Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 12


trước sau


Mấy ngày liên tục, Thẩm Ôn vẫn bận rộn như lúc trước.
 
Hề Mạn thất nghiệp nên gần đây cô thường xuyên ở nhà, nhưng thời gian ở cùng với Thẩm Ôn đã ít lại càng thêm ít.
 
Không biết có phải do cô nhạy cảm quá không mà cô cứ cảm thấy hình như Thẩm Ôn đang cố ý trốn tránh cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ tan làm về sớm, Hề Mạn còn chưa nói được với anh ta mấy câu thì anh ta đã nói còn có công việc chưa xử lý xong rồi nhốt mình vào phòng làm việc.
 
Trước kia dù anh ba có bận thì cũng sẽ dành thời gian ra để nói chuyện với cô, quan tâm tình hình sinh hoạt gần đây của cô.
 
Nhưng hình như gần đây anh ba không còn sức để để ý đến cô.
 
Hề Mạn lại vô thức nghĩ đến cuộc gọi đến kia của Tiết Thu Nghiên, trong lòng mơ hồ thấy bất an.
 
Một ngày trước sinh nhật của Thẩm Ôn, phải đến gần giữa trưa Hề Mạn mới tỉnh dậy.
 
Không phải bởi vì buồn ngủ mà là vì cô đang trốn tránh theo bản năng.
 
Cô đang trốn tránh việc ngày sinh nhật đang đến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sợ mình không đợi được Thẩm Ôn cầu hôn.
 
Nhưng khi đi từ trên tầng xuống, cô lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Ôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
 
Anh ta mặc một cái áo cao cổ màu trắng, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, tay anh ta tuỳ tiện lật một quyển sách tài chính, toàn thân tỏa ra vô vàn khí chất phong độ tri thức.
 
Nghe thấy tiếng động, anh ta ngước mắt nhìn về phía Hề Mạn đang đi từ trên cầu thang xuống.
 
Anh ta khép sách lại, trong giọng nói ôn hoà và ấm áp của người đàn ông lộ ra sự nuông chiều: “Em dậy muộn thế, có đói bụng không?”
 
Hề Mạn thấy hơi bất ngờ: “Hôm nay là thứ sáu, anh ba không đến công ty à?”
 
“Mấy ngày hôm trước bận quá, hôm nay anh ba ở nhà với em.” Thẩm Ôn đứng dậy đi đến, đứng trước mặt cô, nụ cười đầy ôn hoà: “Cứ cho là Mạn Mạn ăn sinh nhật với anh trước đi, chỉ hai người chúng ta thôi, được không?”
 
Lúc nào, sinh nhật của Thẩm Ôn cũng là về ăn cùng với ông cụ Thẩm.
 
Anh ta luôn hiếu thuận, nếu đúng theo mọi khi thì tối nay anh ta sẽ về nhà họ Thẩm.
 
Hề Mạn không ngờ anh ta lại sẵn sàng dành ra cả một ngày để ăn sinh nhật trước với cô.
 
Anh ta nói hôm nay muốn ăn sinh nhật cùng cô!
 
Ánh mắt Hề Mạn lập tức toả sáng, trái tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt cô lại cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh ba muốn… Làm thế nào?”
 
Thẩm Ôn nhìn quần áo ngủ trên người cô: “Về thay bộ quần áo khác đi, anh dẫn em đi chơi.”
 

 
Sau khi rời khỏi nhà, hai người lái xe đến trung tâm thương mại.
 
Từ sáng đến giờ Hề Mạn vẫn chưa ăn gì, Thẩm Ôn dẫn cô đi ăn rồi bảo đi xem phim.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ chọn bộ phim có suất chiếu gần nhất, trước khi vào rạp chiếu, Thẩm Ôn còn mua bắp rang với trà sữa.
 
Khi xếp hàng để kiểm tra vé, xung quanh hai người có không ít các cặp đôi, Hề Mạn và Thẩm Ôn xen lẫn trong đám người, bỗng dưng cô cảm thấy hai người họ như vậy cũng rất giống một cặp tình nhân đi hẹn hò.
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ôn đi xem phim với cô.
 
Cả quá trình Hề Mạn chỉ lo suy nghĩ đến sự khác thường hôm nay của Thẩm Ôn, suy đoán xem có phải anh ba muốn cầu hôn cô không, còn nội dung phim nói về cái gì thì cô hoàn toàn không biết.
 
