Kính Trung Yêu

Chương 8


trước sau

Kính trung yêu – Chương 8

Tiếng gầm cảnh cáo không giống với lúc trước Tây Phong thu phục cẩu yêu xà yêu điểu yêu, thậm chí yêu lực cũng mạnh hơn bọn chúng rất nhiều.

Người tới không có ý tốt.

Lại còn không hề yếu.

Lần này khá phiền phức rồi.

“Tây Phong.”

Tây Phong vừa bị cung phản xạ của hắn “trêu ghẹo” một phen, nghe thấy hắn gọi mình liền “Đông Phong Đông Phong” đầy đầu, nàng chật vật quay đầu lại: “Chuyện gì?”

“Ta đi phía trước.”

Tây Phong ngẩn người, nàng nhìn Thanh Long bị nàng ghét bỏ vô số lần, trong lòng sinh ra vài phần cảm động. Có lẽ kiểu nguy hiểm này với hắn mà nói không là cái đinh gì, nhưng dù sao vẫn là hắn bảo hộ nàng sau lưng.

Tây Phong quyết định chia tiền cơm tối ra làm đôi, cho hắn mua thịt ăn.

Thanh Uyên thấy nàng không tránh ra, lại nhìn phía trước, ánh mắt mù mờ, quả nhiên là chẳng nhìn được gì cả: “Cô đúng là thấp thật, nhưng cũng không phải quá thấp, vừa khéo ngăn cản ta. Cản tầm nhìn, cản phong cảnh, cản đường, cản gió, cản…”

“Được rồi.” Tây Phong mặt không chút biểu cảm nghiêng người, “Đi thôi.”

Có quỷ mới mua thịt cho hắn ăn!

Chờ sau khi xong chuyện Bát Thiện thôn, nàng liền mang Tiểu Hỏa chuồn đi, lẩn vào nhân gian, xem hắn còn tìm được nàng nữa không.

Bát Thiện thôn thường hay có thợ săn đi lại, còn có cả thôn dân đi kiếm củi, cho nên chung quanh núi cũng không hỗn loạn. Nhưng vẫn có cỏ dại chìa ra làm vướng đường hai người.

Tây Phong phát hiện hắn đi phía trước cũng tốt, ít ra không cần nàng mở đường. Vừa mới vui sướng, bỗng nhiên thấy hắn quay đầu lại, hai mắt sáng rực có thần mà nhìn nàng. Lá gan nhỏ của Tây phong bị hắn đả thương tan nát trở nên căng thẳng, khẩn trương nói: “Sao vậy?”

Thanh Uyên quơ quơ cây chổi trong tay: “Ta biết tác dụng của cây gậy này rồi, để-mở-đường.”

“… Ngươi vui là được rồi.”

Thanh Uyên gật đầu, tiếp tục đi lên núi.

Tây Phong nhìn bóng lưng của hắn, lại nghĩ tới hôm hắn ra khỏi đáy vực, còn tưởng là nhân vật hủy thiên diệt địa, ai ngờ lại là kiểu ngây thơ khờ khạo thế này.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn là một con rồng hung dữ, nàng thích nhân gian, không muốn thấy nhân gian phải chịu chút khổ cực nào hết.

Huống hồ nếu nhân gian gặp nạn, nàng lại không đánh lại được ác long, hoàn toàn không kiếm tiền được.

Điều này không được.

Dường như là vì thấy hai người vẫn đi thẳng vào trong núi, tiếng dã thú gầm gào cảnh cáo đã bắt đầu trầm xuống, tiếng gầm gừ trầm thấp, không có ý cảnh cáo, mà là canh phòng.

Giống như chỉ cần hai người bước vào cấm địa là sẽ lập tức khai chiến với bọn họ.

Tây Phong đi nhanh mấy bước, theo sát phía sau Thanh Long. Nàng thật sự sợ chờ lát nữa lại đột nhiên có yêu quái xuất hiện, hắn lại không kịp phản ứng.

Dù sao hắn cũng là một tên ngốc.

Nàng vừa nghĩ xong, chỉ thấy hàng trăm con chim trong núi bay lên kêu to, xông về phía hai người.

“Cẩn thận.” Tây Phong bật một cái về phía trước, nhanh chóng vẽ ra một chú thuật vô hình trước mặt hai người.

Đám chim bay loạn lên, rõ ràng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng khi đến trước mặt hai người lại bị một bức tường ngăn trở, đâm đến hoa mắt chóng mặt, toác đầu chảy máu.

Tây Phong còn tưởng chúng sẽ nghỉ một lúc, ai ngờ chỉ chốc lát lại có yêu thú đột kích, tiếng thú gầm lên giận dữ, chắc hẳn là một con hổ.

Con hổ yêu có thân hình khổng lồ nhảy ra từ bụi rậm, đáp xuống đất khiến người ta kinh ngạc, chấn động đến mức mặt đất cũng rung lên. Con thú có hàm răng sắc bén đầy vẻ nguy hiểm, nó cúi xuống nhìn hai người, giống như có thể cắn một cái là nát xương của bọn họ.

“Tiếc là Tiểu Hỏa không ở đây, nếu không thì ăn một con là no ba bữa.” Tây Phong tiếc rẻ, tay đã sờ về phía ống sáo.

Hổ yêu thấy nàng sờ về phía ống sáo, dường như biết nàng muốn làm gì, lập tức vọt lên đánh về phía nàng.

Tây Phong hừ lạnh một tiếng, đang định hóa kiếm thì chợt bị người khác nắm tay, kéo nhẹ một cái đưa nàng ra phía sau. Nàng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy sườn mặt của Thanh Uyên.

Ánh nắng bị rừng núi che lấp phần lớn, tia sáng yếu ớt chiếu nghiêng lên khiến đường nét sườn mặt của Thanh Uyên có vẻ vô cùng ôn hòa. Giống như một thư sinh tuấn lãng, vân đạm phong khinh đứng trên tường thành, khinh thường ngàn vạn binh mã dưới thành.

Hổ yêu đã nhào tới trước mặt hai người, phá vỡ bức tường chú thuật yếu ớt, bổ thẳng về phía hai người.

Cú phá đó đã làm không còn gì để phá nữa, chỉ còn lại cây chổi xể trong tay Thanh Uyên nhẹ nhàng xoay một cái, quét ra một cơn gió.

Cơn gió nhẹ như gió xuân lướt qua người.

Nhưng trong nháy mắt thoát khỏi cây chổi lại thành cuồng phong bạo vũ, khiến hổ yêu bật mạnh ra.

Hổ yêu vừa ngớ ra sững sờ liền bị tầng tầng lớp lớp gió quạt bay, thân thể khổng lồ phóng về phía rừng núi, đụng gãy mười mấy cây đại thụ liền mới ngừng lại được. Nó chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân gãy hết rồi, vừa ngã xuống đất liền biến thành một con hổ già bé, toàn thân đều là máu.

Tây Phong kinh ngạc vì linh lực mạnh mẽ của Thanh Uyên, yêu lực của hổ yêu mặc dù không đến mức khiến nàng ngã quỵ, nhưng vẫn phải khua tay mấy kiếm mới được.

Nhưng bây giờ Thanh Uyên chỉ vung cây chổi một cái liền đánh cho hổ yêu chỉ còn lại nửa cái mạng.

… Nàng phải suy tính thật kỹ một chút xem có nên mang theo Tiểu Hỏa chạy trốn hay không mới được.

Nàng tiến lên định thu tinh phách hổ yêu, người mới đi được nửa đường liền dừng lại.

Bởi vì yêu khí trong ngọn núi này càng nồng đậm hơn.

Sau đó có mấy con hồ ly đi ra đứng trước mặt hổ yêu, giống như là đang bảo vệ nó. Chỉ một chốc lát sau, lại có lợn rừng xuất hiện, cũng đứng trước mặt hổ yêu.

Đàn đàn dã thú từ trong rừng rậm đi ra, hồ ly, lợn rừng, khỉ, sói, chó, mèo, dường như toàn bộ muông thú sơn lâm đều đi ra.

Có con đã thành yêu, nhưng phần lớn chỉ là dã thú bình thường.

Bọn chúng không hẹn mà cùng đứng trước mặt hổ yêu, che chở nó, đối mặt với Tây Phong.

Tây Phong trầm mặc hỏi: “Có phải cô muốn ta ta bắt hết chúng lại, cô mới bằng lòng đi ra đúng không? Nhân Tử cô nương.”

Thấy nàng nhắc đến cái tên này, đàn thú càng thêm cảnh giác.

“Các ngươi đừng sợ.”

Tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra từ trong bức tường tầng tầng lớp lớp dã thú, là giọng nói của con gái, rất nhẹ, cũng rất mềm mại.

Tây Phong chắp tay nhìn về phía bên kia, những con thú đã yên lặng mở đường, một cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi chậm rãi bước ra.

Chính là Nhân Tử.

Khí sắc của Nhân Tử còn chưa bình phục, thân hình lại mỏng manh, thoạt nhìn giống như là người giấy, một trận gió lớn thổi qua là lập tức thổi bay nàng.

Nhưng hai mắt nàng kiên định có thần, không giống kiểu tiểu cô nương õng ẹo ngượng ngùng. Dù chỉ là người phàm, nhưng mà từ ánh mắt của muôn thú nhìn nàng, nàng nghiễm nhiên giống như bậc vương của vạn thú.

“Đừng làm bọn chúng bị thương nữa.” Nhân Tử khẩn cầu nói: “ Bọn chúng không có ác ý với cô, chỉ muốn đuổi cô đi thôi.”

“Ta biết.” Tây Phong hờ hững nói: “ Bất luận là cẩu yêu hay xà yêu, điểu yêu hay hổ yêu, đều chỉ muốn đuổi ta đi, bọn chúng ngay từ đầu đã không có sát khí, nếu không ta cũng không nhốt bọn nó trong quả cầu yêu, mà là giống như trước kia, một kiếm mất hồn.”

Nhân Tử ngơ ngác nhìn nàng: “Cô biết bọn chúng chỉ đang đuổi ngươi đi?”

“Đương nhiên biết.” Tây Phong nhìn nàng nói: “Mà ta còn biết, là cô bày mưu cho bọn chúng làm như vậy, đúng không. Gồm cả việc chôn cất cô như tế phẩm.”

Nhân Tử kinh ngạc.

“Chỉ là cô không ngờ, cô vừa bị chôn xuống dưới đất liền bị Hắc Yêu cướp đi rồi xem như chìa khoá mở phong ấn.” Nàng quét mắt một lượt qua những yêu thú này rồi nói: “ Mặc dù cô

có thể điều khiển bọn chúng, nhưng bọn chúng yêu lực quá yếu, ngay cả năng lực đánh lại sơn yêu cũng không có.”

“Ta không điều khiển bọn chúng, ta và bọn chúng là bằng hữu.” Nhân Tử phản bác.

Tây Phong không hề chê cười nàng ta, nàng thậm chí còn tin nàng ta.

Bởi vì nhìn Nhân Tử không hề có chút năng lực nào có thể điều khiển yêu quái.

Thế nhưng có thể khiến nhiều yêu vật như vậy đều nghe nàng, phối hợp diễn trò với nàng, cũng là một loại năng lực.

“Cô nương, cô có thể đừng xen vào chuyện ở đây nữa được không, cô đi đi, nếu cô không đi thì không còn kịp nữa rồi.”

Tây Phong không hề nhúc nhích, nàng nhìn cô nương đang lo lắng nói: “Bởi vì Sơn Thần sắp nổi giận, đúng không?”

Nhân Tử ngẩn người: “Cô biết?”

“Đoán thôi, châu chấu bay qua mà không ăn, cóc lên bờ chạy trốn, chỉ sợ không lâu sau, vùng này sắp có địa long hiện thế.”

Địa long vừa ra, núi rung đất động, Bát Thiện thôn ở trong dãy núi, núi rung một cái là núi đá lở, cây cối đổ rạp, toàn bộ Bát Thiện thôn đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tây Phong tiếp tục nói: “Sơn Thần nổi giận, muốn hủy diệt nơi này, đúng không.”

Nhân Tử thấy nàng đã đoán được tám chín phần nhưng vẫn không có ý định rời khỏi liền biết nếu như không nói chân tướng cho nàng, nàng sẽ không đi. Nàng khẽ nói: “Đúng Sơn Thần tức giận, nhưng ta đã cầu xin nó cho ta thời gian mười ngày.”

“Dùng thời gian mười ngày để dọa toàn bộ thôn dân Bát Thiện thôn rời đi?”

Tây Phong đại khái có thể đoán ra dụng ý của nàng, có lẽ là Nhân Tử từ muôn thú biết được chuyện Sơn Thần tức giận, sẽ có địa long xuất hiện, bèn cầu xin Sơn Thần bớt giận, cho nàng thời gian mười ngày để di tản người trong thôn.

Thế nhưng người của Bát Thiện thôn làm sao lại có thể chỉ vì một câu nói của nàng mà rời thôn xóm đã sinh sống nhiều đời.

Cho nên Nhân Tử đành nhờ bằng hữu yêu quái của nàng, giả vờ làm yêu quái để mắt tới người của Bát Thiện thôn, để làm cho thật chân thật, Nhân Tử liền trở thành cái gọi là “Tế phẩm” .

Nếu như không có Hắc Yêu nhúng tay vào, nói không chừng Nhân Tử đã tiến hành bước tiếp theo “Dọa chạy thôn nhân” trong kế hoạch.

Lại nếu như không có nàng nhúng tay vào, nói không chừng Nhân Tử cũng đã thật sự thành công.

Tại sao nửa đường lại có quá nhiều người thò một chân vào cơ chứ.

“Đúng.” Nhân Tử khẽ gật đầu.

“Vậy thì Sơn Thần này cũng coi như là chẳng lưu tình gì hết rồi, sao đang yên đang lành lại muốn hủy thôn xóm, cũng có chút ghê tởm đó.”

“Không, Sơn Thần đại nhân cũng không hề làm gì sai.”

Thấy nàng biện hộ cho Sơn Thần, Tây Phong hơi bất ngờ.

Nhân Tử nói: “Người của Bát Thiện thôn chúng ta đã ở đây nhiều đời, được Sơn Thần phù hộ, con mồi dồi dào. Nhưng về sau các phú thương trên trấn, trong huyện, thậm chí là nha môn triều đình đều thích da, lông thú, không phải để chống rét mà chỉ để khoe khoang. Bọn họ đưa số tiền lớn để mua, người của Bát Thiện thôn chúng ta cũng ngày ngày đi săn để kiếm tiền, ngày này qua ngày khác… Muôn thú trong rừng núi đang khóc, Sơn Thần nghe thấy, ta cũng nghe thấy, nhưng bọn họ nghe không thấy.”

Tây Phong im lặng, nói đến tập tục khoác da, lông thú lên người này, nàng cũng không biết là có gì thích thú.

Khoác thi thể của muôn thú lên người, còn coi đây là vinh quang, bọn họ cũng không thèm sợ hãi sao.

“… Sơn Thần nổi giận, muốn bảo vệ con dân của nó. Ta hết lời cầu khẩn, nó mới đáp ứng ước hẹn mười ngày của ta. Nhưng theo thiên quy, nó không cho phép ta tiết lộ thiên cơ với người trong thôn, nếu không cho dù người trong có thôn thoát khỏi nơi này thì vẫn sẽ phải bỏ mạng như cũ.”

Lúc này Tây Phong mới hoàn toàn hiểu rõ, vì sao nàng ấy nhiều lần muốn đuổi nàng đi, có nàng ở đây, đám yêu quái căn bản không có cách nào ra mặt dọa người trong thôn rời đi.

Tới một con thu một con, đến một đàn đánh một đàn.

Tây Phong hỏi: “Việc quan tài rỗng trong rừng, lúc ấy cô có ở đấy đúng không?”

“Đúng, là ta để sơn ca yêu dọa cô.”

“Cái này khó trách.” Khó trách nàng rõ ràng cảm thấy có người đang điều khiển điểu yêu, nhưng lúc nàng đến vị trí đó lại không có phát hiện được yêu lực. Hóa ra không phải đại yêu quái gì, mà vốn dĩ là người phàm nên mới nàng không truy lùng được khí tức kia.

Nhân Tử nhìn muôn thú trong rừng, nàng vuốt ve bộ lông của con hồ ly bên cạnh, ngón tay và mặt mày đều đang khẽ run lên. Trong mắt nàng dần dần có nước mắt, thanh âm cũng đang run rẩy: “Xin lỗi, ta thay mặt các trưởng bối nói lời xin lỗi với các ngươi…”

Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo ra con người, cùng núi, cùng nước, cùng đồ ăn. Nhưng mà bọn họ lại không biết đủ, săn giết quá đà và lòng tham vô tận cuối cùng đã chọc giận thần linh.

Trước thiên tai, con người căn bản chẳng là gì cả.

Ngu Công dời núi không khiến Sơn Thần nổi giận, bởi vì hắn không vì thỏa mãn ham muốn của bản thân mà dời núi.

Nhưng thú loại đang bị săn giết là vì thỏa mãn lòng tham và hư vinh của con người.

Nàng nghe thấy chúng nó đang khóc, đang rên rỉ.

Sơn Thần nổi giận.

Bát Thiện thôn sắp bị hủy diệt.

Nhân Tử lại một lần nữa cảm nhận được sự nhỏ bé bản thân.

Hồ ly liếm tay của nàng, vỗ về nàng đang thút thít.

Muôn thú khẽ than khóc sụt sùi, giống như Sơn Thần đang thở dài khóc sụt sùi..

Tây Phong lặng lẽ nhìn xem bọn chúng, người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Cô không vui.”

Tây Phong hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta không vui đến rõ ràng như vậy sao?” Gần như là trong nháy mắt đối mắt, nàng bỗng nhiên có một chủ ý, nàng bắt lấy tay hắn rồi lay lay: “Thanh Long ca ca, nhờ ngươi một chuyện được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện