Kính Trung Yêu

Chương 21


trước sau

Kính Trung Yêu – Chương 21

Edit: Người đẹp Cá

Hồ sen nằm ở rìa ngoài của tiểu trấn, từ thôn Ngọc Mễ tiến vào trấn nhất định phải đi qua hồ sen.

Cả một hồ sen lần trước bị Thanh Uyên phá hủy giờ vẫn còn héo rũ ở trên mặt hồ không gượng dậy nổi, nhìn thật hiu quạnh.

Tây Phong đi đến bên cạnh hồ sen, lúc đầu vốn định đi một mạch về phía trước, nhưng suy nghĩ một hồi, nàng vẫn dừng lại, giơ một ngón tay lên, hóa nước thành một sợi dây.

Sợi dây nước nghe theo ngón tay nàng hướng vào trong hồ. Nàng đi theo sợi dây, tìm được ba sư huynh đang hôn mê bất tỉnh trong đống bùn ao.

Thủy yêu đã cướp hết linh khí của họ, bây giờ các sư huynh đã không khác gì người thường.

Tây Phong nhìn họ, nàng cảm thấy hơi tiếc nuối, người không có thiên phú muốn học được bản lĩnh bắt yêu đầy người phải dùng đến mấy năm trời, thậm chí là mười năm.

Nhưng cũng không phải không có cách nào hồi phục.

Ba người rời hồ dần dần tỉnh lại, trông thấy Tây Phong ngồi xổm ở bên cạnh liền mở miệng nói: “Sư muội…”

“Suỵt, không cần nói.” Tây Phong tìm trên người, rút ra một tấm ngân phiếu từ trong giày đặt lên tay y: “Các huynh cứ lên tiểu trấn tìm quán trọ nghỉ ngơi trước đã, đến quán trọ gần cổng trấn nhất ấy, Vô Ảnh sư huynh đang ở gần đấy, ta sẽ bảo huynh ấy đi đón các huynh.”

“Không có linh lực thì còn về Linh Điện làm gì nữa…”

“Thủy yêu đang nằm trong tay Phác Ngọc, nếu nàng ta đồng ý thì sẽ để Thủy yêu  nhả linh lực ra trả cho các huynh.” Tây Phong đứng dậy nói: “Ta còn có việc, đi trước đây.”

Ba người muốn giữ nàng lại, nhưng Tây Phong không muốn ở lại thêm nữa, nàng nhanh chóng rời đi.

Tây Phong vừa vào tiểu trấn liền đến thẳng nhà họ Triệu.

Đã đến giờ Tuất, nhà họ Triệu đã dùng xong bữa tối, Triệu lão thái thái ngồi trong trong phòng cháu gái bón cơm cho nàng, nhưng nàng không hề có phản ứng nào. Nghe tin tróc yêu sư đã quay lại, bà vội vàng đi đón.

Bà chưa ra khỏi phòng được mấy bước thì Tây Phong đã tới.

Triệu lão thái thái vội hỏi: “Cô nương có mang Ngọc Nhi về không?”

“Ta đã thấy linh phách của Ngọc Nhi rồi, nhưng tạm thời chưa mang về được, yên tâm đi, nàng không gặp nguy hiểm gì.”

Cơ thể Ngọc Nhi vẫn đang nằm trên giường không nhúc nhích, Tây Phong đi qua nhìn cặp mắt của nàng, từ trong mắt nàng có thể nhìn ra linh phách của Ngọc Nhi đang hồi phục, người rơm kia quả thật đã chữa trị cho nàng.

“Bà ơi, ta muốn làm pháp thuật nhìn kiếp trước của Ngọc Nhi, bà có thể đem đồ trang sức nàng thường đeo cho ta được không?”

Triệu lão thái thái cầm hộp trang sức của cháu gái đến, mở ra nhìn một chút, chọn một món đưa cho nàng.

Tây Phong nắm chặt cây trâm ngọc, dùng đầu nhọn ấn một cái lên ngón giữa của Ngọc Nhi, một hạt huyết châu chảy ra.

Phù chú vừa mở, huyết châu liền trở nên rực rỡ rồi khẽ rơi xuống trên mặt đất, nhưng nó không những không bị vỡ mà còn nảy ngược lên trên trời. Tây Phong giơ tay bóp chặt, huyết châu lập tức vỡ tan trong lòng bàn tay nàng, một giọt máu tươi rót vào lòng bàn tay nàng, ánh sáng đỏ hiện lên.

Giữa ánh sáng ấy có một chàng nho sinh đang đọc sách trước cửa sổ.

Tây Phong hơi ngoài bất ngờ, Ngọc Nhi không phải A Tưởng, bởi vì nho sinh này chính là kiếp trước của Ngọc Nhi. Nàng nhíu mày, ngón tay búng nhẹ, một cảnh tượng khác lại hiện lên.

Lúc này, là một cô nương bán rượu.

Tây Phong vốn cho rằng đây cũng không phải A Tưởng, nhưng nghĩ kĩ lại, có lẽ năm đó sau khi A Tưởng rời khỏi thôn Ngọc Mễ, nàng bán rượu kiếm sống?

Đương tuổi hoa tươi đẹp thì bất hạnh qua đời, luân hồi hai đời, cũng vừa đẹp là độ tuổi của Ngọc Nhi.

Nàng thăm dò gọi một tiếng: “A Tưởng?”

Nhưng cô gái ấy không ngẩng đầu.

Xem ra không phải rồi.

Dùng linh chú gọi tên kiếp trước, người trong huyễn cảnh sẽ trả lời.

Nàng đang định thu hồi ánh sáng lại thì bỗng nghe thấy có người hỏi: “Sao cô biết nhũ danh của ta?”

Tây Phong ngẩn người, tiếng nói không phải tới từ huyễn cảnh, cũng không phải tới từ Ngọc Nhi.

Mà là tiếng nói già nua, hiền từ đến từ sau lưng.

Nàng xoay ngoắt người lại, nhìn về phía Triệu lão thái thái.

“A Tưởng?”

“Ta nói Tây Phong là đồ đần, nàng còn không chịu nhận. Ngô nhiều như vậy mà đem ra ngoài bán thì còn kiếm được bộn tiền hơn bắt yêu nhiều.” Tiểu Hỏa ôm bắp ngô thổi “phù phù” ra hai ngọn lửa, bắp ngô liền bị nướng chín, thơm nức mũi.

Nó vô cùng có lương tâm đưa cho Thanh Uyên: “Nè, cho ngài.”

Thanh Uyên yên lặng đẩy trở về: “Nước bọt.”

“… Không có đâu.” Tiểu Hỏa giận dữ đem bắp ngô thu hồi, đều là đồ đần hết, trong lửa sao có thể có nước cơ chứ.

Tiểu Hắc Yêu vẫn đang cuộn người trên tay Thanh Uyên ngủ, ngủ đến mức vô cùng thơm ngon. Tiểu Hỏa nhìn thoáng qua, liếm môi: “Hay là, cho ta làm điểm tâm đi.”

“Không được.”

Tiểu Hỏa bị cự tuyệt lại nhìn tên bù nhìn đang đứng bên trên một chút : “Tên này làm điểm tâm cũng không tệ.”

“Không được.”

“… Được rồi, ta gặm ngô tiếp đây, đồ hòa thượng.”

Cả đám yêu quái bọn chúng đợi trên chòi gác, gió đêm mát rượi lướt qua làm người ta thấy thật dễ chịu. Thanh Uyên chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh A Thủ quan sát thôn làng.

Thôn làng rất yên tĩnh, đèn đóm đã lục tục tắt, tiếng chó sủa mèo kêu cũng dần lắng lại.

Hết thảy đã trở về với yên tĩnh, phải đến hôm sau, khi mặt trời lại lặn xuống thì mới có thể tái diễn.