Đi ra từ rạp chiếu phim, khoé miệng cô nhếch lên đầy vui vẻ, đánh giá với Thẩm Ôn: “Bộ phim này hay thật đấy.”
 
Thẩm Ôn liếc mắt nhìn cô, không có ý kiến gì với câu nói của cô.
 
Buổi chiều hai người lại đến công viên trò chơi, họ cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc, chơi ngựa gỗ xoay tròn.
 
Đến buổi tối ánh đèn hoa lệ giữa sân sáng lên, Thẩm Ôn cùng cô ngồi vòng đu quay.
 
Vòng đu quay chậm rãi đi đến điểm cao nhất, Hề Mạn lấy món quà sinh nhật đã được chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, đôi tay đưa về phía Thẩm Ôn: “Chúc mừng sinh nhật anh ba!”
 
Thẩm Ôn nhận lấy, mở hộp gỗ xinh đẹp ra, bên trong là một chiếc móc khoá là, bằng sứ Thanh Hoa nhỏ cực kì đẹp đẽ.
 
Trên mảnh sứ trong suốt như ngọc có vẽ một đoá hoa mai yên lặng nở rộ tỏa ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo trong tuyết.
 
“Em không biết phải tặng gì mới được nên đã chọn cái này, hoa mai trên đấy là do chính tay em vẽ đấy.”
 
Bỗng dưng Hề Mạn thấy hơi xấu hổ: “Dù em có học kĩ năng theo cô Hoa thì cũng chỉ là gà mờ, không khéo tay bằng Tịch Dao, vẽ không đẹp, anh ba đừng cười em.”
 
Thẩm Ôn cài trang sức lên chìa khoá xe, lòng bàn tay vuốt ve mấy cái, ánh mắt lộ ra chút ấm áp: “Rất đẹp.”
 
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái xinh xắn, hai gò má hơi đỏ lên.
 
Cô vén bừa mấy lọn tóc loà xoà trên trán: “Anh ba thích là được.”
 
Bánh xe quay chậm rãi đi chuyển xuống dưới.
 
Thẩm Ôn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt xen lẫn chút tình cảm dịu dàng.
 
Không biết qua bao lâu, tự dưng anh ta nói: “Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể mãi mãi ở cạnh anh như bây giờ.”
 
Hề Mạn sửng sốt, còn chưa phản ứng lại kịp.
 
Như thế này là anh ba đang định cầu hôn sao?
 
Cô yên lặng làm động tác nuốt nước bọt, bỗng dưng thấy hơi căng thẳng.
 
Lúc này, vòng đu quay đã đi hết vòng.
 
Nhân viên công tác mở cửa ra.
 
Thẩm Ôn nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
 
Anh ta đi ra ngoài trước.
 
Hề Mạn đi theo phía sau, bực dọc nhìn lướt qua nhân viên công tác đã mở cửa.
 

 
Sau khi đưa Hề Mạn về nhà, Thẩm Ôn dừng xe ở ngoài cửa lớn, không tắt máy xe.
 
Anh ta liếc mắt nhìn về phía Hề Mạn ngồi trên ghế lái phụ: “Hôm nay đã đi chơi cả ngày rồi, em mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Hề Mạn chợt nhận ra anh ta định sẽ về thẳng nhà họ Thẩm luôn.
 
Hề Mạn ngoan ngoãn đồng ý, cô cởi đai an toàn ra rồi yên lặng xuống xe.
 
Trước khi đóng cửa cô nói: “Anh ba lái xe chậm thôi nhé.”
 
Nhìn xe của Thẩm Ôn đi xa, Hề Mạn cúi đầu đá đá dưới chân mấy cái, bước từng bước một vào trong nhà.
 
Côtrông ủ rũ giống như một quả bóng bay bị xì hơi.
 
Trong phòng khách, dì Mạc thấy cô thì quan tâm hỏi: “Chẳng phải cô Hề ra ngoài chơi với cậu chủ sao, sao cô lại không vui thế?”
 
Trên gương mặt Hề Mạn lại lần nữa xuất hiện nụ cười: “Không có ạ, hôm nay tôi rất vui, chỉ là hơi mệt thôi.”
 
Dì Mạc nhìn ra phía sau: “Cậu chủ đâu rồi?”
 
“Ngày mai người nhà họ Thẩm sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh ấy đã về đấy rồi.” Hề Mạn cười nói với dì Mạc: “Hôm nay dì cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên tầng trước đây.”
 
Mới vừa lên đến tầng hai, Hề Mạn nhìn thấy đèn phòng làm việc của Thẩm Ôn còn đang sáng.
 
Hôm nay anh ba đi ra ngoài chơi với cô cả ngày, chẳng lẽ là buổi sáng anh ba bật đèn lên xong quên tắt à?
 
Ngoại trừ sáng sớm dì Mạc lên quét dọn vệ sinh ra thì bình thường dì ấy rất ít khi lên đây, chắc chắn dì ấy không phát hiện.
 
Hề Mạn đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, sờ đến công tắc ở bên cạnh rồi tắt đèn.
 
Cô đang định đóng cửa thì nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn mới của wechat, cùng lúc đó màn hình máy tính trên bàn sáng lên.
 
Bình thường anh ba là người rất cẩn thận, sao gần đây lại quên này quên kia, hôm nay trước khi ra ngoài anh ba lại quên không tắt máy tính.
 
Hề Mạn lại bật đèn lên lần nữa, đi đến trước bàn máy tính.
 
Giao diện tin nhắn WeChat của Thẩm Ôn, hiện ra giữa màn hình máy tính.
 
Cùng lúc đó, một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mặt Hề Mạn: Tiết Thu Nghiên.
 
Tay Hề Mạn dừng lại trên con chuột, động tác vốn đã nhấn vào nút tắt máy khựng lại, cô kéo lịch sử trò chuyện của Thẩm Ôn với Tiết Thu Nghiên lên xem, là nội dung cuộc trò chuyện tối hôm qua của hai người họ.
 
Hề Mạn biết làm như vậy là không đúng, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà đọc từng tin một.
 
Tiết Thu Nghiên: [(Ảnh chụp)]
 
Tiết Thu Nghiên: [A Ôn, bộ lễ phục này có đẹp không? Lúc chúng ta đính hôn em sẽ mặc bộ này, anh thấy thế nào?]
 
Thẩm Ôn: [Em thích là được.]
 

Tiết Thu Nghiên: [Bên này em đã bàn giao công việc gần xong rồi, em định tháng sau sẽ về nước.]
 
Tiết Thu Nghiên: [Ba em nói rằng sau khi bữa tiệc sinh nhật ngày kia của anh kết thúc, chờ khách khứa rời đi là sẽ bàn chuyện đính hôn của chúng ta với người nhà anh.]
 
Trong vòng mười phút Thẩm Ôn vẫn không nhắn lại.
 
Tiết Thu Nghiên: [Bây giờ nếu anh muốn đổi ý thì vẫn còn kịp đấy.]
 
Lại cách thêm một tiếng nữa.
 
Thẩm Ôn: [Ngày em về nước, anh sẽ đến sân bay đón em.]
 
Tiết Thu Nghiên: [Được thôi, anh nhớ mua hoa đấy.]
 
Tiết Thu Nghiên: [Em thích hoa súng, anh biết mà.]
 
Thẩm Ôn: [Ừ.]
 
Thẩm Ôn: [Ngày mai còn phải đi làm, em đi nghỉ sớm đi.]
 
Tiết Thu Nghiên: [Chúc ngủ ngon, chồng chưa cưới của em.]
 
Tiết Thu Nghiên: [Chờ ngày được gặp lại anh!]
 
Đầu óc Hề Mạn sững sờ trong giây lát, cơ thể cô như bị sét đánh trúng, chân cô suýt chút nữa không đứng vững.
 
Hoá ra anh ấy với Tiết Thu Nghiên đã bàn đến chuyện đính hôn mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
 
Hề Mạn không hiểu, rõ ràng cô đã thấy cái nhẫn kim cương kia rồi, rõ ràng trên nhẫn khắc tên hai người họ.
 
Hôm nay, anh ba còn dẫn cô cùng ngồi vòng đu quay, nói rằng hy vọng cô sẽ mãi mãi ở bên anh ấy.
 
Nhưng vì sao bây giờ anh ấy lại muốn đính hôn với người khác?
 
Hề Mạn hồn bay phách lạc đi ra ngoài, không cẩn thận đá trúng thùng rác ở bên cạnh.
 
Cô rũ mắt, thoáng nhìn thấy hộp nhẫn quen thuộc trong thùng rác.
 
Đầu ngón tay cô run rẩy, khom lưng nhặt lên.
 
Mở hộp nhẫn ra, thứ nằm trong đấy không ngờ lại là chiếc nhẫn kim cương lúc trước cô từng thấy.
 
Anh ấy vứt chiếc nhẫn kim cương muốn tặng cô đi, lựa chọn đính hôn với Tiết Thu Nghiên.
 
Cuối cùng mắt Hề Mạn đỏ hoe.
 
Bảo sao gần đây cô cứ cảm thấy Thẩm Ôn đang trốn tránh cô.
 
Hôm nay anh ấy đưa cô đi chơi, rốt cuộc là anh ấy có ý gì đây?
 
Trước khi đính hôn với người khác, anh ấy định “ban thưởng” cho cô đôi chút sao?
 
… “Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể mãi mãi ở lại bên cạnh anh như thế này.”
 
Giờ này phút này Hề Mạn mới nhận ra trọng tâm trong những câu nói này của anh ta.
 
Thẩm Ôn hy vọng, cô có thể giữ mối quan hệ như bây giờ với anh ta, mãi mãi ở lại bên cạnh anh ta.
 
Anh ta đã muốn cưới người

khác rồi mà vẫn còn muốn cô ở lại bên cạnh anh ta.
 
Rốt cuộc mối quan hệ hiện giờ của bọn họ là gì đây?
 

 
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào.
 
Hề Mạn nằm trên giường trong phòng ngủ, cơ thể cô cuộn tròn lại.
 
Bảy năm trước, cô mất đi tất cả mọi thứ.
 
May mà Thẩm Ôn đã cưu mang cô, giúp cô để cô không đến mức phải đơn côi bất lực.
 
Mấy năm nay, cô sợ nhất chính là cuộc sống trở nên hỗn loạn. Cô luôn muốn sống một cuộc sống ổn định, thế nhưng cô lại chẳng được như ý muốn.
 
Thẩm Ôn muốn đính hôn với Tiết Thu Nghiên nhưng vẫn lừa dối cô.
 
Hề Mạn muốn tức giận, lại phát hiện bản thân không có tư cách để làm vậy.
 
Trước giờ mối quan hệ của hai người họ không phải người yêu.
 
Anh ta lựa chọn kết hôn với ai là sự tự do của anh ta.
 
Muốn gả cho Thẩm Ôn chỉ là hy vọng xa vời của một mình cô thôi.
 
Điện thoại bên cạnh gối rung lên, Hề Mạn cầm lên nhìn, là Thẩm Tịch Dao gọi điện thoại cho cô.
 
Trong lòng Hề Mạn nặng nề, cô có chút không muốn nói chuyện.
 
Cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, để sang bên cạnh.
 
Thẩm Tịch Dao lại gọi cho cô thêm mấy cuộc nữa, Hề Mạn lại vờ như không phát hiện, mệt mỏi nhắm mắt lại.
 
Một giọt nước mắt nóng bỏng lặng lẽ lăn ra từ khoé mắt, ướt một góc gối.
 

 
Nhà cũ của nhà họ Thẩm.
 
Trong phòng khách, Thẩm Ôn nói với ông cụ Thẩm chuyện anh ta muốn kết hôn với Tiết Thu Nghiên, ngày mai người nhà họ Tiết sẽ đến bàn bạc chuyện đính hôn.
 
Thẩm Tịch Dao đứng cạnh cửa sân sau, vểnh tai nghe tiếng động trong phòng khách, đồng thời cũng gọi mấy cuộc cho Hề Mạn mà vẫn không gọi được, lòng cô ấy nóng như lửa đốt.
 
Đang yên đang lành, sao tự dưng anh của cô ấy lại muốn cưới Tiết Thu Nghiên chứ?
 
Hai người bọn họ đã chia tay bao nhiêu năm rồi, lúc trước khi họ chia tay, cô ấy cũng không thấy anh trai đau lòng lắm, sao bây giờ lại quay lại với nhau lần nữa vậy?
 
Anh trai tự nhắc đến chuyện này với ông nội, xem ra đám cưới này là chuyện ván đã đóng thuyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Nhưng Hề Mạn thì phải làm sao đây?
 
Thẩm Tịch Dao sốt ruột đứng chờ bên ngoài.
 
Buổi họp gia đình trong phòng khách kết thúc, thấy ông nội chống gậy đi về phòng, Thẩm Tịch Dao đi lên tóm lấy tay Thẩm Ôn đi ra ngoài.
 
Đám cưới này đến quá bất ngờ, mẹ Thẩm đang định hỏi kỹ càng lại, thấy cảnh này thì vội vàng gọi: “Dao Dao, mẹ với ba con còn chưa nói chuyện xong với anh con đâu, con kéo anh con đi đâu thế?”
 
“Con cũng có chuyện muốn nói với anh ấy!” Thẩm Tịch Dao không quay đầu lại mà kéo Thẩm Ôn đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
 
Họ đi đến một nơi yên lặng không có người, Thẩm Tịch Dao dừng lại, hất phăng tay Thẩm Ôn ra: “Anh, anh thật sự muốn cưới Tiết Thu Nghiên à?”
 
Thẩm Ôn liếc nhìn cô ấy, nhíu mày trách mắng: “Thẩm Tịch Dao, cô ấy sắp sửa là chị dâu em đấy, em gọi thẳng tên như thế là không lễ phép đấy.”
 
Thẩm Tịch Dao cười lạnh: “Chị ta là chị dâu em, vậy còn chị Mạn Mạn thì sao?”
 
Sắc mặt Thẩm Ôn khó chịu, nhấc chân đi đến ngồi xuống băng ghế dài trước mặt: “Hai người họ chẳng liên quan gì với nhau cả.”
 
“Sao lại không liên quan?” Thẩm Tịch Dao đi theo sau: “Mấy người anh em quen biết anh, tất cả đều biết Hề Mạn đang ở chỗ anh, anh cũng thường xuyên dẫn chị ấy đến gặp mặt mọi người. Anh luôn đối xử cẩn thận tỉ mỉ với chị ấy trước mặt mọi người, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy anh thích chị ấy, chắc chắn sau này sẽ kết hôn với chị ấy. Thậm chí họ còn gọi chị ấy là chị dâu. Nếu lúc này anh kết hôn với người khác thì anh nói xem Hề Mạn phải làm sao đây?”
 
Thẩm Ôn liếc nhìn cô ấy: “Chỉ là vui đùa thôi, đâu phải chính miệng anh hứa hẹn, sao có thể coi là thật được?”
 
“Chỉ là vui đùa?” Thẩm Tịch Dao không ngờ được Thẩm Ôn sẽ nói như vậy, sau khi sửng sốt một lúc lâu: “Anh có dám nói câu này trước mặt Hề Mạn không?”
 
Thẩm Ôn nhíu mày: “Trước giờ cô ấy luôn ngoan ngoãn nghe lời, cô ấy sẽ không chạy ra chất vấn anh như em đâu.”
 
Thẩm Tịch Dao cười, vẻ mặt lại đầy mỉa mai: “Hoá ra anh làm thế là vì chị ấy ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không cãi nhau với anh. Anh, anh có biết chị ấy cũng được nuông chiều từ bé đến lớn, sự nhẫn nhịn của chị ấy cũng có giới hạn, chị ấy coi anh như người quan trọng nhất nên mới cam tâm tình nguyện làm cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt anh!”
 
Thẩm Tịch Dao hỏi lại anh ấy lần cuối cùng: “Anh thật sự quyết định từ bỏ Hề Mạn à?”
 
Bàn tay Thẩm Ôn đút trong túi siết chặt rồi lại buông ra: “Anh đã nói sẽ chăm sóc cô ấy thì sẽ không nuốt lời. Căn nhà kia vĩnh viễn là nhà của cô ấy, anh cũng vẫn là anh ba của cô ấy.”
 
“Anh đã sắp đính hôn rồi, anh cảm thấy chị ấy còn có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, ở nhà của anh, chịu đựng mấy tin đồn vớ vẩn, vẫn gọi anh là anh ba như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”
 
Thẩm Ôn ngước mắt, chẳng để ý đến lời Thẩm Tịch Dao nói: “Anh là người nhà duy nhất của cô ấy, không ở bên cạnh anh thì cô ấy còn đi đâu được nữa?”
 
“Vậy thì để xem chị ấy biết được sự thật rồi cuối cùng chị ấy sẽ lựa chọn thế nào.” Thẩm Tịch Dao xoay người rời đi, cô ấy muốn cho Hề Mạn biết tất cả.
 
Cô ấy chưa đi được mấy bước, giọng của Thẩm Ôn đứng phía sau bỗng dưng trở nên sắc bén: “Thẩm Tịch Dao, bây giờ em đến chính là đang ép cô ấy rời đi! Em tưởng em đang làm chuyện tốt với cô ấy à, trên đời này cô ấy chỉ có một mình, em định để cô ấy đi đâu?”
 
Bước chân Thẩm Tịch Dao dừng lại, nhìn về bầu trời trên đỉnh đầu bị mây đen che khuất.
 
Khi cô ấy xoay người đối diện với Thẩm Ôn, giọng điệu mang đầy sự châm chọc: “Anh, anh mập mờ với chị ấy bao nhiêu năm mà lại chưa từng hứa hẹn bất cứ tương lai gì với chị ấy. Có phải chỉ cần như vậy là anh cảm thấy dù anh có kết hôn với người khác thì anh cũng có thể yên tâm thoải mái không?”
 
“Lúc trước em còn buồn bực, sao hai người sống chung với nhau lâu thế mà vẫn chưa có tiến triển gì. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh chưa từng có ý định muốn cưới chị ấy!”
 
Cô ấy nhìn anh trai mình đã từng kính nể nhiều năm, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.
 
Thẩm Tịch Dao lại không muốn nói thêm câu nào với anh ta, tức giận xoay người đi.
 
Từng cơn gió lạnh thổi qua, trong không khí nhanh chóng xuất hiện những giọt mưa nhỏ li ti.
 
Thẩm Ôn ngồi một mình trên băng ghế dài, rất lâu sau vẫn chưa rời đi.
 
Mãi đến khi thư ký Lý cầm ô đi đến, đưa tài liệu công việc cho anh ta: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là mấy khách hàng gần đây đã liên lạc, giá cả bọn họ đưa ra vẫn quá thấp. Hơn nữa nếu bọn họ vẫn không thể đặt một số lượng lớn thì vẫn kém xa việc hợp tác với tập đoàn Giản Trì.”
 
Thẩm Ôn liếc mắt nhìn tài liệu chứ không nhận lấy: “Chip do Tiết Thị cung cấp có thể giúp chúng ta giảm bớt được giá thành, đến lúc đó bên phía Giản Chước Bạch cũng dễ bàn bạc hơn.”
 
Thư ký Lý cẩn thận nhìn anh ta: “Anh vì dự án này nên mới liên hôn với nhà họ Tiết? Cô Hề…”
 
Thư ký Lý biết trước đấy tổng giám đốc Thẩm đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị nhẫn cầu hôn cho cô Hề.
 
Trong kế hoạch ban đầu của tổng giám đốc Thẩm, chỉ cần dự án này thành là có khả năng anh ta sẽ trở thành người cầm quyền thực sự của tập đoàn Bạc Thương.
 
Đến lúc đó, anh ta sẽ cầu hôn cô Hề.
 
Nhưng bây giờ dự án lại xuất hiện vấn đề khó giải quyết.
 
Anh ta không chỉ không được làm người cầm quyền mà rất có thể sẽ thua cả bàn cờ.
 
Thư ký Lý không hiểu vì sao tổng giám đốc Thẩm cứ nhất quyết phải chờ sự nghiệp thành công rồi mới cầu hôn.
 
Thư ký Lý chỉ biết nếu bây giờ tổng giám đốc Thẩm liên hôn với nhà họ Tiết vì lợi ích thì sau này nếu muốn ở bên cô Hề thì sẽ rất khó.
 
“Cô Hề phải làm sao đây?”
 
“Đây không phải chuyện cậu nên hỏi.” Sắc mặt Thẩm Ôn lạnh lùng.
 
Thư ký Lý vội vàng trả lời.
 
“Tôi là thương nhân, tôi biết hiện giờ mình đang cần gì. So với lợi ích do liên hôn mang đến thì tình yêu nam nữ nhỏ bẻ không đáng kể. Trước tiên, phải khiến cho bản thân mạnh lên thì đến cuối cùng tôi có thể muốn có tất cả mọi thứ.”
 
Thẩm Ôn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn cơn mưa dần to hơn, không biết là anh ta đang nói với thư ký Lý hay là tự lẩm bẩm một mình: “Tập đoàn Bạc Thương là của tôi.”
 
“Hề Mạn, cuối cùng cũng sẽ là của tôi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện