Kính Trung Yêu

Chương 7


trước sau

Kính trung yêu – Chương 7

Điểu yêu bay đầy trời, nhưng cũng chỉ một lát đã không còn mống nào, chỉ còn lông vũ tung bay.

Tây Phong siết chặt cái túi, hít một hơi thật sâu, thở mạnh ra, hít vào, thở ra, lặp đi lặp lại bảy tám lần, bỗng nhiên có bàn tay khẽ hạ xuống, lấy cọng lông dính trên má nàng xuống.

Thanh Uyên khẽ phủi tay, cọng lông bay vào không khí, một lát sau lại thần kỳ đáp xuống trên đầu Tây Phong. Thanh Uyên chớp mắt một cái, lại cầm cọng lông đó.

Nếu như không phải Tây Phong không đánh lại hắn, nàng thật sự rất muốn đánh cho hắn một trận.

Tây Phong bắt tay hắn lại, nghiến răng nói: “Thanh Long đại nhân, ngươi đến đây làm gì?”

Tiểu Hỏa xen vào nói: “Bởi vì cô quỵt tiền bánh bao, chủ quán thả chó đuổi chúng ta, chỉ có thể chạy thôi.”

Tây Phong trừng mắt: “Hai tên yêu quái một lớn một nhỏ các ngươi còn sợ chó?”

“Nhưng mà chúng ta là yêu quái có nói đạo lý.”

“Đồ đầu đất!” Tây Phong thét lên một tiếng, lướt qua thấy Thanh Long đang nhìn mình thì cười ngượng ngùng hai tiếng, nànglay lay tay của hắn nói: “ Ta không hề mắng ngươi.”

Tiểu Hỏa rùng mình, trời sập rồi, chủ nhân của nó mà cũng biết nũng nịu, dọa chết người ta mà.

Thanh Uyên vô thức nhìn tay của nàng một chút, lần này không có bùn, tay cũng không trắng lắm, nhưng rất ấm, trong trời gió lạnh hiu hiu, có vẻ đặc biệt ấm áp.

Hắn lật tay nắm chặt tay của nàng, dọa Tây Phong cho là hắn muốn đánh mình, nhưng một lát sau nàng liền phát hiện không phải vậy.

Thanh Uyên không hề đánh nàng, còn đang sờ mó bàn tay nhỏ của nàng.

Tây Phong giật giật khóe miệng, muốn rút về nhưng không thành công.

Bây giờ con rồng này đang đếm ngón tay của nàng.

Tây Phong tiếp tục nghiến răng nhưng vẫn giữ điệu cười mỉm: “Thanh Long đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?”

“Vì sao, tay của cô lại ấm như vậy.”

Tây Phong lập tức thông cảm với hắn, chậc chậc, con rồng đáng thương, nàng đã sớm nghe nói Thần Ma đều không có nhiệt độ, hắn tự phong ấn bản thân mười vạn năm, không biết thế gian đã có thêm Nhân giới, người phàm dù rất yếu ớt, nhưng có một điểm tốt hơn Thần Ma.

Con người có tình cảm.

Ít ra nàng cho là như vậy.

Con rồng kia vẫn đang đếm ngón tay của nàng, cứ như kiểu nàng là Quan Âm Nghìn Tay, hắn phải đếm mất cả ngày. Tây Phong híp mắt nhìn hắn, u ám kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi: “Vừa rồi ta đã bắt cả một đàn chim, chưa rửa tay đâu.”

Thanh Uyên hơi ngừng lại, từ từ buông tay nàng ra, sau đó hết sức nghiêm túc lau trên y phục của nàng, chùi đi chùi lại.

“…” Chiêu này nàng nghĩ ra rõ ràng là biện pháp hay, nhưng sao trong lòng lại không thoải mái?

Tây Phong mặt vô cảm tập mãi thành quen nhìn hắn làm xong việc này, nàng vốn còn muốn dọa hắn lần nữa rằng đợi lát nữa nơi sắp đi rất bẩn rất loạn, nhưng lại nghĩ lại, vừa rồi ngay cả nàng cũng không thể phát hiện ra yêu quái, vậy thì chỉ sợ là đại yêu quái siêu cấp, đi một thân một mình thực sự nguy hiểm.

Có Thanh Long ở đây, cho dù lúc nào cũng có thể khiến nàng tức giận đến nghiến răng, nhưng yêu lực dù sao cũng nghịch thiên.

Nàng ưỡn ẹo nói: “Thanh Long ca ca, ngươi theo ta đi một nơi được không?”

Tiểu Hỏa lại rùng hết cả mình, trời sập rồi, trời sập rồi!

Bát Thiện thôn sau giờ ngọ cũng không có gì khác thường, còn chưa tới buổi tối, nhưng Bát Thiện thôn dùng săn bắn để kiếm sống nên phần lớn thôn dân đều lên núi đi săn, Tây Phong tiến vào thôn xóm, trưởng thôn không ở đây, đại thẩm cầm ghế cho bọn họ ngồi, hỏi: “Chuyện của Nhân Tử thế nào rồi?”

Tây Phong nói: “Đại thẩm yên tâm, đợi lát nữa nhìn thấy Nhân Tử là tất cả đều có thể giải quyết.”

Đại thẩm trấn an nói: “Vậy thì tốt rồi, Nhân Tử là cô gái tốt, chỉ là có hơi không hiểu chuyện.”

“Không hiểu chuyện?”

“Nó từ nhỏ đã khác những đứa trẻ khác, thích thân cận với mấy con dã thú kia, bọn chúng mặc dù đều là súc sinh, nhưng lại không làm hại Nhân Tử, rất quái lạ.” Đại thẩm vừa nói chuyện vừa lựa hạt đậu: “ Mỗi lần Nhân Tử nhìn thấy chúng ta đi săn trở về đều nói với chúng ta đừng đi săn nữa, đừng đi săn nữa, nhưng chúng ta nhiều đời đều là thợ săn, không đi săn thì ăn bằng gì?”

Tây Phong như có điều đăm chiêu, gật đầu: “Đại thẩm, ta muốn hỏi một chút, trước khi đột nhiên xuất hiện yêu quái đòi Nhân Tử làm tế phẩm, trong thôn chưa từng xảy ra chuyện gì kì lạ hay sao?”

“Trong thôn?”

Đại thẩm nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu. Bà vừa lắc đầu, bà cô bên cạnh liền lại gần nói: “Có, đúng một ngày trước khi yêu quái xuất hiện, có châu chấu di tản, có cóc lên bờ. Châu chấu ấy hả, che kín cả trời, lít nha lít nhít, nhưng lại không hề ăn hoa màu của chúng ta. Còn cả cóc nữa, nhảy nhăng cuội khắp nơi, hù chết người mà.”

Tây Phong bất ngờ, nói: “Cái này có vẻ như là đang chạy trối chết.”

“Đúng đúng đúng, tiếp đó hôm sau liền có yêu quái tới đòi tế phẩm, chúng ta nghĩ đó nhất định là yêu quái đánh phủ đầu với chúng ta.”

Thanh Uyên hỏi: “Đánh phủ đầu là gì?”

Tiểu Hỏa giải thích nói: “Chính là cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại trước.”

“Ừm.”

Tây Phong lại hỏi: “Vậy lúc đó Nhân Tử đang làm cái gì?”

“Ai mà biết được, ngày nào nó chả chạy vào trong rừng, một khi đã vào là hơn nửa ngày. Cũng may bọn ta dân phong đã được khai hóa, lại biết nó là cô gái tốt, nếu còn cho là nó có tình lang trong rừng rồi làm chuyện không thể để người khác biết.”

Thanh Uyên lại hỏi: “Cái gì là chuyện không thể để người khác biết?”

Tiểu Hỏa giải thích nói: “Chính là chuyện ấy ấy.”

“Cái gì là chuyện ấy ấy?”

“Chính là…”

Tây Phong nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người các ngươi, có thể đừng, chen, lời, được, không?”

Tiểu Hỏa đang ngồi trên vai Thanh Uyên nghe xong  liền đứng thẳng lưng thách thức nàng –  đến đi, đến đánh ta đi.

Nó còn chưa kịp đắc ý xong đã thấy Tây Phong chụp một chưởng tới.

“Bụp, chít chít.”

Tây Phong sau khi chụp quả cầu lông lên trên trời tâm tình cuối cùng tốt hơn một chút, bình tĩnh phủi phủi bả vai củaThanh Uyên, mỉm cười nói: “Có con sâu.”

Đại thẩm thấy vậy

hoảng hốt: “Ngươi đối xử như vậy với tên tùy tùng nhỏ của ngươi? Cho dù có nhỏ thế nào thì cũng là yêu quái đó.”

“Không cần lo.” Tây Phong quan sát sắc trời, nói: “Ta đến nhà Nhân Nhân cô nương một chuyến trước đã.”

Bát Thiện thôn cũng không lớn, có khoảng hơn một trăm hộ, Tây Phong không phải người mù đường, đi một lần đã biết đường đến nhà Nhân Tử.

Sơn thôn được xây trên sườn núi, bốn bề đều là núi, ngoại trừ con đường đến tiểu trấn, ba mặt còn lại thì vượt qua núi vẫn là núi.

Cho nên thôn dân ở đây dùng săn bắn để sống, quả thật là quá bình thường.

Mỗi ngọn núi đều có Sơn Thần, cho dù không phải thần, thì cũng có yêu.

Người có thất tình lục dục, núi cũng có.

Chỉ là người phàm nhìn không thấy.

Nghĩ đến Sơn Thần, lúc này Tây Phong mới nhớ tới tên nhóc đáng thương kia, hỏi: “Thanh Long đại nhân, tên Hắc Yêu đó, ngươi xử lý nó như thế nào?”

“Tại sao phải xử lý?”

“Nó tự tiện đánh thức ngươi.”

“Nhưng nó đã phí sức lực lớn như vậy để giải trừ phong ấn, cũng không dễ dàng, yêu quái có nỗ lực như vậy rất hiếm, nên ta đã khen nó.” Thanh Uyên khó hiểu nói: “Nhưng nó lại khóc không ngừng, bảo ta tha cho nó.”

“…” Tây Phong thực sự là… Chưa từng thấy nhân vật nghịch thiên nào thật thà như vậy.

Nhưng mà thật thà như vậy, trong mắt người khác lại là cạm bẫy, cạm bẫy à cạm bẫy.

“Vậy tại sao ngươi lại muốn tự phong ấn bản thân?”

Thanh Uyên ném ánh mắt qua, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt thâm thúy. Trong lòng Tây Phong cũng căng thẳng, chỉ sợ bên trong có ẩn tình lớn động trời.

“Quá nhàm chán.”

“…” Tây Phong cạy lỗ tai: “Hả?”

“Nhàm chán.”

“…”

Có phải nàng bị Thanh Long đặt bẫy không???

Nàng hoàn toàn không tin hắn!

Hỏi hắn một mạch nhiều chuyện như vậy, Tây Phong hơi chột dạ, dựa theo quy tắc quan hệ giữa người với người, nàng luôn cảm thấy phải lấy ra chút chuyện để trao đổi mới có thể bảo đảm tình hữu nghị hai người trường tồn –  không đúng, là bảo đảm tính mạng của nàng an toàn. Nàng hào phóng nói: “Ngươi có gì muốn hỏi ta, cứ hỏi đi, hỏi gì cũng được.”

Thanh Uyên nghiêm túc hỏi: “Chuyện không thể để người khác biết” mấy người vừa nói rốt cuộc là có ý gì?”

“… Chuyện tiếp theo.”

“Ừm, “chuyện ấy ấy” là có ý gì?”

“… Chuyện tiếp theo.” Tây Phong hối hận rồi, nàng cảm thấy bây giờ còn đắc tội Thanh Long hơn.

“Vậy…” Thanh Uyên giống hiểu ra gì đó, không hỏi nữa: “Ta không thể hỏi chuyện cô không biết, sẽ làm ngươi tự ái.”

“…”

Tức giận!

Nhưng vẫn phải giữ điệu cười thân thiện!

Cũng may là đã sắp đến nhà Nhân Tử, Tây Phong bước nhanh hơn, đề phòng mình bị nghẹn chết.

Bởi vì Nhân Tử vẫn chưa khôi phục thần trí nên mẹ Nhân Tử không ra ngoài làm nông mà đang ngồi trước cửa nhà giã thuốc, vừa thấy Tây Phong liền mau chóng ngừng việc trong tay, đứng dậy chào nàng.

“Đại nương, Nhân Tử đâu?”

“Đang nằm trong phòng ấy.”

“Ta vào xem chút.”

Tây Phong đẩy cửa đi vào, đến trước cửa phòng của Nhân Tử, mở cửa xem xét, trên giường trống không, không thấy bóng dáng ai.

Mẹ Nhân Tử kinh hoảng nói: “Nhân Tử? Nhân Tử của ta đâu?”

“Đi ra ngoài chưa về ấy mà.” Tây Phong nói: “ Ta biết cô ấy ở đâu, đại nương, người đừng hốt hoảng trước đã, Nhân Tử không có chuyện gì đâu.”

Nàng đâu chỉ không có việc gì, mà còn nhảy nhót tung tăng ấy chứ.

Tây Phong thầm nghĩ, trấn an được mẹ Nhân Tử xong liền đi ra sau núi.

Có một số việc, cuối cùng rồi sẽ cháy nhà mới ra mặt chuột.

“Tây Phong.”

Thanh âm rất trong, cũng rất rõ ràng, khẽ gọi vô cùng thẳng thắn khiến Tây Phong có một nháy mắt đã hoảng hốt. Nàng ngoảnh đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn dật phi phàm của Thanh Uyên, trái tim thiếu nữ không cản được đập thình thịch thình thịch.

Dù nàng thường xuyên rất muốn đánh hắn một trận, nhưng đối diện với một gương mặt đẹp như vậy, nàng rất khó ra tay được.

Chết tiệt, nàng lại bị sắc đẹp mê hoặc rồi!

Nàng đỏ mặt hỏi: “Sao vậy?”

Thanh Uyên hỏi: “Tại sao cô lại tên là Tây Phong?”

…Cung phản xạ này cũng quá dài rồi đấy!

Tây Phong bịp bợm nói: “Bởi vì tên Đông Phong nghe không hay.”

Thanh Uyên gật đầu, đã hiểu, hắn tỏ vẻ tán đồng.

“…” Bị nàng lừa dễ như trở bàn tay như vậy sao.

Thanh Long này không phải là giả đấy chứ?

Tây Phong đang muốn động thủ chọc vào lồng ngực của hắn một cái để thăm dò linh lực của hắn thâm hậu đến đâu, bỗng nhiên trong rừng truyền đến tiếng dã thú gầm lên, tràn đầy ý cảnh cáo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện