Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 10


trước sau


Giản Chước Bạch chạy bộ vào sáng sớm xong nên lúc này đã trở về, vừa mới bước được một chân vào trong sân, Tích Dịch đã vẫy đuôi lao ra.
 
Nó sung sướng sủa ầm ĩ, nhảy nhót muốn nhào lên trên người Giản Chước Bạch giống như đang làm nũng với anh.
 
Tối hôm qua mới cho nó ăn có một bữa, sau đó cho nó ở lại trong phòng ngủ có một đêm, mới có thế mà nó đã thân thiết, hôm nay còn biết chạy ra đón chủ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giản Chước Bạch ôm nó lên, khóe môi cong lên chế giễu bảo: "Bỗng dưng tao cảm thấy rằng nuôi mày cũng không tồi."
 
Chơi đùa với Tích Dịch một lúc, Giản Chước Bạch về phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ.
 
Khi anh khoác áo choàng tắm vừa lau tóc vừa đi từ nhà tắm ra thì thấy chẳng biết bằng cách nào, Tích Dịch đã mở phần ngăn kéo dưới cùng của chiếc bàn học của anh ra, đủ mọi lại tài liệu học tập chất chồng trong đó bị lôi ra ngoài, vương vãi đầy đất.
 
Sắc mặt của Giản Chước Bạch trầm xuống mấy phần, anh khẽ mắng: "Mày đó con chó nhỏ này sao lại nghịch ngợm thế hả, mới khen được một câu đã được đà lấn tới rồi?"
 
Dường như Tích Dịch cũng biết mình làm sai, nó ư ử hai tiếng, vừa vẫy đuôi vừa quấn lấy bắp chân anh.
 
Giản Chước Bạch nhấc chân khẽ đá nó qua một bên, anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ cúi người xuống, nhặt từng cuốn vở kia lên.
 
Đây toàn là tài liệu ôn thi lúc học cấp ba, cùng một vài tờ giấy nhớ chi chít chữ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những thứ này minh chứng cho việc anh đã thức khuya, học hành chăm chỉ đến thế nào trong học kỳ hai của năm lớp 11.
 
Tối ngày hôm qua anh trai đã hỏi anh, học kỳ hai năm lớp 11 anh bỗng cố gắng học tập liệu có liên quan gì đến Hề Mạn hay không.
 
Trên thực tế, đúng là một câu nói của Hề Mạn đã thức tỉnh anh.
 
Ngày đó, sau khi tan học của giờ tự học buổi tối, Giản Chước Bạch đang cười nói vui vẻ với đám Tần Phó, họ vừa cười vừa đi về phía ký túc xá.
 
Trên đường về anh bỗng nhận ra mình quên điện thoại ở lớp, thế là một mình anh quay lại phòng học để lấy.
 
Lúc anh từ cửa sau đi vào, trong phòng học chẳng còn ai, chỉ còn mình Hề Mạn và bạn cùng bàn là Mạc Thấm đang ngồi giảng bài cho nhau ở hàng ghế thứ hai.
 
Hai nữ sinh nghe thấy tiếng động cùng quay đầu nhìn lại.
 
Giản Chước Bạch lấy chiếc điện thoại di động từ cái túi trong ngăn bàn ra, ngón tay mảnh khảnh, trắng lạnh mân mê lấy nó, thấy cô nhìn về phía mình, anh nhướng mày hỏi: "Muộn thế này rồi mà chưa về ký túc xá à?"
 
Hề Mạn không thèm để ý đến anh, cô xoay người tiếp tục nói với Mạc Thấm: "Cách giải đề vừa rồi của cậu có vấn đề nên làm như này..."
 
Cô chú tâm viết công thức lên giấy nháp, coi như Giản Chước Bạch không tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đã quá quen với dáng vẻ này của cô, Giản Chước Bạch thản nhiên cười cười, anh cầm cặp đi đến hàng ghế đầu của lớp học.
 
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Hề Mạn, theo bản năng anh muốn giơ tay nắm lấy mái tóc đuôi ngựa của cô lại thấy cô đang vùi đầu nghiêm túc học hành. Cuối cùng anh không đành lòng quấy rầy, rút tay lại nghênh ngang rời đi.
 
Lúc đi đến cửa cầu thang, anh thoáng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, tính từ giờ cho đến lúc phòng học tắt đèn chỉ còn năm phút nữa.
 
Suy nghĩ một chút, anh vẫn là quyết định chờ một lát để về cùng Hề Mạn.
 
Anh quay trở lại phòng học lần nữa, đang định đẩy cửa bước vào, bất ngờ nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người bên trong. Có vẻ như nội dung họ đang nói không phải chuyện học hành mà là anh thì phải.
 
Giản Chước Bạch đứng ở cửa, ghé tai sát tai vào để nghe cho rõ hơn.
 
Mạc Thấm nói: "Giản Chước Bạch theo đuổi cậu từ lớp 10 cho đến tận lớp 11, cậu ta kiên trì đấy chứ."
 
Hề Mạn: "Cái đó thì có gì đáng khen ngợi? Nếu cậu ta cũng kiên trì học hành như thế mới là chuyện tốt."
 
"Thật ra Giản Chước Bạch đối xử với cậu rất tốt, nhà cậu ta và nhà cậu cũng môn đăng hộ đối, cái quan trọng nhất là người ta đẹp trai!" Mạc Thấm dùng tay chống cằm, đăm chiêu đánh giá Hề Mạn: "Cậu thật sự không rung rinh tý nào à?"
 
Hề Mạn nghiêm túc nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tớ và cậu ta không thể bên nhau được."
 
"Tại sao?"
 
"Người như cậu ta làm việc gì cũng như đang chơi ấy, chưa chắc đã thật sự muốn theo đuổi tớ. Biết đâu cậu ta chỉ vì không muốn học tập nên mới kiếm việc đề làm, thế nên mới túm lấy tớ coi như trò tiêu khiển, tớ đâu thể coi chuyện đó là thật được?"
 
"Vậy tại sao cậu ta không kiếm những người khác?"
 
Nghe thế, Hề Mạn bỗng đắc ý nói: "Tớ đây xinh đẹp thế này, thành tích học tập còn giỏi nữa, cậu ta chọn tớ đương nhiên là vì cậu ta có mắt nhìn người rồi."
 
Mạc Thấm: "..."
 
Ngoài cửa phòng học, Giản Chước Bạch cũng bị lời nói của cô chọc cho bật cười, nụ cười sung sướng treo trên khóe miệng anh, đại não tự động vẽ ra gương mặt nhỏ nhắn lúc này của cô, có lẽ cô đang nhìn Mạc Thấm với dáng vẻ vô cùng đắc ý.
 
Mạc Thấm tiếp tục nói: "Chưa chắc, lỡ như cậu ta thật lòng thì cậu tính sao?"
 
"Dù cậu ta có thật lòng thì hai đứa tớ cũng không thể ở bên nhau." Hề Mạn đáp không chút nghĩ ngợi.
 
Giản Chước Bạch cau mày, ý cười bên môi phai nhạt dần.
 
Hề Mạn: "Cậu xem thành tích của cậu ta nát cỡ ấy, nào có tý dáng vẻ của việc có chí tiến thủ? Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa nói đến chuyện cậu ta không thể học cùng một trường đại học với tớ, ngay cả một trường đại học hơi tốt chút thôi chưa chắc cậu ta đã thi đậu."
 
"Một kẻ con ông cháu cha, không học hành không có kiến thức đã thế còn không có chí tiến thủ như cậu ta, chỉ sợ sau này anh của cậu ta phải nuôi cậu ta cả đời. Cũng chỉ có mấy năm cấp ba mới có thể kéo chúng tớ đến gần với nhau, đợi đến khi thi đại học xong, mọi người ai đi đường nấy, tớ và cậu ta là người của hai thế giới khác nhau, đương nhiên không có tương lai đâu."
 
Mạc Thấm nghe vậy nuốt nước bọt hỏi: "Đám học sinh giỏi các cậu trước khi tính đến chuyện yêu đương còn phải lên kế hoạch lâu dài đến thế cơ à?"
 
Hề Mạn: "Nghĩ xa một chút, mới là người biết chịu trách nhiệm với bản thân, cũng là biết chịu trách nhiệm với người khác."
 
Mạc Thấm nói: "Tớ nghĩ có lẽ Giản Chước Bạch không biết cậu suy nghĩ nhiều đến thế đâu."
 
Hề Mạn đáp: "Có lẽ sau này cậu ta cũng chưa chắc đã nghĩ tới chuyện ấy, cậu cảm thấy cậu ta nghiêm túc đến đâu trong việc theo đuổi tớ?"
 
Mạc Thấm thở dài, cảm thấy hơi tiếc hận: "Trước năm lớp 9, thành tích của cậu ta đâu có khác nào sự tồn tại của thần tiên, lúc nào cũng đứng nhất lớp, chưa bao giờ thất thủ. Có lẽ việc ba mẹ cậu ta gặp chuyện không may đã khiến cậu ta bị đả kích nặng nề."
 
Hề Mạn nhìn về phía cửa: "Cậu ta đâu phải học sinh tiểu học, chuyện đã qua lâu thế rồi, dù có chán chường đến mấy cũng nên vực dậy rồi mới phải. Lúc cậu ta cam lòng tự sa đọa, anh cậu ta còn phải đứng lên cáng đáng biết bao nhiêu là chuyện. Cái cậu ta cần làm bây giờ chỉ là học tập cho thật giỏi, còn anh cậu ta thì sao? Đối mặt với sự rung chuyển của tập đoàn Giản Trì, những thứ anh mà cậu ta phải chịu đựng còn lớn hơn những gì cậu ta phải chịu đựng rất nhiều."
 
Toàn thân Giản Chước Bạch như người bị mất hồn, anh chẳng nhớ nổi mình trở về ký túc xá bằng cách nào.
 
Buổi tối hôm đó, anh nằm ở trên giường, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, thao thức suy nghĩ cả đêm không ngủ nổi.
 
Trong đầu anh toàn là những suy nghĩ về Hề Mạn.
 
Đây là lần đầu tiên Giản Chước Bạch nghiêm túc suy nghĩ kỹ về những hành vi của mình trong suốt những năm qua.
 
Rõ ràng là anh thương anh trai mình, không muốn anh ấy vì vị trí chủ tịch mà phải hi sinh hạnh phúc hôn nhân của mình.
 
Nhưng cách anh lựa chọn lại là cách khốn nạn nhất.
 
Nếu còn tiếp tục vất vưởng kiểu ấy, có lẽ anh sẽ biến thành dáng vẻ như Hề Mạn nói thật, mong anh trai nuôi mình cả đời ư?
 
Ba mẹ mất sớm, anh trai vừa cáng đáng chuyện làm ăn còn phải bỏ công sức ra chăm lo cho anh nữa, cuộc sống của anh ấy vốn đã chẳng dễ dàng.
 
Rõ ràng anh nên chung tay góp sức với anh trai mình, đồng lòng kề vai sát cánh bên anh ấy.
 
Hơn nữa tuy anh trai và chị dâu kết hôn theo kiểu thương mại nhưng mối quan hệ giữa cả hai cũng chẳng kém, biết đâu cuộc hôn nhân thương mại của hai người họ lại hạnh phúc.
 
Giản Chước Bạch buồn rầu nghĩ lại những hành động của mình trong mấy năm qua.
 
Anh thức trắng cả một đêm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: Anh sẽ làm bài tập về nhà, sẽ bù đắp lại tất cả những gì bản thân đã bỏ qua trong suốt khoảng thời gian qua.
 
Hề Mạn nói rất đúng, anh chưa một lần nghĩ đến tương lai sau này của họ sẽ ra sao, dường như phần tình cảm này quá đỗi hư vô, đương nhiên chẳng đáng để cô đáp lại.
 
Vì vậy lúc trên lớp anh bắt đầu nghe giảng, sau khi tan học tiếp tục đi học thêm, cuối tuần về nhà học kèm với gia sư.

 
Một người vốn mất hết kiến thức cơ bản như anh tiến bộ nhanh chóng khiến thầy cô và bạn học cảm thấy kinh ngạc không thôi, bản thân Giản Chước Bạch cũng nhìn thấy hy vọng.
 
Khi ấy anh nghĩ, bây giờ cố gắng quả nhiên chưa phải là muộn.
 
Chỉ cần anh chăm chỉ học hành, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội học cùng một trường đại học với Hề Mạn.
 
Đến lúc ấy, chắc chắn anh có thể theo đuổi được Hề Mạn.
 
Thế nhưng cuộc sống chẳng giống cuộc đời, nó không bao giờ suôn sẻ như những gì ta nghĩ, khó khăn bất ngờ ập đến, khiến ta bị bất ngờ chẳng kịp chuẩn bị điều gì.
 
Trong phòng ngủ, Giản Chước Bạch lật xem những tài liệu ôn tập ngày trước, Tích Dịch đi vòng quanh anh, thỉnh thoảng cọ vào cổ tay anh.
 
Giản Chước Bạch giơ tay xoa đầu nó khẽ dỗ dành: "Ngoan nào."
 
Bỗng nhiên, một cuốn sổ màu hồng lạ lẫm đập thẳng vào đôi mắt anh.
 
Mí mắt của Giản Chước Bạch giật giật, anh nhặt cuốn sổ ấy lên.
 
Mở ra xem thử thì thấy bên trong là những ghi chú về các thì và

quy tắc trong tiếng anh được ghi chép lại một cách gọn gàng, sạch sẽ.
 
Trước đây anh thường lấy vở bài tập của Hề Mạn để chép, nét chữ xinh xắn của cô, Giản Chước Bạch đã quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn được nữa.
 
Anh nhớ lúc ấy, thành tích các môn của anh đều tiến bộ một cách dễ dàng, duy chỉ có môn tiếng anh là học mãi không vào.
 
Thế nên vì cải thiện điểm số môn này, thật sự anh đã cố gắng rất nhiều.
 
Nhưng anh không nhớ mình có tìm Hề Mạn để mượn sổ ghi chép môn tiếng anh của cô hay không.
 
Một nam sinh cao lớn như anh, mặc dù đã quyết định sẽ cố gắng học tập nhưng vẫn rất sĩ diện, anh chưa bao giờ tìm Hề Mạn, mở lời nhờ cô giúp đỡ mình.
 
Nếu như không phải do anh mượn, vậy thì tại sao cuốn sổ ghi chép của Hề Mạn lại xuất hiện ở chỗ này của anh?
 
Giản Chước Bạch nghĩ đến một khả năng, chẳng mấy chốc đôi mắt đen láy đã nhuộm ý cười.
 
Chẳng qua là cô là lớp phó học tập, thế nên cô luôn để ý đến tình hình học tập của các bạn trong lớp, thường xuyên cho người khác mượn vở ghi chép. Vì vậy dường như việc cô đưa sổ ghi chép của mình cho anh cũng chẳng phải hành động gì đặc biệt.
 
Khóe môi đang cong lên của Giản Chước Bạch chậm rãi hạ thấp xuống một chút.
 

 
Buổi sáng, Hề Mạn đến công ty đầu tư Bành Huy để hoàn thành thủ tục xin nghỉ việc.
 
Thủ tục cuối cùng là phải có chữ ký của lãnh đạo như vậy thì bên nhân sự mới hoàn thành báo cáo nghỉ việc.
 
Nhưng Hề Mạn chẳng thấy tăm hơi của tổng giám đốc đầu tư Thái Nguyên Lễ đâu, cô gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại đều không có người nghe máy.
 
Trợ lý Kiều bưng một tách cà phê đến cho cô nói: "Hôm nay tổng giám đốc Thái vẫn chưa tới công ty, nghe nói là vì dự án Tâm Diệp."
 
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, trợ lý Kiều mới ghé vào bên tai của Hề Mạn khẽ thì thầm: "Giám đốc Tô cũng không có ở đây luôn."
 
Nghe thấy danh xưng "giám đốc Tô" này, một tia châm biếm thoáng hiện nơi khóe miệng của Hề Mạn.
 
Cô mới ở nhà nghỉ ngơi có mấy ngày thế mà Tô Uyển Vận đã lên đến chức giám đốc bộ phận đầu tư, đúng là bò siêu nhanh.
 
Hề Mạn và Tô Uyển Vận đều là chuyên viên phân tích của bộ phận đầu tư, hai năm qua họ luôn cạnh tranh nhau trong công việc.
 
Vốn mọi dự án Hề Mạn đều nằm trên cô ta một bậc, mãi cho đến tận nửa năm trước, Thái Nguyên Lễ quấy rối Hề Mạn không thành đã vậy còn bị Hề Mạn gọi vợ anh ta tới công ty làm ầm lên một trận.
 
Từ đó, Thái Nguyên Lễ âm thầm ghi hận Hề Mạn, đâu đâu cũng làm khó dễ cô.
 
Tô Uyển Vận nhân cơ hội đó quyến rũ tổng giám đốc đầu tư là cái gã Thái Nguyên Lễ này.
 
Hề Mạn khổ sở mãi mới giành giật được dự án, sau đó vì đủ mọi loại nguyên nhân, cuối cùng dự án rơi vào trong tay Tô Uyển Vận.
 
Hề Mạn đã chịu đựng cái môi trường làm việc đấu đá nhau, chơi xấu nhau này đủ lắm rồi, mới quyết định nghỉ việc.
 
Thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu công ty, cô đâu cần phải bám mình ở một nơi như thế làm gì?
 
Kim giờ của đồng hồ chỉ vào con số mười, ly cà phê trước mặt Hề Mạn đã được đổi ba lần liên tục.
 
Rõ ràng là cô đã hẹn thời gian với Thái Nguyên Lễ thế nhưng mãi mà anh ta không chịu xuất hiện, anh ta làm vậy là cố ý chỉnh cô đây mà.
 
Sự kiên nhẫn của Hề Mạn đã cạn kiệt, cô đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy có tiếng người nói: "Tổng giám đốc Thái trở về rồi."
 
Hề Mạn quay đầu lại thì thấy hai người Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận sóng vai đi chung với nhau, trông có vẻ ra dáng lắm.
 
Hề Mạn cầm tập tài liệu liên quan đến chuyện từ chức nói: "Tổng giám đốc Thái, tôi đến hoàn thành thủ tục nghỉ việc, phiền anh ký giúp tôi."
 
Thái Nguyên Lễ nhận lấy tập tài liệu nhìn thoáng qua, sau đó ký tên mình vào trang cuối cùng.
 
Ký xong anh ta giơ xấp tài liệu ra, Hề Mạn vươn tay đón lấy nhưng Thái Nguyên Lễ chưa buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đôi mắt háo sắc của anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn, xinh đẹp của Hề Mạn, Thái Nguyên Lễ nói với ý sâu xa: "Hề Mạn, tôi luôn muốn chăm sóc cho em nhưng em không biết cảm kích. Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế chứ?"
 
Tô Uyển Vận hắng giọng tiếp lời anh ta: "Tổng giám đốc Thái, anh đã hết lòng hết sức, khổ nỗi có vài người không biết phân biệt tốt xấu, đúng là chẳng còn cách nào khác."
 
Cô ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hề Mạn, tỏ vẻ cao thượng nói đạo lý: "Hề Mạn, nửa năm qua cô chẳng mang lại lợi ích gì cho công ty, công ty nuôi không cô lâu như vậy. Bây giờ cô buộc phải rời đi, lúc về nhớ suy nghĩ cho kỹ, cố gắng giác ngộ đi, bằng không khó mà tìm được công việc mới đấy."
 
Thái Nguyên Lễ nghe thế nói theo: "Tiểu Tô nói đúng lắm, Hề Mạn à với cái tính ấy của em, đi đâu làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng vào."
 
Hề Mạn sắp bị hai con chó này làm cho phát ói, cô gắng nở nụ cười bảo: "Nói đến việc suy nghĩ lại, tôi bỗng nhớ ra một chuyện. Liên quan đến dự án kia của tổng giám đốc Bàng đấy, có vài chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng tôi đang định bàn giao lại cho trợ lý Kiều. Nếu tổng giám đốc Thái và giám đốc Tô đã có mặt ở đây, vậy tôi bàn giao thẳng cho hai người luôn vậy."
 
Dự án ấy là do Thái Nguyên Lễ cướp từ tay của Hề Mạn, anh ta đang dự đỉnh chuyển qua cho Tô Uyển Vận làm tiếp.
 
Hề Mạn chỉ vào khu vực nghỉ ngơi mình vừa ngồi, sau đó nói: "Hai người chờ tôi một lát, để tôi đi đóng dấu cái đã."
 
Nhận lấy xấp tài liệu liên quan đến chuyện nghỉ việc từ tay Thái Nguyên Lễ, Hề Mạn đi tới phòng nhân sự trước.
 
Sau khi nhận được quyết định nghỉ việc, cô quay lại phòng nghỉ thì thấy Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận vẫn đang chờ mình.
 
Tô Uyển Vận đã chờ đến mức sắp mất hết kiên nhẫn: "Hề Mạn, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô không thể nói ngay được? Cô có thể nhanh lên một chút được không?"
 
Hề Mạn bước tới, nở nụ cười, bảo: "Dự án của tổng giám đốc Bàng tôi vừa mới nhận về tay đã bị hai người cướp đi thì thử hỏi trong tay tôi có tin tức gì quan trọng được cơ chứ? Lừa thế mà hai người ngu xuẩn vẫn tin à?"
 
Vẻ mặt của Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ sa sầm xuống.
 
"Thế nhưng tôi bảo hai người chờ tôi ở đây, đúng là có chuyện quan trọng thật." Hề Mạn thoáng nhìn về phía tách cà phê đã nguội lạnh của mình lúc trước, thở dài một tiếng, nói với vẻ hơi khó xử: "Chỉ có một tách cà phê mà có đến hai người, không biết phải chia cho hai người thế nào mới tốt đây?"
 
Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ: "?"
 
Hề Mạn giơ cánh tay lên, cầm tách cà phê giội một nửa lên đầu Thái Nguyên Lễ, nửa còn lại hắt lên trên mặt của Tô Uyển Vận.
 
Tô Uyển Vận điên tiết gào ầm lên, Thái Nguyên Lễ tức giận đến mức phun ra mấy lời tục tĩu.
 
Những người trong văn phòng thì nhau ló đầu vào xem trò vui.
 
Hề Mạn thấy lòng mình thoải mái, cô cầm quyết định nghỉ việc, nghênh ngang rời đi.
 

 
Cô vừa bước ra khỏi cửa công ty thì thang máy cũng sắp xuống tới nơi, con số hiển thị trên đó cho thấy nó sắp đến tầng này.
 
Hề Mạn vội vàng ấn nút mở cửa.
 
Cánh cửa thang máy mở ra, cô bất ngờ nhìn thấy người đàn ông gương mặt khôi ngô, dáng người tuấn tú đang đứng ở bên trong đó.
 
Lại là Giản Chước Bạch.
 
Hai người thoáng nhìn nhau một cái, Hề Mạn bước vào, đóng cửa thang máy lại.
 
Trong không gian chật chội lập tức chỉ còn lại hai người họ. Người đàn ông đứng cạnh cô mặc một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, cà vạt màu đỏ thắm được thắt gọn gàng, chỉnh chu, phía dưới là quân tây đen, bọc lấy đôi chân thon dài, hoàn mĩ.
 
Ánh sáng trên trần thang máy mờ ảo, hắt lên gương mặt đẹp trai, đường nét sắc sảo của người đàn ông, tôn lên phần xương mày thâm thúy, sống mũi thẳng và quai hàm sắc bén và lạnh lùng.
 
Anh đã quen với việc không đứng đắn, hiếm lắm mới thấy có dịp anh ăn mặc chỉnh trang thế này, Hề Mạn suýt nữa không dám nhận.
 
Lúc Hề Mạn nhìn sang, cặp mắt đào hoa của người đàn ông nọ cũng đang vô tư nhìn về phía cô.
 
Hề Mạn muốn hỏi sao anh lại ở đây nhưng nghĩ lại thì thấy trong tòa nhà lớn này có biết bao nhiêu là công ty, trong đó có công ty hợp tác với tập đoàn Giản Trì cũng chẳng phải chuyện lạ.
 
Nghĩ thế cô chủ động chào hỏi: "Trùng hợp quá."
 
"Đúng là rất khéo." Giản Chước Bạch nói bằng giọng điệu lười biếng, có chút bất cần đời.
 
Năm ngón tay mảnh khảnh, đẹp đẽ hơi cong lại, thoáng nới lỏng cà vạt ra, anh bất ngờ thốt lên một câu: "Biết đâu do lòng cô có ý đồ xấu, cố ý đến chặn đường tôi thì sao?"
 
Hề Mạn: "..."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện