“A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn!!!”
Lang vương giận dữ ném danh sách tú nữ năm nay vào người A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, hắn nghĩ thế nào cũng không dám nghĩ nhi nữ của hắn dám làm loại chuyện phản nghịch như vậy.
“Ngươi nói đi!? Hả? Tại sao Mộ thị lại có tên trong danh sách tuyển tú năm nay?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bàng hoàng, trợn trừng mắt nhìn quyển trục ghi danh sách tú nữ ở dưới sàn, trong lòng rét lạnh nửa đoạn. Nha đầu này sao luôn gây ra đủ thứ chuyện liên lụy đến tiền đồ của nàng? Nếu không phải vì Mộ Tước, nàng sớm đã đem Mộ Hoan đẩy ra khỏi vương phủ, giờ thì hay rồi, ả lại gây ra thêm chuyện cho nàng giải quyết.
“Nhi thần hoàn toàn không biết chuyện này, xin phụ hoàng cho phép nhi thần trở về tra hỏi lệnh ái.”
“Tra hỏi? Còn tra hỏi cái gì hả?” Lang vương từng bước tiến đến trước mặt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, giận dữ chỉ tay vào ngực nàng: “Mộ thị là trắc phi sau này của Ngạc, mà nàng bây giờ lại tham gia tuyển tú, chuyện này đồn đãi ra ngoài mặt mũi hoàng thất phải để ở đâu hả? Nàng là người trong phủ của ngươi, quản giáo không nghiêm cũng là do ngươi, giờ ngươi nói phải giải quyết thế nào đây?”
“Nhi thần…”
Đúng lúc một tiểu công công bước vào, cung kính quỳ xuống hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, có Ngạc vương điện hạ cầu kiến.”
“Cho vào.”
Lang vương không hài lòng dời mắt đến A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Ngươi tìm cách mà giải thích với nàng đi.”
Rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bước vào Dưỡng Tâm Điện, cung kính nghiêm mình hành lễ, vừa vặn phát hiện trục thư ghi chép danh sách tú nữ tham gia tuyển tú năm nay. Nhận được tin Mộ Hoan tham giá tuyển tú A Ba Đáp Thấu Á Viên đã tức tốc chạy vào cung tìm Lang vương, đơn giản vì chuyện này đồn đãi ra ngoài kiều hương của nàng muốn sống sót cũng khó.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Miễn lễ đi.”
Lang vương chậm rãi bước đến chỗ của A Ba Đáp Thấu Á Viên, yếu ớt vỗ vào vai nàng hai cái: “Trẫm vốn muốn ban cho ngươi một đoạn duyên phận khiến tỷ muội các ngươi đã thân lại càng thêm thân, nào ngờ Mộ thị không biết xấu hổ làm ra loại chuyện không có liêm sỉ này. Chi bằng thế này, trẫm lại tìm cho ngươi một omega khác, miễn để ngươi cảm thấy ủy khuất?”
“Phụ hoàng xem ra đã có chút hiểu lầm, sự thật không phải như vậy.”
“Hửm? Là ý tứ gì?”
“Kỳ thật chuyện Mộ thị tham gia tuyển tú nhi thần cũng có biết ít nhiều.”
Lang vương có điểm bất khả tư nghị: “Ngươi cũng biết chuyện này?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Mộ thị từng nói với nhi thần muốn vào cung để các ma ma dạy dỗ quy tắc lễ nghi, nàng còn nói ma ma trong vương phủ do e ngại thân phận của nàng mà không tận tâm tận lực. Nhi thần cảm thấy nàng một lòng muốn học tập nên đã đáp ứng để nàng tham gia tuyển tú, do chuyện quá vội nên chưa kịp bẩm tấu lên phụ hoàng, mong phụ hoàng tha thứ tội của Mộ thị.”
“Thật sự?”
“Nhi thần tuyệt không dám dối gạt nửa lời!”
“Nếu như vậy thì trẫm thật sự đã trách lầm Mộ thị.” Lang vương đằng hắng giọng, đối A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hỏi: “Vậy là ngươi cũng biết chuyện?”
“Vâng, nhi thần cũng đã biết.”
“Nếu Mộ thị đã có lòng như thế thì trẫm không trách phạt nàng, nhưng nếu còn chuyện tương tự xảy ra nhất định phải báo trước, các ngươi còn dám tiền trảm hậu tấu trẫm nhất định sẽ phạt nặng.”
“Đa tạ phụ hoàng khai ân.”
Lang vương xoay người trở về tọa ỷ ngồi xuống, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Mộ thị thông minh lanh lợi, thân phận cũng không phải thấp kém nếu chỉ làm tú nữ thì có hơi thiệt thòi. Thôi được rồi, phong làm chính ngũ phẩm dung hoa, tú nữ khảo thí được phép thông qua.”
“Tạ phụ hoàng ân điển!”
“Mệt mỏi nhiều rồi, các ngươi cũng nhanh chóng hồi phủ thu xếp đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên và A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đồng loạt hành lễ rồi lui xuống, ra khỏi đại môn Dưỡng Tâm Điện liền ai đi đường nấy không hề hỏi han gì.
Lang vương nhìn theo một lúc mới dời mắt nhìn chồng tấu chương trên bàn, trong lòng hắn dù có một ngàn một vạn tâm sự cũng chẳng ai có thể nhìn thấu. Năm tháng trôi qua trong hắn chỉ còn sự già nua, một ngày nào đó hắn vẫn phải chọn một người thay thế vị trí này của hắn.
Lương công công đem chén trà sâm đặt lên bàn, kính cẩn nói: “Hoàng thượng, ngài ngay từ đầu vẫn luôn thiên vị Ngạc vương điện hạ.”
“Trẫm nợ nàng, nợ cả Hách Nhã, những gì có thể cho nàng đều sẽ tận lực mà cho nàng.” Lang vương cầm lấy chén trà sâm quan sát nước trà trong vắt, lồng ngực trĩu nặng tâm tình: “Ngươi biết không? Ngạc vẫn luôn diễn trước mặt trẫm, ngoài mặt cung cung kính kính nhưng trong lòng nàng hận trẫm và muốn trẫm chết hơn bất kỳ ai.”
“Ngạc vương tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, đợi điện hạ trưởng thành sẽ không còn gì đáng lo lắng nữa.”
“Trẫm là phụ hoàng của nàng a, sao có thể không hiểu được đây?”
Lương công công âm thầm thở dài một tiếng, chậm rì rì nói tiếp: “Hoàng thượng lao tâm khổ lực rồi. Nếu không phải hoàng thượng biết được chuyện Ngạc vương qua lại cùng Mộ thị thì chắc gì Mộ thị có cơ hội gả vào Ngạc vương phủ, còn được phong đến chính ngũ phẩm dung hoa như vậy.”
“Chỉ cần là những gì Ngạc thích, trẫm đều sẽ mang cho nàng, toàn bộ đều mang cho nàng để bù đắp những thiệt thòi mà nàng phải chịu đựng bấy lâu nay. Trẫm già rồi, sẽ có lúc phải chết, bao nhiêu năm qua trẫm bạc đãi đối xử bất công với nàng thì bây giờ phải từng chút hoàn trả toàn bộ.”
“Nô tài cả gan phỏng đoán, không biết hoàng thượng đã định vị hoàng thân nào vi trữ quân?”
Lang vương ngẩng đầu lên xoáy sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của Lương công công, đối phương theo hắn đến nay đã hơn năm mươi năm, là người hắn tin tưởng hơn bất kỳ ai.
Kỳ thật Lương công công tự lâu đã biết quyết định của Lang vương, chính hắn chăm sóc Lang vương từ khi ngài còn trong bọc vải đến lúc trưởng thành và già cả như hôm nay. Năm tháng trôi qua có rất nhiều điều tiếc nuối, nhưng hắn vẫn mong rằng Lang vương sẽ có được một ngày sống đúng với những khát khao trong tim, sẽ thành thật nhận ra mình mong muốn điều gì.
“Chúng ta già rồi, Lương Vĩnh.”
“Vâng, nô tài đã già rồi.” Lương công công đem tấu chương vừa được phê duyệt gấp gọn đặt sang một bên, từ tốn mở miệng nói tiếp: “Hoàng thượng, sắp đến lúc phải chọn một trữ quân xứng đáng.”
“Trẫm đúng là phải chuẩn bị chọn một trữ quân kế vị…”
…
“Thật sự như vậy sao?”
Mộ Tước sợ hãi