Kính Trung Yêu

Chương 20


trước sau

Kính Trung Yêu – Chương 20

Edit: Cá đẹp

“Người” ấy đứng cô độc trong chòi, hai tay được gậy gỗ dạng ra như đang ôm toàn bộ thôn núi. Mái tóc bạc trắng của nó tung bay nhẹ nhàng trong gió đêm, được ánh trăng phản chiếu như những sợi tơ trắng muốt.

Tây Phong dùng ngón tay vẽ phù văn lên đất rồi đọc một tiếng “Lên”, phù văn hóa gió, chở nàng bay về hướng cái chòi.

Bù nhìn dường như cũng phát hiện ra nàng, nó bất an nhìn về phía người đang bay tới.

Chòi được xây rất cao, cũng rất rộng rãi, ước chừng có thể chứa năm người đứng,  thừa sức chứa một người nằm và hai con yêu quái nhỏ

Tây Phong chưa tiến vào bên trong chòi đã nhìn thấy linh phách của tiểu thư Triệu gia, Tiểu Hỏa và Mặt Đen đang nằm trên đất, nàng cười lạnh một tiếng: “Tìm tới tìm lui lại không tìm ở chỗ này, đem giấu nàng ở đây, ngươi cũng thông minh đó.”

Nàng nhảy vào trong chòi, người rơm kia đã nhảy qua, ngăn nàng cầm tay Triệu Ngọc Nhi. Mu bàn tay của Tây Phong bị nó vụt một gậy phát đau, nàng nhìn chằm chằm nó nói : “Ta niệm tình trên người ngươi không có lệ khí của yêu quái nên mới không ra tay trước với ngươi, nhưng ngươi phải biết, nàng là người phàm, ngươi giữ nàng lại chính là hại nàng, để lâu nàng sẽ chết.”

Bù nhìn một chân đứng lặng, ngoại trừ mái tóc trắng phơ, tất cả đều là rơm rạ, không có mặt, không có mắt, miệng.

Thế nhưng khí tức khi đối mặt lại khiến Tây Phong không có cách nào ra tay — người rơm này, không có ác ý.

Nàng ăn ngô, chặt ngô, người rơm cũng chỉ lo lắng, chưa từng xuất hiện.

Nhưng khi nàng muốn đụng vào Triệu Ngọc Nhi, nó lại nổi giận.

Đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ Triệu Ngọc Nhi chính là cô gái đã đặt tên cho nó cái tên A Thủ ?

Không đúng, tính ra đã năm mươi năm trôi qua, cô gái ấy đã biến thành bà lão từ lâu rồi.

Chẳng lẽ là chuyển kiếp?

“Cô gái đã đặt tên cho ngươi tên là gì?”

Chỉ cần hỏi được tên là có thể tra ra rốt cục kiếp trước của Ngọc Nhi có phải là cô gái ấy hay không. Tây Phong cũng tò mò, nếu quả thật đúng như vậy, vậy thì có thể giải thích vì sao nó nhất định phải giữ Ngọc Nhi lại.

Bù nhìn không nói gì, Thanh Uyên ở bên cạnh lại nói ra: “Tên là A Tưởng.”

“Ồ.” Tây Phong dừng lại: “Rốt cục ngươi đã trò chuyện với nó tới mức nào rồi?!”

Hắn quả thực là từ trước đến giờ đều dễ làm quen như vậy, nàng, Tiểu Hỏa, bây giờ còn cả tên bù nhìn này nữa.

Tây Phong không tùy tiện tiến lên, như Thanh Uyên đã nói trước đó, nếu có thể tu luyện thành đại yêu quái trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bình thường đều phải dựa vào Pháp khí Thần khí. Bây giờ nàng vẫn chưa biết rốt cục là nó lấy cái gì tu luyện, nhỡ may chọc vào nó, nó ném rác lên mặt nàng thì sao?

“A Thủ, ta là tróc yêu sư, một tróc yêu sư có nói đạo lý. Ta giúp ngươi nhìn xem rốt cục nàng có phải A Tưởng hay không, được chứ?”

Nàng thấy nó không hề động đậy nên thử thăm dò tiến lên, ai ngờ vừa dịch lên đã thấy nó lại lần nữa nộ khí quanh thân bức lui nàng.

“Được rồi! Ngươi không nói đạo lý đúng không!” Tây Phong trợn mắt, ống sáo hóa kiếm, nàng bỗng phát hiện có kiếm khí bay về phía chòi, đích đến, chính là con người rơm tóc trắng.

Nàng gần như không hề do dự, cây kiếm vốn dùng để dọa nó lập tức chuyển hướng, đánh tan kiếm khí đang đâm tới Nàng hơi kinh ngạc: “Sư huynh?”

Người đâm ra kiếm khí này quả thật là Vô Ảnh.

Kiếm khí vừa bị ngăn trở, lại một đường roi vút tới. Tây Phong còn chẳng buồn nhìn, phủi tay văng ra.

Phác Ngọc thấy nàng dễ dàng hóa giải đòn roi, nàng ta cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tây Phong đã rời Linh Điện từ lâu, nàng ta lại là đệ tử nhập thất của sư phụ, mặc dù thực lực của nàng không thể so với Vô Ảnh, nhưng so với Tây Phong đã sớm rời sư môn, nàng ta tự tin mình hơn một bậc.

Nhưng bây giờ Tây Phong lại làm văng roi của nàng ra dễ như trở bàn tay.

Trong đôi mắt đẹp lại có thêm mấy phần ghen tỵ.

Vô Ảnh không nhìn Tây Phong, y nhảy lên chòi, trực tiếp ra tay với bù nhìn.

Một kiếm này còn chưa kịp đâm ra đã lại bị Tây Phong ngăn cản. Y nhíu mày: “Tây Phong, tránh ra.”

Tây Phong đứng trước A Thủ, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn y lăm lăm nói: “Ngay cả ta còn có lòng tin có thể ra khỏi thôn Ngọc Mễ, không có lý gì sư huynh lại không ra được. Cho nên mỗi sáng ra ngoài, mặt trời lặn mới về, không phải là bởi vì lạc đường, mà là bởi vì có nhiệm vụ khác đúng không?”

Vô Ảnh im lặng.

“Đột nhiên ra tay với người rơm này, vậy xem ra nhiệm vụ của bọn huynh chính là nó.” Trong nụ cười của Tây Phong hơi lộ ra vẻ trào phúng: “Để ta đoán xem nào, sư phụ đại nhân của các người lại muốn làm gì… Có điều mặc kệ là làm cái gì, ta cũng sẽ không để huynh đắc thủ. Xin lỗi, sư huynh.”

“Tây Phong, không được tùy hứng.” Vô Ảnh muốn kéo nàng ra, nhưng ánh mắt Tây Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm, nhìn đến mức y dừng chân lại.

Tính tình của nàng, thật ra vẫn luôn không hề thay đổi.

Lạnh nhạt và vô tình từ trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.

Thanh Uyên cũng cảm nhận được thay đổi Tây Phong đã thay đổi tính tình, hắn kéo tay của nàng lay lay.

Lòng Tây Phong lập tức xoắn lại, nàng cứng đờ quay sang nhìn hắn, tên, tên này chắc không phải là lại muốn ôm nàng đến chết đấy chứ???

Nàng lập tức cười xán lạn một tiếng với hắn, cười đến mức trong lòng run rẩy – chớ có ôm nàng, ôm nữa là ngực nàng bẹp dí thật luôn đó, có thể đặt đá lên để biểu diễn màn đập đá trên ngực rồi.

“…” Vô Ảnh cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, sư muội của y đã không còn là sư muội khi ở Linh Điện nữa.

Tây Phong thấy Thanh Uyên không ý định ôm mình mới nói với Vô Ảnh: “Sư huynh, ta có thể liều chết ngăn cản bọn huynh, nhưng bọn huynh có thể sẵn lòng liều chết với ta để bắt người rơm này à?”

Phác Ngọc rút trường tiên ra, lạnh giọng: “Có thể.”

“Phì, nhưng ngươi cũng chẳng cướp nổi đâu.” Tây Phong ôm cánh tay của người bên cạnh lẩm bẩm: “Có Thanh Uyên ca ca của ta ở đây, ngươi cứ mơ đi.”

Phác Ngọc đang định tiến lên lại bị Vô Ảnh ngăn lại, nàng sốt ruột: “Sư huynh! Không thể để nó chạy được, mệnh lệnh của sư phụ…”

Vô Ảnh lập tức nhìn nàng ta một cái, Phác Ngọc tự biết mình đã lỡ lời, tự động ngắt lời.

Khóe môi Tây Phong khẽ cong lên, nàng biết mục đích họ tới nơi này không hề đơn giản mà.

Linh Điện còn năm đệ tử đang bị nhốt ở ao

sen, bọn họ quả nhiên cũng chẳng hề lo lắng chút nào, người hạ lệnh cũng đặt chuyện quan trọng lên trước mà không để ý đến sống chết của đệ tử.

Không hổ là chưởng môn nhân lãnh huyết vô tình của Linh Điện.

Tây Phong cười trào phúng, Vô Ảnh nhìn Thanh Uyên một chút, sâu không lường được, nhưng nếu cưỡng đoạt thì cũng không phải không thể thắng, chỉ là hắn không có cách nào liều mạng với Tây Phong.

“Đừng đứng quá gần nó, chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc nó là thứ gì.”

Vô Ảnh căn dặn nàng câu này xong liền mangtheo Phác Ngọc lòng đầy không cam tâm rời đi.

Tây Phong không tiếp tục tùy tiện tới gần A Thủ nữa, chỉ nhỏ nhẹ nói với A Thủ : “Ta không mang linh phách củaTriệu cô nương đi nữa, nhưng hai con tiểu yêu quái ta có thể mang đi được không?”

A Thủ không hề động đậy, Tây Phong cẩn thận tới gần, nó cũng không ngăn cản.

Tây Phong đưa tay nhấc Tiểu Hỏa và Mặt Đen đang hôn mê bất tỉnh lên, lại nhìn về phía A Thủ, nó cũng không muốn tổn thương trái tim của Triệu Ngọc Nhi.

Cũng không cho bất kì kẻ nào mang nàng đi.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được linh khí nồng đậm trên người Triệu Ngọc Nhi, rõ ràng là đến từ bù nhìn. Nói cách khác, A Thủ chữa thương cho nàng.

Nó thật sự đang cứu nàng.

Điều khiến nàng cảm thấy kì lạ chính là một tiểu thư Triệu gia được nuôi dưỡng trong khuê phòng sao lại có liên quan đến một con bù nhìn vẫn luôn thủ hộ thôn trang thủy triều vừa mới rút lui.

Chẳng lẽ Ngọc Nhi thật sự chính là A Tưởng?

Tây Phong không có suy nghĩ cướp A Tưởng đi nữa, nàng mang theo Tiểu Hỏa và Mặt Đen rời khỏi cái chòi. Trước khi rời đi, nàng xếp đặt những sợi tơ không thể nhìn thấy bằng mắt thường trong chòi. Chỉ cần người của Linh Điện tới gần, bất luận nàng đang ở đâu đều biết được, đồng thời có thể chạy đến trong nháy mắt.

Mục tiêu của sư huynh, là A Thủ.

Lúc nàng đi xuống từ trên chòi, nàng lại nhìn lên trên, A Thủ vẫn đứng ở nơi đó quan sát thôn xóm, mặc dù thôn trang này đã sớm không còn ai.

Năm này qua năm khác, đứng trên chòi gác ấy, chờ đợi năm mươi năm.

Tây Phong ôm hai con yêu quái lúc nào để cho người ta phải bận tâm, thấy chúng còn chưa tỉnh lại, nàng xích lại gần Thanh Uyên nói: “Độ chút linh khí cho bọn  nó đi.”

Thanh Uyên đưa tay lướt nhẹ phẩy qua hai má của bọn nó, Tiểu Hỏa vốn đang chít chít nói mớ chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy Tây Phong liền ôm tay của nàng “òa” một tiếng khóc lên: “Đói chết rồi, cứu mạng, cho ta cắn một miếng đi.”

Nói xong đang định mở cái miệng to ra cắn, Tây Phong tóm mặt của nó xách lên: “Ngươi đường đường là một đại yêu quái lại để một con bù nhìn cho bắt đi, còn không biết xấu hổ đòi ăn ta à?”

Tiểu Hỏa tức giận chỉ Mặt Đen vẫn còn đang nằm ngáy khò khò: “Đều tại nó! hôm đó hai bọn ta cãi nhau, ầm ĩ đến tận sáng, mệt chết đi được, đột nhiên có con bù nhìn nhảy tới, đập một gậy làm bọn ta ngất xỉu.”

“…” Tây Phong hất tay lên, ném tên đầu đất ra ngoài.

Uổng công nàng vừa rồi còn chạy nhanh như vậy! Uổng công cho nàng còn đổ oan cho A Thủ bắt bọn chúng!

Cãi nhau ầm ĩ đến mức không biết trời đất gì, còn bị bù nhìn đi ngang qua đập một gậy ngất xỉu, bọn chúng không biết ngượng à?

Thanh Uyên thấy Tây Phong đi không con đường về ngôi nhà kia nữa, hắn tưởng nàng giận nên nói: “Đi nhầm rồi.”

“Không hề. Ta về đại trạch Triệu gia tìm mấy món đồ của Ngọc Nhi, xem xem rốt cục kiếp trước của nàng có phải A Tưởng hay không, ngươi giúp ta trông chừng ở cái chòi kia đi.” Tây Phong nghĩ ngợi, lại quay lại nhặt Tiểu Hỏa về, cười nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng đi đến chòi gác đi, giúp ta trông chừng cho tốt người rơm, ta ra ngoài làm ít chuyện. Đừng để người ta bắt nó đi, nhất là tên sư huynh và mỹ nhân sư tỷ đó.”

“Không muốn.”

“Sau khi được chuyện, bao ăn no căng.”

Tiểu Hỏa gật đầu: “Thành giao.”

Thanh Uyên ngồi xổm xuống, đưa một cái bắp cho nó: “Cho. Vừa rồi, ngươi nói ngươi sắp chết đói rồi, cho nên ta mang theo một cái tới.”

Tiểu Hỏa ngây người, ôm chặt lấy bắp ngô, khóc rống: “Vẫn là Thanh Long đại nhân tốt nhất, Tây Phong là đồ đần, là đồ đần.”

Tây Phong liếc nó, khen Thanh Uyên là được rồi, sao phải tiện thể mắng nàng làm gì. Nàng cũng không so đo với nó, vỗ đầu nó: “Ăn xong thì đến chòi gác nhé, đi theo bù nhìn, một tấc cũng không được rời.”

Tiểu Hỏa vẫn còn đang khóc: “Không đi, không nghe, đồ đần nhà cô.”

Thanh Uyên nói: “Đi thôi.”

Tiểu Hỏa không khóc nữa, nó ôm bắp ngô vuốt nước mắt một cái: “Được rồi, ta đi.”

Tây Phong suýt chút nữa là đánh nó, dựa vào cái gì mà nó lại đối xử khác nhau như vậy!

Tiểu Hỏa lẩm bẩm cầm lấy cái bắp ngô to đùng của nó đi đến chòi gác, trong lòng cực kỳ cảm động.

Có Tiểu Hỏa và Thanh Uyên trông chừng, Tây Phong cũng an tâm hơn một chút. Từ thôn Ngọc Mễ đi ra, nàng liền chạy thẳng tới nhà họ Triệu. Nếu như kiếp trước Ngọc Nhi  là A Tưởng, vậy thì tất cả những chuyện này dễ xử lý rồi.

Nhưng nếu không phải, lại là một chuyện đau đầu rồi đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện