Hồn lìa khỏi xác nửa ngày, cuối cùng vẫn trở về thân thể.
Liên Tư Vũ hoạt động tay chân, sau đó nhìn chằm chằm vào ma tinh chất đầy phòng.
[ Tiểu Thiên Sứ , có thể thu đống ma tinh này vào không gian của ngươi không?]
[ Đương nhiên có thể!]
Rốt cuộc Túc Chủ đã nhớ đến nó,Tiểu Thiên Sứ đương nhiên không từ chối chút yêu cầu nhỏ nhoi này. Tuy rằng nó không ở không gian hệ thống, nhưng vẫn có chút kỹ xảo để nhét ma tinh vào không gian của chính mình.
Bởi vì sợ mục tiêu nhiệm vụ còn đang ở đâu đó quanh đây, y dứt khoát dùng ý niệm giao tiếp cùng hai hệ thống, nếu không mục tiêu nhiệm vụ sẽ cho rằng y bị điên mất.
Tự nhiên nói nói cười cười một mình ,không tự kỉ thì chính là thần kinh có vấn đề.
Có ma tinh trên tay, Liên Tư Vũ hào phóng vào Ma thành một lần, để mở rộng tầm mắt, tiện thể xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa để chuẩn bị cướp ngôi Ma Vương.
Nhưng tính toán thì hay lắm, lúc xem xét mới biết có bao nhiêu khó khăn,bởi vì Yêu Vương và Ma Vương chính là một đôi phu phu chính gốc, muốn giải quyết Ma Vương, sẽ bị Yêu Vương nhúng tay ngăn cản.
Thở dài ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, vẻ mặt Liên Tư Vũ không mấy tốt đẹp.
Tốt đẹp làm sao được a?!
Mắt thấy nguyện vọng của nguyên chủ khó thực hiện như vậy! Y làm sao vui vẻ tốt đẹp được ?!
Nhà dột còn gặp trời mưa...
Liên Tư Vũ mua quá nhiều bánh bao, dáng người y lại gầy gò mả mai, nhìn là không có lực uy hiếp, cho nên... bánh bao bị người ta cướp đi rồi.
Liên Tư Vũ ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống rỗng, lại nhìn phương hướng chạy như điên của đạo tặc, nhất thời cảm khái.
Trị an trong Ma thành không tốt chút nào.
Dù sao cũng đã no 5,6 phần, Liên Tư Vũ dạo quanh thành một lượt nữa, sau đó trở về "nhà rơm" rách nát.
Nhưng mà trên đường trở về, y gặp được kỳ ngộ.
- Cô nương? Cô không sao chứ?
Liên Tư Vũ vội vàng đỡ cô gái toàn thân đầy thương tích dậy, tính cách nguyên chủ tuy rằng giảo quyệt, nhưng cũng không phải hạng thấy người chết mà không cứu. Bởi vì độ dung hợp không đủ, y chẳng dám OOC tý nào.
- Ta...
Cô gái nói được một chữ đã ngất lịm, hiển nhiên bởi vì mất máu quá nhiều.
- Gừ!!!
Từ trên người cô gái rơi xuống cục lông mềm mềm, hướng y cảnh giác gầm gừ, lộ ra hàm răng đầy chất lượng.
- Ngươi là thú cưng của vị cô nương này sao?
Liên Tư Vũ chẳng để tâm con thú nhỏ gầm gừ, nhặt nó lên, ngắm nghía.
Thú nhỏ thấy y không có ác ý, vết thương trên người nó lại quá nhiều, chỉ có thể lộ ra hàm răng trắng đe dọa.
- Yên tâm, ta không làm chủ nhân mi bị thương đâu.
Tuy rằng nguyên chủ còn có lương tâm, nhưng chút lương tâm này chẳng bằng một người bình thường, Ma thành hỗn loạn như vậy, tùy tiện nhặt một người cũng