Giản Chước Bạch sờ túi, trên người anh bây giờ chẳng có cái gì ăn được cả.
Anh muốn ôm con chó nhỏ về nhà, kiếm cái gì đó cho nó ăn nhưng con chó nhỏ này khá nhạy cảm, nó không cho người ta chạm vào mình.
Giản Chước Bạch không còn cách nào khác, anh đành đứng lên, bỏ lại một câu: "Kệ mày."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu sau, anh thấy con chó kia tiếp tục đi theo anh, y như cái đuôi dính người.
Giản Chước Bạch mềm lòng, mặc cho nó đi theo mình.
Về đến nhà, anh quay đầu nhìn lại, chú chó nhỏ đứng ở ngoài cửa, dùng ánh mắt tha thiết, mong chờ nhìn anh nhưng nó cũng không dám bước vào thêm bước nào nữa.
Chẳng biết chú chó nhỏ này đã gặp phải chuyện gì mà sao nó lại cẩn thận từng li từng tý một như vậy.
Giản Chước Bạch vào nhà lấy ít đồ ăn vặt, quay ra cửa, đặt ở trước mặt nó.
Con chó nhỏ duỗi cổ đến ăn thử một miếng, thấy không bị ăn đòn nó mới thoáng bước đến gần thêm một chút.
Nó đang rất đói nên ăn như hổ như sói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giản Chước Bạch lại đi lấy cho nó chút nước.
Đợi đến khi chó nhỏ ăn uống no đủ, Giản Chước Bạch tiếp tục giơ tay sờ nó, lần này nó không trốn nữa, còn thân mật thè lưỡi liếm tay Giản Chước Bạch.
Lúc này, nhìn thấy nó ra sức lấy lòng mình, Giản Chước Bạch bỗng nhớ đến chuyện vừa rồi chú chó này không chịu cho mình sờ bèn tức giận đến mức vò bộ lông xù trên người nó một cái mắng: "Gió chiều nào xoay chiều đó, thời buổi này, ngay cả chó cũng học được cách nịnh nọt rồi."
Bẩn thành như vậy mà còn dám cọ lên người anh.
Giản Chước Bạch ôm nó lên bằng một tay, nhanh chân bước vào trong nhà.
Trong phòng khách, Điềm Điềm đang xem phim hoạt hình, nghe thấy tiếng động cô nhóc bèn chạy tới, phấn khởi reo lên: "Quao, có chó nhỏ!"
Điềm Điềm giơ tay muốn ôm, Giản Chước Bạch vội vàng né đi: "Bẩn lắm, để chú tắm cho nó trước đã."
"Dạ." Điềm Điềm ngoan ngoãn vâng lời, cô nhóc đi theo anh vào phòng vệ sinh, xem anh tắm cho chú chó nhỏ trong bồn nước nóng.
Sau khi tắm ba lần liên tiếp, nước trong bồn mới bắt đầu trong.
Lúc này Giản Chước Bạch mới thấy, con chó nhỏ này trắng tinh chứ không hề có vẻ nhem nhuốc như anh nghĩ trước đó.
Anh dùng khăn mặt đem bọc chó nhỏ lại, sấy thật khô mớ lông dài trên người nó.
"Con chó này trông cũng đẹp đấy."
Giản Chước Bạch nhìn về phía cháu gái nhỏ, dặn: "Ngày mai chú sẽ bảo dì đưa nó đi kiểm tra sức khỏe, nếu không có bệnh tật gì thì chú sẽ để nó ở nhà chơi với cháu nhé."
Điềm Điềm rất vui vẻ, cô nhóc đang định đáp lại bỗng nhớ đến cái gì đó bèn lắc đầu, bảo: "Cháu sắp vào tiểu học rồi, bận lắm. Chú mang về nuôi đi, như vậy sau này chú về đến nhà sẽ không còn cảnh cô đơn một mình nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói ngây thơ của cô cháu gái nhỏ khiến vẻ mặt của Giản Chước Bạch cứng đờ, vẻ dịu dàng thoáng hiện lên nơi đáy mắt anh.
Một vài suy nghĩ bỗng kéo đến, chẳng mấy chốc một vài hình ảnh nhanh chóng ghép lại với nhau trong đầu anh.
Anh nhớ năm đó là năm lớp 11 lúc vừa mới khai giảng không được bao lâu.
Tiết thể dục ấy không có thầy giáo đứng lớp, các bạn học sinh được hoạt động tự do trong lớp.
Giữa trưa hè, mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ khiến bầu không khí trở nên cực kỳ khô nóng.
Giản Chước Bạch và đám Tần Phó đi đánh bóng rổ một chút cảm thấy nóng không chịu nổi, uống hết nửa chai coca ướp lạnh mới có thể vui vẻ trở về phòng học.
Khi đó anh ngồi ở hàng cuối cùng nhưng lần nào bước vào lớp anh cũng thích đi qua lối cửa chính.
Bởi vì Hề Mạn ngồi dãy bàn đầu tiên, anh thích đi qua chỗ cô ngồi để xem cô đang làm gì.
Cuộc thi nào Hề Mạn cũng nằm trong ba vị trí đầu, cô là lớp phó học tập của lớp.
Ngày đó Giản Chước Bạch đẩy cửa bước vào thì thấy cô và bạn ngồi cùng bàn đang đứng trên bục giảng, thu sách bài tập của các bạn trong lớp nộp lên.
Nhìn thấy anh, Hề Mạn xụ mặt gọi: "Giản Chước Bạch, cậu lại không chịu nộp bài tập toán đấy à!"
Chỉ khi làm nhiệm vụ của một lớp phó học tập cô mới chịu chủ động nói chuyện với anh.
Giản Chước Bạch cười cười, vui vẻ bảo: "Được, giờ tôi đi viết ngay đây."
Anh bước tới, xòe bàn tay ra trước mặt cô.
Hề Mạn đã quá quen với dáng vẻ này của anh, cô biết cho dù mình có nhiều lời cũng vô ích, bèn cầm đại một cuốn vở bài tập đưa cho anh bảo: "Một vừa hai phải thôi."
Giản Chước Bạch thoáng nhìn cái tên trên cuốn vở, sau đó trả lại cho cô, rồi tiếp tục xòe bàn tay ra lần nữa: "Tôi chỉ xem vở của cậu thôi, của những người khác, tôi không thích xem đâu."
Có bạn học ở đó nên Hề Mạn chẳng muốn ầm ĩ với Giản Chước Bạch, cô đành phải tìm cuốn vở bài tập của mình đưa cho anh.
Giản Chước Bạch cầm cuốn vở xoay người định đi, lại nghe thấy cô đang lầm bầm một câu: "Lần nào cũng chỉ làm phần trắc nghiệm, có thế mà cũng đi chép. Chọn đại ABCD cũng được, chứ đi chép cũng có hiểu gì đâu."
Giản Chước Bạch cau mày, quay lại hỏi: "Hử?"
Giọng của Hề Mạn rất nhỏ, cô không ngờ anh lại nghe thấy, đôi mắt cô vô thức mở to ra vì giật mình.
Giản Chước Bạch chống khuỷu tay lên chiếc bàn trên bục giảng, anh nghiêng người về phía trước, gương mặt thanh tú, anh tuấn ghé sát vào gương mặt của cô.
Cơ thể Hề Mạn cứng đờ, cố gắng hít thở đến mức nhẹ nhất có thể.
Giản Chước Bạch vận động xong, anh vừa mới rửa mặt, lọn tóc đen nhánh ướt đẫm dán lên xương lông mày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mà gợi cảm, lúc này đang vẽ lên một độ cong rất nhẹ.
Đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp đẽ nọ đang nhìn chằm chằm cô với vẻ hứng thú.
Hề Mạn bị anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân khó chịu, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, cô trừng mắt nhìn anh: "Nhìn cái gì vậy?"
Con ngươi của Giản Chước Bạch nheo lại: "Tôi không nghe lầm chứ, thân là lớp phó học tập mà cậu lại dạy tôi viết đáp án linh tinh vào vở bài tập thế à?"
Anh ra vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy đâu có được, riêng chuyện học tập là tôi chú tâm lắm đấy."
Hề Mạn bị anh làm cho không nói được lên lời, khẽ xùy một tiếng bảo: "Vậy cậu còn xem vở của tôi làm gì?"
Giản Chước Bạch thản nhiên đáp: "Lúc tôi xem vở bài tập của cậu chính là lúc tôi chú tâm học hành nhất đấy."
"... Cậu giữ mặt mũi chút đi!"
"Giữ mặt mũi rồi liệu sau này cậu có chủ động nói chuyện thêm với tôi vài câu không?"
"Không thể."
"Vậy thì khỏi cần mặt mũi, như vậy tôi có thể chủ động đến nói chuyện với cậu."
"..."
Trong phòng học khá yên tĩnh, đám bạn cùng lớp xem trò vui thật sự không nhịn nổi nữa, người nào người nấy cầm sách che mặt, nằm nhoài trên bàn, cười rung cả vai.
Nghe thấy tiếng động dưới lớp, vành tai của Hề Mạn lập tức nóng lên, cô chỉ hận không thể xông lên xé nát miệng của Giản Chước Bạch.
"Cười cái shit ấy!" Giản Chước Bạch thoáng nhìn về phía đám người nọ cảnh cáo, sau đó anh ngồi luôn ở chỗ của Hề Mạn, bắt đầu làm bài tập.
Khi đó Giản Chước Bạch và Hề Mạn rất hay đấu võ mồm, mọi người chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa, chẳng mấy chốc đề tài ấy đã biến mất.
Hiếm lắm mới có một tiết thể dục như vậy, các bạn trong lớp mỗi người một việc, người thì nói chuyện, người thì đọc sách, có người còn cầm điện thoại di động lén chơi trò chơi.
Trên bục giảng, Hề Mạn đang nói chuyện với bạn ngồi cùng bàn.
Sau đó không biết thế nào, cả hai bỗng nói sang đề tài động vật nhỏ, Hề Mạn nói: "Sau này tớ muốn nuôi một con chó, ngay cả tên cho nó tớ cũng nghĩ xong cả rồi."
Nói rồi cô cầm viên phấn viết lên tấm bảng đen hai chữ: Hề Dật.
Giản Chước Bạch ngẩng đầu nhìn cái tên ấy một chút, sau đó anh tựa lưng ra sau ghế, khẽ bật cười.
Bạn ngồi cùng bàn của cô hỏi: "Đây chẳng phải là tên người hay sao?"
Hề Mạn đáp: "Trước đây, tớ mong có một cậu em trai để có thể sai bảo em ấy, tớ bảo em ấy đi về phía Đông đố em ấy dám đi về phía Tây. Tiếc là ba mẹ tớ chỉ một mình tớ. Tớ đã nghĩ, sẽ nuôi một con chó để nó làm em trai tớ là được."
Bạn ngồi cùng bàn của Hề Mạn không còn lời gì để nói: "Nào có ai nuôi chó rồi coi là em trai chứ?"
"Tại sao không có, còn có người nuôi chó rồi coi nó là con trai đấy."
"... Cũng đúng."
Hề Mạn xóa hai chữ trên tấm bảng đen kia đi, thấy Giản Chước Bạch vẫn chưa viết xong, cô không nhịn nổi nữa, bước xuống hỏi: "Cậu xong chưa?"
Giản Chước Bạch viết nốt đáp án cuối cùng, sau đó nộp bài tập cho cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng mân mê chiếc bút máy màu hồng nhạt của Hề Mạn, đáp: "Xong rồi."
Hề Mạn mở ra bài tập sách xem qua một chút, cô cau mày, mở vở bài tập của cả hai ra cùng một lúc, ngón trỏ trắng nõn, xinh đẹp khẽ cong lại, chỉ vào cuốn vở bài tập: "Cậu cảm thấy đầu óc mình thông minh quá hay gì?"
"Hả?" Giản Chước Bạch không hiểu thế nào bèn nhìn theo đầu ngón tay cô, mí mắt của anh bỗng giật một cái.
Anh lấy đáp án trong phần một của Hề Mạn điền hết vào phần bài làm thứ hai của mình.
Giản Chước Bạch cảm thấy bình thường bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm cấp thấp đến vậy.
Thật sự là vừa rồi, chuyện cô nói muốn nuôi một con chó và đặt tên nó là Hề Dật đã thu hút sự chú ý của anh.
Không khí đọng lại chừng hai giây, Giản Chước Bạch cọ cọ chóp mũi, xấu hổ hỏi: "Hay là tôi viết lại lần nữa nhé?"
"Quên đi." Hề Mạn gập hai cuốn vở bài tập lại: "Thầy vừa nhìn thấy tên của cậu là hết muốn phê bình hay chữa bài rồi, cậu viết như thế nào mà chẳng được."
Giản Chước Bạch cười khẽ: "Biết thầy không xem, sao ngày nào cậu cũng chấp nhất với chuyện thu vở bài tập của tôi đến thế?"
Vẻ mặt của Hề Mạn thoáng thay đổi, ngay khi thiếu niên nọ nhìn sang, cô vội cầm cuốn vở bài tập xoay người, tránh tầm mắt anh: "Tôi chỉ mong cậu dồn thời gian và sức lực vào việc học tập, tóm lại là đừng nghĩ đến mấy chuyện không nên nghĩ."
Nói xong câu đó, Hề Mạn ôm chồng sách bài tập đến văn phòng của thầy cô, không thèm để ý đến anh nữa.
Lúc Hề Mạn đi từ văn phòng ra, khi cô đi ngang qua cửa cầu thang thì nhìn thấy Giản Chước Bạch dựa người vào tay vịn cầu thang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, không lệch một li.
Hề Mạn coi như không nhìn thấy, cô lướt qua anh đi về phía trước.
Được nhà họ Hề nuông chiều từ bé, lớn lên như một cô công chúa nhỏ, cho dù có buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh đơn giản nhất cũng không thể che lấp được gương mặt