Kính Trung Yêu

Chương 6


trước sau

Kính trung yêu – Chương 6

Tây Phong thích hát, nhưng hôm nay trong lịch sử hát hò của nàng lần đầu tiên xuất hiện hai thứ – lần đầu tiên có người nói muốn nghe nàng hát; lần đầu tiên nàng không muốn hát.

Nàng khụ khụ hai tiếng: “Đau họng, không hát.”

“Ừm.”

Thanh Uyên lại cầm bánh bao, mặc dù khó ăn, nhưng chắc có lẽ chỉ là chưa quen. Tây Phong trơ mắt nhìn vẻ mặt không cảm xúc, ăn bánh bao mà như gặm gỗ của hắn, lòng đau không thôi.

Lãng phí, thật đáng hổ thẹn mà.

Nàng đứng dậy nói: “Ngươi chờ ta ở đây, ta đi tìm nhà tắm tắm một cái.”

Nàng nháy mắt với Tiểu Hỏa ra hiệu cho nó chuồn đi, Tiểu Hỏa hiểu ý, vừa động đậy cái chân ngắn đã bị một bàn tay nhéo lỗ tai.

“Con tin.”

“…” Tây Phong tiếc nuối lắc đầu với Tiểu Hỏa tội nghiệp, giống hệt lịch sử khiến người ta kinh ngạc.

Tiểu Hỏa lại một lần nữa trơ mắt nhìn nàng trốn đi, đi được một lúc lâu nó mới nhảy dựng lên: “Nàng chưa trả tiền bánh bao! Tây Phong, đồ vô lại nhà ngươi!”

Thanh Uyên không biết tiền là thứ gì, đứng dậy định rời đi. Tiểu nhị kia vừa thấy tư thế này liền nghĩ đây là muốn ăn cơm chùa à, làu bàu hai tiếng rồi nhảy tới nói: “Công tử, cậu còn chưa trả tiền.”

“Tiền?”

Tiểu nhị nhìn hắn ăn mặc ra vẻ bảnh bao, còn đến quỵt tiền quán trà nhỏ này của hắn, nhất định là tên tiểu bạch kiểm (trai bao), hắn cáu lên: “Không trả tiền thì quét rác một ngày bù cho ta!”

“Ừm.” Thanh Uyên nói, “ Vậy thì quét rác.”

Tiểu Hỏa: “…” Không đúng… Lão đại, ngươi là đại yêu quái siêu cấp đó, không đúng, đường đường là Long Thần, sao ngươi có thể dễ dàng quét rác cho người ta như vậy?

Tôn nghiêm đâu?

Thanh Uyên nhìn cái chổi trong tay, nhìn chòng chọc hồi lâu. Cái này hình như… không giống với trong nhận thức của hắn. Tiểu tiên nữ quét rác trên Cửu Tiêu, không phải là vung thuỷ tụ* lên, nhảy điệu múa xinh đẹp, cuốn lên từng đợt cuồng phong, rồi… Xong việc sao?

Đây là thứ đồ gì?

Hắn thành thật hỏi tiểu nhị: “Phải quét thế nào? Bắt ta khiêu vũ à?”

“…”

Tây Phong từ nhà tắm ra cả người nhẹ nhõm khoan khoái, cảm thấy người cũng xinh đẹp hơn. Nàng sảng khoái duỗi lưng một cái, cầm nàng ống sáo lên trở lại Bát Thiện thôn.

Không có Thanh Long dây dưa bên cạnh, cũng không có Tiểu Hỏa lải nhải, Tây Phong lúc này mới có thể tập trung suy nghĩ xử lý chuyện này.

Nói lại từ nửa đêm hôm đó nàng đi qua rừng cây gặp người của Bát Thiện thôn, rồi đi đến rừng cây ở Yêu giới cứu Nhân Tử trở về, sau nữa nàng giả mạo tế phẩm đi nhử yêu quái.

Cẩu yêu đã muốn ăn thịt Nhân Tử, vì sao không đến theo thời gian đã định?

Mà lại mở mồm ra là muốn nàng cút khỏi Bát Thiện thôn?

Đã kì còn lạ, yêu quái ở đây cũng thật là lạ lùng.

Gió lạnh vùn vụt, gió hiểm từng cơn, xuyên qua lá cây trong rừng, tạo ra âm thanh tạp nham vụn vặt.

Tây Phong ngừng bước, nhìn chung quanh một vòng, lại không nhìn được nơi phát ra gió hiểm này. Nghĩ đến xà yêu uốn éo kia, nàng bỗng cúi xuống xem xét dưới chân, cũng không nhìn thấy có yêu thú nào.

Chẳng lẽ rừng cây vốn đã âm u như vậy?

Tây Phong trầm tư một lát, linh quang chợt lóe, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, lần này vừa nhìn đã biết âm phong từ đâu đến rồi.

Trong rừng có mười mấy cái quan tài lơ lửng giữa không trung, chắn đen ngòm hết cả mặt đất, mỗi cỗ quan tài đều là gỗ đen nặng trịch, lượn lờ trong không khí, tản ra lệ khí âm u.

Hình như có người đang thao túng chúng, khi thì xoay quanh, khi thì lần lượt nhảy bần bật trên đỉnh đầu Tây Phong.

Âm u quỷ dị, nhưng không thấy yêu ma, cũng không thấy quỷ quái.

“Cút đi.”

“Cút đi.”

Quan tài rỗng lên tiếng, càng thêm mấy phần quỷ dị, Tây Phong nghe thấy liền nổi hết cả da gà.

Nàng thà gặp lại một con Yêu Long to lớn, cũng không muốn gặp một con giun nhỏ giả thần giả quỷ. Trên đời thường thì những thứ không nhìn thấy, không biết được là đáng sợ nhất, nếu nhìn thấy được, ngược lại không đáng sợ như vậy.

“Cút đi.”

“Cút đi.”

Tây Phong hỏi: “Cút đi từ đâu?”

“Từ Bát Thiện thôn cút đi.”

“Hừ.” Tây Phong hừ lạnh, “Lại là bằng hữu của cẩu yêu xà yêu? Đi.”

Nàng trở tay hướng lên trên, cầm quả cầu yêu đã thu phục cẩu yêu xà yêu trong tay. Không khí trong rừng đột nhiên có biến hóa vi diệu, Tây Phong phát hiện bầu không khí biến hóa này, ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức bóp chặt, xà yêu cẩu yêu lập tức rên đau đớn, quan tài rỗng đột nhiên gầm lên: “Dừng tay.”

“Ha, thì ra đúng là bằng hữu của bọn chúng, vậy thì dễ nói chuyện rồi.” Tây Phong lại bóp chặt quả cầu yêu thêm một chút, yêu quái ở trong quả cầu sắp bị bóp gãy xương đến nơi: “Con tin.”

Học phải để hành, nàng quả nhiên là một thiên tài.

Quan tài rỗng không gầm lên nữa, thậm chí ngay cả tức giận cũng yếu đi.

Tây Phong cười cợt: “Xem ra chúng ta có thể nói chuyện tử tế một chút. Nói đi, sao các ngươi tại muốn ta rời khỏi Bát Thiện thôn, có phải sợ nếu ta ở đây, các ngươi không có cách nào bắt Nhân Tử làm đồ ăn đúng không? Nhưng từ bùn đất trên mình cẩu yêu xà yêu mà nhìn, là từ nhỏ đã lớn lên ở trên vùng đất này, không có lý gì đến bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Nhân Tử.”

Nàng càng nói thêm, liền phát hiện yêu vật càng trầm mặc.

Xem ra suy đoán của nàng, đều đúng hết.

Còn một điểm nữa – những yêu vật này đều ngây thơ hơn so với trong tưởng tượng.

Mặc dù quan tài đen như mực quả thật rất dọa người.

“Cho nên… Làm tế phẩm là giả, có mục đích khác mới là thật.” Tây Phong “a” lên, tăng thêm suy nghĩ ban đầu nhưng cuối cùng lại bị ngắt mạch.

Quả nhiên, trong không khí càng thêm trầm mặc, yêu lực cũng yếu hơn.

Nàng hoàn toàn có lý do tin rằng Nhân Tử và những này yêu thú có quen biết, không phải người trong thôn đã nói rồi sao, mặc dù người Bát Thiện thôn đều đi săn để kiếm sống, nhưng là Nhân Tử trời sinh đã thân thiết với muôn thú, muôn thú cũng thích nàng.

Yêu thú cũng là thú, vật thì thích Nhân Tử cũng là bình thường.

Yêu thú thích Nhân Tử, tại sao lại chỉ đích danh bắt Nhân Tử làm tế phẩm.

Bây giờ Nhân Tử giả bộ bị mất hồn phách, lại là vì cái gì?

Tây Phong không biến trường kiếm ra, lệ khí của yêu vật trong rừng cũng dần dần biến mất, dường như không có ý đánh nhau với nàng.

“Giao cẩu yêu và xà yêu ra, ngươi cũng phải đồng ý với ta, rời khỏi nơi này, ta sẽ để cho ngươi đi.”

“Ngươi vẫn nên nói lý do với ta, nếu không ta không có cách nào thuyết phục bản thân rời đi, dù sao… Ta cũng là một tróc yêu sư chính trực.”

Huống hồ tiền còn chưa tới tay, sao nàng có thể đi!

“Ngươi không hiểu đâu, dù sao… Ngươi chỉ là một tróc yêu sư.”

Tây Phong vẩy mi dài một cái, quả cầu yêu trong lòng bàn tay đã không còn bóng dáng: “Vậy cũng chỉ còn cách đánh ngươi hiện nguyên hình, mới có thể khiến ngươi nói ra chân tướng.”

Nói xong, mũi chân Tây Phong điểm nhẹ một cái trên mặt đất, người đã như cơn gió nghịch thiên vọt lên. Đống quan tài rỗng lộn xộn kia thấy nàng đột kích, cũng đánh thẳng về phía nàng.

Mấy tấm ván quan tài trên không trung không biết được độ lớn, sau khi tới gần Tây Phong, nàng mới phát hiện quan tài thực sự rất lớn,

hơn nữa cũng thực sự là gỗ, một chưởng đánh tới, quan tài kia lập tức vỡ thành những mẩu gỗ, tay Tây Phong cũng đau dữ dội, đau đến mức ngón tay co rút.

Nàng hít một hơi khí lạnh, không còn lấy cứng đối cứng nữa, dưới chân đạp một cái, đạp lên trên mấy cái quan tài lơ lửng kia, từng tầng từng tầng nhảy lên trên.

Nàng đoán rằng yêu vật chỉ huy những tà vật ở trên nơi cao nhất, nhưng khi nàng nhảy đến chỗ cao nhất, lại không cảm nhân được khí tức của yêu quái, trong lòng nàng hoang mang một hồi.

Quan tài dường như cũng đã nhận ra mưu đồ của nàng, hướng thẳng lên trên vây chặt nàng đến một giọt nước cũng không lọt được, đồng loạt hướng vào trong, muốn đem nàng nghiền nát thịt băm.

Tây Phong thẳng người xoay tròn, tốc độ cực nhanh như gió tây lâm thế, cuốn tất cả mười mấy cái quan tài vào trong trận gió xoáy này.

Vốn chỉ có một quan tài có âm thanh, lúc này lại lục tục phát ra tiếng kêu kinh hoảng, nhưng đều đang ở trong mắt gió, không cách nào thoát thân.

Tây Phong đột nhiên dừng lại, thét lên: “Nứt!”

“Rắc rắc rắc.”

Mười mấy cái quan tài trong nháy mắt ầm ầm nổ tung, lớp lớp sơn ca yêu từ trong quan tài gỗ bị phá bay ra.

Tây Phong tưởng rằng có đại yêu quái nào đấy điều khiển quan tài, ai ngờ lại là lớp lớp điểu yêu nâng quan tài rồi điều khiển. Mà tiếng nói vừa rồi nói với nàng cũng không phải phát ra từ quan tài, mà thật ra là núp ở gần đó.

Nhưng nàng lại không tìm được, cái này rất mơ hồ.

Chẳng lẽ đối phương đã mạnh đến mức ngay cả nàng cũng không cảm ứng được rồi? Nhưng đã có đại yêu quái lợi hại như vậy ở đây, vì sao phải phái mấy tên tiểu lâu la này đến giả thần giả quỷ muốn dọa nàng rời đi?

Nàng nhảy lên một cái, như gió tạt qua, thu thập lớp lớp điểu yêu vào trong quả cầu yêu, thu thập yêu quái đầy cả quả cầu, đến nỗi không còn cách nào dùng chú thuật để nắm trong lòng bàn tay.

Tây Phong lắc lắc cái túi đầy chim, nói với người thao túng sau màn mà nàng không cách nào tìm được: “Ngươi có ra không, không ra là ta cầm bọn chúng đến Bát Thiện thôn lĩnh tiền thưởng đó.”

Trong không khí không có ai trả lời, cũng không ngửi thấy một chút yêu khí nào.

Tây Phong xê chân, vẫn không có ai đến ngăn cản, nàng hất cái túi ra phía sau, đi đến Bát Thiện thôn.

“Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tìm í a tìm sâu, một con, hai con, ba con…”

Âm điệu lạc tông hủy thiên diệt địa truyền thẳng đến ngoài rừng.

Thanh Uyên bỗng dừng bước, trường mục nhìn ra xa, hỏi con chuột lửa đang bịt lỗ tai: “Ngươi có nghe thấy tiếng… ken két ken két ken két giống tiếng lưỡi dao cạo qua mặt băng hay không?”

“… Quả thực rất giống, đúng không.”

Thanh Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, đưa tay đón được giọt mưa xuân rơi xuống, thịt tay khẽ miết rồi nói: “Nhưng bây giờ sao có thể có băng, ấm áp như vậy…”

Tiểu Hỏa đang bịt lỗ tai âm thầm lẩm bẩm – đây không phải lưỡi dao cạo băng gì, là Tây Phong tiểu muội đang hát đó.

Thanh Uyên dựng tai nghiêm túc nghe âm thanh đang dần dần rời xa, đến cuối cùng vẫn không đoán được tạp âm này từ đâu tới, nhân gian thật là một nơi thần kỳ, ngay cả tạp âm cũng đặc biệt như vậy.

“Đừng nghe nữa, đi nhanh lên đi, ngươi lập tức có thể trông thấy Tây Phong, nếu không lại để cho cô ấy chạy thoát.”

Muốn vứt bỏ nó làm con tin, bản thân thì tiêu dao khoái hoạt, nó sẽ không để cho âm mưu của nàng được như ý, hừ!

Thanh Uyên tỏ ra nghiêm túc: “Vậy chúng ta đi nhanh hơn nữa.”

Tiểu Hỏa vui vẻ gật đầu, gần như chỉ trong chớp mắt, Thanh Uyên đã hóa thành chùm sáng nắm lấy nó phóng lên trời. Tốc độ cực nhanh, khiến nó cảm thấy bộ lông đỏ dường như sắp rụng hết trong gió rồi, toàn thân bởi vì đi quá nhanh mà bị gió quật đến nhức nhối.

Cứu mạngggg… Con tin sắp chết rồi…

Tây Phong đang vui vẻ ngâm nga hát mà mang theo một túi điểu yêu đi đến Bát Thiện, đúng lúc sắp đi đến cửa thôn, đột nhiên một chùm ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, ầm vang ở trước mặt nàng. Làm kinh động nàng đến đơ người ra, tay cũng buông lỏng, điểu yêu tuôn ra rầm rầm từ miệng túi, phạch phạch phạch cánh liều mạng chạy trốn.

Trong nháy mắt lông vũ tung bay đầy trời như hoa tuyết bay bay.

Tây Phong bị dính đầy lông vũ cầm cái túi không há hốc mồm đứng nhìn trước mặt, nam tử áo xanh cầm một cây chổi xể đang nhìn nàng, nàng phun ra một hơi, lông vũ đầy trong miệng tung bay.

Nàng đến cùng… đã tạo nghiệt gì saooooo…

—-

(*thủy tụ -水袖: là cái tay áo loằng ngoằng này, anh già tưởng chủ quán trà bắt anh múa như mấy tiên nữ để quét rác ????????????)

8c1001e93901213fb33a0baa56e736d12f2e95be


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện