Sáng sớm.Trên chiếc giường lớn tao nhã cao quý là một mảnh lộn xộn.
Dưới đuôi giường tùy tiện vứt vài bộ quần áo, áo cà sa màu đen quấn lấy lấy áo choàng đỏ, sinh ra một vẻ đẹp lạ lùng và đầy sống động.Giữa hai cánh tay cứng cáp, có một cánh tay trắng nõn như củ sen, được tô điểm thêm mấy vết đỏ.
Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được, hai người đang hòa vào nhau có bao nhiêu ái muộiMí mắt nàng khẽ động, bị dị vật ở dưới thân đánh thức, lỗ nhỏ bị cự vật thô ráp và cứng rắn làm cho căng trướng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần khẽ nhúc nhích thì cự vật sẽ lại trướng hơn nữa .Lý Tĩnh Gia lờ mờ mở mắt ra, sau lưng trong lồng ngực nóng rực, da thịt trắng hồng.
Nàng muốn tránh xa y một chút, lại muốn đẩy gậy thịt ra ngoài.Hết lần này đến lần khác cổ tay của Dung Thanh khóa chặt trên người nàng như dây xích sắt, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thấy có chút nới lỏng.
Cự vật trong cơ thể nàng vẫn còn ấm, tựa như vẫn còn có thể dâng trào.Nàng nhẹ thở ra, đè nén sự khô khốc trong lồng ngực, hai mắt vô thần nhìn lên đầu giường, trong đầu nhớ đến một câu cuối cùng Dung Thanh nói tối hôm qua.Sinh mấy đứa con vậy?Nếu nàng có thể thoát khỏi cái lồng giam, nàng có thể sẽ sinh một đứa con gái.Nếu không thể cho nàng phú quý ngập trời, thì hãy cho nàng cả đời tự do.Nếu có thể nhìn thấy non sông gấm vóc Lý Tống, Bắc Cương đại mạc sương khói, còn có… Cảnh sắc ngoại quốc phong tình khác lạ.
Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.Nếu nàng không thể thoát khỏi lồng giam ...Thì còn nói gì đến chuyện sinh con chứ?Nhưng tất cả những điều này có liên quan gì đến Dung Thanh?"Meo meo " Một tiếng kêu của mèo con vang lên khiến nàng thoát khỏi suy nghĩ.
Nàng liếc mắt nhìn lên, mèo nhỏ trắng như tuyết không biết đã ngồi xổm ở cuối giường mở mắt to nhìn nàng từ khi nào .Lý Tĩnh Gia suýt nữa quên mất trong phòng còn có một con mèo.Hôm qua chưa cho nó ăn cơm, chắc là nó đang đói.Bàn tay to lớn của Dung Thanh vẫn đang quấn lấy eo nàng, nàng không còn cách nào khác đành vươn bàn tay ngọc ngà hướng về mèo con: "Lại đây."Con mèo con dường như hiểu tiếng người, nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình chui vào trong lồng ngực Lý Tĩnh Gia.
Lúc này nàng vẫn còn đang trần truồng, bị lông tơ mịn nhỏ gây ngứa.
Lỗ nhỏ kẹp gậy thịt bắt đầu không khống chế được mà co rút.Nàng đỏ mặt ngay lập tức, trong lòng tự mắng mình là đồ vô dụng.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, nàng bắt đầu nghiêm túc trêu chọc mèo con: "Từ nay gọi ngươi là A Ly, được không?"Mèo con kêu meo meo như thể đồng ý.Lý Tịnh Gia nở một nụ cười.
Một đôi bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy bộ ngực mềm mại của nàng, ngón tay có vết chai mỏng vẽ những vòng tròn