Phòng của Khổng Hi Nhan lớn hơn nhiều so với phòng bên cạnh, còn có tủ trang điểm cũ kỹ, giường vẫn dựa vào tường, giường đơn và chăn màu hồng nhạt, trên giường chỉ có một cái gối màu xanh.
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau Khổng Hi Nhan, sau khi đi vào ngồi bên giường, sắc mặt như thường.
Yên Yên quả nhiên cũng không kêu nữa, thấy Trì Vãn Chiếu ngồi trên giường, nó đặt mông ngồi trên gối, mở to đôi mắt màu lam, lúc thì nhìn Khổng Nhan, lúc lại liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu.
Cuối cùng nó cúi thấp đầu, nằm nhoài trên gối.
Khổng Hi Nhan mặc áo ngủ bông, mái tóc dài thắt thành một chùm, khuôn mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi nói:
"Trì tổng lên giường trước đi. "
Giường này hơi cao, giường lại không lớn, cô lo lắng Trì Vãn Chiếu không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Trì Vãn Chiếu chỉ là nghiêng người tạo khoảng cách, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Cô ngủ bên trong."
Khổng Hi Nhan hỏi:
"Tại sao?" "
Trì Vãn Chiếu nhìn nhìn nhìn Khổng Hi Nhan:
"Tư thế ngủ của cô quá xấu."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô bĩu môi, không nói gì nữa, bất đắc dĩ trèo lên giường.
Dường như ở thành phố B đã hình thành thói quen ngủ cùng nhau, tuy rằng giữa đường đã có hai lần không vui vẻ lắm, nhưng tối nay Khổng Hi Nhan thật sự cực kỳ mệt mỏi, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao ngủ bù, căn bản không nghĩ tới cái khác.
Ngay sau khi nằm xuống, cô ngủ thiếp đi.
Yên Yên ngủ ở bên trong, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, Trì Vãn Chiếu ôm nó lên đặt ngoài rìa, sau đó nằm xuống nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan.
Bởi vì chỉ có một cái gối, hai người họ đầu sát bên đầu, Khổng Hi Nhan ngủ thiếp đi, mái tóc dài che trán, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên, chóp mũi thanh tú, cánh môi màu hồng nhạt khẽ mở ra, hô hấp ổn định.
Trong chăn rất ấm.
Trước khi lên giường mới tắt thảm điện.
Cơ thể Khổng Hi Nhan và cô thoáng kéo cách ra khoảng cách, ánh mắt Trì Vãn Chiếu đăm chiêu, qua một lúc lâu tay cô xuyên qua cổ Khổng Hi Nhan, cánh tay thu lại một chút, thoải mái ôm người kia vào trong lòng mình.
Rốt cuộc cô vẫn nói dối.
Tư thế ngủ xấu thật ra là cô.
Bởi vì cô ấy luôn đánh thức Khổng Hi Nhan.
Đêm trong thôn rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa, ánh trăng treo trên ngọn cây, yên lặng như tờ.
Hai người trên giường cùng một con mèo dần dần ngủ thiếp đi.
Thỉnh thoảng có người xoay người, rất nhanh liền bị một người ôm lại, sau đó lại nhắm mắt.
Ánh nắng sớm mai vẫn chưa bao phủ khắp căn phòng, gió lạnh vẫn thổi.
Cửa phòng Khổng Hi Nhan bị gõ, sau đó Vương Hải Ninh gọi:
"Hi Nhan, thức dậy chưa? "
Gõ hai cái cũng không có phản ứng, cô nghi hoặc nhíu mày, vừa chuẩn bị xoay người, cánh cửa phía sau liền mở ra.
"Hi Nhan, ăn sáng..."
Lời của Vương Hải Ninh ngừng lại, cô bình tĩnh nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Sao cô lại ở trong căn phòng này?"
Trì Vãn Chiếu vừa thức, áo ngủ lỏng lẻo không có trang điểm, mái tóc tán loạn, khuôn mặt tinh xảo không bị đánh thức không vui, thản nhiên mở miệng:
"Vương tiểu thư, tôi ở chỗ này lạ lắm sao? "
Đôi mi thanh tú của Vương Hải Ninh không thả lỏng mà càng nhíu chặt:
"Hai người? "
Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan đang ngủ say trên giường:
"Chúng tôi làm sao? "
Vương Hải Ninh há miệng nhưng chỉ để lại ba chữ:
"Không có gì."
"Cạch!"
Trì Vãn Chiếu đóng cửa lại, đánh thức Khổng Hi Nhan, người kia mê man mở mắt hỏi:
"Ai vậy? "
Trì Vãn Chiếu đi đến giường, vén chăn lên giường:
"Không có ai, ngủ tiếp đi."
Khổng Hi Nhan không nghi ngờ, cô gật gật đầu tiếp tục ngủ tiếp.
Một lần nữa thức dậy là bị đánh thức, hình như trong nhà có đám trẻ đến, chúng đứng ở cửa gọi:
"Khổng lão sư thức dậy đi!"
Khổng Hi Nhan mở mắt ra, nằm trên giường một lúc mới đứng dậy xuống giường. Trì Vãn Chiếu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, mặt không chút thay đổi giúp cô khóa một nút gần cổ, Khổng Hi Nhan cúi đầu sửa sang lại quần áo, lại nhìn vào trong gương, xác định không thành vấn đề mới mở cửa.
Ngoài cửa có rất nhiều trẻ con, lớn và nhỏ đều có.
Tiểu mập mạp cùng Viên Viên đứng ở phía trước, bọn chúng nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền cười nói:
"Khổng lão sư là sâu lười! "
Khổng Hi Nhan cười khẽ, mặt mày rạng rỡ, ngồi xổm xuống ôm Viên Viên, hỏi:
"Sao hôm nay không đi học? "
Viên Viên trả lời với cô:
"Vương lão sư