Kính Trung Yêu

Chương 4


trước sau

Kính trung yêu – chương 4

Mùa xuân nhiều mưa, thời tiết ba tháng gần như có đến nửa tháng là trời mưa, nơi nơi đều là nước mưa dầm dề.

Tây Phong cảm thấy trong quan tài rất khô ráo, dễ chịu  hơn bên ngoài nhiều. Lúc sắp đóng nắp quan tài lại, người trong thôn lo lắng hỏi: “Cô nương, thật sự không có vấn đề sao? Ván quan tài này rất chắc chắn, cô có muốn ra cũng khó, lâu không được hô hấp sẽ ngạt chết đó.”

“Yên tâm đi, ta có chừng mực.” Tây Phong khoát tay, bảo bọn họ đóng nắp lại rồi mang nàng vào trong rừng.

Dù sao cũng không có yêu quái tới, chờ người trong thôn vừa đi là nàng sẽ lập tức để cho Tiểu Hỏa cứu nàng ra, qua một đêm lại về thôn nói với bọn họ yêu vật đã bị tiêu diệt, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.

Sau đó cầm bạc lên trấn trên tha hồ ăn uống.

Tây Phong ảo tưởng tốt đẹp, vừa rên bài ca sâu nhỏ của nàng vừa tính xem ngày mai lên trến muốn ăn gì.

Có lẽ là đã đến nơi, nàng có thể nghe thấy người trong thôn đang đào đất, chỉ chốc lát thân thể đã bị đặt xuống, có lẽ đang bị bỏ vào trong hố.

Lại qua một hồi, bùn đất được lấp lên, đập trên quan tài kêu bùm bụp.

Quan tài nhỏ hẹp, không khí càng lúc càng phát ít. Người trong thôn sau khi chôn quan tài xong liền rời đi, cũng chỉ chốc lát, nàng liền nghe thấy tiếng động.

Xem ra Tiểu Hỏa vẫn còn rất đáng tin, nhanh như vậy đã đến phá quan tài cứu nàng ra.

Đất cát vừa chôn xuống lại nhanh chóng bị đào lên, chỉ có móng vuốt sắc bén của thú mới có thể phát ra thanh âm như vậy.

“Lạch cạch.”

Nắp quan tài dày bịch đột nhiên bị phá thủng thành một cái lỗ lớn, một móng vuốt sắc bén đâm thẳng vào, chỉ thiếu chút nữa là đã rạch nát má Tây Phong. Nàng ngây ra kinh ngạc, sau đó liền nhìn thấy một con thú lớn đang nhìn xuống, hai mắt đầy hung dữ đang thở dồn dập.

Đây căn bản không phải Tiểu Hỏa của nàng, mà là một con cẩu yêu cực lớn!

Tây Phong thất thần, con cẩu yêu cúi mình há miệng kẹp vào y phục của nàng, ngậm trong miệng rồi chạy vào sâu trong rừng. Tây Phong lúc này mới hoàn hồn lại, không đúng, Hắc Sơn lão yêu là sơn yêu, không phải cẩu yêu.

Vậy con cẩu yêu này là từ đâu tới?

“Này này, chó huynh, ngươi có thể thả ta xuống được không?”

Cẩu yêu đang chạy nhanh không hề nghe nàng, Tây Phong vung nắm đấm đấm mạnh vào mõm nó. Cẩu yêu bị đau há mõm ra, Tây Phong thuận thế nhảy xuống đất, trở tay biến ống sáo thành kiếm, nhắm thẳng vào cẩu yêu: “Chó đệ đệ, ngươi là thật to gan đó, dám ăn thịt người sống.”

Cẩu yêu lạnh lùng nhìn nàng lăm lăm mà nói: “Ranh con tróc yêu sư, tại sao lại muốn giả mạo tế phẩm, lập tức rời khỏi nơi này, nếu không ta không khách khí với ngươi đâu.”

“Giả mạo?” Tây Phong giật mình: “Thì ra yêu quái đòi tế phẩm lúc đầu là ngươi.”

Vậy Hắc Sơn lão yêu kia không phải yêu quái uy hiếp thôn dân, mà là đúng lúc phát hiện Nhân Tử bị chôn trong đất có thể làm chìa khoá nên mới mang nàng đi.

Tính ra thì Hắc Yêu kia là sơn yêu, như cây liền cành với lòng đất, lúc Nhân Tử bị chôn sâu dưới đất mới phát hiện nói không chừng đây chính là chìa khóa có thể mở phong ấn.

Có điều… Nếu như không có chuyện cẩu yêu đòi tế phẩm, Nhân Tử cũng sẽ không bị chôn, càng sẽ không bị Hắc Yêu phát hiện, Hắc Yêu kia cũng không có cách nào tự mình thả Thanh Long bị phong ấn ra.

Lại nói đến… Hắc Yêu quả thực là đứa trẻ xui xẻo mà.

Tây Phong hơi tiếc cho Hắc Yêu rồi lại nói với cẩu yêu: “Đòi tế phẩm thì đòi tế phẩm luôn đi, vì sao còn phải chôn người dưới đất, thật là phiền phức.”

Vẻ mặt cẩu yêu bối rối: “…Lạc thú của loài chó ngươi hiểu sao được.”

Tây Phong dường như hiểu ra: “… Để đào, đào đất?” Nàng suýt chút nữa lại cười thành tiếng, rất muốn vuốt lông của nó: “Thật đáng yêu.”

Cẩu yêu bị sỉ nhục giận dữ: “Ngươi mới đáng yêu!”

Tây Phong trịnh trọng hành lễ: “Cảm ơn.”

“…” Cẩu yêu tức điên lên: “Ta muốn ăn thịt ngươi!”

Cẩu yêu mặc dù là thú yêu, mà cẩu yêu cường đại còn có thể ăn cả mặt trời, cẩu yêu này yêu lực cũng không thấp, vừa giận dữ rống lên đã chấn động đến mức rung động mặt đất, cây cối đều chấn động, lá cây rụng xuống ào ào như mưa.

Chiến đấu vào ban đêm ở trong rừng đối với người phàm mà nói là chịu hết thua thiệt, nhưng Tây Phong tuyệt đối không phải người bình thường.

Nàng rút kiếm lắng nghe, vẫn phân biệt được rõ âm thanh đánh tới trong tiếng lá cây rụng ào ào như mưa, nàng nghiêng người tránh được, không tốn sức chút nào.

Cẩu yêu tức giận vồ tới cả trăm lần cũng không động được đến một sợi lông tơ của Tây Phong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói vừa thanh thúy vừa kiêu ngạo của thiếu nữ kia xuất hiện bên tai: “Tới phiên ta”. Nó cả kinh, hốt hoảng vội vồ về phía tai, nhưng chỉ vồ được không khí.

Khí tức của thiếu nữ kia đột nhiên biến mất trong rừng.

Không mảy may thấy chút bóng dáng nào.

Cẩu yêu thầm sợ hãi, khí tức kia nháy mắt lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này lại trực tiếp xuất hiện trước mắt nó, cùng với thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo, một kiếm đã phong yêu lực của nó.

Cự thú đổ ầm xuống đất, bùn đất trong rừng bị lún thành một vũng bùn lớn, giống như tự đào hố cho mình.

“Ngươi…” Cẩu yêu không thể động đậy nhìn thiếu nữ xinh đẹp đeo kiếm chậm rãi đi tới phía nó, hỏi: “Ngươi cùng người của Linh Điện… Có quan hệ gì?”

Tây Phong hơi nhíu mày: “Ta và mấy kẻ khốn đó không có bất cứ quan hệ nào.”

Nàng đập một chưởng trên đầu con cẩu yêu hỏi lắm, cẩu yêu trong nháy mắt hóa thành một điểm sáng, bị nàng thu vào lòng bàn tay.

Thu thập yêu quái xong, không còn vật tham chiếu oang oang lên nữa, Tây Phong đi đường lại gặp khó khăn rồi. Nàng hừ lạnh: “Tiểu Hỏa, tên hỗn xược nhà ngươi rốt cuộc là chạy đi đâu rồi.”

Trong chỗ tối truyền đến tiếng đáp yếu ớt: “Ta ở đây.”

Tây Phong quay người lại nhìn, một ánh lửa đang lơ lửng trên không trung, lúc chiếu sáng cả thân lông đỏ của nó, cũng chiếu sáng bên cạnh… Tây Phong nhíu mày, móng vuốt?

Móng vuốt đầy vảy trong ánh sáng chiếu rọi của ánh lửa lộ ra ánh sáng xanh yếu ớt.

Cái

này chắc không phải là…

Tây Phong nuốt một cái, ngước đầu lên, lại nhìn lên trên.

Lập tức đối điện với hai con ngươi uy nghi, xanh thẳm, sáng lấp lánh.

Tây Phong sắp căng thẳng đến ngạt thở rồi.

Thanh Long cúi đầu tìm được nàng ở trước mặt, nói: “Dẫn đường.”

“…”Một con rồng lớn như vậy, nàng làm sao mà dẫn đường cho nó được! Đây là muốn hù chết nhịp sống của bách tính mà! Tây Phong lời lẽ chính nghĩa nói: “Đương nhiên có thể.”

Thà hù chết bách tính chứ không cần hù chết tiểu muội Tây Phong nàng!

Cơ trí như nàng.

Lỗi lạc như nàng.

“Nhưng mà”, Tây Phong nói: “Ta còn phải quay lại giao nộp cho thôn dân, ngươi đến đường núi bên kia chờ ta, chờ ta làm xong việc liền trở lại tìm ngươi, được không?”

Nàng chớp mắt, hai mắt tha thiết thành khẩn, Thanh Long gật đầu: “Được.”

Tây Phong không ngờ Thanh Long lại dễ bị lừa như vậy, thầm kinh ngạc một chút, sau đó Thanh Long quơ quơ quả cầu đỏ trên móng vuốt: “Con tin.”

“…” Nàng biết ngay Yêu Long này không thể ngây thơ dễ thương như vậy mà!

Tiểu Hỏa đáng thương bị Thanh Long quơ qua quơ lại nói với Tây Phong: “Ngươi nhất định phải quay lại đó, không thì không còn ai nghe ngươi hát đâu.”

Tây Phong cười khà khà, sau đó liền co cẳng chạy.

Tiểu Hỏa mắt đầy tuyệt vọng, nó có một trăm lý do để tin rằng nàng sẽ không quay lại.

Nhớ tới mấy tiểu tiên nữ vừa múa vừa hát trong tiệc rượu trên Cửu Tiêu ngày trước, Thanh Long đã mười vạn năm chưa từng nghe hát hỏi nó: “Cô ấy rất hát hay à?”

“… Không, rất khó nghe.”

“Khó nghe lắm sao?”

Tiểu Hỏa trịnh trọng thốt ra: “Cực kì, cực kì khó nghe, khó nghe đến mức ngươi sẽ tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.”

“Ồ, có thể khó nghe đến mức đấy cũng rất lợi hại.”

Tiểu Hỏa: “…”

Chẳng lẽ nó là đồ ngu sao?

—-

Tây Phong lại một lần nữa chuồn khỏi dưới móng rồng đã quyết định không quay lại nữa, chờ đến Bát Thiện thôn lấy được tiền là chạy trốn luôn.

Nàng tin rằng Tiểu Hỏa sẽ hiểu nàng, cũng không hi vọng nàng quay lại cứu nó.

Dù sao nó cũng là đồng bọn chính nghĩa.

Sẽ không muốn nàng đi chịu chết.

Suy cho cùng thì đối phương cũng là Long Yêu cường đại nhàm chán đến tự phong ấn bản thân, mà nàng chỉ là một tiểu cô nương người phàm.

Tây Phong nén đau thương đưa ra quyết định này rồi thở phào một cái thật dài, yên tâm thoải mái đến nhà trưởng thôn, lôi con cẩu yêu kia từ trong lòng bàn tay ra ném trên mặt đất.

Ánh sáng phình lên rồi bùng nổ thành một luồng sáng mạnh, chờ trưởng thôn và thôn dân mở hai mắt ra, chỉ thấy một con cự thú nằm trên đất to như một ngọn núi nhỏ, người nhát gan trực tiếp bị dọa ngất đi, râu trắng của trưởng thôn cũng run bần bật, ông bị dọa đến nghẹn lời..

Tây Phong đứng bên cạnh cẩu yêu vỗ vỗ đầu của nó, nói: “Không sao, nó không động đậy được đâu, có ta ở đây, nó cũng không dám động đậy. Trưởng thôn, có phải con này đòi Nhân Tử cô nương làm tế phẩm không?”

Mấy cái thôn dân to gan liên tục gật đầu: “Là nó, chính là nó.”

Quả nhiên không phải con Hắc Yêu đã náo loạn thả tên rồng đen kia làm. Tây Phong lại đau lòng cho đứa nhỏ xui xẻo lần nữa rồi nói: “Vậy các người sẽ xử lí nó hay là giao cho ta?”

Thôn dân vội vàng xua tay từ chối: “Làm phiền cô nương xử lí đi, tốt nhất vĩnh viễn trừ hậu hoạ.”

“Đương nhiên, nhận tiền làm việc mà, nên như vậy.” Tây Phong cố ý nhắc đến tiền, nhưng lại không ai nói tiếp, nàng đành húng hắng một tiếng: “Tiền…”

“Cô nương, vẫn còn có một việc làm phiền cô, làm xong sẽ đưa tiền luôn.”

“Trưởng thôn, ông nói đi.”

“Nhân Tử mặc dù đã được cứu về, thế nhưng thần trí lại mơ hồ như là mất hồn, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”

Tây Phong nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Đi đứng ăn uống vẫn không khác người bình thường nhưng hai mắt vô thần, ban đêm cũng không ngủ được đúng không?”

“Đúng đúng đúng.”

“Xong rồi.” Tây Phong cảm thấy gặp phải phiền phức lớn rồi, thể chất Nhân Tử cho dù có đặc biệt đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người phàm, bị coi như chìa khoá đi giải trừ chú ấn mạnh mẽ như vậy, muốn hoàn toàn không bị tổn thương gì là không thể nào.

Muốn cởi chuông phải phải tìm người buộc chuông, người buộc chuông là Hắc Yêu, nhưng cái chuông kia, lại là Thanh Long.

Vòng tới vòng lui, nàng muốn cầm được tiền mua bánh bao thịt vẫn phải quay lại tìm Thanh Long.

Tây Phong có chút đau đầu.

“Cô nương, xin cô nhất định phải đồng ý, cứu lấy Nhân Tử đáng thương.”

“Chuyện này rất khó xử lý… Không cẩn thận cái là mất mạng như chơi.” Tây Phong nhìn vẻ tha thiết của trưởng thôn, nói: “Ta muốn thêm tiền.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện