Kính Trung Yêu

Chương 19


trước sau

Kính Trung Yêu – Chương 19

Edit: Cá khùng

“Thanh Uyên?” Tây Phong hô to một tiếng, không có ai trả lời. Nàng nhíu mày đứng tại chỗ quay một vòng, bốn phía đều là ngô dựng thành một bức tường lớn, không thấy đường đâu.

Nàng hừ lạnh, không cho nàng ra ngoài thì nàng cũng chỉ còn cách phá ngô thôi, chẳng phải chỉ là bù nhìn thôi hay sao, bảo vệ ngô của ngươi à, vậy ta sẽ bức ngươi xuất hiện, không xuất hiện nàng sẽ chém hết rừng ngô, sau đó ăn sạch.

Nghĩ đến đây, nàng tiện tay biến trường kiếm ra, bắt đầu chém vào cây ngô cao hơn đầu người này.

Kiếm phong sắc bén, ngô bị chặt đứt hết cả đống.

Chớp mắt đã san bằng một vùng.

Bù nhìn đứng cạnh con suối nhìn ngô không ngừng đổ gục xuống, nó bất an nhảy lên nhảy xuống.

“Ngươi để nàng đi ra đi.” Thanh Uyên ngẩng đầu nhìn nó: “Không thì mất hết sạch ngô đó.”

Bù nhìn vẫn nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, nó hơi lo lắng. Nó có thể cảm giác được người bên trong không dễ chọc, rất có thể nàng sẽ cắt đứt đầu của nó. Nó nhảy một hồi, Thanh Uyên lại nói: “Vậy để ta vào trong tìm nàng.”

Bù nhìn nhảy đến đằng trước hắn, không cho hắn đi vào.

Thanh Uyên không lo Tây Phong sẽ gặp nguy hiểm, nàng rất lợi hại, chỉ là chính nàng cũng không biết mình lợi hại đến mức nào.

Điều hắn lo lắng chính là toàn bộ đống ngô sẽ bị nàng chém sạch, vậy thì lại phải ăn bắp ngô hôm trước đã ăn ở cổng thôn.

Ngô ở đấy không ngọt cũng không sạch bằng ở đây.

Hắn không thích.

“Soạt, soạt.”

Những cây ngô không ngừng bị chặt va vào nhau, lá ngô vang lên ào ào.

Rốt cục bù nhìn cũng không chờ được nữa, nó lại nhảy nhao nhao vào bên trong.

Thanh Uyên cảm thấy có lẽ nó sẽ bị Tây Phong xé xác mất, vì bảo vệ bù nhìn yếu ớt này, hắn quyết định mang Tây Phong ra trước một bước.

Tây Phong đã chặt ngô thành một đường vẫn không chút nao núng, vẫn tiếp tục vừa chặt ngô vừa ngâm nga hát.

“Ngô ơi ngô à, ngô vừa ngọt vừa thơm. Ngô hấp ngô luộc ngô nướng ngô hầm ngô rang, Ngô ố ồ ô, a ì a ì a, à a á a à a, ăn  ì a ăn ngô…”

Nàng đang vui vẻ chế lời hát thì đột nhiên có một trận cuồng phong quét đến, một bóng xanh dừng trước mặt nàng, trận gió làm tóc nàng bay loạn hết lên, xòa đầy vào miệng. Nàng giơ tay vén lên, đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với cách lên sàn của Thanh Uyên . Nàng giương mắt liếc hắn một cái rồi hỏi: “Tiểu Hỏa trở lại chưa?”

“Chưa.”

“Hừ, ta còn đang định bắt nó qua đây cho một mồi lửa đốt trụi nơi này.”

“Bù nhìn là người tốt, cô đừng bắt nạt nó.”

“Nếu nó giao Ngọc Nhi cô nương ra, để ta đến nhà họ Triệu lĩnh tiền, ta cũng chẳng thèm bắt nạt nó.” Tây Phong sờ bụng của hắn: “Ngươi có muốn ăn thịt không?”

Thanh Uyên lắc đầu: “Không.”

“… Có muốn ăn bánh bao không?”

“Không.”

Kế hoạch dùng mỹ thực làm lung lay con rồng này hoàn toàn không có hiệu quả, Tây Phong thẹn quá hoá giận, véo bụng hắn một cái: “Cần ngươi làm gì nữa, đi mà uống sương của ngươi đi.”

Đột nhiên nàng bắt được câu trọng điểm, nhướng mày hỏi: “Ngươi nói bù nhìn là người tốt? Chẳng lẽ con yêu quái chính là bù nhìn mà không phải là có ai đang thao túng nó?”

“Ừm.” Thanh Uyên nói: ” Tối hôm qua lúc cô ngủ thiếp đi, nó nhảy cả đêm trước cửa sổ ngoài phòng. Vừa rồi ta bảo nó thả cô ra, nó không chịu, còn muốn tìm cô tính sổ, có điều sao bây giờ nó còn chưa tới…” Hắn nghĩ kĩ, chợt giật mình: “Nhất định là vừa rồi cô hát nên dọa nó chạy mất rồi.”

“…”

“Vừa nãy ta cũng tưởng rằng kiếm của cô đang chém đá, sau đó nghĩ lại thấy không đúng lắm, giống cô đang hát hơn.”

“… Đủ rồi!” Tây Phong nắm chặt trường kiếm, hai hàm răng nghiến kèn kẹt, ăn, ngủ, đánh Thanh Long! Đánh Thanh Long!

-_- Nhưng thôi, quên đi, nàng không đánh lại được, có khi còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết ấy chứ.

Trong lòng Tây Phong bi thương, nàng phải mặc kệ hắn mới được, nếu không cả đời này nàng sẽ vì không thể thực hiện mong muốn mà uất ức mà chết mất.

Nàng thu trường kiếm lại, giắt ống sáo bên hông, nói một chữ “Mở”, đống thân ngô bị chặt liền lập tức đứng lên, xếp thẳng thành hai hàng, phá vỡ thế ngô trước mặt,mở ra một con đường.

Cuối con đường, chính là ngôi nhà đó.

Nơi ở của cô nương ấy.

Đợi sau khi nàng ra khỏi đó, Thanh Uyên chợt dừng bước liếc thoáng qua đám ngô. Những cây ngô bị chém lại “xoàn xoạt” trở về đúng chỗ, được hồi phục giống như vừa rồi chưa từng bị chặt đứt.

Thấp thoáng trong đó, hắn lại nhìn thấy cây gậy cao cao của người rơm đang vui vẻ nhảy qua nhảy lại trên mặt đất.

Tây Phong vẫn không tìm được Triệu Ngọc Nhi.

Không chỉ tìm trong phòng của thôn dân, ngay cả xô chậu nồi niêu, giếng nước lu vại, chỉ cần là thứ có thể giấu được người, nàng đều đã tìm qua một lần.

Hoàng hôn lại buông xuống, vẫn không thu hoạch được gì.

Đến tối, mọi người lại ngồi cùng nhau, bữa tối vẫn là ngô-sốngggg.

Phác Ngọc ăn được vài miếng rồi chê ngô sống có vị ngai ngái, không ăn nữa mà hỏi: “Con chuột lửa già của ngươi đâu?”

Tây Phong biết nàng ta muốn làm gì, nàng nói thẳng: “Có cũng không cho ngươi nướng.”

“…Thảo nào sư phụ kêu ngươi xấu tính.”

Mặt Tây Phong tối sầm lại: “Câm mồm.”

Phác Ngọc biết cái gai trong lòng nàng, nàng ta nói tiếp: “Lần này ra ngoài, sư phụ còn nói với bọn ta, nếu nhìn thấy ngươi thì thay người nói vài lời với ngươi, sư phụ…”

Tây Phong đứng lên định đánh nàng ta, Phác Ngọc hơi hoảng, một lát sau cũng kịp phản ứng lại, cũng chuẩn bị đánh một trận với nàng . Tây Phong quả thật muốn dán mồm của nàng ta lại, nhưng cơn gió nhẹ dưới ánh trăng bàng bạc thổi qua thấp thoáng một luồng yêu khí.

Yêu khí ấy nàng không thể quen thuộc hơn được, là Tiểu Hỏa.

Nàng quay lại nhìn, không thấy Tiểu Hỏa đâu nhưng đã có tiếng Tiểu Hỏa truyền tới “Đói… Cứu mạngggg…” . Nàng lập tức bỏ Phác Ngọc lại, chạy về phía âm thanh, Thanh Uyên thấy thế cũng cầm một cái bắp ngô đuổi theo.

Phác Ngọc nhìn một hồi rồi ngồi xuống, lại thấy sắc mặt sư huynh của mình trở nên lạnh lẽo. Nàng hơi ngừng lại, không muốn y nhắc đến chuyện của Tây Phong nên chuyển đề tài: “Sư huynh, trong thôn này chỉ sợ không có thứ sư phụ muốn tìm, chúng ta đi thôi, Thất sư huynh và mọi người còn bị Thủy yêu vây ở ao sen đó.”

“Sư phụ nói ở đây thì nhất định là ở đây.” Vô ảnh quở trách: “Đừng có cố tình khiêu khích Tây Phong nữa, muội biết rõ muội ấy hận sư phụ thế nào mà.”

“Nhưng nếu không có sư phụ, nó đã phải chết theo mẹ nó rồi! Nó dựa vào đâu mà hận sư phụ!”

Vô Ảnh nhớ lại Tiểu Tây Phong năm đó đứng bên cạnh thi thể của mẹ nàng rất rất lâu, dáng vẻ trầm mặc, ánh mắt ảm đạm: “Bởi vì muội ấy thà chết theo mẹ của mình còn hơn.”

Phác Ngọc giật mình, không thể phản bác lại câu nói này.

Những lời này của bọn họ Tây Phong đều

không nghe thấy, nàng còn đang chuyên tâm tìm Tiểu Hỏa.

“Đồ đần ơi là đồ đần, thân là thượng cổ kỳ thú mà còn phải khiến một người phàm nhỏ bé như ta bận tâm.” Tây Phong thấy Thanh Uyên đuổi theo, chợt cảm thấy vẫn là Thanh Uyên tốt hơn, mặc dù tên già này hay nói năng độc mồm với nàng, nhưng trừ mặt độc mồm này ra, à, còn cả chuyện phung phí tiền của nàng nữa, thì hắn cũng không tệ lắm.

Chẳng những có thể tự vệ, mà còn có thể giúp nàng bắt yêu quái nữa.

So với Tiểu Hỏa chỉ biết phun lửa thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tây Phong.” Thanh Uyên hỏi: ” ‘Sư phụ’ là ai?”

Lòng Tây Phong khựng lại, lời nói không có ác ý nhưng lại khiến nàng thấy ghét.

“Không muốn giải thích à.” Thanh Uyên phát hiện ra nàng không vui, hắn sờ đầu của nàng nói: “Ngoan.”

Bàn tay trên đầu khẽ ấn xuống, không hiểu sao lại nước mắt của nàng ứa ra, giống như cái máy bơm vậy, chỉ cần nén một chút là nước có thể chảy ào ào. Nàng kìm nước mắt trong hốc mắt, nàng bỗng cười phì ra che giấu sự xúc động của nàng vì tiếng dỗ dành của hắn.

“Sư phụ là ai à? Sư phụ là thủ lĩnh của Linh Điện, là một tên hỗn đản.” Tây Phong nhìn hắn, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt lại tràn đầy lạnh lùng, “Ông ta đã giết mẹ ta.”

Thanh Uyên ngẩn ra.

“Ở trước mặt tất cả mọi người, có cả ta nữa, hắn đã tự tay giết mẹ ta.” Cổ họng Tây Phong nghèn nghẹn, nàng lại cười để che đi: “Hắn không cho ta chết, còn bắt ta phải sống.”

“Đừng nói nữa.” Thanh Uyên cảm nhận được sự đau khổ trong giọng nói của nàng, hắn không hề thích nhìn thấy Tây Phong như vậy chút nào.

Hắn muốn nghe nàng hát, muốn nhìn nàng bắt yêu, muốn nhìn nàng cò kè mặc cả với ông chủ tiệm bánh bao, cái gì cũng được, chỉ không muốn thấy nàng đau khổ như vậy.

Thật sự rất đau khổ…

Nhưng sự đau khổ này không có cách nào xóa sạch, nên cho dù hắn không muốn thì cũng đã xảy ra rồi.

Cho nên…

Hắn phải làm gì đây?

Phải làm như thế nào mới phải đây?

Trước kia khi tiểu tiên nữ buồn, bạn tốt của hắn đã làm thế nào ấy nhỉ?

Đúng rồi!

Hắn nhớ ra rồi.

Tây Phong đang muốn nói với hắn mình không sao, hắn đừng dùng ánh mắt thương cảm ấy nhìn nàng, tốt nhất là đừng an ủi, hắn mà vừa mở miệng thì đoán chắc là xát muối vào vết thương của nàng, lại còn là xát muối ngập tràn khắp nơi, nhưng cũng đừng làm nàng đau đến chết.

“Ta…”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình cao lớn cúi xuống, đưa tay ra kéo nàng vào trong ngực, siết thật chặt.

Tây Phong trợn mắt, hơi khó tin.

Hắn phi lễ nàng?!

Không đúng, hình như hắn đang an ủi nàng.

Nhưng mà… Hắn ôm quá chặt rồi, nàng sắp bị hắn siết chết rồi. Tây Phong lo lắng nghĩ, bộ ngực hai năm nay mới bắt đầu nhú lên được một xíu của nàng chắc không bị hắn đè thành bức tường luôn đấy chứ???

Thanh Uyên ôm nàng một hồi lâu, cũng không biết phải nói gì, hắn đã quên nên nói gì rồi.

Nhưng Tây Phong hình như đã bình tĩnh lại không ít rồi, vẻ đau khổ dần dần tiêu tan.

Có tác dụng!

Thế là hắn lại ôm chặt thêm một chút… Tây Phong sắp tắt thở rồi…

Trái tim của người trong ngực hình như càng lúc càng đập ổn định hơn, Thanh Uyên càng thêm kiên định ôm chặt nàng…

“… Ta sắp… Chết rồi…” Chẳng những sắp chết mà ngực cũng sắp bị đè thành phẳng lì rồi.

“Cô còn khó chịu không?”

Tây Phong chật vật nói: “… Ta sắp khó chịu đến chết rồi.”

Sau đó nàng phát hiện hắn lại càng thêm dùng sức.

Tây Phong giờ mới hiểu ra, nàng cuống quít nói to: “Ta không khó chịu nữa rồi! Sắp vui đến chết đây!”

Thanh Uyên nghe thấy vậy, lúc này mới buông nàng ra, nhìn Tây Phong đang há hốc mồm thở dốc gật đầu: “Ừm!”

Tây Phong thật sự không khó chịu nữa, nàng chỉ muốn moi tim hắn.

Trái tim thiếu nữ vừa mới rung động đã bị hắn ôm nát. Thử nghĩ nếu sau này Thanh Long mà thích cô gái nào, động một chút là lại ôm một cái nặng ngàn cân như vậy, thật là đáng sợ.

Không được, trước tiên cần phải vì cô gái ấy mà khai sáng cho hắn mới được.

Tây Phong đưa tay sờ ngực của mình, phẳng lì!

Còn vì ngực của nàng nữa!

Nàng uất hận vuốt nước mắt, cũng không thể nói khó chịu trước mặt hắn được, bằng không hắn lại muốn ôm nàng mất. Nàng thức thời đi nhanh hơn hai bước, giữ một khoảng cách với hắn, miễn cho hắn lại chạy tới.

Thanh Uyên thấy nàng đi nhanh cũng vội đi theo sát bên cạnh.

Tây Phong vừa sợ vừa nhát, chỉ có thể để hắn đi theo.

Yêu khí của Tiểu Hỏa chợt cao chợt thấp, cũng không biết rốt cục là từ đâu truyền đến. Tây Phong ngưng thần tìm tỉ mỉ, đến chỗ yêu khí nồng nặc nhất tìm kiếm một lần, nhưng lại không tìm được.

Nàng chau mày trầm tư, chợt nghĩ tới điều gì đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái chòi cao đến sáu bảy trượng đang đứng im cô độc ở rìa thôn.

Trên chòi còn có một cái bóng vừa cao vừa dài, như thủ vệ đang đứng trên chòi gác lẳng lặng quan sát thôn xóm đã sớm không còn ai này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện