Chương 24
Lời tỏ tình của anh ta đến vô cùng bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị, Ôn Địch đang vặn chai soda, rồi trượt tay, không vặn được nữa.
Kỳ Minh Triệt dừng bước, Ôn Địch cũng đứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nghiêng dù để che nắng, ngăn toàn bộ ánh mặt trời ở phía cô lại.
Đừng nói đến Ôn Địch, ngay cả chính anh ta cũng không ngờ rằng, khi vừa gặp cô, anh ta lại thốt ngay câu đó ra.
Trừ buổi sáng để cô gửi nước giếng đi, thì đã mười ngày rồi anh ta không được gặp cô.
Nỗi nhớ tăng vọt.
Buổi sáng hôm nay anh ta thực sự không thể chịu được nữa mới kiếm cớ gửi nước giếng để được thấy mặt cô.
Nhưng lúc đó chỉ có vài phút, mà anh ta lại chẳng thể nói được vài câu.
Anh ta nghiêm túc lên kế hoạch, tìm một ngày đặc biệt, để cho cô có cảm giác nghi thức khi tỏ tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao anh ta có thể nghĩ tới chuyện, tiết tấu đã bị chính anh ta gián đoạn.
“Ôn Địch, em có muốn thử với anh không? Anh biết, với tính cách của em, cơ bản không phải dùng tình cảm để quên đi bất cứ cái gì, em cũng không cần cố gắng để quên đi điều gì, chẳng qua chúng ta chỉ mới bắt đầu cuộc sống mới, một giai đoạn hoàn toàn khác so với cuộc sống trước đây của em. Chẳng còn quan hệ gì với chuyện đã từng đi qua nữa.”
Một tia nắng mặt trời rơi xuống đầu vai cô.
Là do Kỳ Minh Triệt không cầm chặt dù, để ánh nắng lợi dụng thời cơ để xông vào.
Anh ta luôn biết rõ mối quan hệ tình cảm không được bảo vệ của cô với Nghiêm Hạ Vũ hồi trước đã khiến cô bị tổn thương nặng, cô rất khó để giống như hồi trước, nói yêu là vì yêu.
Cô không thể nào cứ tuỳ tiện đi yêu đương, rồi cũng vì yêu mà chẳng thể đứng dậy được.
Nói yêu hôm nay, chẳng qua chỉ để nói và được yêu thôi.
Một bức tranh vui vẻ và thoải mái.
Trước mắt, hoặc là một thời gian dài trong tương lai, thái độ của cô với tình yêu có lẽ sẽ chăm chút hơn một chút, để thích ứng được trong mọi hoàn cảnh.
Anh ta không bắt buộc cô phải yêu, chỉ cần cô vui vẻ.
Anh ta cười, để trông bản thân có vẻ tự nhiên, cởi mở hơn: “Anh cảm thấy anh là một người phù hợp với em, biết nhau cả một thời gian dài, em không ghét khi ở cùng một chỗ với anh, có đôi khi còn thấy vui vẻ. Anh không có sở thích không tốt nào cả, lớn lên trông cũng ổn, tiền anh kiếm được có thể nuôi sống anh và em, nhà của anh với nhà của em cũng môn đăng hộ đối, dù là nói chuyện yêu đương, hay định tiến xa hơn, chúng ta cũng sẽ không gặp bất kì một chướng ngại vật nào. Quan trọng nhất là anh thích em. Thích từ lâu lắm rồi, còn lâu hơn thời gian em biết anh.”
Kỳ Minh Triệt không biết anh ta đang nói cái gì, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: “Lúc quay 《 Như hình với bóng 》, việc cùng tổ với em đều là do ý nghĩ riêng của tôi, khi đó anh nghĩ em đang độc thân. Sau đó đau khổ một thời gian vì phát hiện em có “quan hệ” với ba anh, một lần nữa anh có suy nghĩ bỏ tham gia quay chương trình, không biết tại sao cuối cùng lại không bỏ nữa. Đạo diễn thấy trong chương trình anh không phối hợp với em nên tìm anh để tâm sự, định đổi bạn đồng hành cho anh, nhưng anh đã từ chối.”
Nói xong, anh ta xin lỗi: “Anh nói hơi lộn xộn.”
Ôn Địch vẫn nhìn anh ta, chai nước soda vẫn chưa được vặn ra.
Không nói gì.
Hoặc phải nói là, chưa nghĩ kỹ nên trả lời thế nào.
Kỳ Minh Triệt duỗi tay ra: “Đưa tay phải của em cho anh, hoặc là đưa chai nước soda trên tay trái em cho anh, để anh mở giúp em.”
Anh ta cho cô các cách lựa chọn như vậy.
Anh ta làm dịu không khí: “Yên tâm, dù em có đưa anh chai nước sodathì anh vẫn sẽ đưa em ra ngoài chơi. Nhưng có lẽ sẽ không lái xe đâu, mà anh sẽ đưa em chen vào tàu điện ngầm.”
Ôn Địch nở nụ cười, đưa tay phải cho anh ta.
Kỳ Minh Triệt ngẩn người, đột nhiên cười lên, anh ta nắm chặt tay phải của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô bằng cánh tay đang cầm dù.
–
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Nguyệt Linh là người đầu tiên biết về chuyện tình cảm của họ, sau khi bữa tiệc kết thúc, bà nhận được tin nhắn của con gái: [ Mẹ ơi, trưa nay Kỳ Minh Triệt thổ lộ với con, bọn con đang hẹn hò. Con thấy rất vui. ]
Triệu Nguyệt Linh đang đi về phía thang máy, đáp lại bằng voice chat: [ Mẹ chúc mừng con nhé. ]
Nghiêm Hạ Vũ và Phạm Trí Sâm đang đi bên cạnh Triệu Nguyệt Linh, Nghiêm Hạ Vũ có nghe thấy câu voice chat đó của bà, nhưng anh không nghĩ nhiều, cho rằng Ôn Địch đã bán được một kịch bản với giá trên trời.
Chuyện yêu đương của Ôn Địch và Kỷ Minh Triệt bị công khai vào hai tuần sau.
Hai người thường xuyên ghé thăm các cửa hàng nhỏ ở các con phố, đầu tiên họ bị cư dân mạng chụp được ảnh đang ngồi ăn cạnh nhau, ngồi cùng bàn và Kỳ Minh Triệt còn gắp rau cho Ôn Địch.
Sau đó họ bị phóng viên giải trí đang ngồi xổm để chờ bắt được, hỏi về mối quan hệ của họ.
Kỳ Minh Triệt muốn nói hai người chỉ là bạn bè đang đi dạo phố, vì anh ta không rõ việc liệu Ôn Địch có muốn công khai không.
Trái lại Ôn Địch thản nhiên thừa nhận, nói: “Chúng tôi vừa xác định quan hệ, hy vọng mọi người cho chúng tôi một chút không gian riêng tư, cảm ơn ạ.”
Đêm đó hotsearch phát nổ.
Chương trình 《 Như hình với bóng 》vừa thông báo mùa thứ sáu, không ít fans hâm mộ dập đầu cho CP của họ.
Trong chương trình, có người đã sớm phát hiện ánh mắt Kỳ Minh Triệt nhìn Ôn Địch không đúng, trong mắt đều là sự dịu dàng, đúng với tên của chương trình, như hình với bóng.
Với anh ta ở mùa một và mùa hai, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hoá ra ở với nhau một thời gian dài, hai người đã va chạm ra tia lửa rồi.
Vào buổi tối cùng ngày, Nghiêm Hạ Vũ mới biết chuyện yêu đương của họ.
Anh mới đi công tác về, vào ngày ăn cơm với Triệu Nguyệt Linh và Phạm Trí Sâm, buổi tối anh đã đặt vé máy bay, ra nước ngoài hai tuần.
Lần trước đền bù cho nhà họ Điền mấy hạng mục, sau đó phải giải quyết một chút vấn đề, lần này anh đi công tác là để giải quyết các vấn đề cùng một lúc thật tốt.
Lúc đi ra từ sân bay, anh đi thẳng về nhà cũ.
Hôm nay ba anh ở nhà, khó lắm cả nhà mới có một bữa cơm, lần gặp mặt trước là trong bữa tiệc đính hôn của anh.
Nghiêm Hạ Vũ vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, chợt nghe thấy Nghiêm Hạ Ngôn ngồi đối diện nói: “Đúng là đang hẹn hò kìa.”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cầm điều khiển lên để mở TV.
Nghiêm Hạ Ngôn đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh anh, đưa điện thoại ra trước mặt anh: “Mối quan hệ mới của Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn người trong video, Ôn Địch mặc một chiếc váy dài có thắt lưng, tóc xoăn dài xoã ngang vai, hai tay cô ôm cánh tay của Kỳ Minh Triệt, mặt mày rạng rỡ, nói với phóng viên: “Chúng tôi vừa xác định quan hệ, hy vọng mọi người cho chúng tôi một chút không gian riêng tư, cảm ơn ạ.”
Anh bình tĩnh xem video, giọng nói của Ôn Địch trong video chợt xa, chợt gần.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi: “Anh đang nhớ đến cái gì?”
Nghiêm Hạ Vũ không nghe thấy gì cả, trong lúc đó, anh đứng dậy, nhặt chìa khoá xe trên bàn trà lên, đi ra ngoài.
“Trời ơi! Điện thoại của em!”
Nghiêm Hạ Ngôn gọi anh.
Nghiêm Hạ Vũ chẳng quan tâm quay người đi, ném điện thoại vào quầy bar vừa đi qua.
Anh đi thật nhanh đến sân nhỏ.
Đêm nay anh định ngủ lại nhà cũ, lái xe tiễn anh đến đây rồi đi luôn.
Chìa khoá xe anh vừa tiện tay cầm là của Nghiêm Hạ Ngôn.
Lúc ngồi lên xe, Nghiêm Hạ Vũ nắm tay lái, nhưng ngồi cả buổi lại không khởi động xe.
Chậm chạp một lúc, anh gọi người lái xe của mẹ anh ra, anh không mời được người lái xe của ba.
Tài xế hỏi anh đi đâu.
Nghiêm Hạ Vũ dừng lại.
Ánh mắt của tài xế thể hiện sự dò hỏi, anh nóng lòng muốn đi ra ngoài như vậy, mà lại không biết muốn đi đâu?
Đúng là Nghiêm Hạ Vũ không biết, anh không biết phải đến đâu để tìm Ôn Đich.
Hiện giờ mới sáu giờ tối, chắc chắn cô đang hẹn hò với Kỳ Minh Triệt, không thể đang ở căn hộ được.
Biết chắc rằng cô không có ở đó, nhưng anh vẫn cứ đi.
Nửa đường, Khang Ba gửi cho anh một tin nhắn: [ Tổng giám đốc Nghiêm, anh đã thấy top 1 hotsearch chưa? ]
[ Thấy rồi. ]
[ Có cần tôi qua nhìn không? ]
[ Không cần. ]
Nghiêm Hạ Vũ tắt điện thoại.
Đúng như anh dự đoán, Ôn Địch không có ở nhà.
Anh nhấn chuông, có dì chạy ra: “Cậu là bạn của Địch Địch à? Cô ấy không có ở nhà, cậu gọi điện thoại cho cô ấy đi. Cô ấy đang đi hẹn hò, cậu biết chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Vâng. Cảm ơn ạ.”
Anh gửi tin nhắn cho nhân viên bảo vệ: [ Cậu đến đây xoá toàn bộ những hình ảnh giám sát và điều khiển có tôi trong đó đi. ]
Anh không nói là anh đang ở đâu.
Nhưng nhân viên bảo vệ đoán được.
Hơn mấy tháng nay Điền Thanh Lộ không liên lạc với Nghiêm Hạ Vũ, đêm nay thấy hotsearch, không nhịn được nhắn: [ Anh có nhìn thấy top 1 hotsearch không? ]
Cô ta lại gửi thêm một tin nhắn nữa, nói: [ Nếu một tháng trước anh không rút đầu tư khỏi nhà Khương Quân Tinh, thì hiện tại có lẽ không phải kết quả như vậy rồi? ]
Nghiêm Hạ Vũ không đáp lại.
Tất nhiên Điền Thanh Lộ cũng biết điều không gửi tin nhắn nữa.
Trong lúc đợi Ôn Địch về, Nghiêm Hạ Vũ nhận được cuộc gọi của Phạm Trí Sâm.
Hình như tất cả mọi người đều mở đầu bằng câu: Ôn Địch đang hẹn hò, cậu thấy top 1 hotsearch không?
Phạm Trí Sâm nói vậy không phải vì trát vào lòng anh: “Tôi đã hỏi ông già Trường Vận rồi, ông ấy nói đúng là Ôn Địch đang yêu đương, không phải do chương trình lăng xê. Mới bắt đầu từ hai tuần trước.”
Nghiêm Hạ Vũ chọc tay vào túi, tựa vào cuối bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Ở trên tầng, những ánh đèn khuếch đại nên không biết là xe nào, cứ lần lượt, lần lượt đi.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Chú gọi điện thoại để nói cho tôi biết chuyện này?”
“Tổng giám đốc Nghiêm à, cậu hiểu lầm rồi.” Phạm Trí Sâm biết trong lòng anh đang thấy khó chịu, nên với ai cũng không thoải mái: “Nói về thực lực, Kỳ Minh Triệt không thể so sánh với cậu được.”
Nhưng lại không có duyên.
Hôm nay đưa đến bữa cơm này, ông ấy không xác định được rốt cuộc Nghiêm Hạ Vũ có ý gì.
“Món tiếp theo được đưa đến, sẽ thêm hai đoá hoa hồng.” Nghiêm Hạ Vũ cắt đứt cuộc trò chuyện.
Sau khi đợi khoảng một tiếng ba mươi, hai mươi phút gì đó, Ôn Địch mới về.
Đêm nay cô không có cuộc hẹn nào cả, Kỳ Minh Triệt đi công tác, cô và Cù Bồi trò chuyện về công việc trong công ty, lại thảo luận về việc độ nóng hổi của chuyện tình cảm.
Ôn Địch không để ý thấy trên hành lang có người, đi từ thang máy ra, rồi đi thẳng về phía cửa nhà.
“Ôn Địch.”
Bước chân của cô hơi chậm lại, quay người từ sau lại để nhìn.
Nghiêm Hạ Vũ đã đến gần.
“Lại đến để tìm tài liệu à?” Ôn Địch nhét điện thoại vào trong túi: “Tôi đã nhìn qua tất cả tủ hồ sơ rồi, không có đâu.”
Anh nói: “Anh đến để tìm em.”
Ôn Địch không nói gì với anh, chưa đợi cô cất bước, Nghiêm Hạ Vũ đã nắm chặt tay cô rồi kéo cô vào trong ngực.
Hồi trước hai người thường xuyên đối đầu nhau, chênh lệch về chiều cao và sức mạnh quá lớn nên lúc nào anh cũng có thể ôm cô vào lòng.
Nghiêm Hạ Vũ áp sát vào đôi chân dài của cô, thay vì đặt hai tay ra sau lưng cô như lần trước, mà lần này anh bám chặt mười ngón tay cô, cả cánh tay dính lên tường.
Cô có cố gắng để thoát ra cũng vô ích.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Trong đôi mắt của nhau, là sự quen thuộc, là