Kính Trung Yêu

Chương 3


trước sau

Kính trung yêu – chương 3

Tây Phong đang cười đau bụng vội nhịn lại, nhịn đến mức hai vai rung lên nhưng vẫn quay đầu cắn răng nhịn.

Hắc Yêu đáng thương, phí hết tâm tư, tổn hao hơn nửa yêu lực để giải trừ phong ấn, bị phản phệ chỉ còn giữ lại được một thân cốt khí, thật không ngờ…

Nghĩ đến đây, Tây Phong  lại cười ha hả thành tiếng.

Hắc Yêu đang trợn mắt hồi thần lại, lắp bắp nói: “Ta, ta…”

Thanh Long vẫn còn đang nhìn hắn, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Hắc Yêu lăn xuống.

“Ta, ta…” Hắc Yêu bịch cái quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta sai rồi… Ta chính là quá… Quá sùng bái ngài, nên… Muốn khiến ngài một lần nữa hiện thế.”

Nó sao có thể nghĩ được trên đời lại có người nhàm chán như vậy, lại đi tự phong ấn bản thân.

Có yêu lực mạnh mẽ như thế, không phải nên đi xưng bá lục giới sao!

Không thì, làm bá chủ Yêu giới cũng được mà.

Loại chuyện hiếm thấy như tự phong ấn bản thân sao lại để nó gặp được làm gì, thậm chí còn hao tâm tổn sức giải trừ phong ấn.

Hắc Yêu sắp khóc đến nơi rồi.

Tây Phong cũng sắp chết cười rồi.

Không được, nếu nàng không đi đoán chừng sẽ nghẹn chết ở đây mất. Nàng bụm miệng nhịn cười chạy đến cạnh Nhân Tử cô nương, thăm dò hơi thở của nàng, còn sống, chỉ là mất máu hơi nhiều, phải bồi bổ thật tốt mới có thể nhảy nhót tung tăng được.

Nàng điểm chỉ trên mi tâm của nàng rồi niệm chú thuật, Nhân Tử tức khắc hóa thành một điểm sáng bị Tây Phong thu vào lòng bàn tay rồi xoay nguời định rời đi.

Nơi Nhân Tử bị ngất vừa vặn ở trong khe núi đó, lúc vượt qua khe núi, Tây Phong  chú ý tới vực sâu ở đáy vực có ánh sáng trắng khúc xạ, cũng không biết là cái gì.

Đang ngờ vực, chỉ thấy ánh sáng trắng ấy cùng với một quả cầu sáng đỏ bay lên trên tới trước mặt.

Thứ bay tới trong không khí chính là khí tức mà nàng quen thuộc, chính là Tiểu Hỏa vừa nãy còn không biết trốn đi đâu.

Tiểu Hỏa nhanh chóng bay lên trên đỉnh núi, móng vuốt nhỏ giữ một cái gương không lớn hơn mặt nó là mấy. Tây Phong  chụp một cái đã bắt được lỗ tai lớn của nó, chất vấn: “Đồ nhát gan, bây giờ biết ra rồi hả.”

“Oan quá, ta là đi nhặt bảo bối thay cô, nhìn cái gương này xem.” Tiểu Hỏa nhét món đồ vào tay nàng: “Có thể đổi được rất nhiều tiền, mua được rất nhiều bánh bao thịt đó.”

Tây Phong có vẻ không tin, đánh giá cái gương nhỏ lớn chừng bàn tay. Mặt gương dính đầy bùn, chỉ có thể dựa vào một kẽ hở để nhìn ra là gương đồng, bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng trên vành tấm gương có một vòng hồng ngọc sáng đến chói mắt nàng, viên nào cũng lấp lánh chói mắt, tỏa ra ánh sáng dị thường.

Tây Phong  quả quyết nhét tấm gương vào trong ngực, chuẩn bị xuống núi tìm hiệu cầm đồ để đổi.

“Khoan khoan khoan.” Tiểu Hỏa bắt lấy lỗ tai của nàng, nói: “Nhặt được dưa hấu là quên hạt vừng, cô không bắt yêu quái này về cho thôn dân xử trí à? Vậy thì tiền mua bánh bao cũng không có đâu.”

“Cũng đúng.” Tây Phong quay người trở lại, nhưng nhìn thấy cái bóng to lớn ở trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm của Thanh Long. Nàng nuốt nước bọt, đây rõ ràng là giành đồ ăn trong miệng rồng mà.

Nàng vẫn chưa chán sống.

Tây Phong lại quay người định rời đi.

“Cô, chờ đã.”

Tây Phong  không kiên nhẫn nói: “Chờ cái gì?”

Tiểu Hỏa mở bàn tay nhỏ ra: “Không phải ta nói.”

“Vậy là ai?”

“Nó.” Tiểu Hỏa chỉ vào trên đầu nàng.

Tây Phong  nhìn lên, râu rồng dài ngoằng đang quét tới quét lui bên cạnh má nàng, miệng rồng ở trước, vừa liếc một cái là đối diện với hai mắt của Thanh Long, nhìn đến mức nàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thanh Long bên cạnh, nàng mới phát hiện mình còn không to bằng con mắt của nó. Có loại… ham muốn đi đến chọc vào.

Thanh Long mở miệng nói: “Ta lui khỏi hai giới quá lâu…”

“Hai giới?” Tây Phong kịp phản ứng, thời viễn cổ, trên đời chỉ có Thần giới và Ma Giới, theo thời gian chuyển dời mới lần lượt có bốn giới còn lại. Thanh Long này đã tự phong ấn mười vạn năm, hèn gì không biết: “Thanh Long đại nhân, bây giờ trên đời đã có lục giới, Thần giới, Tiên giới, Nhân giới, Yêu giới, Ma Giới, Minh giới, bây giờ nơi ngươi đang ở đã bị tính vào trong Yêu giới.”

Thanh Long rơi vào trầm tư, mù mịt một hồi rồi nói: “Ta thiếu người dẫn đường.”

Tây Phong  nhìn long yêu có thân hình khổng lồ này, vẻ mặt cứng đờ: “Ta từ chối.”

Thanh Long khó hiểu nói: “Vì sao lại từ chối.”

Lại có người dám từ chối yêu cầu của nó, chẳng lẽ nó ngủ một giấc mười vạn năm, thế đạo đã thay đổi, sẽ không có tiểu tiên nữ ném hoa về phía nó rồi thét lên, rồi nửa đêm còn leo tường nữa?

“Ta từ chối.” Tây Phong tức giận nói: “Đến bản thân ta còn không nuôi nổi, không cần nuôi thêm một con rồng nữa, hơn nữa ngươi còn là…” Nàng cố gắng khua tay vẽ một vòng lớn, “một con rồng bự như thế.”

Nàng nói xong liền chỉ về sau lưng của hắn, nghiêm túc nói: “Hắc Sơn lão yêu kia muốn đánh lén ngươi.”

Thanh Long quay đầu nhìn một cái, Hắc Yêu vẫn đang quỳ trên mặt đất sững sờ, bị dọa đến giật mình: “Ta không có.”

Thanh Long hơi ngừng lại, một cơn gió mát trong nháy mắt nổi lên, nó quay đầu nhìn lại, cô nương kia đã cưỡi một con chuột màu đỏ liều mạng chạy trốn, cũng không hề quay đầu lại.

Hắc Yêu thấy nó thất thần, lẳng lặng định bò đi, đột nhiên Thanh Long quay đầu, nhìn nó chằm chằm.

Hắc Yêu co quắp ngã xuống đất, đau đến khóc thành tiếng, nếu ông trời cho nó một cơ hội làm lại, nó sẽ không đi làm cái gì mà giải trừ phong ấn, quấy rầy đám yêu quái siêu cấp ngủ trưa  nữa!

Tây Phong bị dọa hết hồn thoát khỏi Yêu giới, vừa đến Nhân giới liền vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, thập tử nhất sinh mà.”

Tiểu Hỏa quay sang nhìn nàng: “Thập tử nhất sinh phải là Hắc Sơn lão yêu kia, ta thấy Thanh Long kia cũng không có ý định lấy cái mạng nhỏ của cô. Nhưng cô đã trốn… thì nói không chừng.”

“Nó ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết, hai giới đã biến thành lục giới, nó sao có thể tìm được ta.”

Tiểu Hỏa tặc lưỡi lắc đầu: “Ta là một con thú mà tìm người còn không khó, huống chi người ta còn là người của Long tộc đã sống ở thời sáng lập thế giới.”

Tây Phong  run lên: “Tiểu Hỏa, bây giờ ta quay lại nhận lỗi còn tác dụng không?”

“Ha ha ha.”

“…”

Tây Phong  thở dài: “Chết thì chết, nhưng ta không muốn làm quỷ chết đói.”

Nói xong nàng vội vàng tìm đến một hiệu cầm đồ, móc tấm gương ra đặt trước quầy: “Chưởng quỹ, cầm tạm.”

Chỉ chốc lát, chưởng quỹ kia vẻ mặt ghét bỏ đẩy tấm gương lại: “Không đáng một đồng.”

Tây Phong  dừng lại, ông ta không mù đấy chứ, bảo thạch như hạt lựu ở trên, đỏ chói trong suốt lấp lánh, chỉ một viên cũng đã giá trị liên thành. Nàng cầm lại tấm gương, vừa nhìn tay liền chấn

động mạnh.

Cái gương vẫn là mặt gương đó, nhưng xuung quanh căn bản không có một viên bảo thạch nào hết.

Không có viên nào hết.

Tây Phong  trừng mắt, nàng tức giận rút ống sáo ra nhảy lên mặt quẩy, trường kiếm chĩa ra, tức giận nói: “Hắc điếm! Gian thương! Trả ta cái gương! Dám ở ngay trước mặt bà này đánh tráo bảo vật của bà!”

Chưởng quỹ sợ tới mức run cầm cập: “Cô, cô nương, ngươi phải nói đạo lý chứ, trên cái gương này còn dính bùn đó, ta cũng không phải là thần bói toán, còn có thể chuẩn bị kĩ càng trước một cái gương dính đầy bùn.”

Tây Phong cũng không thể nào tin được rằng cái gương chỉ lát trước còn đổi được hẳn một toà thành mà giờ đã thành một đống sắt vụn, nhưng bùn đất dính bên trên quả thực vẫn còn mang đậm yêu khí, hoa văn quanh gương cũng không thay đổi.

Chỉ không thấy bảo thạch đỏ như hạt lựu, nhiều như sao trời đâu.

Tây Phong  muốn khóc.

“Tiền của ta, bánh bao thịt của ta…”

Tây Phong  khóc thành tiếng tấm gương ra, trái chiếu phải chiếu dưới mặt trời, cũng không soi được chân tướng.

Nàng lau nước mắt, ngồi trên thềm đá ở cửa hiệu cầm đồ hỏi tên trên vai: “Tiểu Hỏa, ngươi nói xem cái gương này có thể biến ra một chuỗi bảo thạch nữa hay không?”

“Có thể.” Tiểu Hỏa cũng cũng có chút đói bụng, xoa xoa bụng nói: “Nếu không thì chúng ta đưa Nhân Tử về nhà, tốt xấu gì còn được lĩnh được tiền thưởng, còn có thể gặp bữa, trong nhà thợ săn nhất định là có thịt.”

Không có dưa hấu thì ít ra còn có hạt vừng, Tây Phong  thở dài: “Đi thôi.”

Nàng nghĩ một lúc, không cam lòng ném cái gương đi, lại cất vào trong ngực.

Bát Thiện thôn cách tiểu trấn cũng không xa, đúng giữa trưa nàng đã đến thôn làng, khói bếp lượn lờ trong sơn cốc từ từ bay lên không, giống như sương mù dày đặc tụ hội trong sơn cốc vào giữa trưa, mịt mờ thần bí.

Tây Phong  vừa tới cổng thôn liền có chó sủa loạn lên với nàng. Chừng một lát thôn dân nghe thấy liền chạy đến, nhìn thấy nàng lập tức quát đuổi chó, dẫn nàng tới nhà Nhân Tử.

Nhà cha mẹ Nhân Tử vẫn chưa nhóm lửa, từ khi Nhân Tử đi, ba bữa, làm việc và nghỉ ngơi trong nhà đều không ổn định, ngày bào cũng đau buồn vì chuyện của con gái.

Tây Phong vừa vào cửa, mẹ của Nhân Tử đã nhìn thấy nàng trước, nhưng không nhìn thấy nàng dẫn theo con gái của mình, chưa nói gì đã khóc lên. Cha Nhân Tử thở ngắn than dài, đấm ngực hối hận.

“Đại nương, người đừng khóc trước đã, ta mang Nhân Nhân về rồi đây.”

Tây Phong  lật bàn tay lên, Nhân Tử đã hóa thành ánh sáng từ từ bay xuống mặt đất từ tay nàng, chú thuật vừa giải, ánh sáng kia trong nháy mắt hóa thánh Nhân Tử. Y phục đỏ chót càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch của Nhân Tử, ngay cả cha mẹ Nhân Tử cũng ngẩn ra nhìn, không biết con gái còn sống hay đã chết.

Mẹ Nhân Tử bất chấp mọi thứ, cầm tay con gái khóc gọi tên nàng. Cha Nhân Tử run run thăm dò hơi thở của nàng, vẻ mặt chấn động: “Có hơi thở, mẹ nó ơi, Nhân Tử còn sống.”

Thôn dân dẫn đường ở ngoài cửa nghe thấy, cũng vội vàng đi báo cho trưởng thôn.

Nhất thời cả Bát Thiện thôn đều chạy tới nhìn Nhân Tử, hoặc vui mừng, hoặc chúc mừng, hoặc… lo lắng.

Tây Phong  đang tựa trên tường nhà lá nhìn lần lượt từng người ra vào, không nói lời nào.

Tiểu Hỏa khó hiểu nói: “Người còn sống không phải nên vui vẻ hay sao? Tại sao hơn nửa mọi người đều giống như không được vui.”

“Bởi vì Nhân Tử còn sống, tương đương với tế phẩm không được đưa đến miệng yêu quái, sợ bị yêu quái trả thù.” Tây Phong cười ha hả: “Loại chuyện thế này, ta gặp nhiều rồi.”

Đối diện với sinh tử, người sợ chết rất nhiều, vì vậy họ sẵn sàng vứt bỏ sự lương thiện dù điều đó cũng không mang lại kết quả gì.

Mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không gì đáng trách.

Nàng còn đang nói, đã nhìn thấy trưởng thôn nhíu mày đi ra, nàng tiến lên một bước, cản đường của ông ta, cười nói: “Trưởng thôn, ông có tiền không?”

Trưởng thôn dừng lại: “Có ý gì?”

“Ta là tróc yêu sư, ông đưa ta tiền, ta bắt yêu cho ông.”

Trưởng thôn thấp thỏm lo sợ hỏi: “Yêu quái thật sự sẽ tới tiếp?”

Người bên cạnh nói: “Chắc chắn sẽ đến, tế phẩm không còn, nó có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”

Nhưng Tây Phong  không nói cho bọn họ biết yêu quái coi Nhân Tử là chìa khóa mới muốn nàng làm tế phẩm, bây giờ chìa khóa đã không còn tác dụng, yêu quái sẽ không tới nữa.

Nhưng… Những điều này không cần nói cho bọn họ.

Cho dù có nói cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, vẫn sẽ hoang mang không chịu nổi dù chỉ một ngày, thậm chí có thể sẽ coi Nhân Tử như quái vật.

Chỉ có nàng giả bộ đi bắt yêu vật, mới có thể khiến bọn họ hoàn toàn yên tâm.

Kiếm tiền và trấn an lòng người đều làm được, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.

Tây Phong  híp mắt cười, giá trị gian thương tăng vút lên: “Cái này đơn giản, bắt cho nó một tế phẩm nữa, sau đó tiện thể bắt lấy, liền đại công cáo thành.”

“Bây giờ đi đâu để tìm tế phẩm?’

Tây Phong vỗ ngực: “Ta đây.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện