“Đúng rồi.” Hề Mạn nhớ tới một chuyện, ngó lơ luôn màn tự luyến vừa nãy của anh: “Lúc trước có một cái cúc áo của tôi bị anh nhặt được, vừa hay hôm nay lại gặp anh ở đây, anh có thể trả lại cho tôi không?”
Giản Chước Bạch cười nói: “Cô đang mơ gì mà đẹp thế?”
Hề Mạn: “?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là cô nhớ thương tôi, chứ đâu phải tôi nhớ thương cô, chẳng lẽ lúc nào tôi cũng bỏ cúc áo của cô vào trong túi, mang theo bên người à?”
“...”
“Chờ bao giờ tôi rảnh thì tôi sẽ đưa lại cho cô sau.”
Anh nói xong, Hề Mạn còn chưa kịp nói cảm ơn, Giản Chước Bạch đã quay đầu nhìn sang: “Tuy chuyện này có nghĩa là sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhưng cô không cần phải quá vui mừng đâu.”
Nghe thấy anh nói đồng ý sẽ tìm thời gian để trả lại, khoé miệng Hề Mạn vừa định nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng sau khi anh thốt ra câu này, cô quyết định thu lại nụ cười.
Bỗng dưng cô cảm thấy rằng chỉ là một cái cúc áo thôi, tuy có hơi đắt nhưng so với gặp lại con công xòe đuôi này thì cô có bỏ cái cúc kia cũng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ra khỏi toà nhà văn phòng, bên ngoài có chiếc Maybach dừng lại trước cửa, tài xế xuống xe mở cửa xe cho Giản Chước Bạch.
Hề Mạn lười chào tạm biệt với anh, cô giả vờ không quen biết rồi bỏ chạy lấy người.
Giản Chước Bạch nhìn về phía cô, cúi người ngồi vào bên trong xe.
Không bao lâu sau, thư ký Chu Lương Hàn cũng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, ngồi vào ghế lái phụ, báo cáo công việc với anh.
Giản Chước Bạch lơ đễnh nghe, chẳng quan tâm lắm, đột nhiên anh hỏi: “Lô hàng kia của Thẩm Ôn, giờ thế nào rồi?”
Đội của Thẩm Ôn đã nghiên cứu chế tạo ra một thiết bị y tế, độ chính xác cao hơn những loại hiện có trên thị trường nhưng giá thành cũng cao khủng khiếp, thế nên mới mãi vẫn không bán được, gần đây anh ta đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này.
Anh ta đã bỏ quá nhiều tâm huyết và tài chính vào những thiết bị kia, nếu như cứ kẹt lại như vậy thì đấy sẽ trở thành một cú sốc chí mạng đối với Thẩm Ôn.
Nếu chuyện này gây ra tổn thất cho tập đoàn Bạc Thương thì anh ta lại càng không thể giải thích với ông cụ Thẩm.
Bây giờ anh ta muốn mở rộng thị trường nước ngoài thông qua Giản Chước Bạch, mau chóng tiêu thụ những thiết bị chữa bệnh này.
Chu Lương Hàn đang nói về chuyện Lạc Nhuế muốn góp vốn, không biết sao sếp lại nhảy sang chuyện của Thẩm Ôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng có nghi ngờ nhưng anh ấy vẫn cung kính trả lời: “Nghe nói có cách để giảm giá thành, thư ký của anh ta đã đến tìm tôi mấy lần, Thẩm Ôn muốn hẹn anh để nói chuyện riêng.”
Giản Chước Bạch mân mê cái cúc áo kia giữa những ngón tay, ngón tay vuốt ve mấy cái, thản nhiên nói: “Công việc kinh doanh của tôi đâu có dễ dàng thế đâu, cứ tiếp tục phớt lờ anh ta trước đã.”
…
Quay lại xe, Hề Mạn nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo kia của Giản Chước Bạch, càng nghĩ cô lại càng thấy tức, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: [Nếu em có một bạn học hồi cấp ba đã lâu không gặp, lúc hai người gặp lại em lại nhận ra anh ấy trước, vì thế nên anh ấy cảm thấy bao nhiêu năm qua em cứ nhớ mãi không quên anh ấy.]
[Sau đấy em lại làm rơi đồ ở nơi hai người gặp lại nhau, trùng hợp lại bị anh ấy nhặt được. Anh ấy cảm thấy là em đang cố ý cua anh ấy, trong lòng nhớ thương anh ấy, làm rơi đồ để thu hút sự chú ý của anh ấy...]
Tịch Dao: [!]
Tịch Dao: [Không thể nào, trên đời này vẫn còn có loại đàn ông tầm thường, tự luyến đến mức này sao?]
Hề Mạn suy nghĩ, xét từ gia thế vẻ ngoài đến năng lực, trông anh cũng không tầm thường lắm.
Nhưng anh thật sự rất tự tin.
Tịch Dao: [Chẳng lẽ là bạn học cấp ba của chị à? Trông thế nào thế, mau gửi ảnh cho em xem đi.]
Ba mẹ Thẩm Tịch Dao đã từng ly dị, sau đấy lại tái hôn.
Lúc trước khi mẹ cô ấy rời đi, dẫn theo cô ấy cùng ra nước ngoài, sau đó Thẩm Tịch Dao vẫn luôn ở nước ngoài học tập, mấy năm gần đây cô ấy mới trở về nên cô ấy không hề quen biết bạn học của Hề Mạn.
Hề Mạn: [Vẻ ngoài cũng bình thường thôi, miễn cưỡng cũng coi như không có điểm nào quá tệ.]
Tịch Dao: [Ha ha ha thế sao anh ta tự tin được hay vậy? Người này buồn cười thật, lần sau chị đưa ảnh của anh em cho anh ta xem đi, chị bảo chị thích người như thế để anh ta tự biết lượng sức đi.]
Tịch Dao: [Nhưng điều kiện của anh em, liệu có khiến anh ta lập tức tự ti không?]
Nhắc đến Thẩm Ôn, Hề Mạn lại nhớ đến buổi sáng hôm nay, Thẩm Ôn nhận được cuộc gọi của Tiết Thu Nghiên - mối tình đầu của anh ấy.
Cô vội vàng tự an ủi mình, chỉ là một cuộc gọi thôi mà, hơn nữa hai người họ đã chia tay bao nhiêu năm rồi.
Huống hồ trên cái nhẫn kim cương kia còn khắc tên của cô và Thẩm Ôn.
Nghĩ đến mấy ngày sau sẽ là sinh nhật của Thẩm Ôn, Hề Mạn gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: [Sứ Thanh Hoa của chị đã xong chưa?]
Tịch Dao: [Xong rồi, chị đến đây lấy đi.]
…
Hề Mạn đến phòng làm việc lấy mặt sứ Thanh Hoa lúc trước do chính tay cô vẽ, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần xác định không có vấn đề gì, cô lấy hộp gỗ khắc hoa đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, bỏ mặt dây vào trong.
Thấy cô cẩn thận như vậy, Thẩm Tịch Dao chậc chậc hai tiếng: “Nếu anh em biết chị mất công chuẩn bị quà như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ rất vui đấy. Đến lúc đó anh ấy cầu hôn, còn chị tặng quà, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.”
Thấy Hề Mạn bỏ quà vào trong túi, Thẩm Tịch Dao hỏi cô: “Ngày mai chị có hẹn gì không?”
Hề Mạn lắc đầu.
Thẩm Tịch Dao vươn vai duỗi người: “Có lẽ chiều nay tác phẩm của em sẽ hoàn thành, ngày mai cô giáo sẽ cho em nghỉ, đến lúc đó chúng ta đi spa đi, đã lâu rồi không được đi thư giãn.”
Hề Mạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được thôi.”
…
Đến ban đêm, lúc Hề Mạn ngủ Thẩm Ôn vẫn chưa quay về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hề Mạn rửa mặt xong đi từ trên tầng xuống, dì Mạc đã chuẩn bị xong bữa sáng nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Ôn đâu.
Hề Mạn liếc mắt nhìn lên tầng: “Anh ba đâu rồi?”
Dì Mạc nói: “Trời vừa sáng cậu chủ đã đến công ty rồi, cậu chủ nói có cuộc họp video với bên nước ngoài.”
Hề Mạn u oán thở dài.
Vốn dĩ cô tưởng sau khi anh ba đi công tác về, ít nhất anh ấy sẽ có thời gian ăn bữa sáng với cô, không ngờ anh ấy vẫn bận rộn như vậy.
Cô cũng không muốn ăn gì nên chỉ ăn mấy món đơn giản, cô lên tầng thay một bộ quần áo khác, sau đó đi đến dưỡng sinh quán với Thẩm Tịch Dao.
Trong dưỡng sinh quán vật lý trị liệu cao cấp có tính bảo mật cực tốt, tại phòng riêng, Hề Mạn đắp mặt nạ nằm trên giường mát xa, nhân viên chăm sóc sắc đẹp đang mát xa cho cô. Mùi trầm hương ngọt ngào dễ chịu thoang thoảng quanh mũi cô, cô thoải mái nhắm mắt lại, lỗ chân lông khắp người cũng theo đó mà giãn ra.
Hai chị em nói đến chuyện hôm qua đi từ chức, chuyện Hề Mạn hắt cà phê vào mặt Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận làm Thẩm Tịch Dao vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Loại người này phải cho một bài học, nếu không bọn họ còn tưởng chị là bùn nhão dễ nắn.”
Cô ấy hỏi Hề Mạn: “Nhưng chị có định làm gì sau khi từ chức không? Đã chọn được công ty nào chưa?”
Hề Mạn: “Vẫn chưa nữa.”
Lần này đột nhiên cô từ chức đơn giản là vì cô bị bầu không khí mịt mù chướng khí trong văn phòng chọc tức, không có thời gian để tìm công ty nào khác.
Thẩm Tịch Dao suy nghĩ: “Tuy nhìn khắp toàn bộ thành phố Lan này có rất nhiều công ty, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì tập đoàn Bạc Thương của Thẩm Thị chúng ta và tập đoàn Giản Trì của Giản Thị có thực lực mạnh nhất, bao nhiêu người chen đến vỡ đầu để được vào. Chị tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, thành tích xuất sắc, dù không dựa vào quan hệ của anh em thì chị muốn vào công ty nào trong hai cái này chẳng được? Làm gì mà phải ấm ức rúc vào mấy công ty nhỏ như công ty trước đây?”
“Tuy chị với anh em đang hẹn hò, tiền lương có bao nhiêu cũng chẳng sao, nhưng nếu suy tính đến kế hoạch sự nghiệp lâu dài thì công ty lớn mới có cơ hội phát triển hơn.”
“Anh em là người cuồng công việc, thật ra em hoàn toàn có thể hiểu chị lo lắng sau khi chị vào Bạc Thương, ngoại trừ công việc thì sẽ không còn gì để nói chuyện với anh ấy nữa. Cuối cùng đến lúc về đến nhà, anh ấy sẽ hỏi chị công việc thế nào rồi, cực kỳ phiền luôn.” Thẩm Tịch Dao liếc mắt nhìn về phía Hề Mạn: “Nhưng em vẫn rất tò mò, tại sao lúc trước chị tốt nghiệp, chị không nghĩ đến việc vào tập đoàn Giản Trì thế?”
Cơ thể vốn đang thả lỏng của Hề mạn lập tức cứng đờ, sau đó lại tiếp tục thả lỏng nhờ vào kỹ thuật của nhân viên mát xa.
Thẩm Tịch Dao tiếp tục nói: “Hôm nay em còn nhìn thấy tin tức, sau khi Giản Chước Bạch kế nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Giản Trì, buổi chiều ngày hôm qua anh ta đã mở một cuộc họp báo. Anh ta phát biểu rằng mấy năm tiếp theo tập đoàn Giản Trì sẽ chú trọng vào lĩnh vực đầu tư, phát triển mạnh bộ phận đầu tư. Bây giờ bộ phận đang mở rộng tuyển dụng, chị có kinh nghiệm làm việc ở mảng này, có thể đến đấy thử.”
Hề Mạn nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra gương mặt mà mình gặp phải trong thang máy vào sáng ngày hôm qua.
Người đàn ông kia ở trước mặt cô thôi đã rất kiêu ngạo, nếu cô vào bộ phận đầu tư của Giản Trì, sau này lại gặp phải anh, chỉ sợ đuôi anh có thể vểnh lên tận trời mất.
Lông mi mảnh dài hơi cong của cô khẽ run rẩy, giọng điệu chẳng mấy quan tâm: “Để nói sau đi, chị nghỉ ngơi mấy ngày đã, chờ qua sinh nhật anh ba rồi chị sẽ nghĩ đến chuyện tìm việc sau.”
Thẩm Tịch Dao: “Như vậy cũng tốt, mấy ngày nữa là đến sinh nhật anh em rồi. Đến lúc đó nếu cầu hôn thành công, hai người còn phải chuẩn bị đám cưới nữa, bận rộn lắm đấy.”
Nói đến hôn lễ, Thẩm Tịch Dao tràn đầy hứng thú: “Chị thích đám cưới kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?”
Hề Mạn suy nghĩ một lúc: “Chị thế nào cũng được, quan trọng là phải xem ý của anh ba thế nào.”
Nói xong, tự dưng cô dừng lại: “Em hỏi chị cái này làm gì, tất cả chỉ là do chúng ta đoán mò thôi mà, còn chưa chắc chắn đâu.”
“Nghĩ trước cũng có làm sao đâu?” Thẩm Tịch Dao thở dài: “Đến cả đám cưới cũng phải xem ý của anh em, hoàn toàn chẳng có ý tưởng của riêng mình, chị ở trước mặt anh ấy lúc nào cũng yên lặng, có muốn gì cũng chẳng nói ra, ngoan quá thể luôn. Chị đúng là bị anh ấy nắm chặt rồi