Sau khi dùng xong tảo thiện Mộ Tước cũng nhanh chóng rời đi xử lý công việc trong vương phủ, từ khi được sắc phong thành chính phi nàng cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.
Mộ Hoan lười biếng không có gì làm, nằm dài trên nhuyễn tháp ăn hoa quả tươi, trong lòng chẳng rõ tư vị. Kỳ thật nàng không thích ở trong phòng lắm, nếu có thể đi đây đi đó ngắm nhìn phong cảnh thì tốt biết mấy. Đáng tiếc khí hậu ở Ngạn Huyền đại lục địa quá sức khắc nghiệt, Mộ Hoan nằm trong ổ chăn còn thấy lạnh sao có thể ra ngoài du ngoạn như trước được?
Bất quá ở trong phòng cũng có cái lợi là được người khác hầu hạ, Hỉ Tâm một mực ngồi trên thảm lông mềm xoa bóp chân cho nàng. Còn Tường Liên thì chăm chỉ đặt thủ lô vào trong ổ chăn làm ấm, chẳng biết đã đặt bao nhiêu cái rồi.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
Hỉ Tâm tuy bận rộn vẫn không quên đáp: “Đã quá giờ thìn rồi.”
“Ta muốn đi dạo một chút, ở đây nhàm chán quá.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên muốn nàng dìu đứng dậy thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó một nữ nô cung kính đi vào khom người hành lễ.
“Mộ tiểu thư, có Đằng lệnh ái cầu kiến.”
“Đằng lệnh ái?”
Ngoài lần vô tình cứu được Đằng Liễu ra thì Mộ Hoan chưa từng gặp lại nàng, sao hôm nay lại chủ động đến tìm? Bất quá khách đã đến cửa sao có thể không tiếp, Mộ Hoan dùng mắt ra hiệu cho Tường Liên ra ngoài đón Đằng Liễu vào, đồng thời suy nghĩ lý do tại sao nàng lại đến đây.
Để Hỉ Tâm dìu trở về nhuyễn tháp ngồi xuống, đồng thời tiếp nhận chén trà từ tay của nữ nô bên cạnh. Trời xuân tương đối lạnh nên Mộ Hoan chỉ có thể ngồi ngay sát than lô hưởng thụ hơi ấm, hai tay ủ kín trong thủ lô không dám cử động lấy một ngón.
Một lúc sau Tường Liên cũng dẫn được Đằng Liễu đi vào, nàng mặc bộ y phục đơn giản hết mức có thể, ngay cả một đường thêu ra hồn cũng chẳng có nổi. Chân đi đôi giày vải đã xù lớp lông, vài chỗ tưa chỉ nhưng không nhiều bất quá lại khiến tổng thể mất đi vẻ thanh tao nhã nhặn. Đầu tóc được búi gọn gàng không cài trâm chỉ có duy nhất một kiện hoa nhung vừa nhìn đã biết rẻ tiền, âu cũng do thân phận của Đằng Liễu quá thấp hèn nên mới phải chịu cảnh người khác xem thường khinh khi.
Đằng Liễu cung kinh nghiêm mình hành lễ: “Nô Đằng Liễu khấu kiến Mộ lệnh ái.”
“Đằng lệnh ái đừng quá câu nệ, mau ngồi xuống ủ ấm coi chừng lạnh.”
“Đa tạ Mộ lệnh ái hậu ái.”
Đằng Liễu từ tốn ngồi xuống ghế bành đặt gần đó, vừa vặn nhìn thấy Hỉ Tâm mang chăn tới thì lúng túng nâng tay lên để nàng phủ chăn lên đùi. Lần đầu tiên nhận được sự chiếu cố như vậy, Đằng Liễu cảm thấy hơi chút không quen nhưng nội tâm thì mừng rỡ khôn xiết. Bao nhiêu năm rồi nàng mới có cảm giác được xem là chủ tử, chính nàng cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Mộ Hoan tiện tay cầm lấy thủ lô đưa cho Đằng Liễu: “Đằng lệnh ái mau làm ấm hai tay.”
“Đa tạ Mộ lệnh ái.”
Vừa vặn nhìn thấy hộ giáp sáng loáng trên bàn tay Mộ Hoan, Đằng Liễu có chút ghen tỵ mở miệng: “Mộ lệnh ái phúc phận thật tốt, có tỷ tỷ là chính phi nương nương được hưởng vô vàn sủng ái. Bộ hộ giáp bích tỷ kia càng khiến ngọc thủ của Mộ lệnh ái thêm diễm lệ, nô nhìn thấy cũng phải ghen tỵ mười phần.”
Mộ Hoan nâng bàn tay mình lên xem, nửa thật nửa đùa mở miệng: “Chỉ là một bộ hộ giáp thôi mà, nếu Đằng lệnh ái muốn thì ta có thể gửi cho quý phủ một bộ.”
Tường Liên lập tức xen vào giữa nhắc nhở: “Đằng chủ tử thân phận vẫn là nô, không được phép đeo hộ giáp.”
“Nhưng nàng vẫn là lệnh ái a.” Mộ Hoan không hài lòng vỗ vào cánh tay của Tường Liên hai cái: “Ngươi bưng thêm chậu than đặt cạnh Đằng lệnh ái, đừng để nàng bị cảm mạo biết không?”
Mặc dù không hài lòng việc nhị tiểu thư quá hồ hởi với người lạ nhưng Tường Liên vẫn đi lấy thêm ít than đến. Lúc chọn than cố tình chọn than đen, than hồng la có bao nhiêu quý hiếm cho Đằng lệnh ái hưởng dụng thì chủ tử của nàng lấy gì mà dùng?
Nhìn chậu than được Tường Liên mang đến, Đằng Liễu vội vàng cảm ơn rồi đưa tay vào hơ ngay cho ấm, ngón tay của nàng đều sắp bị cái lạnh ngoài trời làm tê cóng hết. Vô tình nhìn thấy chậu than hồng la của Mộ Hoan, Đằng Liễu hít một hơi thật sâu cố nén bi ai, tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều thuộc về nữ nhân này?
Phía sau có tỷ tỷ là chính phi Đồng vương phủ, còn được định hôn ước với Ngạc vương điên hạ, sao thần linh có thể bất công với nàng như vậy chứ?
Phát hiện ánh mắt kỳ quặc của Đằng Liễu, Hỉ Tâm cảnh giác đứng sát bên cạnh nhị tiểu thư không quên ném cho nàng một tia cảnh cáo. Đằng Liễu hoảng sợ co rúm người lại, tay cầm khăn lụa ép sát vào ngực, lo lắng nhìn xuống dưới sàn nhà mà chẳng dám ngẩng đầu lên.
Toàn bộ loạt hành động kia của Đằng Liễu rơi hết vào mắt Mộ Hoan, nàng nghi hoặc nhìn ra sau thì thấy Hỉ Tâm và Tường Liên dùng ánh mắt thù địch nhìn Đằng lệnh ái.
“Các ngươi sao vô lễ như vậy? Đằng lệnh ái dù thế nào vẫn là chủ tử, mau mau đi châm trà dâng cao điểm!”
Hỉ Tâm và Tường Liên miễn cưỡng chia nhau người châm trà người đi lấy cao điểm, từ đầu chí cuối hoàn toàn không có chút thiện cảm gì với Đằng Liễu kia.
“Mộ lệnh ái, hình như hai tỷ tỷ kia…”
“Đừng quan tâm, bọn họ như vậy thôi chứ không có ác ý đâu.” Mộ Hoan tiện tay đưa cho Đằng Liễu ít quả khô, thân thiện cười nói: “Mau mau ăn đi, quả hạnh khô này ăn rất ngon còn tốt cho sức khỏe nữa.”
“Đa tạ tiểu thư quan tâm.”
Đằng Liễu rụt rè tiếp nhận quả hạnh khô, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi tiếp: “Mộ lệnh ái điều kiện như vậy tốt còn đối đãi với nô tận tình, lần trước nô còn được lệnh ái tương cứu, phần ân nghĩa này sợ cả đời cũng không thể trả hết.”
“Đằng lệnh ái đừng câu nệ, nhấc tay chi lao mà thôi, hơn nữa ta với lệnh ái đều là omega loài người có thể giúp sao lại không giúp kia chứ?”
“Nếu có thể nô vẫn mong có thể được cùng lệnh ái kết nghĩa kim lan, không biết lệnh ái nghĩ thế nào?”
Mộ Hoan thoáng sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại lần nữa: “Lệnh ái muốn cùng ta kết nghĩa kim lan sao?”
“Vâng, lệnh ái không đồng ý sao?”
Dứt câu Đằng Liễu liền cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ siết mép khăn lụa đến nhăn nhúm hại Mộ Hoan muốn từ chối cũng không thể nói ra miệng.
“Nếu vậy thì…”
“Đằng lệnh ái thân phận thấp hèn, phía sau chỉ có tỷ tỷ là cơ thiếp mà dám vọng tưởng kết nghĩa kim lan với Mộ lệnh ái, là do da mặt quá dày hay không biết liêm sỉ a?”
Lời này có bao nhiêu độc Đằng Liễu tự khắc biết được, lập tức ngẩng đầu lên nhìn omega Lang tộc đang đi vào: “Sao ngài có thể nói như vậy chứ? Ta…”
Mộ Hoan cũng nhìn theo, phát hiện là Bối Lạc Hách Ma Lạp thì nhíu mày: “Đằng lệnh ái có tỷ tỷ là cơ thiếp thì sao? Nàng thân phận thấp hèn đến đâu thì vẫn là chủ tử, trắc phi nương nương nói những lời này có hơi quá đáng rồi.”
Bối Lạc Hách Ma Lạp xoay người ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng mà vuốt hai cái: “Đằng lệnh ái không phải là chủ tử, chẳng ai gọi ả là chủ tử cả, chỉ có ngài là rộng lượng từ bi xem ả là bằng hữu. Vốn ả muốn lợi dụng quan hệ với ngài để nâng cao thanh thế, ngài đừng để ả lừa gạt như vậy.”
“Trắc phi nương nương có thể không thích nô, nhưng đừng nghĩ nô là loại người như vậy!!” Đằng Liễu như bị ai giẫm phải đuôi mà đứng bật dậy, hai mắt đỏ hoen cao giọng nói: “Nếu nương nương không thích nô thì nô lập tức rời đi, Mộ lệnh ái, nô xin phép cáo từ.”
Mộ Hoan tùy tiện gật đầu hai cái, cũng không có ý giữ người lại. Đợi khi Đằng Liễu đi rồi, Mộ Hoan mới quay lại nhìn Bối Lạc Hách Ma Lạp, hai chân mày thanh tú nhíu chặt có chút không vui.
Tự động hiểu được ý tứ từ đôi mắt kia, bất quá Bối Lạc Hách Ma Lạp không vội giải thích, đưa mắt nhìn Như Ý đang đứng hầu sau lưng. Như Ý nhận mệnh mang lễ vật trên tay đến trước mặt Mộ Hoan, từ tốn mở ra cho nàng xem đồ vật bên trong là gì.
“Cái này?”
“Bản phi nghe nói lệnh ái thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại cận kề ngày thành thân nên mới đem một ít linh chi đến cho lệnh ái tẩm bổ. Đừng khước từ bản phi, đây là linh chi ngàn năm từ mẫu tộc ta dâng lên, nếu lệnh ái không nhận bản phi chẳng biết ăn nói thế nào với mọi người trong mẫu tộc.”
“Nếu vậy bản tiểu thư xin nhận lấy, tạ