Ban ngày mặt trời chói chang đến đêm thời tiết liền thay đổi, một tiếng sấm vang lên, mí mắt Lý Tĩnh Gia khẽ lay động, đầu óc trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh. Không biết Dung Thanh đã tới từ bao giờ, lúc này y đang yên tĩnh ngủ bên cạnh nàng. Tia chớp lại nổi lên, căn phòng bỗng chốc lóe sáng, nàng lặng yên nhìn một lát mới nhấc y phục mỏng manh từ từ ngồi dậy. Nàng vững bước đi đến bên cửa sổ.
Khi cửa được đẩy ra gió lạnh nhanh chóng xâm nhập vào phòng, thổi bay mái tóc dày đen nhánh của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân hình như hoạ mảnh khảnh khẽ run lên, nàng lười nhác dựa trên cửa sổ. Mây đen che kín cả trăng, sao, tối sầm kéo ngang bầu trời.
Sấm chớp một lần nữa nổi lên, lá cây vang lên. Thời tiết sắp thay đổi… Đang xuất thần bỗng một đôi tay cứng rắn vòng qua cánh tay nàng.
Thân thể khẽ run rơi vào vòng tay nóng bỏng, y đặt khẽ cằm trên vai nàng, bên tai tràn đầy hơi thở nóng bỏng. Lý Tĩnh Gia bỗng hoàn hồn, thân thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, nhưng cánh tay ấy lại càng ôm chặt, da thịt trắng noãn, non mịn đã hằn lên những vệt đỏ như máu nhưng Dung Thanh vẫn tiếp tục dùng sức. Dường như muốn đem nàng dung nhập vào trong cơ thể hắn. Lý Tĩnh Gia không giãy giụa, tùy ý để y nổi điên. Hai người nhìn nhau không nói, cứ thế lặng im. Sáng sớm vài giọt mưa còn đọng bỗng rớt xuống, không khí mang theo vài phần tươi mát sau khi mưa to gió lớn quét qua. Lý Tĩnh Gia bị tiếng ồn ngoài phòng đánh thức, nàng tùy ý duỗi tay chạm vào bên cạnh, nơi ấy sớm đã lạnh lẽo, không biết y rời đi khi nào. Đêm qua gió lạnh thổi lâu, đầu có chút choáng váng, đang đang mơ màng lại bị người khác quấy rầy, người có tính tình tốt cũng phải tức giận. Nàng đi tới cửa, chỉ nghe được tiếng “Két”, liền thấy đại tổng quản bên cạnh Lý Ngang Câu - An công công. “Ngươi tới làm gì?” trong mắt nàng hiện lên vẻ không hài lòng, xoay người đi vào phòng, ngồi trên giường nhỏ mềm mại. An công công hai tay nâng thánh chỉ, sắc mặt lộ vẻ nịnh nọt, đôi lông mày ánh lên vẻ vui sướng, cúi người theo Lý Tĩnh Gia vào phòng. “Trưởng công chúa, đại hỷ sự! Sáng nay Hoàng Thượng đã ban hôn cho ngài cùng Trầm đại nhân, đồng thời phong cho Trầm đại nhân là Phong An Bắc Bá và ban thưởng phủ Bá Tước.
Hiện giờ thánh chỉ đã truyền khắp hậu cung, nô tài đặc biệt tới truyền chỉ!” Giọng nói của thái giám vừa gấp gáp vừa sắc bén.
nàng đang chơi đùa với mèo nhỏ bỗng khựng lại, toàn thân sửng sốt. Ban hôn… Nàng cùng Trầm Dữ Chi. Thánh chỉ đã… Truyền khắp hậu cung! Mắt phượng hiện lên bão tố, cánh tay đang vuốt ve mèo nhỏ khẽ run rẩy.
Đầu Lý Tĩnh Gia ong thành một mảnh, nhưng cố tỏ ra trấn định ngẩng đầu. “Đa tạ An công công.” Nàng không biết mình đã phát ra âm thanh bằng cách nào, cứng đờ nhận lấy ngọc ấn được bao bọc trong tấm tơ lụa màu vàng, khiến người ta nhận được hoàng ân. An công công lau mồ hôi lạnh trên trán, Hoàng Thượng rất chiều chuộng Trưởng