Chuyển ngữ: Táo
Beta: Thuỷ Tiên
Lương Hi nằm ở trên giường, nhớ lại lời mẹ Lâm nói.
Mẹ Lâm nói, trong thời gian gần đây, hành vi và cử chỉ của Lâm Tiểu Hà rất bình thường, mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, sáng còn thường ra ngoài đi dạo.
Sau mỗi lần trở về, cô ấy đều vui tươi hớn hở, như thể là đã trải qua chuyện gì rất tốt đẹp ở ngoài.
À… nhưng cũng có việc không hề thay đổi, trước mấy hôm cô ấy chết, chồng của cô ấy đánh cô ấy trong nhà.
Mẹ Lâm cũng muốn đi giúp, nhưng Lâm Binh lại nói rằng, đây là việc riêng của vợ chồng son bọn họ, không cho bà ấy xen vào, thế là bà ấy bèn không đi nữa.
Sau đó, cô ấy xuất quỷ nhập thần mấy hôm, rồi chết đi…
Trong đêm đó, Lương Hi mơ thấy Lâm Tiểu Hà.
Trong giấc mơ, hai người trở thành bạn học đại học, hai người cùng ngồi trong phòng học nghe giảng bài.
Lâm Tiểu Hà nở nụ cười tươi rói, cô ấy nói với Lương Hi rằng, cảm giác ngồi trong lớp học thật tốt quá, cả đời này, cô ấy luôn ước ao giây phút này.
Lương Hi nói, cảm giác nằm trên giường còn tốt hơn thế nữa.
Lâm Tiểu Hà nói, người đã chết sẽ được nằm lâu lắm, hà tất gì bây giờ lại nằm.
Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Lương Hi mướt mồ hôi.
Không biết quạt điện trên ghế đã không còn kêu từ khi nào, trong phòng như một chiếc lồng hấp lớn, nóng nực vô cùng.
Đã cúp điện.
Lương Hi rời giường rồi ra ngoài hỏi thăm, xong xuôi rồi cô mới biết, vì sấm chớp mưa bão nên đường cấp điện quanh thôn làng đều bị ảnh hưởng, xã Lục Trình và các trấn quanh thôn đều bị ngắt điện.
Ở nơi này, tình trạng này rất phổ biến.
Đồng nghiệp làm việc trong nhà nước nói thế.
Thế nào hôm nay cũng là một ngày khô nóng.
Lương Hi cầm trang nhật ký hôm qua lấy được từ nhà của Lâm Tiểu Hà rồi tới đồn cảnh sát làm việc.
Vẫn giống như bình thường, cô đến nhà ăn của đồn cảnh sát để ăn gì đó rồi mới vào văn phòng.
Hôm nay lão Phương tới rất sớm, ông ấy cầm một ly trà nóng hôi hổi, dựa vào ghế làm việc ngâm nga bài hát không biết tên.
Nhìn thấy Lương Hi đi vào, lão Phương ngồi dậy, cười ha hả với cô: “Tiểu Lương à, mấy ngày rồi không gặp cô.”
Lương Hi nghe Lâm Sinh Nguyên nói, vì Lão Phương sắp về hưu cho nên mới đi làm bữa đực bữa cái.
“Đúng vậy, mấy ngày rồi không gặp chú ạ.” Lương Hi thất thần hùa theo.
“Vụ án điều tra thế nào rồi?” Lão Phương hỏi.
Lương Hi lắc lắc đầu: “Không có manh mối gì ạ.”
Lão Phương chậm chạp uống một hớp trà: “Thường thôi.
Vốn dĩ điều kiện chỗ chúng ta đã kém, trừ phi là vụ án có manh mối vô cùng rõ ràng, nếu không thì công tác điều tra sẽ rất khó khăn, có vài vụ còn trì hoãn tới trì hoãn lui, rồi trở thành vụ án không manh mối nữa kìa.”
Lương Hình không có tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện này, cô im lặng ngồi xuống, đặt trang nhật ký của Lâm Tiểu Hà vào trong ngăn kéo.
“Thật ra tôi có một manh mối, không biết cô có muốn nghe hay không.”
Lương Hi tỉnh táo tinh thần ngay: “Manh mối gì?”
Lão Phương lộ ra nụ cười thần bí khó lường, ông ấy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, mới nhỏ giọng nói: “Tôi có một đứa cháu gái, gần đây đang theo học một giáo viên dạy vẽ tranh ở trường tiểu học, nó nói nó nhìn thấy Lâm Tiểu Hà đến trường, còn tranh chấp với người khác.”
Lương Hi: “Thật ạ?”
Lão Phương: “Thật chứ sao, dù gì cũng là do cháu gái tôi nói vậy, nếu cô không tin thì có thể đến trường học hỏi một chút, nó nói học sinh nào cũng nhìn thấy.”
Lương Hi: “Cháu gái chú tên gì?”
Lão Phương suy nghĩ, đột nhiên nhíu mày: “Ôi, cô vừa nói tôi mới nhớ, đúng là tôi không biết tên trên giấy tờ của nó là gì, chỉ biết nhũ danh của nó là Duyệt Duyệt, hay là cô chờ bọn nó đến trường thì qua trường hỏi một chút, chắc có rất nhiều người đều nhìn thấy, không chừng cô có thể nhận được vài tin mới đấy.”
Lương Hi đang định nói cảm ơn, nhưng lại lo lắng, cô không thể đến trường học vào giờ hành chính được, lỡ may bị Tào Quốc An phát hiện thì sẽ lại bị mắng mất.
Lão Phương như nhìn thấu suy nghĩ của Lương Hi, ông ấy nói: “Cô yên tâm đi, Tào Quốc An ra ngoài làm việc rồi, chiều mới có thể trở về.”
Sự lo lắng của Lương Hi lập tức tan thành mây khói, cô chờ tới khoảng chín giờ rồi nhanh chóng “ngựa không ngừng vó” mà chạy tới trường.
Trường tiểu học thôn Lục Trình, Lương Hi tới đây nhưng vẫn chưa từng đến nơi này.
Nhìn từ ngoài vào, nơi đây cũng chỉ là một trường tiểu học nghèo nàn trong vùng núi nghèo khó mà thôi, trong trường chỉ có một dãy phòng màu trắng bằng gạch đất làm phòng học kiêm ký túc xá giáo viên, đến một tòa nhà làm khu dạy học cho ra dáng cũng không có.
Sân thể dục không quá lớn, nhưng có xây một sân bóng rổ bằng xi măng, có một cầu trượt xi măng và xà kép, xà đơn là dụng cụ thể dục cơ bản.
Khi Lương Hi bước vào sân trường, có mấy đứa bé trai đang chơi bóng rổ trên sân.
Bọn chúng nhìn thấy Lương Hi đi vào bèn lập tức dừng động tác trong tay lại, ngượng nghịu mà cảnh giác quan sát cô.
Lương Hi biết bộ quần áo trên người mình đã khiến bọn chúng chú ý.
Mấy đứa bé ấy à, phần lớn đều có ước mơ làm cảnh sát.
Cô thân thiện cười với chúng.
Mấy đứa bé trai nhìn thấy Lương Hi cười, thì ha ha ghẹo nhau một trận, rồi tiếp tục chơi bóng.
Lương Hi nhìn quanh một vòng, phát hiện có một lớp học trong góc đang mở cửa, ba bước gộp làm hai – cô đi nhanh lên bậc thang, tới chỗ lớp học.
Bầu trời không biết đã trở tối tự khi nào, có vẻ như một cơn giông sắp đổ bộ tới.
Lương Hi nhẹ nhàng bước đi đến cửa sau lớp học.
Trong lớp có mười mấy đứa bé đang ôm bảng vẽ nghiêm túc vẽ, tầm mắt chúng nhìn chăm chú tĩnh vật được bày trên bục giảng… một quả lê, một bình nước nóng cũ.
Giữa đám học sinh có một cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi chấm hoa hồng phấn, cô ấy cột tóc đuôi ngựa, kéo ống tay áo lên, cầm tay chỉ dạy cho một bé trai có vóc người nhỏ gầy, ánh mắt của bé trai kia co rúm, hình như không được tự tin cho lắm.
Lương Hi quan sát một lúc, nhẹ nhàng gõ cửa lớp học.
Cô gái trẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Hi mặc đồng phục cảnh sát, giữa mày cô ấy hiện vẻ kinh ngạc.
Sau đó, cô ấy đưa bút vẽ cho bé trai, vội đi ra từ lớp học.
Lương Hi bỗng cảm thấy cô gái trẻ này quen mắt, nhưng không nhớ là mình đã từng gặp qua ở đâu.
“Có chuyện gì không?” Giọng của cô gái rất dịu dàng, êm tai như tiếng nước chảy róc rách.
Lương Hi vẫn giữ nguyên nụ cười, cô tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là cảnh sát Lương Hi của đồn cảnh sát xã Lục Trình, tôi tới là có một số việc muốn hỏi các cô.
Xin hỏi lớp cô có một học sinh nữ tên… Duyệt Duyệt không?”
“Phương Tân Duyệt?” Cô gái hơi nhếch mày.
Họ