Thanh Uyên vốn đang nhìn thôn làng nhìn về phía dưới chòi gác, có người đang nhìn về đây chằm chằm. Hắn biết đấy là sư huynh của Tây Phong và cô gái không có lễ phép kia. A Thủ cũng đã nhận ra, nó lập tức bất an, bắt đầu nhảy qua nhảy lại trên chòi gác.

Một sợi dây thừng dài từ dưới đất xộc thẳng tới, trực tiếp đâm xuyên qua chòi gác, quấn lấy linh phách của Ngọc Nhi cô nương đang nằm trên chòi gác rồi định thu về. A Thủ thấy vậy liền dùng cái chân duy nhất của nó đạp lên, dây thừng lập tức rời khỏi người Ngọc Nhi, cuốn lấy chân của nó, dùng sức giật xuống.

Mục tiêu của sợi dây thừng này, vốn dĩ chính là A Thủ.

Dây thừng vừa di chuyển, lập tức có một đám lửa đánh tới cắt đứt sợi dây thừng.

Tiểu Hỏa hóa thành cự thú vọt xuống, nhảy vào trong cánh đồng ngô. Những bắp ngô lớn gặp lửa lập tức nổ tung. (Cá: thèm bắp rang bơ quá, mấy bợn đang đọc truyện tại nhà của Cá: https://truyen5s.com/, nếu bạn đang cố đọc mấy dòng này, Cá nể bạn vl, haha, vì Cá chọn màu siêu khó nhìn để mọi người bỏ qua đó, còn ai đọc cái đoạn dở hơi của Cá không, bỏ đi nhá, ha ha)

Thôn Ngọc Mễ liền trở nên thơm nức, thơm đến mức Tiểu Hắc Yêu vẫn luôn ngủ say cũng phải tỉnh lại. Nó mở mắt nhìn lên, thấy bù nhìn lúc ẩn lúc hiện trước mặt, hai mắt nó lập tức sáng ngời, “Vút” một cái biến thành một đám khí đen, hai con mắt của nó sáng ngời ở giữa đám khí, nó đánh thẳng về phía bù nhìn: “Đại yêu quái!”

Nó còn chưa đụng vào nó một cọng cỏ thì đã có bàn tay đột nhiên duỗi ra chặn nó lại. Thanh Uyên đẩy nhẹ cái đã khiến nó rơi xuống đất, nó cả kinh hét to.

Tiểu Hỏa nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy một quả cầu đen vọt tới, nó vô ý thức nhảy lên, ai ngờ tốc độ của quả cầu quá nhanh,  đập thẳng vào lưng nó đau đến mức mắt nổi đom đóm, xíu nữa là phun hết ngô ra.

Hắc Yêu cũng bởi vì lần va chạm này làm choáng váng, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Hỏa chưa kịp hất nó ra thì đã thấy sợi dây thừng kia đâm đến định trói nó lần nữa, lần này ngay cả hỏa diễm cũng thiêu đốt không ngừng, xem ra là đến có chuẩn bị.

“Sư huynh, nhanh lên.”

Giọng Phác Ngọc vừa vang lên, Vô Ảnh đã cầm kiếm âm thầm xuất hiện, mũi kiếm đâm thẳng vào linh huyệt của nó.

Một khi Linh thú bị đâm vào linh huyệt, nó sẽ lập tức mất hết pháp lực, toàn thân tê liệt, phải qua mấy canh giờ mới có thể khôi phục.

Phác Ngọc gặp y không đâm lên mệnh môn của con chuột lửa, nàng biết y không muốn để Tây Phong phải đau lòng, ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo, dây thừng lập tức trói lấy cổ Tiểu Hỏa, dùng sức xiết chặt.

Tiểu Hỏa lạnh lùng nhìn lăm lăm, nó nổi giận gầm lên một tiếng, đang định hủy linh thằng thì sợi dây thừng đã đột nhiên bị gió chặt đứt, lại một trận gió nhẹ nữa đánh tới, trong nháy mắt bỗng hóa thành cuồng phong, Vô Ảnh đang đánh nó bị làm bức lui đến hơn ba trượng.

Vô Ảnh kinh ngạc, nhìn con chuột lửa trước mặt nam tử áo xanh, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Hắn không thể tin được có người có thể không tốn sức chút nào chặt đứt linh thằng, đây dù sao cũng là pháp khí. Càng không thể tin được đó chính là hắn ra tay đánh lui y như vậy mà nàng lại không thể nắm bắt được chút linh khí nào của hắn.

Giống là đối phương chỉ gẩy nhẹ ngón tay đã đánh lui y.

Tiểu Hỏa biến lại thành cỡ nắm tay, nó nắm eo nghiến răng ken két, đau chết nó rồi, nó nhất định phải ăn sạch Mặt Đen!

Thanh Uyên im lặng đứng dưới chòi nhìn hai người không dám tuỳ tiện tiến lên, hắn hỏi: “Tây Phong không cho các ngươi bắt nó thì các ngươi không được bắt nó.”

“Rốt cuộc ngươi  là ai?” Đây là lần thứ hai Vô Ảnh hỏi hắn vấn đề này, y vô cùng tò mò về thân phận của người này.

“Đừng nói cho họ biết.” Tiểu Hỏa ngồi trên vai của hắn, cái mũi hếch lên trước ngửi rồi nói: ” Tây Phong quay lại rồi.”

Vô Ảnh không muốn để cho Tây Phong trông thấy y lại tới bắt bù nhìn, y quay người tiến vào trong cánh đồng ngô, không đối mặt với nàng.

Tây Phong đi không nhanh, xa xa đã ngửi thấy mùi ngô thơm lừng khiến người ta đói cồn cào. Đi đến gần chòi đã nhìn thấy ngô ở đây bị hủy hơn phân nửa, trên mặt đất còn một cái ngô chín bị rơi.

Còn có cả con bù nhìn đang nhảy trong cánh đồng ngô nữa, nó bứt rứt vì ngô chết cả mảng lớn như vậy. Nó muốn nâng những cây ngô bị gãy lên, nhưng vừa nâng lên, cây ngô lại đổ xuống.

Dáng vẻ sốt sắng và mái tóc trắng khiến nó nhìn như một ông lão, nó cố gắng muốn cứu rừng ngô, nhưng nó phát hiện pháp thuật bình thường không dùng được.

Tiểu Hỏa đang ở trên vai Thanh Uyên cũng thấy áy náy – nhưng những thứ đã bị lửa của nó đốt rồi thì rất khó phục hồi như cũ.

Bù nhìn còn đang cố gắng ở trong cánh đồng ngô để ” cứu” bọn chúng, hoàn toàn không có ý định từ bỏ.

Nó đang bận cứu chúng.

“A Thủ?”

Bù nhìn đang lo nghĩ bỗng dừng lại.

Tây Phong cũng kêu một tiếng “A Thủ” rồi lại nói tiếp “Ngươi xem ai về này.”

A Thủ ngây người nhảy quay lại, bà lão tóc trắng đứng trước mặt đang ngẩng đầu nhìn nó.

Triệu lão thái thái trông thấy trường sam màu xám trên người nó, hai mắt lập tức ươn ướt, ánh mắt vừa dời đến cái mũ trên đầu nó liền không nhịn được bật cười: “Cái mũ này, ngươi còn mang theo à.”

A Thủ đang sững sờ hồi lâu bỗng nhảy lên, từng bước một nhảy đến bên cạnh, đến trước mặt bà, nó thăm dò ở nhảy vòng vòng xung quanh bà.

—— Cô xem, ta rất ngoan, vẫn ở lại trong thôn, giúp mọi người trông coi ngô.

—— Những gì cô nhắc nhở, ta không hề quên.

—— Cô về rồi, cuối cùng cô cũng về rồi.

Nó càng nhảy càng vui sướng, trên mặt nó không có ngũ quan, nhưng ai nấy đều thấy được nó đang rất vui.

Nhưng đột nhiên nó ngừng lại, bởi vì ngô

chung quanh đều bị hủy rồi.

Nó đứng im trước mặt nàng, bắt đầu buồn bã.

Triệu lão thái thái nghèn nghẹn, bà giữ chặt góc áo của nó, năm đó bà nhặt được chiếc ào này nàng tại ở dòng sông, còn chưa kịp sửa sang gì đã mặc cho nó – nếu bà có thể trở lại năm mươi lăm năm trước, bà nhất định sẽ nghiêm túc cắt cho nó một bộ quần áo vừa vặn.

—— A Thủ, ngươi làm tốt lắm, không có con chim nào dám tới đây trộm ngô. Ngươi xem, ngô lớn tươi tốt lắm, rất tươi tốt.

—— Râu ngô này dài thật … Aa, A Thủ, ta làm thành tóc cho ngươi được không?

—— Có tóc nhìn rất đẹp, có điều phơi nắng mấy ngày sẽ bị khô, đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi cái đẹp hơn.

Thế nhưng không có “Đến lúc đó”, bởi vì ngày hôm sau, thượng du dòng sông đột nhiên dâng trào mãnh liệt, lập tức phá vỡ đê bao phủ thôn Ngọc Mễ.

Tất cả mọi người trong thôn đều rất hoảng hốt, ngay cả Thái Thú Huyện lệnh cũng tới. Bọn họ không thu thập gì hết đã vội vàng theo nha dịch rời đi.

Mấy năm đầu, họ đều đợi nước sông rút, rồi lại lần nữa trở lại thôn làng của họ.

Qua mấy năm nữa, lục tục có người rời đi.

Nàng cũng gả cho Triệu thiếu gia ở đó, sinh đứa bé thứ nhất, đứa bé thứ hai… mãi đến khi thiếu gia đã thành lão gia, nước sông vẫn chưa rút.

Bà cứ tưởng cả đời này sẽ không được quay lại thôn Ngọc Mễ.

Nhưng mà có ai biết, có một ngày, nước sông lại rút.

—— A Thủ, bọn ta muốn rời đi, chờ nước rút, bọn ta sẽ trở lại, ngươi phải giữ nhà cho tốt đó.

Bọn họ đều đi hết, chỉ còn một con bù nhìn ở lại nơi này, bảo vệ thôn làng ròng rã năm mươi năm trời.

Nước mắt lăn xuống hai gò má của bà lão đã không còn dáng vẻ thiếu nữ năm ấy, là hối hận, là cảm kích.

Bà chậm rãi đưa tay về phía nó, A Thủ dường như cũng hiểu, nó cúi người về phía bà.

Bàn tay mang theo dấu vết của năm tháng nhè nhẹ vỗ về đầu nó, bà lão khẽ nói: “Ngươi ngoan lắm, cám ơn ngươi.”

Trong gió đêm lành lạnh, dường như có người đang cười trút bỏ nỗi lòng.

A Thủ lại nhảy lên.

Nhảy rồi lại nhảy, cây gậy đã chống đỡ nó hơn năm mươi năm dần dần biến mất. Rơm rạ bao quanh gậy thành thân thể cũng dần dần biến mất.

A Tưởng sững sờ: “A Thủ?”

Tây Phong giữ bà lại: “Nó bởi vì lời hứa mà sống, bây giờ hứa hẹn đã thành, không còn ý nghĩa để lưu lại nữa.”

Bù nhìn không có tâm sẽ không có suy tính, sau khi hoàn thành lời hứa thủ hộ thôn làng năm mươi năm, chờ được người nó muốn chờ, chấp niệm tiêu tán, người cũng biến mất cùng với chấp niệm.

“A Thủ rất vui vẻ.” Tây Phong nhìn bù nhìn đang dần biến mất, một cái mũ từ trên cao một trượng chậm rãi bay xuống, rơi vào tay A Tưởng.

A Tưởng kinh ngạc nhìn cái mũ, lúc ngẩng đầu nhìn về phía thôn làng, bà phát hiện ngô cũng biến mất theo, toàn bộ thôn làng cũng đã biến mất đã.

Thôn làng bọn họ đã từ bỏ bởi vì có A Thủ thủ hộ nên mới tồn tại thêm năm mươi năm.

Nhưng sau khi nó đi, ngôi làng vẫn sẽ biến mất như cũ.

Bù nhìn không có suy nghĩ, nhưng còn đáng kính hơn con người.

Tây Phong nhìn xem núi rừng hoang vu ở đây, im lặng thật lâu.

Biết rõ sẽ mất đi, vì sao còn muốn cố chấp gần nhau.

“Cảm ơn…”

A Tưởng cầm cái mũ và trường sam màu xám, khẽ nói.

Thôn làng đã biến mất, A Tưởng vẫn về nhà một chuyến. Ngôi nhà đã không còn, chỉ có lại bùn đá.

Bà nhìn qua dòng nước chảy ra từ con suối, vẫn như trong veo như xưa.

A Tưởng cẩn thận đi một vòng “Trong nhà”, chỉ cho bọn họ nhìn từng chỗ một: “Ở đây có bốn gian phòng, ta ngủ phòng trong. Ngoài căn phòng này có một cái giá gỗ nhỏ trồng rất nhiều hồ lô. Ngươi nhìn chỗ này, bên cạnh là một khoảng ngô rất rộng” …

Tây Phong tỉ mỉ nghe, rồi lại nhìn về phòng trong theo hướng chỉ của bà, chợt nhớ tới đêm đó nàng đã ngủ trong căn phòng ấy, sau đó Thanh Uyên nói cho nàng – người rơm ấy nhảy cả đêm ngoài cửa sổ.

Thì ra là nó nghĩ rằng A Tưởng đã trở về.

Năm mươi năm trước, có phải nó cũng canh giữ ở ngoài cửa sổ hàng đêm, bảo vệ cô gái bên trong như vậy hay không?

“Lúc ấy ta sức yếu, lúc bê A Thủ ra đã mệt muốn chết rồi. Khi đó trời không có mưa rất lâu rồi, đất rất rắn, căn bản không có cách nào cắm cọc gỗ vào trong đất. Cho nên ta liền đặt A Thủ trên con suối này, vẫn luôn ở nơi này.”

Thôn trang không còn, nhưng con suối vẫn còn đó.

Tây Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng bưng lên nước suối lên uống thử một ngụm.

Nước suối lập tức đốt tâm, thiêu đốt nàng suýt chút nữa thì thổ huyết.

Người có dòng máu tinh khiết uống nước suối này như uống nước tiên.

Người có dòng máu ô trọc uống nước suối này như uống thuốc độc.

Tây Phong ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao A Thủ lại có thể biến thành đại yêu quái – bởi vì nước suối thánh khiết này đã nuôi dưỡng nó.

“Nơi này địa linh nhân kiệt, thật tốt.” Tây Phong không có nói cho bà bí mật về nước suối.

A Tưởng hỏi: “Vì sao A Thủ lại muốn bắt  Ngọc Nhi?”

“Có lẽ không phải A Thủ muốn bắt cóc Ngọc Nhi, mà là Thủy yêu mang theo linh phách của Ngọc Nhi đi nhầm vào đây, A Thủ tưởng rằng là bà nên mới tập kích Thủy yêu, giữ Ngọc Nhi lại… Dù sao Ngọc Nhi cũng là cháu ruột của bà, khí tức cũng giống nhau.”

Nhưng khi A Tưởng thật sự xuất hiện, nó vẫn nhận ra.

“Bà muốn xây dựng lại thôn Ngọc Mễ không ạ?”

“Xây lại?” A Tưởng lắc đầu, “Dù ta có thể tái tạo ra một thôn làng giống y đúc đi chăng nữa thì người ở đây cũng không thể về được nữa rồi.”

Năm mươi năm đã qua, những đứa trẻ năm ấy đã trở thành những ông lão bà lão trên năm mươi cả rồi.

Đã có gia đình, có con cháu cả rồi.

Ai sẽ sẵn lòng trở lại thôn làng này trồng ngô.

Ai sẽ sẵn lòng nhóm lên bếp hồng ở nơi này khi hoàng hôn buông xuống đây?

Thôn Ngọc Mễ, vào khoảnh khắc A Thủ biến mất, cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.

A Tưởng thở dài nhìn ngôi nhà bà đã ở mười mấy năm hồi lâu rồi nói: “Đi thôi.”

Tạm biệt, A Thủ.

Tạm biệt, cố hương của bà.

Đoàn người rời khỏi thôn Ngọc Mễ, đến khi không còn nghe được tiếng ai nữa, Vô Ảnh và Phác Ngọc mới đi ra.

Hôm qua vẫn là thôn làng, bây giờ đã thành đống hoang tàn khiến Phác Ngọc cảm thấy hơi quỷ dị. Nàng thấy y ngồi xổm bên cạnh con suối, cúi người hỏi: “Sư huynh, thứ sư phụ muốn tìm là cái này à?”

“Ừm.”

“Sớm biết gần ngay trước mắt như vậy, chúng ta đã không cần tốn sức đi bắt người rơm kia rồi.”

Trên người bù nhìn có linh khí bọn họ truy tìm làm bọn họ cũng bị đánh lừa, may mà  sư muội của hắn không phát hiện ra. Vô Ảnh lấy một cái bình ngọc ra đặt vào trong dòng suối, niệm Dẫn Hồn chú.

Nước suối lập tức sôi sục không muốn chảy vào trong bình, nhưng hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản, “ào” một tiếng, tinh hồn của nước suối bị bình ngọc hút vào.

Dòng suối vốn tinh khiết trong nháy mắt biến thành một vũng nước đọng.

Thanh Uyên đã rời khỏi thôn Ngọc Mễ chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn thôn làng.

Tây Phong cũng dừng chân lại hỏi: “Sao vậy?”

Thanh Uyên hơi nghiêng đầu sang, có chút nghi hoặc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Không phải sư huynh, là người sư tỷ không có lễ phép đang ngồi xổm bên cạnh con suối.

Chắc là… khát nước, nên uống nước thôi.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đi trả hồn phách của Ngọc Nhi, lĩnh tiền.”

“Sau đó thì sao?”

“Ăn một bữa!”

“Sau nữa thì sao?”

—— ăn, ngủ, đánh ngươi! Tây Phong cười xán lạn với hắn: “Sau đó ngủ một giấc thật ngon, rồi lại đi tìm mối làm ăn.”

“Àaa.” Thanh Uyên không hỏi nữa, hắn đang nghĩ đến một chuyện – không biết cây chổi để trong quán trọ có còn ở đó hay không?

“Ây da!” Tây Phong tru lên: “Ngô…..! Ngô vừa to vừa ngọt như vậy, sao ta lại không đem bán lấy tiền! Không thì tích làm lương thực cũng được mà.” Nàng tỏ vẻ đáng thương cầm tay Thanh Uyên lay lay: “Ngươi có thể biến bù nhìn quay lại được không?”

“Không thể.”

“Xìii.” Tây Phong lập tức buông tay hắn ra, chả được tích sự gì hết!

Tiểu Hỏa vẫn còn đang ôm eo lẩm bẩm hai tiếng, đồ đần.

Nhưng mà, tên lùn đập hỏng eo nó đi đâu rồi nhỉ?

Chắc là lại đang trên đường đi tìm đại yêu quái rồi.

-Hết quyển 2-

Vừa edit vừa ngồi ăn thanh long, chợt nhớ ra Thanh Uyên cũng là Thanh Long :)) xì, lợi hại đến thế nào cũng để ăn thôi.

Ảnh minh họa Thanh Long đại nhân:

Kết quả hình ảnh cho thanh long


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện