Quyển 3: Bát yêu
Chương 22:
Tháng ba vừa“qua, tháng tư:vào hạ, tiết Vũ Thủy]đã hết, hôm nay–mặt trời lên caolvời vợi, nắng chói chang)như đổ lửa, đi dưới mặt trời!lâu khó tránh khỏi khô họng.
Tiểu\Hỏa nóng đến mức`đơ thành cái bánh/nướngvtrên vai Tây“Phong: “Tây Phong, chúng1ta tìm chút nước uống đi.”
“Thôn này phía\trước phía sau đều\không có quán trọ nào, đào đâu ra nước, đến nước suốilcũng không thấy đâu, vả lại…” TâyvPhong nhón\taylnhấc nó lên rồi nhìn:““Dù sao ngươi“cũng là một\con hỏa thú đấy, không phải ngươi hấp thụ ánh nắng cũng giống với những loài yêultinh khác hấp/thụ ánh trăng à, nói nóng`không thấylxạo à.”
“Ta–tham nên… Hấp thụ/nhiều quá.”
“… Đồ tham/ăn.” Tây Phong;lại1nhìn Thanh Uyên quấn nhiềuinhư cái bánh chưng xanh, thầmlmắng hắnikhông thấy nóng chết đi được à, nhưng nàng khôngldám lên tiếng, kẻ thức thờiimới là trang tuấn kiệt.
Thanh;Uyên thấy nàng nhìn1mình liền hỏi: “Vì sao nửa;đêm hôm qua đi mà;không gọi ta?”
Tây Phong chỉ một lòng muốn`vứt bỏ hắn không ngờ mình đã chạy hết tốc lực cả đêm, cứ tưởngjcó thể bỏ hắn lại, aijngờ lúc đang dùng điểm tâm;ngon nghẻIthì lại đột nhiên trông;thấyIhắn xuất hiện trước mặt, dọa nàng suýt nữa bị miếng bánh bao trong miệng làm;nghẹn chết. (Cá mập xinh đẹp)
Nàng chớp mắtjnói: “Bởi vì ta biết ngươi có thể lập tức tìm được ta, cho nên mới muốn để ngươi ngủ nhiều thêm mấy canh giờ.”
“Àaaaa ——” Thanh Uyên đượcjthông não. (Lêu lêu lêu)
Tiểu Hỏa nhìn tên Thanh Longjkhờ, không nhịn được hỏi: “Thanh Longjđại nhân, trước kia ngươi sốngjthế nào?”
“Ngẩn người, ngày ngày ngồi trên mây ngẩn người.” Bởi vậy hắn mới tự phong ấn mình, sau khi hai tộc Thần–Ma không khai chiến nữa,–thời gian liền trở–nên bình lặng, nhàm chán.
Sau đấy hắn–nghĩ, thỉnh thoảng lại phải tiếp mấy tiên nhân qua đường tới làm khách thực sự rất ảnh hưởng việc hắn ngẩn người, vậy thì không bằng tự phong ấn để ngẩn người cho đã.
Ai ngờ ngẩn người mười vạn năm, thế gian lại có thêm bốn giới.
Rất tốt.
Nhất là nhân gian, con người vừa yếu ớt vừa kiên cường, đa sầu đa cảm, có thất tình lục dục.
Còn có rất nhiều đồ vật hay ho nữa, nếu như đồ ăn có thể ngon hơn chút thì hoàn hảo.
Hắn không muốn trở lại (Cửu Tiêu).
“Tây Phong.” Thanh Uyên nghiêm túc nói, “Chúng ta cả đời này đừng tách ra nhé.”
“…” Biến đi! Trong lòng Tây Phong gào thét, ăn đồ của ta dùng đồ của ta, lại còn phung phí tiền của ta, ai thèm đến đầu bạc răng long cũng không phân ly với ngươi chứ! Lời đã đến khóe miệng lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn, Tây Phong lại trở nên mềm lòng, rưng rưng gật đầu: “Được.”
“Ngoéo tay.”
Tây Phong chần chừ một lát rồi móc một ngón tay lên, dù gì cũng không có sức trói buộc, cũng không sợ bị trời phạt. Tranh thủ thời gian tống cổ tên Thanh Long này đi, đừng có quấn lấy nàng nữa.
Nàng vừa bỏ ngoéo tay xuống, Tiểu Hỏa liền nhảy lên trên đầu nàng, mắt nhìn ra xa: “Phía trước có quán trà!”
Trấn Hà Hoa tạm thời không còn người muốn bắt yêu, sau khi Tây Phong nhận tiền của Triệu gia liền đi xuống một trấn nhỏ, muốn xem xem ở đấy có mối làm ăn nào không. Ai ngờ đi nửa ngày vẫn chưa thấy cửa trấn đâu, hỏi củi phu mới biết hai trấn cách nhau rất xa, đến tối cũng chưa chắc đã đến.
Nghe thấy đằng trước có quán trà, Tây Phong quyết định nghỉ một chút, sau đó mua ít lương khô.
Quán trà được dựng rất đơn giản, nhưng trà nước lương khô không thiếu thứ gì, Tây Phong vừa mới đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của thịt và bánh bao hấp.
Nàng muốn ăn sáu cái màn thầu, nhưng cuối cùng nghĩ đến đêm nay có khả năng không có cơm ăn, lại nhịn đau gọi thêm một đĩa thịt. Nàng vừa gọi món xong, Tiểu Hỏa liền thò đầu ra nói: “Ta muốn một đĩa lạc nữa.”
“Muốn có thêm chuột hấp nữa không?”
“… Lạc gì đấy dẹp đi.”
“Ngoan!”
Bánh bao vừa đưa lên, Tiểu Hỏa liền cầm một cái rồi chui xống gầm bàn, Tây Phong nghĩ ngợi một lát, đưa cho Thanh Uyên một cái màn thầu, dù sao đồ ăn ở trần gian trong miệng hắn cũng khó ăn, không cần lãng phí.
Thanh Uyên không ý kiến gì ngồi ăn, vẫn khó ăn như cũ, có điều người phàm một ngày phải ăn ba bữa, hắn muốn học theo. Hắn trầy trật ăn vài miếng rồi trầm ngâm nói: “Đúng là nên làm A Thủ sống lại, biến ngô ra cho chúng ta.”
“…” Cung phản xạ kiểu của thần!
Tây Phong nhét một cái màn thầu bịt mồm hắn lại.
Quán trà này có sáu cái bàn lớn, lúc bọn họ mới ngồi vẫn còn chưa có ai, một lát sau mới có thêm mấy người qua đường đến đây, có người vừa mới đi qua trấn Hà Hoa, cũng có người đi đến trấn Hà Hoa.
Bọn họ uống trà tán chuyện, Tây Phong không cố tình nghe ngóng, nhưng tiếng nói chuyện ở ngay bên tai nên vẫn nghe được một chút.
“Nếu vào ta thì chắc đã bị hù chết rồi.”
“Hôm trước còn có ông lão bị dọa ngất đấy, may mà trong nhà có người, không thì chắc là bị hù chết thật luôn.”
“Sau này chắc cứ đến tối là phải đóng chặt cửa thôi.”
“Nó là yêu quái đấy, đóng cửa có tác dụng gì!”
Nghe thấy câu nói sau cùng, Tây Phong dựng lỗ tai lên, thuần thục cắn sạch bánh bao trong tay, quay người xích lại gần hỏi: “Ông anh, mọi người vừa nói cái gì? Yêu quái?”
Mấy người kia thấy nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp thì không cảnh giác nữa mà tán gẫu với nàng: “Ừ, dạo này trấn Thanh Hà, chính là tiểu trấn đi về phía trước ấy, ở đấy dạo này có yêu quái làm loạn.”
“Là nhà nào?”
“Toàn trấn luôn!”
Tây Phong kinh ngạc,Ibình thường yêu quáiIthường chỉ tiếp cận một hộ rồi làm loạn, hoặc là chiếm cứ một vùng để con người cúng bái, nhưng toàn trấn đều gặp nạn, cái này thật sự là rất khoa trương.
——– Một nhà bỏ tiền ra chẳng được là bao, nhưng cả trấn góp tiền bắt yêu thì lại là thu nhập đáng kể đó.
Cặp mắt sáng rực của nàng híp lại: “Là yêu quái gì, nó làm gì mọi người trên trấn?”
“Thật ra nó cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ là rất dọa người thôi.”
“Dọa người? Là kiểu dọa nào?”
Người đàn ông nọ liền trợn mắt khua tay nói: “Một cái bát mẻ đêm nào cũng đến trước cửa nhà cô, lại còn gõ cửa nói với cô ‘Bố thí chút cơm đi’ thì có dọa người không! Có đáng sợ không!”
Nói xong gã vội vàng cầm chén nước uống một ngụm to cho đỡ sợ, thật là đáng sợ.
Tây Phong còn cho là mìnhInghe nhầm, bát? Có cái bát đi gõ cửa ăn xin à?
Chẳng lẽ cái bát đấy là pháp khí? Nhưng từ xưa đến giờ có ai dùng bát để luyện thành pháp khí đâu.
Tây Phong không dám chắc nên quay lại nhìn về phía Thanh Uyên: “Thanh Uyên, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Uyên đang tập trung gặm màn thầu ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“… Nãy giờ ngươi không nghe thấy gì hết à?”
“Không.” Thanh Uyên nghiêm túc nói: “Nghe lén là không tốt, cô, không có đạo đức.”
“…” Tây Phong lại muốn bùng nổ nữa rồi, ôm hắn rồi cùng nổ tung, nhưng thôi được rồi, nàng nhịn: “Trước kia có ai dùng bát luyện thành pháp khí không?”
“Không.”
“Thật kỳ lạ, chẳng lẽ bát có thể tự tu luyện thành yêu à…” Trải qua chuyện con suối ở thôn Ngọc Mễ, Tây Phong không nghĩ đến khả năng này nữa, không chừng cái bát bị con yêu quái nào đấy có khẩu vị chiếm lấy, rồi đùa ác người trên trấn.
Nhưng mà có con bát yêu quỷ dị kia ở đây, tiếp tục nửa đêm đi gõ cửa mọi nhà, nàng cũng có việc để làm rồi.
Gã kia thấy nàng hứng thú với con yêu quái này thì nhắc nhở: “Cô nương, nghe nói có người muốnịbắt!bát yêu, kết quả làtbị đánhIchottrọng thương, cô tuyệt đối không nên xúc động.”
Tây Phong tự tin!cười một tiếng với gã: “Không có mùa xuân đấy đâu, bởi vì ta là một tróc yêu sư.”
Trấn Thanh Hà chỉ là một trấn nhỏ bình!thường, bên!ngoài trấn không có hoa sen, trong trấn cũng không khác trấn Hà Hoa là mấy, Thanh Uyên có hơi thất vọng.
Hắn còn tưởng rằng ở nhân gian mỗi nơi một khác.
Hơn nữaịbữa tối vẫn làịbánh bao như cũ.
Dường)như đồ ăn của nhân gian chỉ có mỗi bánh bao màn thầu.
Lúc ba người–tới thị–trấn đã gần đến giờ Tý, Tây Phong–nghĩ tới nghĩ lui,!mặc dù!Thanh Uyên chẳng hiểu cái!mẹ gìịhết, nhưng dù sao!hắn cũng là giống đực, không thể tiếp tục ở chung phòng được.
Nàng nhịn)đau móc bạc ra, nói với chưởng quỹ: “Cho hai phòng.”
“Cô nương, chỉ còn–một phòng thôi, cô có muốn tôi dọn…”
Tây Phong lập tức vui sướng nói: “Vậy thì–một phòng đi.”
Danh chính ngôn thuận ở chung phòng! Không phải do nàng keo kiệt!
Tuyệt-đối-không-phải!
Căn phòng còn sót lại không to lắm, nhưng chỗ cho một người nằm trên sàn thì vẫn có. Tây Phong vôìcùng có tâm cầm chổi quét sạch sànìnhà rồi nói với Thanh Uyên: “Ngủ được rồi đó.”
Thanh Uyên nhìntcây chổi trong taytnàng, hơi thất vọng: “Không phải nó.”
Lúc ấy bọn họ ở)lại thôntNgọc Mễ haitngày, lại không đưa/bạc trước nên chưởng quỹ liền thu phòng, cây chổi/để trong phòng cũng bị lấy đi.
Chờ đến lúc bọn họìquay lại)tìm thì đã không thấy cây chổi đâu.
Tây/Phong vỗ vaithắn tỏ vẻ an ủi, đàn/ông chungtthủy như hắn trên này cũng không còn nhiều.
“Ta đi rửaĩmặt, ngươi không được“đi lungịtung đó” (Cá ơi sao xinh vậy nè)
“Ừm.” ThanhĩUyên nằm trên mặt đất, bắt đầu đếm ngói nhà,“sắp đếm được một nửa số ngói Tây Phong mới quay lại.
Phòng này“khôngĩlớn, có người nằm lên thì ngay cả lối đi nhỏ cũng bị mất đi. Tây Phong không hề nghĩ ngợi gì bước qua đùi hắnĩđi lên/giường.
Cô gái vừa tắm xong bước qua, trên người vừa sạch sẽ vừa có mùi thơm, Thanh Uyên vô thức quay đầu lại nhìn, thiếu nữ đang lau mái tóc ướt, từng lọn từng lọn một, nhìn dường như rất tốn sức. Hắn giơ tay lắc nhẹ, một trận cuồng phong “vù vù vù” nhào về phía Tây Phong, trong nháy mắt thổi mái tóc dài của nàng bay phần phật đập trên mặt, gương mặt xinh đẹp có thêm cả đống vệt đỏ.
“Như vậy, tóc sẽ khô“luôn.” Thanh Uyên nhớ đến phép tắc của con người, hắn trịnh trọng nói, “Không cần cảm ơn đâu.”
“… Ta muốn làm thịt ngươi!”, Tây Phong bị ức hiếp cả đường không thể nhịn được nữa hét lớn một tiếng, nàng mang theo mái tóc HKT bổ nhào lên người hắn mà điên cuồng cào xé: “Đồ ngu ngốc!”
Thanh Uyên bị nàng đè lên đưa tay ngăn cản, hắn nhíu mày: “Cô chửi người.”
“Phi!” (từ tượng thanh cho động tác nhổ, Cá cũng chẳng biết nên để thế nào)
“Không nói đạo lý.”
“Phi phi!”
“Xấu tính.”
“Phi phi phi!”
Thanh Uyên một tay ngăn cản, một tay che miệng của nàng rồi đột ngột ngồi dậy. Thấy nàng bị hắn đụng ngã..ra sau, Thanh Uyên vội vàng đưa tay đỡ lưng nàng,lvốn còn muốn nói tiếp nàng xấu tính, nhưng… hình nhưláp quá gần rồi.
Gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm của nàng, gầnlđến mức có thể đếm rõ những sợi mi của nàng.
Quá… gần rồi.
Thanh Uyên*ngây ra, hắn lập tức buôngìtay ra định đứng lên, Tây Phong được hắn đỡ nên không kịp chuẩn bị, nặng nề ngã ngửa ra sau, đầu đập trên sàn nhà.
Cái số đến khổ…
Tây Phong cuộnltròn trên mặt*đất, nàng sắp khóc đến nơi rồi.
Đánh khôngllại, mắng khôngfxong, lại còn*không..vứt bỏ được. Hắn lại còn dámlnói muốn sốnglcùng nàng đến hết đời, đừng nói cả đời, chỉ..một ngày thôifnàng đã không chịu nổi.rồi.
“Ngươi bắt nạt ta…” Tây Phong nghẹn ngào, “Ngươi bắt nạt ta…”
Thanh Uyên..chaufmày ngồi bên cạnh nhìn nàng cuộn lại thành một đống: “Làncô bắt nạt ta.”
Gì chứ? Khóc..cũng vô dụng à? Một cái cô gái xinhfđẹp..như hoa khóc trước mặt ngươi, ngươi đã không an ủi lạincòn lý luận nữa? Tây Phong thầm tức giận.
Chắc là bởi vì ngươi..không tìm được tiểu tiên nữ nào nên mới tự phong ấn đi!
“Ngươi bắt nạt ta…” Tây Phong khóc thảm thiết, hắn còn chưa đỡ nàng dậy thì nàng còn khóc.
Thanh Uyên cúi đầu nhìn nàng, muốn kéo bàn tay đang che mặt nàng ra, nhưng nàng nhất định không chịu buông ra. Lông mày Thanh Uyên lại nhíu lại: “Thì ra con người khi không buồn cũng có thể rơi nước mắt.”
“…”
“Cô đang xấu hổ?”
Tây Phong không khóc nữa, nàng xụ mặt”nhìn hắn, nàng”quên mất hình như con rồng này có bản lĩnh cảm nhận được tâm tư của đối phương.
Khả năng.đáng ghét.
Tây Phong đưa”tay lên lau mặt định lau hết”đống nước mắt giả vờ giả vịt đi, có lau mới phát hiện… ây, ngay cả”nước mắt cũng không rặn ra được, thật là thất bại.
“Đi ngủ!”
Thanh Uyên cảm thấy con gái loài người và tiên}nữ trên trời có một điểm giống nhau y đúc — tâm trạng}mới lúc trước có thể đang sóng to gió dữ, chớp mắt một cái đã tĩnh lặng như nước.
“Tây Phong, con gái}các cô thật lợi hại, có thể thay đổi tâm trạng trong chớp mắt.”
“Câm mồm, đi}ngủ.”
“ừ.”
Phẩy tắt đèn, trong phòng chỉ còn là một khoảng tối. Tây Phong chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Thanh Uyên chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Hắn luôn cảm thấy dường như có người đang theo dõi hắn.
Không biết là ai.
Bóng đêm cô liêu, đã đến giờ sửu (1-3 giờ). Trên đường vạn vật im ắng, không có bóng dáng một người nào đi lại, chỉ có canh phu điểm canh đang rao trên đường trên đường.
Bỗng nhiên cuối đường truyền đến tiếng “Keng… Keng… Keng” của đồ sứ gõ trên nền đá.
Chậm rãi mà thanh thúy, giống như–người đang bước đi, từng bước–từng bước,
Canh phulkhông khỏi dừngìlại, đứng tại chỗ nhìn[con đường vắng tanh hun hút.
Đang đầu[hè, gió đêm vẫn cònlmát mẻ, nhưng trên trán canh phu–đã chảy rịn[mồ hôi.
Gã trợn[mắt}nhìn chằm chằm}phía trước, trên[con đường đá xanh u ám có mộtìcái bóng in trên vách tường ở góc rẽ.
Nhảy[xuống… nhảy lên…
Là một cái bát.
Không có ai cầm nó, tự nólnhảy lên, nhảy xuống….
Canh phu há hốc, không kìmlđược nỗi[sợ hãi. Đột nhiên, cái bátìbay đến trước mặt hắn, gần như làlsát chóp[mũi.
“Bố thí chút cơm đi.”
“Aaaa —— ”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, Tây Phong đang ngủ ở quán trọ gần đấy nghe thấy đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy chăn kinh hãi nói: “Chuyện gì? Chuyện gì?”
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên trả lời, Tây Phong nuốt khan một cái, cứng ngắc quay đầu qua nhìn.
Hơn(nửa đêm rồi, còn aiìđến gõ cửa?
Bát, bátìyêu?
Nàng gọiìnhỏ: “Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa?”
Không có(ai trả lời.
Tầm này chắc Tiểu/Hỏa đang raìngoài kiếm ăn đã đời rồi.
“Thanh(Uyên? Thanh…”
Nàng còn chưa/gọi xong tiếng thứ hai, Thanh/Uyên đã “Ừm?” trả lời nàng, nàng cảm động vô bờ, đi chân trần bước(nhẹ đến cạnh hắn, ôm cánh tay của hắn nói: “Bên/ngoài có người.”
Thanh Uyên sửa lại: “Không phải người.”
“…” Quả nhiên là con bát yêu kia!
Tây Phong còn chưa tỉnh ngủ không hề muốn đánh nhau với yêu quái chút nào, huống hồ lại còn không có ai thuê nữa, nàng cũng.không muốn vì dân.trừ hại đâu,ai đời lại đi bắt con yêu quái có giá trị như vậy không công.
“Cốc, cốc.”
Cửa lại bị gõ,.Tây Phongrvừa.bị làm tỉnh giấc nên có chút tâm thần có chút lơ đễnh, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng cáu tiết nói với bên ngoài: “Phắn đi!”
Tiếng độngrngoài cửa lập tức yênrlặng, đương lúc Tây Phong tưởng rằng nó đã bị dọa chạy rồi, cửa lại bị gõ.
Tây Phong bỏ Thanh Uyên lại, vọt tới phía sau cửa, vừa mở cửa ra vừa lớn tiếng nói: “Kêu ngươi cút đi mà không nghe thấy à!”
Trước cửa không có bát.
Cũng không có có yêu quái.
Trái lại cònrcó một… mỹ nam tuyệt thế. Gió đêmrnhẹ lướt qua áo bào trắng của hắn, đẹp như thần tiên, sau đó… Trong ngực còn ôm một cây chổi.
Dạo gần đây trai đẹp đều không thích con gái nữa mà đi thích chổi à?
Tây Phong nháy nháy mắt, hỏi: “Ngươi tìm ai?”
“Ta tìm…” Ánh mắt nam tử rơi vào nam tử áo xanh đang đi về phía này, vẻ mặt lập tức giãn ra, y ra sức vẫy tay: “Chào, bạn hiền!”
Tây Phong ngẩn người, cái gì? Con rồng này cũng có bạn à?
Không ngờ có người nguyện ý làm bạn với Thanh Uyên, lại còn là bạn-hiền!
Tây Phong ngạc nhiên, bạn bè quan chịu đả kích nghiêm trọng.
Thanh Uyên không hề nhìn y mà vọt thẳng tới, đoạt cây chổi trong tay y: “Là nó.”
Tây Phong nhếch khóe miệng: “… Không phải là ngươi nên chào bạn tốt của ngươi trước à?” Đoạt chổi là ý gì vậy? Con rồng như ngươi cũng có bạn à???
Lúc này Thanh Uyên mới liếc quaráo bào trắng, thần sắc phức tạp: “Cậu trộm chổi của tôi.”
Tây Phong vịn tường, trọng điểmrđâu??? Rốt cục vì saorcon rồng này lại có bạn!
Áo bào trắng buông tay nói: “Tôi phát hiện cậu đã tỉnh nên mới lần theo dấu vết đến một quán trọ ở nhân gian, ai ngờ không thấy bóng dángrcậu đâu, lại phát hiện trên cái chổi này đều là Long khírcủa cậu nên tôi liền đi theo Long khí tìm đến đây.”
“Ừ.” Thanh Uyên gật đầu, “Cảm ơn.”
Áo bào trắng kinh ngạc nói: “Ây da,rtrời đất, cậu nói cảm ơn tôi à?”
“Không cần à? Ừ, vậy tôi rút lại.”
“…” Áo bào trắng bỗng dưng cười một tiếng, đẹp như bông sen đỏ nở rộ ngày hè, đẹp rực rỡ chói mắt: “Vẫn như xưa.” Y cảm khái nói: “Thật vui.”
Cuối cùng Tây Phong cũng biết vì sao mỹ nam này lại làm bạn của Thanh Uyên rồi, bởi vì y có một trái tim vừa bao dung vừa lương thiện.
Nhưng mà nếu đã là bạn củaThanh Uyên, bạn của một con rồng, vậy thì chắc chắn y cũng là một nhân vật ghê gớm.
Hai mắt Tây Phong tỏ vẻ thảo mai, cười vô cùng ôn hòa dễ gần: “Thần Quân đêm hôm khuya khoắt đến thăm chắc khát nước rồi, uống chén trà đi.”
“Được.” Áo;bào trắng vừa;bước[vào, chợt phát hiện đây là phòng đơn, mà lạijchỉ có một cái giường. Y dừng lại một chút,[rồi lại liếc mắt nhìn;bạn tốt và cô gái này, ánh mắt lập tứcỉtrở nên sâuỉxa, y cúi người với Tây Phong: “Chào;chị dâu.”
“…Bọn ta không[phải…”
“Không sao, ta hiểu,rngười[của Cửu Tiêurbọn ta;không để ý đến phép tắc;của người phàm đâu, không cần xấu hổ.”
Tây Phongỉmuốn đánh[y, nhưng nàng không dám. Nàng cười khan nói: “ThanhjUyên, ngươi không định giải thích với bạn hiền của ngươi à?”
Thanh Uyênjcầm cây chổi đã mất lại tìm lại được nhìnỉvề phía bạn tốt, nghijhoặc hỏi: “Phéo tắc của người phàm là cái gì? Khôngỉđược nắm tay, ngủỉchung à?”
Tây Phong vỗỉtrán, đưa tay ngăn;hắn nói tiếp: “Tốt hơn là ngươi đừngjcó giải thích.”
Giải thích kiểu của thần, hiểu lầm còn lớn hơn.
Lông mày của áo bào trắng hơi nhíu lại: “Thanh Uyên là ai?”
“Hắn đó, bạn hiền của ngươi.”
“… Ai nói với cô cậu ấy tên là Thanh Uyên?”
“Chính hắn.”
Đôi mắt đẹp của y khẽ chớp, đột nhiên y… phát ra điệu cười như công nông lên dốc, suýt chút nữa là cười đến đau bụng: “Cậu ta vốn dĩ không hề tên là Thanh Uyên!”
Tây Phong trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả tên của mình cũng có thể nhớ nhầm, nàng còn có thể nói gì đây?
Đương nhiên là — tiếp tục cười với hắn, khen hắn rất lợi hại đấy.
___________________________________________
Tình hình rất là tình hình, dạo này Cá mới làm xong chuyên đề tốt nghiệp nên hơi bị loạn chữ, cách edit hơi bị điên khùng một tẹo – nếu ai không thích ứng được thì để Cá chỉnh lại ????????????
Mái tóc HKT (nguyên văn của chụy Tiền là mái tóc bị gió thổi thành dựng ngược lên trời)
điệu cười công nông lên dốc – nguyên văn của chụy Tiền là cười hủy thiên diệt địa