Kính Trung Yêu

Chương 23


trước sau

Kính Trung Yêu – Chương 23

e-đuýt-tờ: Cá đáng yêu cute hột me hột lựu

Tây Phong cảm thấy cuộc đời đúng là tràn ngập biến số…

Một người ở cùng ngươi hơn mười ngày nghiêm túc nói cho ngươi hắn tên gì, nhưng kết quả lại hoàn toàn sai.

Thanh Uyên nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Tây Phong đang há hốc mồm và tên bạn tốt đang cười như điên, hắn hơi bất ngờ nói: “Thì ra ta không tên là Thanh Uyên.”

Bộp bộp bộp.

Liên tiếp chịu đả kích khiến Tây Phong gần như không kìm được muốn đập cho hắn một trận.

Ngay cả tên của mình cũng nhớ nhầm, hắn không những không xấu hổ mà còn tỏ vẻ bất ngờ là sao.

Xì! Ngươi bất ngờ cái gì chứ!

Ngươi có thể bày ra chút dáng vẻ của Long Thần được không?

Tây Phong ngửa mặt thở dài, nếu như không phải hắn có pháp lực nghịch thiên thì chắc là hoàn toàn không có cách nào m sống sót ở lục giới. Nàng lấy lại tinh thần, gạt nước mắt trong lòng hỏi chân thành: “Vậy, Thần Quân đại nhân, rốt cục hắn tên là gì?”

Áo bào trắng cười nói: “Tên gì cũng được, dù sao cũng chỉ là cách gọi khác thôi. Nếu cậu ta cảm thấy mình tên là Thanh Uyên, vậy thì cứ gọi là Thanh Uyên đi.”

Tây Phong không nhịn được nói: “Thần tiên các người đều tùy tiện như vậy à?”

“Hì.”

“…” Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Tây Phong bỏ cuộc, may mà nàng cũng không hứng thú với chuyện Thanh Long tên gì. Hơn nữa chính Thanh Long hắn cũng hoàn toàn không hứng thú muốn biết, nàng bận tâm làm gì?

Có điều, nàng rất có hứng thú với mỹ nam trước mặt… Dù sao cũng là mỹ nam, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ có tiền, nói chuyện cũng rất ôn hòa, không giống con rồng kia!

Tây Phong khẽ cười hỏi: “Không biết tôn tính đại danh Thần Quân là gì?”

“Ta lấy tên của người phàm để tiện bề dạo chơi ở nhân gian. Họ Bách Lý, tên Thanh Phong. Người ở Cửu Tiêu gọi ta là Phong Thanh Thần Quân.” Y dừng lại, dường như phát hiện ra gì đó, y nhìn hai người khẽ cười nói: “Íii, đặt ngang đặt dọc vẫn là tên của hai người ghép lại… Chào chị dâu.”

Kể cả có gọi chị dâu một trăm lần ta cũng sẽ không mừng tuổi cho ngươi đâu! Tây Phong oán giận, muốn lừa tiền  mừng tuổi của nàng à, mơ đi.

Nếu y còn dám gọi như vậy, sang năm nàng sẽ lập tức sinh em bé để gọi y là chú, nhỏ hơn phải được mừng tuổi.

Nhưng đầu tiên nàng phải tìm được một tên đàn ông đã… Thời gian ngắn vậy xem ra không được rồi. Nàng nhanh chóng đề tài này bỏ qua một bên: “Cho nên Bách Lý Thần Quân tới đây là để tìm tên ngốc… Tìm Thanh Long đại nhân à?”

“Ừm, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.” Bách Lý Thanh Phong thở dài âu sầu nói: “Ngọc Hoa tiên tử mà ta thầm mến làm mất bảo bối ở nhân gian, can hệ trọng đại, nhưng nàng không tiện hạ phàm nên nhờ ta tìm nó về. Ta vừa tới nhân gian liền cảm nhận được bạn hiền ngủ mười vạn năm của ta đã tỉnh lại, cho nên mới lần theo đến đây.”

Tây Phong giật mình, vì tiên tử mình thích nên đặc biệt hạ phàm để tìm đồ, xem ra là chân tình. Đều nói người của Thần giới bạc tình, nhưng bây giờ xem ra tên Bách Lý Thanh Phong này cũng không tệ lắm.

Thanh Uyên đột nhiên hỏi: “Cậu không thầm mến Bích Ngọc tiên tử Đào Hoa Tiên tử Vũ Dao tiên tử Thánh Liên tiên tử nữa à?”

Tây Phong: “…”

Nàng mới vừa nói cái gì cơ? Tự vả!

Nhưng mà… Nàng nhìn Thanh Uyên, tên của tiên tử thì nhớ rõ như vậy, vì sao tên của mình lại quên mất?

Trọng tâm của ngươi đi đâu rồi?

Bách Lý Thanh Phong thản nhiên khoát tay: “Bạn hiền, quả nhiên cậu đã ngủ quá lâu rồi, mấy người Thánh Liên tiên tử đã xếp thứ 700 trên bảng xếp hạng thầm mến của tôi rồi.”

Tây Phong: “…”

Tại sao người ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm như Thanh Long lại có tên bạn tốt phong lưu vô địch như vậy?

Người của Cửu Tiêu, thật sự là quá vi diệu.

“Hi vọng tôi có thể thuận lợi tìm được bảo bối, sau đó đưa cho tiên nữ muội muội của ta, rồi hẹn nàng đi thưởng hoa, uống trà, rồi…”

Thanh Uyên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc: “Buồn ngủ rồi.”

Bách Lý Thanh Phong: “… Cậu có thể nghe tôi nói xong được không?”

Thanh Uyên lặp lại: “Buồn ngủ rồi.”

Tây Phong lúc nào cũng bị Thanh Uyên vô ý bắt nạt đã quá hiểu tâm tư của bạn hiền đại thần thời khắc này, ánh mắt nhìn hắn nhiều hơn mấy phần đồng tình.

— cố lên đại thần, mau đem bạn tốt của ngươi về đi, đừng để hắn hại ta nữa.

Bách Lý Thanh Phong hoàn toàn không lĩnh ngộ được ý tứ này của Tây Phong, y hiếu kì hỏi: “Cậu ngủ mười vạn năm còn chưa đủ à?”

“Đủ rồi, nhưng mà, ” Thanh Uyên nói ngiêm túc: “Ở đây là thế gian, phải tuân thủ quy củ.”

Bách Lý Thanh Phong cười, đột nhiên cảm thấy bạn hiền của y…

Dường như đã thay đổi, nhưng lại không nói cụ thể ra được. Cảm giác… Hắn hiện tại, rất vui vẻ. Y cười nói: “Được được được, bọn cậu ngủ đi, tôi đi đây.”

Nhìn bản mặt cười sâu xa của y, Tây Phong lườm Thanh Uyên, hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm siêu bự!

Mà ngươi thật sự không cân nhắc đưa Thanh Uyên đi à?

Bách Lý Thanh Phong lúc này đã rời khỏi phòng trong, bay thẳng từ hành lang lên nóc nhà. Tây Phong vô cùng lo lắng vội vàng đuổi theo, nàng đi ngủ nóc nhà cho y nhìn, chứng minh mình và con rồng này không có quan hệ thế nào hết. Sau đó lại hỏi y xem lúc nào y sẽ khuân tên Thanh Long đi, đừng để hắn bắt nạt tấm thân nhỏ nhoi này nữa.

Bách Lý Thanh Phong đã sắp đi rồi lại nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, quay lại nhìn, chỉ thấy cô gái kia đã đuổi theo đến nóc nhà, y cười hỏi: “Chị dâu có việc gì à?”

Tây Phong vội vàng đưa tay chặn lại: “Ngừng, ngươi tuyệt đối đừng có kêu ta là chị dâu nữa, ta và Thanh Uyên không có gì, hắn không hiểu cái gì hết ấy, chứ đừng nói đến yêu đương nhăng nhít.”

Bách Lý Thanh Phong không chọc nàng nữa, cười nói: “Tính cậu ta lúc nào cũng vậy, rất khó nhịn đúng không?”

Tây Phong hơi bất ngờ nhìn y, hỏi lại: “Ngươi dùng từ ‘Khó nhịn’ à?”

Bách Lý Thanh Phong khẽ cười nói: “Không phải ta khó chịu, chỉ là ngươi hẳn phải biết, trong lục giới, người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế không được hoan nghênh. Mặc dù năm đó cậu ta dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần đẩy lui đại quân ma giới, quét sạch hai giới, nhưng mà cậu ta ngoại trừ đánh trận ra thì cái gì chẳng hiểu gì hết. Bởi vậy năm ấy khi cậu ta nói với ta muốn đem tự phong ấn, ta không hề bất ngờ, cũng không giữ lại.”

Tây Phong không ngờ con rồng độc mồm ấy lại còn là Đại tướng của Thần giới, nàng biết hai giới Thần Ma rất lâu trước kia đã khúc mắc, kể cả hiện tại thì cũng vẫn là trạng thái đối nghịch địch đến ta lui.

Một người quét sạch ngàn quân trên chiến trường, cuối cùng lại bại dưới đạo đối nhân xử thế.

Thực sự khiến cho người ta thổn thức.

Ngẫm lại những lời Thanh Uyên nói với mình … Tây Phong đột nhiên phát hiện, tính tình của nàng không phải chỉ tốt bình thường thôi đâu.

“A.” Bách Lý Thanh Phong lúc này mới có hứng thú phân tích lời nói của nàng, y nhìn nàng cười nói: “Cô không muốn dùng hai chữ ‘Khó nhịn’, vậy cho thấy cô không ghét cậu ta, thậm chí còn vô ý thức bảo vệ, ai da, hiếm thấy nha. Cô không biết đâu, tiểu tiên nữ trên Cửu Tiêu mỗi lần chạy đến vì tiếng tăm của cậu ta, kết quả lần nào cũng khóc lóc rời đi, còn mắng cậu ta khốn kiếp nữa.”

Tây Phong cười gượng hai tiếng: “Đại khái là bởi vì, ta quen rồi.”

Bách Lý Thanh Phong cười một tiếng: “Vậy thì cứ quen tiếp đi, rất tốt. Ta thấy cậu ta cũng nguyện ý nghe lời cô.”

“Đấy là bởi vì ta là người dẫn đường ở nhân gian cho hắn, phải dẫn hắn du lịch những nơi trọng yếu ở nhân gian.”

Dường như mặc kệ nàng giải thích thế nào, trai đẹp trước mặt đã nhận định nàng và Thanh Long có quan hệ không thể giải thích rõ ràng.

Tây Phong hơi đau lòng.

Chuyện đau khổ nhất trên đời có lẽ chính là trai đẹp trước mặt, nhưng lại gọi ngươi là chị dâu, tránh xa ngươi cả cây số.

Nàng chỉ có thể nhìn y thêm vài lần cho bổ mắt.

“Vậy cô cứ dẫn cậu ta đi chơi đi, ta sợ cậu ta quay lại Cửu Tiêu chẳng được mấy chốc lại ngủ thêm mười vạn năm nữa.”

Tây Phong thật sự rất mong được như vậy, nàng sẽ được tự do. Nàng lắc đầu, nhìn trời thở dài. Thấy y sắp đi, Tây Phong mới nhớ ra một chuyện, nàng gọi y lại, lấy cái gương từ trong ngực ra cho y nhìn: “Thần Quân, ngươi xem xem đây là cái gì.”

Bách Lý Thanh Phong cầm tấm gương nhìn, nhìn một lúc rồi ngẩng đầu hỏi nàng: “Cô có được nó từ đâu?”

“Thần thú của ta nhặt được dưới đáy vực phong ấn Thanh Uyên, ta đoán có thể là ở nơi Thanh Uyên đã tự phong ấn mười vạn năm qua. Nhưng khi ta vừa nhặt được, phía trên khảm đầy bảo thạch, nhưng sau này lại chưa từng thấy lại nữa.”

— mau nói nguyên nhân để bảo thạch lại hiện ra đi, sau đó nàng sẽ lập tức cầm đi đổi lấy tiền!

Thông minh!

Bách Lý Thanh Phong suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi hỏi: “Chỗ cậu ta tự phong ấn có phải đã biến thành Yêu giới rồi đúng không?”

Tây Phong khẽ gật đầu: “Đúng. Là một vực núi của Yêu giới, trên núi có một cái hắc đầm có vô số đại yêu quái.”

“Cũng không có gì kỳ quái.” Bách Lý Thanh Phong nói: “Tấm gương này vốn là đồ vật trên Cửu Tiêu, đồ vật trên trời cho dù chỉ là một cành cây thì lâu ngày cũng thành thần vật. Huống chi người bạn hiền của ta còn ở trong tấm gương này mười vạn năm, dính Long khí của cậu ấy đương nhiên sẽ lợi hại hơn nhiều. Nhưng mà tấm gương cũng bị phủ bụi ở Yêu giới mười vạn năm, cho nên tấm gương này còn dính đầy yêu khí nữa, có thể nói là vừa chính vừa tà.”

Tây Phong lập tức cảm thấy đây là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng nàng không cam tâm: “Vậy tại sao lúc đầu có bảo thạch mà về sau lại không có nữa?”

“Tấm gương này cũng giống với bạn hiền của ta, cho dù bản thân có linh thức nhưng lúc trước chỉ biết thần giới, về sau lại biết thêm Yêu giới, bây giờ lại tới nhân gian nên chắc chưa được thông não ấy mà. Nói một cách khác, chính là ‘Ta không biết nơi này là nơi nào, vậy thì ta cứ ngủ một giấc trước đã rồi nói sau’, cho nên không thấy bảo thạch đâu là bởi vì nó đang ngủ.”

“…” Lý do này cũng quá kì cục rồi đấy! Gương đi ngủ? Bởi vì không biết nơi này là nơi quái quỷ gì cho nên dứt khoát ngủ cho đã rồi nói sau? ? ?

Đây đâu phải gương, đây phải là con trai ruột của Thanh Long ấy chứ!

Tây Phong suýt chút nữa thì hộc máu.

“Cái gương này cho ngươi đấy.”

Bách Lý Thanh Phong kinh ngạc: “Một khi nó thức tỉnh thì chính là pháp khí hết sức lợi hại đó, cô không cần á?”

Tây Phong rụt tay lại, thản nhiên nói: “Ta vừa nói gì à? Đâu có nói gì đâu.”

“…” Bách Lý Thanh Phong cảm khái, con gái khắp thiên hạ đều giống nhau, nói đổi là đổi được luôn: “Cái gương vốn là thần vật, lại dính Long khí, còn hấp thụ không ít yêu khí, nên nếu cô có thể điều khiển nó thì trong lục giới không có mấy người là đối thủ của cô.”

“Không bị phản

phệ đấy chứ?”

Bách Lý Thanh Phong nhìn nàng cười: “Cô có thể khống chế nó.”

Tây Phong khóe môi hơi nhếch lên, cười nhìn hơi đểu: “Ngươi không sợ ta dùng nó làm chuyện xấu à?”

“Cô hẳn phải biết, Thanh Uyên có thể vừa nhìn một cái đã thấu thân phận của đối phương, cũng có thể vừa liếc một cái đã nhìn thấu lòng người. Hắn nguyện ý ở cùng cô, vậy thì ta biết ta có thể tin tưởng cô.” Bách Lý Thanh Phong có chút bất đắc dĩ: “Đây chính là nguyên nhân hắn có ít bạn bè như vậy.”

Có thể vừa nhìn một cái đã thấu lòng người, có thể vừa nhìn một cái đã nhìn thấu thân phận…

Tây Phong hoảng hốt, bởi vậy hắn mới nói Vô Ảnh không phải người.

Vậy có phải hắn cũng có thể…

Tây Phong im lặng, đang nghĩ ngợi thì có gió đêm lướt nhẹ tới sau lưng, tay lập tức bị người ta cầm lấy. Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thanh Uyên nói: “Đi, về đi ngủ, muộn lắm rồi, phải tuân thủ quy củ.”

Tây Phong không hất tay hắn ra, cũng không muốn đánh hắn, giải thích gì đấy cũng dẹp mẹ nó đi thôi — nàng quả thật đã bị hắn bắt nạt nhiều đến chết lặng.

Bi kịch mà.

Bách Lý Thanh Phong cười nói: “Đi thôi, ta tiếp tục đi tìm bảo bối cho tiểu tiên nữ của ta, sáng mai gặp, cùng dùng điểm tâm nha.”

Tây Phong lập tức hồi hồn lại, chờ đã, ai trả tiền điểm tâm? Nói cho rõ đã đại thầnnnn!

Thế nhưng hắn nói xong câu đó liền biến thành một luồng sáng rồi bay mất, Tây Phong tinh thần không yên, xong rồi, tên này chỉ sợ lại là một Thần Quân ăn chùa rồi.

Dạo gần đây Thần Quân đều không mang theo pháp thuật biến đá thành vàng ra ngoài, lại còn chuyên môn đến ăn chùa một tróc yêu sư vất vả bắt yêu kiếm tiền, lương tâm của bọn hắn không thẹn à? ? ?

Còn nữa, nàng quên hỏi hắn rốt cục có đưa Thanh Uyên đi hay không rồi.

Trong lòng Tây Phong hết sức uể oải.

“Tây Phong.” Thanh Uyên kéo nàng xuống: “Trở về đi ngủ thôi.”

“Êy, Êy.”

Nghe thấy tiếng thét quen tai này, Tây Phong nhìn về  hướng đó, chỉ thấy Tiểu Hỏa đang ghé vào mái hiên, chỉ lộ cái đầu ra. Nó lén lén lút lút nhìn về phía Bách Lý Thanh Phong vừa biến mất, hỏi dè chừng: “Vừa rồi có phải có nhân vật lớn đến đây đúng không?”

Tây Phong cúi người xách tai nó, nàng hít hà rồi bịt mũi nói: “Ngươi quả nhiên lại ra ngoài ăn điểm tâm.”

Tiểu Hỏa vung quả đấm nhỏ cả giận nói: “Còn không phải là bởi vì cô chỉ cho ta ăn bánh bao à.”

“Àa…, còn học được mạnh miệng nữa, nhìn người ngươi đi, ăn bánh bao có thể ‘trộm vía’ như thế à.”

“… Không được quanh co nói mát ta béo.” Tiểu Hỏa vẫn nhìn về hướng kia: “Rốt cục là ai vừa đến vậy?”

Tây Phong đáp: “Bạn tốt của Thanh Uyên, người của Cửu Tiêu.”

Tiểu Hỏa kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái gì? Thanh Long đại nhân cũng có bạn ấy hả? ? ?”

Nhìn đi, đúng rồi đó, đúng rồi đó, tại sao tên Thanh Long này lại có thể có bạn cơ chứ! Tây Phong và Tiểu Hỏa khó có mấy khi đứng cùng chiến tuyến, đúng là không dễ.

Thanh Uyên cúi người nhìn hai người bọn họ hồi lâu, nghe thấy lời này thì hỏi: “Tiểu Hỏa, ngươi có bạn không?”

Tiểu Hỏa: “… Không có.”

Thanh Uyên lại hỏi: “Tây Phong, cô có bạn không?”

Tây Phong: “… Không có.”

“Ờm.” Thanh Uyên chân thành nói: “Ta có.”

Tây Phong và Tiểu Hỏa cả giận nói: “Đi ngủ!”

Sinh thời vậy mà bại bởi con rồng này về số bạn bè, quả thật chính là chuyện thảm hại, không lấy làm vui vẻ trong cuộc đời!

Ba người vừa tới lầu hai, còn chưa bước vào cửa, Tây Phong đã nghe thấy dưới đường có tiếng “Keng keng keng”

Trong đêm khuya tĩnh lặng có thể nghe thấy rất rõ, vui tai mà quỷ dị. Giống như trong đêm tối, có người lấy móng ngựa nhịp nhàng gõ trên con đường đá xanh.

Một nhịp, hai nhịp…

Tây Phong nhìn xuống từ lầu hai lan can, trên con đường vắng, có một cái bát sứ trắng miệng rộng khắc hoa văn đang nhảy từng bước trên mặt đất.

Keng, keng, keng.

Cái bát đã gõ cửa hai nhà, không có biến gì.

Nhưng nó vẫn đi trên đường.

Từng bước từng bước chậm rãi đi qua con đường tĩnh vắng.

Hai mắt Tiểu Hỏa sáng rực, không nhịn được liếm môi: “A… Ta chưa từng được ăn con yêu quái nào ly kỳ như thế, không biết là vị gì nhỉ, chắc ăn ngon lắm đây, ta muốn ăn…”

Nó còn chưa kịp hành động đã bị Tây Phong tóm lấy, nó vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy nàng sát lại uy hiếp: “Không được ăn nó.”

Tiểu Hỏa kháng nghị nói: “Vì sao?”

Thanh Uyên ở cùng cũng khá lâu nên đã hơi đoán ra bản tính của Tây Phong: “Muốn kiếm tiền.”

Tây Phong gật đầu: “Đúng, ngươi ăn rồi ta lấy cái gì bàn giao với trưởng trấn?”

“Cho nên cô không thèm để ý  đồng bọn của cô có bị đói hay không?”

“Không.”

“Đồ Tây Phong trứng thối!” Tiểu Hỏa gào khóc dùng một móng vuốt cạy tay nàng ra, uất ức chạy vào trong đêm: “Ta muốn đi ăn điểm tâm, không thèm ăn cái bát mẻ đấy, không thèm!”

“Hừ, mới nói ngươi hai câu đã khóc rồi.” Tây Phong xoa mu bàn tay của mình, nhìn quả cầu đỏ trong nháy mắt biến mất trong đêm, lắc đầu nói: “Yêu quái thì có gì ngon chứ, bánh bao mới ngon.”

Cái bát không hề phát hiện ra trên lầu có người đang nhìn nó, vẫn tiếp tục đi từng bước từng bước, đi đến trước cửa một hộ rồi gõ cửa nói: “Bố thí chút cơm đi.”

Chuyện lạ về bát yêu đi đêm đã truyền khắp tiểu trấn, lúc đầu còn có người mở cửa, nhưng sau những người này phát hiện người gõ cửa ăn xin là một cái bát thì sợ đến mất mật, bây giờ đã không còn ai dám mở cửa nữa.

Bởi vậy bát yêu gõ cửa mấy nhà nhưng đều không ai bố thí cơm.

Tây Phong  cảm thấy nó thật đáng thương, định ném bánh bao cho nó.

Aa, không được, bánh bao đắt lắm, không thể ném lung tung.

Mãi đến khi thấy bóng dáng nó đâu nữa, Tây Phong mới thu tầm mắt lại. Trong lòng nàng cẩn thận tính toán, nàng có thể bắt được cái bát này.

Tốt lắm, ngày mai nàng sẽ lập tức đi tìm trưởng trấn, đập bàn cam đoan nàng có thể bắt bát yêu, cứ giao việc này cho nàng.

Tây Phong hết sức vui vẻ, lúc này nàng mới vào nhà, đi đến cạnh giường, nàng cất kỹ cây sáo và quần áo, định bụng sáng sớm mai đi luôn. Còn chưa thu dọn xong, đột nhiên thấy Thanh Uyên ngồi xổm trước mặt nàng, nàng cảnh giác nói: “Làm gì đấy?”

Thanh Uyên bất chợt cúi người nắm bàn chân nãy giờ vẫn để trần của nàng, dọa Tây Phong suýt nữa cầm gối nện đầu hắn: “Sàm sỡ!”

Thanh Uyên làm thinh, cầm mắt cá chân mịn màng của nàng quan sát lòng bàn chân, quả nhiên toàn là bụi. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi ở trên rồi nói: “Bẩn, để vậy đi ngủ, không tốt.”

Bàn tay cọ vào chân làm Tây Phong nhồn nhột co chân lại, suýt nữa đạp hắn một cái. Nhưng tay hắn vẫn nắm mắt cá chân khiến nàng không có cách nào tránh thoát, Tây Phong bị nhột ngã xuống giường lăn qua lăn lại, vừa buồn cười vừa muốn khóc: “Bỏ, bỏ ra, nhột chết đi được ấy.”

Bụi dính trên người phủi không sạch, nhưng Thanh Uyên nhìn thấy không thoải mái nên lại bắt đầu phủi, phủi rất lâu, Tây Phong mới đầu còn có thể giãy dụa một chút, lúc lăn qua lăn lại trên giường thì còn có thể đạp hắn — mặc dù đều bị hắn tránh được.

Con rồng này chẳng hiểu sao lại cố hết sức muốn phủi bụi cho nàng, càng về sau, nàng bị chơi đùa không còn chút sức nữa. Chờ Thanh Uyên ngẩng đầu lên mới phát hiện trên giường có thêm một con cá muối, à không, là có thêm một Tây Phong bất động.

Hắn ngập ngừng nhìn xem nàng: “Tây Phong?”

Không có động tĩnh.

“Tây Phong?”

Vẫn không có động tĩnh.

Thanh Uyên giơ ngón tay lên, bấm một cái lên huyệt Dũng Tuyền của nàng.

“Aaaaaa —— ”

Tây Phong bị hành hạ gần chết thử rút chân lại, lúc này Thanh Uyên mới không cầm chân nàng nữa. Nàng nằm lỳ trên giường mở mắt nhìn hắn, trong mắt còn ngân ngấn nước mắt.

Đồ ngâu si, phải dùng nước để rửa chứ không phải phủi.

Ngươi thích sạch sẽ nhưng ta thì không, có tin ngày mai ta sẽ cả người làm đầy bùn rồi ôm ngươi không!

Tây Phong hít mũi một cái hỏi: “Thanh Long đại nhân, trước kia ngươi đối xử với tiểu tiên nữ của ngươi như vậy à?”

Thanh Uyên lúc này vẫn đang ngồi xổm cạnh giường, ánh mắt gần như ngang tầm với nàng.

Tây Phong phờ phạc nằm trên giường, lời nói được phát ra từ cổ họng, ngay cả sức để mím môi cũng không còn.

“Ta không có tiểu tiên nữ.” Thanh Uyên nhìn nàng nói: “Ta ở nhân gian, chỉ có cô.”

Tây Phong ngây ra, mặt-lại-đỏ-bừng-rồi.

Đồ Thanh Long đáng ghét!

Kết quả hình ảnh cho huyệt Dũng Tuyền


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện