Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu cùng bọn nhỏ chơi đến gần giờ ăn trưa, Trần Tuấn Sơn tới gọi Viên Viên về nhà ăn cơm, mọi người mới dần dần giải tán.
Đợi đến khi toàn bộ sân thể dục không còn ai, Khổng Hi Nhan mới tìm một chỗ có cỏ khô ngồi xuống, mái tóc dài lộn xộn, trên mặt dính bụi bặm, có thể nói không hề có chút hình tượng.
Trái lại vẫn tốt hơn so với Trì Vãn Chiếu.
Có lẽ ảnh hưởng của hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn, cho dù Trì Vãn Chiếu cực kỳ mệt mỏi cũng không xụi lơ trên mặt đất, mà là ngồi quy củ, thắt lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng thêm một cỗ quý khí.
Giữa trưa trời mát mẻ, hai người không mặc áo khoác cũng không cảm thấy lạnh, Khổng Hi Nhan chống hai tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phút chốc cô thả tay, cả người ngã về phía sau, nằm trên sân thể dục.
Dường như đã lâu không có thoải mái như vậy.
Lúc ở thành phố B cho dù trở về nhà, cô cũng không thả lỏng, vẫn mang theo tầng tầng lớp lớp đề phòng, giờ phút này mới xem như hoàn toàn thả lỏng.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gió lạnh mang theo mùi hương của bùn đất, cỏ dại cọ lên má, ngưa ngứa, cô dùng ngón tay vẽ nên nụ cười trên khóe môi mình, cực kỳ thỏa mãn.
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn động tác của Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan nằm phẳng, bụng bằng phẳng, trước ngực phập phồng, bởi vì đá bóng, hai gò má cô đỏ bừng, cánh môi đầy đặn khẽ mở, nhắm mắt lại lông mi thật dài cong vút, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi một.
Trì Vãn Chiếu cứ nhìn như vậy, mãi cho đến khi có trận gió thổi tới, cô mới dời vị trí, ngăn cản gió lạnh.
Bây giờ là tháng mười hai mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất không có côn trùng gì, Khổng Hi Nhan lại ngủ trên cỏ khô, bị ánh mặt trời chiếu vào thoải mái, một tay cô khép lại che lên mặt ngăn cản ánh mặt trời.
Trì Vãn Chiếu ngồi sát bên cạnh cô, dùng cánh tay chống đất, nghiêng người, giúp cô ngăn cản một ít ánh nắng mặt trời.
Khổng Hi Nhan lại buông tay xuống.
Cô thì thầm hỏi:
"Trì tổng, cô nghĩ sao về nơi này? Có phải đó là một sự khác biệt lớn so với những gì cô tưởng tương đúng không."
Lúc trước lần đầu tiên tới nơi này, cô thật sự ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn không thể nói cô sống trong nhung lụa nhưng rốt cuộc là ở trong thành phố, khắp nơi đều có thể thấy được địa điểm vui chơi giải trí, đồ ăn vặt trên đường phố, tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.
Chỉ là sau này mình trở nên nổi tiếng, tiếp xúc đều là xã hội thượng lưu.
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một nơi hẻo lánh như vậy.
Cũng không nghĩ tới, mình thật sự thích nơi này.
Trì Vãn Chiếu nghe xong câu hỏi của Khổng Hi Nhan cúi đầu, ánh mắt lưu luyến:
"Rất tốt. "
Cô vốn nói ít, Khổng Hi Nhan cũng không thèm để ý, vẫn nhắm mắt lại lẩm bẩm:
"Kỳ thật nơi này rất tốt, mọi người..."
Trì Vãn Chiếu cúi đầu liền nhìn thấy miệng người kia lải nhải, không thoa son môi vẫn hồng, vừa rồi lúc Khổng Hi Nhan dọn cỏ khô có một cọng đính lê cằm, một cọng rất nhỏ, Khổng Hi Nhan cũng không chú ý, cỏ khô theo miệng cô nói không ngừng động đậy.
Nhìn rất buồn cười.
Trì Vãn Chiếu cười thành tiếng, vừa chuẩn bị cúi người giúp người kia lấy xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào cằm Khổng Hi Nhan thì Khổng Hi Nhan mở mắt ra, nhíu mày:
"Cô làm gì đó?"
"Không có gì."
Cô lấy cỏ khô ra và đưa nó trước mặt Khổng Hi Nhan:
"Giúp cô lấy cái này."
Khổng Hi Nhan nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc lui về phía sau, bối rối trong mắt chậm rãi bình phục, nhẹ giọng nói:
"Ồ, cám ơn."
Trì Vãn Chiếu nhếch khóe miệng, môi khẽ mở:
"Thế nào? Khổng tiểu thư rất thất vọng? "
Khổng Hi Nhan mím môi:
"Không có nha."
Trì Vãn Chiếu đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại phía sau mông:
"Thất vọng cũng vô dụng, tôi sẽ không ở đây cùng cô làm-cái-gì-đâu. "
Khổng Hi Nhan nghiến răng:
"Cô câm miệng!"
Nói xong bản thân Khổng Hi Nhan cũng sững sốt.
Thật sự là về nhà, lá gan cũng to hơn, cô dám hung dữ với Trì Vãn Chiếu!
Không ổn.
Đôi mắt Trì Vãn Chiếu khóa trên gương mặt của Khổng Hi Nhan, cũng không nói gì, cứ nhìn như vậy.
Cách đó không xa, Vương Hải Ninh gọi:
"Hi Nhan! Về thôi! "
"Em tới đây!"
Khổng Hi Nhan nhảy dựng lên, ngay cả cỏ dại trên người cũng chưa kịp phủi liền chuẩn bị rời đi, Trì Vãn Chiếu kéo tay cô lại, nói:
"Đừng nhúc nhích."
"Làm... làm gì?"
Khổng Hi Nhan không dám nhìn vào đôi mắt sáng của người kia, cố gắng dời tầm mắt, Trì Vãn Chiếu thở dài đứng sau lưng cô, vươn