Trưởng công chúa thanh cao lần này hoàn toàn tức giận, cả người nàng yếu ớt vùi đầu vào trong gối.
Dung Thanh vừa dỗ dành, vừa dùng ngón tay của mình móc hết tinh dịch ra khỏi cơ thể nàng.Môi thịt sưng đỏ không ngừng chảy ra chất lỏng đặc sệt màu trắng khiến y đỏ mặt.
Y dùng khăn lau sạch sẽ những nước dính nhầy ở lỗ nhỏ của nàng nhưng Lý Tĩnh Gia cũng không chịu nhìn y một cái.Dung Thanh biết như vậy có hơi quá đáng, y vươn bàn tay to lớn, kéo nàng ra khỏi chăn, cẩn thận mặc quần áo vào cho nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng y mới cắn nhẹ lên môi của nàng: “Là Tĩnh Gia quá quyến rũ.”Thực sự Lý Tĩnh Gia bị làm quá tàn nhẫn.
Sau một hồi cọ xát, chỉ hơi bước lên hai bước, tiểu huyệt đã sưng đỏ đau nhức.Nàng tức giận nhìn người bày ra, cố chấp không nói với y.Sáng sớm Dung Thanh phải đi chỉ dạy cho đệ tử, y vừa mạnh mẽ lại ôn nhu nhìn nàng ăn sáng xong mới chậm rãi rời đi.Trong tăng phòng đang hoàn toàn hỗn loạn, Lý Tĩnh Gia khẽ cau mày, vươn tay ngọc mở cửa sổ, muốn cho trong phòng có chút không khí.Đột nhiên cổ tay nàng có cảm giác lạnh lẽo, nàng cúi đầu xuống thì thấy chuỗi hạt Phật châu trước đây Dung Thanh đánh rơi ở chỗ nàng giờ đang đeo trên cổ tay.
Trong lúc đang ngây người, ánh mắt còn sắc dục từ từ lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cũng tìm thấy cặp vòng tay bị ném ra ngoài đêm qua.Chiếc vòng tay trong suốt như pha lê chỉ bị dính chút bụi chứ không hề bị hư hại gì.
Lý Tịnh Gia giơ vòng tay lên hướng vào ánh sáng nhìn một lúc, duỗi tay đem nó cất vào hộp gỗ khảm đá quý.Mặt trời càng cao, trên chiếc ghế nằm trước cửa tăng phòng xuất hiện bóng hình xinh đẹp ngày trước.
Điều khác biệt với trước kia là trên người nữ nhân có một con mèo con.
Mèo con trắng như tuyết đang cọ tới cọ lui trong lòng nữ nhân.
Nàng mặc y phục màu hồng, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, như thể nó đã trở thành một bức tranh hoàn hảo.Đêm qua Nhược Nhi đụng phải cảnh hai người đang phóng đãng, hôm nay giống như làm chuyện xấu, khi ra vào đều cúi đầu, nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Tịnh Gia.
Tuy nhiên Lý Tĩnh Gia xem như không có chuyện gì.Trước đây nàng rất thích đi chân đất, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc nàng chuẩn bị ngủ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng che kín ánh nắng mặt trời.Tất nhiên nàng không cho phép, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, xen lẫn bất mãn cùng lười biếng.
Eo thon đột nhiên bị một bàn tay to lớn ôm chặt, toàn thân bay lên không trung, lọt vào lồng ngực của y.
Nàng hé răng định cắn lấy bờ vai quen thuộc, nhưng bên tai truyền đến một giọng cười: "Mọi người đang nhìn, Tĩnh Gia xác định muốn cắn sao?.”Lý Tĩnh Gia đột nhiên tỉnh táo lại, vươn cổ nhìn thấy một đám tiểu hòa thượng đứng ở cách đó không xa.
Nàng rũ mắt xuống xem như chưa nhìn thấy cái gì.Người này chẳng lẽ bị điên rồi?Vậy mà trước mặt rất nhiều người lại ôm nàng?Bước chân của y không nhanh không chậm, vào phòng đặt nàng lên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tĩnh Gia vẫn đang ôm hận vươn tay muốn đẩy y ra, nhưng y đã bắt được bàn tay nhỏ bé, một cảm xúc lạnh lẽo