Ngọc không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy: “Thật mất mặt.”

Tây Phong nổi khùng nói: “Đúng rồi đó! Cho ngươi hết rồi mà, trả ta đi.”

Phác Ngọc tức đến phát run, cuối cùng nàng ta hừ một tiếng rồi xoay người vào trong nhà, coi như ngươi đấu võ mồm thắng.

Tây Phong làm quỷ mặt với nàng ta, muốn so độ vô lại với nàng ư, còn

non và xanh lắm.

“Tây Phong.” Thanh Uyên hỏi: “ ‘Loại quan hệ này‘, là quan hệ như thế nào?”

“Trẻ con không cần biết nhiều như vậy đâu.”

“Cô bao tuổi?”

“Mười bảy.”

“Vậy cô nhỏ hơn ta.”

Tây Phong hỏi lại: “Vậy ngươi bao tuổi? Phải chính xác đến từng số một, không được áng chừng.”

“Ta…” Thanh Uyên trầm tư, hắn bao tuổi rồi nhỉ?

Tây Phong đã phản pháo thành công khẽ nhếch môi, ngay cả tên của mình còn phải nghĩ lâu như vậy thì sao có thể nhớ được số tuổi mấy chục vạn năm dài đằng đẵng của mình, lại còn phải chính xác đến từng số một. Nàng nhón chân sờ đầu hắn: “Thanh Long đệ đệ ngoan.”

Thanh Uyên cao hơn nàng một cái đầu cúi xuống nhìn nàng, luôn cảm thấy… có gì đó sai sai.

Điểm tâm vẫn là ngô.

Không có Tiểu Hỏa, Tây Phong chỉ có thể gặm ngô sống, đang gặm nhiệt tình thì thấy Vô Ảnh đi ra, nàng đưa một bắp ra: “Sư huynh ăn điểm tâm này.”

“Không ăn.” Vô ảnh nói nói, “Bọn ta muốn tiếp tục đi tìm đường ra, muội có đi không?”

“Ta còn phải tìm tiểu thư Triệu gia.”

“Ừm. Nếu không tìm được đường ra, ban tối bọn ta sẽ quay lại, muội cũng phải cẩn thận đó.”

Tây Phong tiễn hai người bọn họ, nàng đứng ở cửa quan sát cả ngôi nhà này một lần, vẫn không nhìn thấy Tiểu Hỏa của nàng và tên mặt đen kia đâu.

Sau khi bọn hắn đi không lâu, nàng cũng cùng Thanh Uyên đi vào trong thôn làng đi, nếu tiểu thư Triệu gia vẫn còn sống, yêu quái kia sẽ không thể giấu nàng trong đất, kiểu gì cũng phải tìm đồ chứa, nói không chừng nó đã giấu ở trong nhà thôn dân nào đấy.

Điều khiến nàng cảm thấy khá kì lạ là lúc ấy dòng sông đổi dòng, thời điểm thôn Ngọc Mễ tái hiện trên nhân gian có rất nhiều người phát hiện, nhưng lúc đó không có ai bị yêu quái bắt đi, bây giờ lại chỉ bắt mỗi tiểu thư nhà họ Triệu.

Chẳng lẽ là bởi vì Thủy yêu cưỡng ép tiểu thư Triệu gia đi vào thôn Ngọc Mễ, cho nên bù nhìn mới tiện thể bắt Triệu Ngọc Nhi?

Hai người gần như đã đi hết cả thôn mà vẫn không thấy Triệu Ngọc Nhi, ngay cả nơi để giấu nàng ta cũng không có cảm nhận được.

Đợi nàng lấy lại tinh thần, đã lại là một buổi hoàng hôn nữa.

Vẫn giống hôm qua, thời điểm ráng chiều sắp tắt, thôn xóm yên bình lại lần nữa sống lại.

Dưới gốc cây đa ở cổng thôn lại có tiếng phụ nữ đang  tán gẫu việc nhà. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Vẫn có đám trẻ con cầm thân ngô trong tay đóng vai đại tướng quân binh tốt đánh nhau.

Mọi người trên đường cũng đang nói chuyện, trâu bò gà lợn cũng kêu lên, gà vịt cũng oang oác về nhà.

Tây Phong dừng lại ở sân trước của ngôi nhà, nàng chợt phát hiện ra điểm không đúng, nàng nghiêng sang nói với người bên cạnh.

“Thanh Uyên, những lời chúng ta nghe thấy hôm qua và hôm nay đều giống nhau. Nhưng… Chỉ có chỗ này, không giống.”

Người trong ngôi nhà này không nói giống hôm qua.

Cô gái thông minh kia không nói chuyện chim chóc trộm ngô, không nói chuyện muốn làm bù nhìn nữa mà thì thầm như đang nói chuyện với ai đó, nhưng lại không có ai trả lời nàng.

“Ta đã đặc biệt tìm cho ngươi một bộ trường sam bằng vải màu xám đó, nhìn giống người hơn nhiều.”

“Ngày nào ngươi cũng phải đứng đây phơi nắng, trong nhà có mũ rơm, để ta đội cho ngươi.”

“Hay là ta đặt cho ngươi một cái tên nhé.”

Cô gái cứ hỏi liên thanh như chim sơn ca nhưng không ai trả lời, yên tĩnh đến mức Tây Phong  có thể nghe được cả tiếng gió thổi qua những cây ngô.

“Ta gọi ngươi A là Thủ được không?”

Cô nương lanh lảnh hỏi rồi lại tự cười.

“Được.”

Một tiếng trả lời chầm chậm vang lên, Tây Phong vội ngẩng đầu lên nhìn cánh đồng ngô.

Một con bù nhìn cao một trượng được cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, cái mũ hơi cụp xuống, trên thân… mặc một bộ áo vải dài màu xám.

Tây Phong dừng lại một chút, thăm dò gọi một tiếng: “A Thủ?”

Bù nhìn nhìn Thanh Uyên một lúc, rồi lại nhìn Tây Phong một chút, sau đó quay người nhảy vào rừng ngô.

Tây Phong vội vàng đuổi theo, gọi với theo bóng lưng đang nhảy nhót của nó: “A Thủ, ngươi chờ một chút, có phải tiểu thư Triệu gia bị ngươi bắt đi rồi hay không? Ngươi có thể giao ra được không. A Thủ? A Thủ?”

Người bù nhìn vẫn không dừng lại, nó hết sức quen thuộc khu rừng này, chỉ chốc lát đã thoát khỏi sự truy lùng của Tây Phong, lại một lần nữa biến mất trong cánh đồng ngô.

Tây Phong cũng không muốn ngày nào cũng gặm ngô, đang định quay lại tìm Thanh Uyên đốt trụi cánh đồng ngô thì phát hiện phía sau cũng toàn ngô là ngô, hoàn toàn không thấy bóng dáng Thanh Uyên đâu.

(Nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng con gái, Long ơi là Uyên, mất mặt quá)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện