Kính Trung Yêu

Chương 5


trước sau

Kính trung yêu – chương 5

Đường núi gần Bát Thiện thôn nhất bởi vì mấy ngày mưa to liên tiếp gột rửa nên đường lầy lội vô cùng khó đi.

Tây Phong bước nông bước sâu trong vũng bùn tiến lên, vừa lấp đầy bụng vừa tính toán, đi hết đoạn đường thì cũng ăn xong – đã không được ăn chùa mà còn ngu người.

(tác giả chơi chữ, Tây Phong đến nhà Nhân Nhân để ăn chùa  白吃- báichī  nhưng không ăn được mà còn ngu người白痴 – báichī, 2 từ này đồng âm)

Nàng không nên vì chút tiền lẻ kia mà đồng ý với trưởng thôn.

Nhưng ai bảo nàng là tróc yêu sư chính nghĩa cơ chứ.

Ầy, làm người quá tốt bụng cũng là một cái tội.

Tây Phong tiếp tục bước nông bước sâu gian nan tiến lên, sớm biết vậy đã không nói bừa một nơi gặp mặt, để Thanh Long phải chờ trong rừng thật là không tốt mà.

Lại bước một bước, lại giẫm vào vũng bùn, bùn chưa qua mắt cá chân nàng nhưng giẫm lên nhão nhoét khiến toàn thân nàng run lên, khó chịu kinh khủng.

Nàng muốn rút chân ra, nhấc rồi lại nhấc nhưng lại không nhấc lên được.

Tây Phong cúi đầu xem xét, chỉ thấy một con bàn tay bùn đang nắm chân của nàng, đột nhiên bàn tay kia dùng sức kéo xuống một cái khiến Tây Phong bị đột ngột không kịp chuẩn bị ngã xuống đất, bùn đất bắn tung tóe khắp người nàng, ống sáo cũng lăn qua một bên.

“Giao cẩu yêu ra, rời khỏi Bát Thiện thôn, ta tha chết cho ngươi.”

“Câu cuối cùng lời thoại là của ta.” Tây Phong cười nhạt, đứng thẳng người lên đánh một chưởng về phía bàn tay bùn.

Bàn tay bùn tiếp một chưởng của nàng, không hề hãi tiếp tục kéo nàng xuống dưới mặt đất.

Vũng bùn kia dường như đã biến thành một cái đầm, thân thể Tây Phong càng lún càng sâu. Hai chân của nàng không dùng được sức, đảo mắt một cái, nửa người đã lún vào trong bùn.

Tây Phong vốn còn chút tâm tư trêu đùa lúc này rốt cục cũng cười lạnh một tiếng, thần sắc đột ngột biến đổi, hai ngón tay phải chụm lại ngưng khí thành kiếm linh, chém một kiếm về phía bùn tay.

Bàn tay bùn trong nháy mắt bị cắt đứt, trong chớp mắt lại ngưng tụ lần nữa rồi chụp về phía nàng.

Chính trong chớp mắt này, Tây Phong đã mượn lực đứng dậy, đạp một cái tại lên trên bàn tay bùn kia: “Đánh lén ta phải không, đừng hòng trở về, bắt ngươi cho Tiểu Hỏa của ta làm điểm tâm.”

Bàn tay bùn muốn bẻ đứt tay để chuồn nhưng lại bị nàng bắt lại, dùng sức túm lên.

Tây Phong tưởng rằng chỉ là một bùn yêu nho nhỏ, nhưng bàn tay bùn này càng kéo càng dài, kéo ra xa một trượng vẫn là một cái tay.

Cuối cùng nàng đã phát hiện ra điều không đúng, nhưng đã không kịp, bàn tay bùn thật dài tự chui ra từ mặt đất, tay cũng hóa thành một cái đuôi.

Nàng hét lên một tiếng, run run quăng mạnh “bàn tay bùn” đi, một con cự mãng từ trong vũng bùn uốn éo trườn ra, thân thể uốn lượn cấp tốc đánh về phía Tây Phong.

Tây Phong sắp ngất đến nơi rồi, buồn nôn nhất lục giới chính là xà yêu!

Còn gần mình như vậy, còn uốn tới uốn lui rồi lại uốn qua uốn lại, cái miệng to đùng như chậu máu há toác ra muốn ăn thịt nàng.

“Thiên Lôi chú!”

Không đến thời khắc mấu chốt nàng tuyệt đối không dùng đến chú thuật cường đại đến vậy, mây trên trời cuồn cuộn tụ lại, thiên lôi đùng đùng vang lên, chuẩn bị uy lực bổ xuống.

Nhưng xà yêu cũng không hề ngập ngừng sợ hãi, vẫn đang lăn lội trong vũng bùn đánh về phía nàng.

Tây Phong bị dọa đến không thể nhịn được nữa, cố nhịn cơn buồn nôn, hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, muốn tạo thành bức tường ngăn cản, đợi Thiên Lôi đánh xuống liền tiễn nó về Tây Thiên, cho ngươi uốn éo này!

Bỗng nhiên một trận cuồng phong từ sau lưng đánh tới, gần như là dừng lại ở vị trí gần ngay gang tấc, một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi ra từ một bên, lòng bàn tay hướng ra ngoài tung ra một chưởng thần lực, cự mãng to lớn như cây cổ thụ trăm năm nháy mắt nổ tung, bị đánh văng ra xa đến bốn trượng. Thiên Lôi giáng xuống cùng lúc vẫn còn ở giữa không trung, liền cùng nhau oanh tạc xoay chuyển trời đất, nổ đến mức tầng mây lưu quang bốn phía.

Thần lực nghịch thiên như hoa quỳnh hiện thế khiến người ta kinh diễm, Tây Phong đã từng gặp vô số yêu quái mạnh mẽ, cũng may mắn từng gặp được vài vị thần, cũng coi là một người già đời không sợ gì cả, nhưng một chưởng này, dường như khiến nhận thức về sức mạnh của nàng được đổi mới một lần.

Tây Phong người ngợm mặt mũi đầy bùn chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái cổ trắng muốt, còn có xương quai xanh trắng muốt nổi bật, lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cái cằm trắng muốt, và cả gương mặt trắng noãn.

Gương mặt mà chỉ có thần tiên mới xứng.

Là một gương mặt nam tử khiến trái tim thiếu nữ đã biến mất từ lâu của Tây Phong lại một lần nữa đập thình thịch.

Yêu quái trước giờ đều khôi ngô tuyệt mỹ, nhưng gương mặt này… Cũng quá nghịch thiên rồi.

Nghịch thiên đến mức Tây Phong muốn vô lễ với hắn.

Nam tử chậm rãi cúi đầu nhìn thiếu nữ mặt mũi dính đầy bùn, nói: “Dẫn đường.”

“Đùng.”

Trái tim thiếu nữ của Tây Phong tan vỡ.

Thanh Long? Thanh Long?

Sao lại là Thanh Long!

Ai cần vô lễ một con rồng!

Thanh Long nắm tay của nàng, nói: “Đi thôi.”

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt một hồi, toàn bùn là bùn. Hắn trầm tư một lát, mi dài khẽ chớp, sau đó cầm bàn tay dính đầy bùn lau đi lau lại ở nơi còn sạch sẽ trên người nàng.

“…” Tây Phong muốn làm thịt con rồng có bệnh thích sạch sẽ này.

Có thể nghĩ cho tâm tình của một cô nương một chút được không? Nàng cả người đầy bùn là vì ai? Còn không phải là vì tới tụ hợp với hắn hay sao?

Tưởng bộ dáng đẹp mắt là ngon à.

Hình như là không phải đẹp bình thường đâu.

Tây Phong có chút khó chịu, nàng sờ lên mặt mình, lại không khó chịu nữa.

“Thanh Long đại nhân, ngươi muốn đi đâu?” Tây Phong nhìn bùn đất vừa bị bắn đầy lên người mình, khuôn mặt đẹp cũng bị bùn chà đạp: “Ta muốn đi lên trên trấn tắm rửa đã.”

Thanh Long gật đầu: “Được.”

“Tiểu Hỏa nhà ta đâu?”

“Con chuột kia?”

“Ta không phải chuột!” Tiểu Hỏa nhanh chóng bò lên từ sau lưng hắn, nó ngồi xổm trên bả vai của hắn nghiêm mặt nói: “ Ta và chuột khác nhau.”

“Khác nhau chỗ nào?”

“Dáng vẻ của ta và nó không giống!”

Thanh Long nhìn nó một chút, gật đầu: “Quả thật là không giống, dáng vẻ của nó dễ nhìn hơn ngươi.”

Tiểu Hỏa: “…”

Tây Phong đã chạy qua nhìn xà yêu kia, xà yêu không uốn qua uốn lại mới dám xem một chút, chỉ sợ nó động đậy.

Xà yêu kia bị chưởng lực làm bất tỉnh ngã co quắp trên mặt đất. Tây Phong nhìn tu vi của nó ít nhất cũng phải có năm trăm năm, nó và cẩu yêu là bằng hữu? Nếu không tại sao lại muốn nàng giao cẩu yêu ra.

Yêu có bạn yêu không kỳ lạ, kỳ lạ là, vì sao bắt nàng cút khỏi Bát Thiện thôn?

Tây Phong chau mày, luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.

Nàng không giết xà yêu, thu nhập nó vào trong lòng bàn tay, bắt lại giống chó yêu. Đợi nàng tống khứ được Thanh Long, quay lại Bát Thiện thôn nhận tiền rồi sẽ điều tra chân tướng.

Nếu không may bà đây bị yêu quái tập kích, cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

“Dẫn đường.”

Vừa nghe thấy từ này Tây Phong đã cảm thấy đầu to ra một vòng, bây giờ nàng thà rằng hắn xấu xí một chút còn hơn, không cần phải treo gương mặt như vậy ra ngoài

rồi lại bị mấy tiểu cô nương vây lại.

Nàng vẻ mặt tươi cười quay người: “Thanh Long đại nhân, ta có tên, ngươi gọi ta là Tây Phong đi.” Nàng lễ phép hỏi: “ Không biết Thanh Long đại nhân ngài tên là gì?”

Thanh Long có vẻ mờ mịt: “Ta nhớ lại đã.”

“…”

“Ừm, hình như tên là Thanh…”

Thanh Long lại lâm vào trầm tư, Tây Phong thật muốn đánh người.

“Chắc tên là…” Cuối cùng Thanh Long nghi ngờ hỏi: “Có phải ta tên là Thanh Uyên không?”

Tây Phong: “…” Nàng sao mà biết được! Đừng nói mười vạn năm trước, hai mươi năm trước nàng vẫn còn chưa được ra đời mà.

Tiểu Hỏa tỏ vẻ thông cảm nhìn Tây Phong, người bạn nhỏ này của nó tính khí nóng nảy, phỏng chừng  trong lòng đã có ngọn núi lửa đang phun trào. Hả, sao nó lại có chút vui vẻ nhỉ?

Nhân gian không bay lơ lửng giống hai giới Thần Ma, núi không bay, thác nước khó tìm, cảnh sắc nhạt nhẽo không hề đặc sắc chút nào. Hơn nữa Thanh Uyên phát hiện dáng vẻ của người ở nơi này không khác Thần Ma, nhưng cũng hoàn toàn không giống.

“Bọn họ sao lại dùng hai chân đi đường.”

Tây Phong bực mình nói: “Đương nhiên là dùng chân đi đường, chẳng lẽ ngươi…” Nàng quay sang ngước lên, chỉ thấy Thanh Uyên đang lơ lửng cách mặt đất một khoảng mà bay về phía trước. Nàng lập tức nhón chân túm bả vai của hắn đè xuống: “Ngươi muốn bị vây xem sao, dùng chân mà đi đi!”

May mà người đi đường rất nhiều, Thanh Long chen giữa biển người không  bị người ta phát hiện ra điều khác thường.

“Sao bọn họ lại đang ăn đồ ăn.”

“… Lão đại, nơi này là nhân gian.”

“Trẻ con sao lại phải đi ngủ.”

“… Lão đại…”

“Chó mèo sao lại nhỏ như vậy.”

“Lão đại…” Tây Phong muốn khóc, đứa trẻ to xác mà, đây là đứa trẻ to xác mà.

Nàng bắt lấy tay của hắn kéo vào trong quán trà nhỏ bên cạnh, vừa bắt lấy liền bị hắn né đi rồi lập tức lại lau lau bàn tay kia trên người nàng, chùi sạch bùn đất.

… Con rồng vừa có bệnh nghiện sạch sẽ vừa không có EQ này chẳng lẽ là bởi vì không tìm được rồng mẹ nên mới tự phong ấn?

Tây Phong hoàn toàn tin vào lời giải thích này.

Đến quán trà nhỏ, nàng rót cho Thanh Long một chén trà, hỏi: “Thanh Long đại nhân ngươi có muốn ăn chút gì đó không?”

“Ta không ăn đồ ăn.”

“Vậy ăn kiểu gì?”

Thanh Uyên cũng không biết, Tây Phong nịnh hót nói: “Vậy thì ăn một chút đi.”

Thanh Uyên hỏi: “Vậy ăn kiểu gì?”

“…” Tây Phong quanh co nịnh nọt không được còn bị cướp lời thoại. Nàng cười giật giật, nhẫn nại nói: “ Chẳng thế nào hết, vậy ta ăn.”

Bớt tiền một cái bánh bao, nàng bực bội cái gì, nên vui vẻ mới đúng.

Một lúc sau tiểu nhị cầm hai cái bánh bao tới, bánh bao trắng trắng tròn tròn, vừa giống viên nhuyễn ngọc vừa giống đám mây.

Thanh Uyên đưa tay chọc chọc, mềm mềm, nóng hổi, không giống mây.

Tây Phong cố nhịn xúc động muốn ném hắn trên đường tự sinh tự diệt, đẩy bánh bao đến trước mặt hắn: “Nếm thử đi.”

Thanh Uyên cầm bánh bao nhìn thật lâu mới cắn một miếng.

Tây Phong tha thiết nhìn hắn, nhân gian mỹ thực nhiều vô kể, ra tay từ bánh bao trước, bắt được dạ dày của hắn rồi, ít nhiều có thể tìm được một lợi thế khi đàm phán với hắn – không nghe lời của ta, ta liền không dẫn ngươi đi ăn.

Thanh Uyên cắn một cái sau đó yên lặng buông xuống: “Khó ăn.”

“…” bùm, kế hoạch thất bại.

Tây Phong đã chẳng buồn bắt quàng làm họ với hắn, hỏi thẳng: “Thanh Long đại nhân, ngươi có thể trả linh phách của Nhân Tử cô nương lại cho ta hay không.”

“Linh phách?” Thanh Uyên nói: “ Ta không hề giữ linh phách của ai.”

Đáp án ngoài dự đoán, Tây Phong sững sờ: “Cô gái hôm qua làm chìa khoá giải trừ chú ấn ấy, ngươi còn nhớ không?”

Thanh uyên nhớ tới cô gái ăn mặc như đóa hoa hồng, nói: “Còn nhớ.”

“Ngươi không giữ linh phách của cô ấy?”

“Không hề.”

Tây Phong biết hắn không cần phải giấu giếm, nhưng Nhân Tử quả thực đã bị mất linh phách, dựa vào tình hình lúc đó, Hắc Yêu vì mở phong ấn mà yêu lực bị hao tổn không thể còn dư sức lực lấy đi linh phách của nàng, cũng không có tác dụng gì. Nhưng trưởng thôn và thôn dân cũng không thể nào hùa với nhau lừa nàng, nàng nhíu mày suy ngẫm.

Xem ra nàng phải lập tức trở về Bát Thiện thôn quỷ dị kia một chuyến.

“Người ở đây…” Thanh Uyên chầm chậm nhìn thoáng qua những người xung quanh rồi nói: “Sao lại cười suốt vậy.”

Hoàn toàn không giống với hai giới của hắn lúc trước.

Thần Ma biết cười, nhưng không giống như bọn họ, cười rất rạng rỡ.

Thanh uyên hơi thích nơi này rồi, mặc dù đồ ăn rất khó nuốt, còn phải dùng hai chân đi đường.

Hắn lại nhìn về phía thiếu nữ mặt mũi đầy bùn, không biết vì sao lại cảm thấy bánh bao khó ăn trong miệng nàng trở nên đặc biệt thơm ngọt.

Tây Phong phát hiện hắn đang nhìn mình, Tây Phong đã hoàn toàn không còn tâm tư muốn vô lễ với hắn, lăm le nhìn hắn hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Nghe con chuột lửa nhỏ của cô nói cô hát rất khó nghe, khó nghe đến mức hỏng cả lỗ tai.” Hắn nghiêm túc nói: “ Ta muốn nghe.”

Tiểu Hỏa: “…”

Tây Phong: “…”

Nàng kiếp trước cũng không phải Đại Ma Vương hỗn thế gì, vì sao ông trời lại phái tên yêu quái như này xuống tra tấn nàng?

VÌ, SAO, HẢ?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện