Mấy ngày liên tục, Thẩm Ôn vẫn bận rộn như lúc trước.
Hề Mạn thất nghiệp nên gần đây cô thường xuyên ở nhà, nhưng thời gian ở cùng với Thẩm Ôn đã ít lại càng thêm ít.
Không biết có phải do cô nhạy cảm quá không mà cô cứ cảm thấy hình như Thẩm Ôn đang cố ý trốn tránh cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ tan làm về sớm, Hề Mạn còn chưa nói được với anh ta mấy câu thì anh ta đã nói còn có công việc chưa xử lý xong rồi nhốt mình vào phòng làm việc.
Trước kia dù anh ba có bận thì cũng sẽ dành thời gian ra để nói chuyện với cô, quan tâm tình hình sinh hoạt gần đây của cô.
Nhưng hình như gần đây anh ba không còn sức để để ý đến cô.
Hề Mạn lại vô thức nghĩ đến cuộc gọi đến kia của Tiết Thu Nghiên, trong lòng mơ hồ thấy bất an.
Một ngày trước sinh nhật của Thẩm Ôn, phải đến gần giữa trưa Hề Mạn mới tỉnh dậy.
Không phải bởi vì buồn ngủ mà là vì cô đang trốn tránh theo bản năng.
Cô đang trốn tránh việc ngày sinh nhật đang đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sợ mình không đợi được Thẩm Ôn cầu hôn.
Nhưng khi đi từ trên tầng xuống, cô lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Ôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Anh ta mặc một cái áo cao cổ màu trắng, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, tay anh ta tuỳ tiện lật một quyển sách tài chính, toàn thân tỏa ra vô vàn khí chất phong độ tri thức.
Nghe thấy tiếng động, anh ta ngước mắt nhìn về phía Hề Mạn đang đi từ trên cầu thang xuống.
Anh ta khép sách lại, trong giọng nói ôn hoà và ấm áp của người đàn ông lộ ra sự nuông chiều: “Em dậy muộn thế, có đói bụng không?”
Hề Mạn thấy hơi bất ngờ: “Hôm nay là thứ sáu, anh ba không đến công ty à?”
“Mấy ngày hôm trước bận quá, hôm nay anh ba ở nhà với em.” Thẩm Ôn đứng dậy đi đến, đứng trước mặt cô, nụ cười đầy ôn hoà: “Cứ cho là Mạn Mạn ăn sinh nhật với anh trước đi, chỉ hai người chúng ta thôi, được không?”
Lúc nào, sinh nhật của Thẩm Ôn cũng là về ăn cùng với ông cụ Thẩm.
Anh ta luôn hiếu thuận, nếu đúng theo mọi khi thì tối nay anh ta sẽ về nhà họ Thẩm.
Hề Mạn không ngờ anh ta lại sẵn sàng dành ra cả một ngày để ăn sinh nhật trước với cô.
Anh ta nói hôm nay muốn ăn sinh nhật cùng cô!
Ánh mắt Hề Mạn lập tức toả sáng, trái tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt cô lại cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh ba muốn… Làm thế nào?”
Thẩm Ôn nhìn quần áo ngủ trên người cô: “Về thay bộ quần áo khác đi, anh dẫn em đi chơi.”
…
Sau khi rời khỏi nhà, hai người lái xe đến trung tâm thương mại.
Từ sáng đến giờ Hề Mạn vẫn chưa ăn gì, Thẩm Ôn dẫn cô đi ăn rồi bảo đi xem phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ chọn bộ phim có suất chiếu gần nhất, trước khi vào rạp chiếu, Thẩm Ôn còn mua bắp rang với trà sữa.
Khi xếp hàng để kiểm tra vé, xung quanh hai người có không ít các cặp đôi, Hề Mạn và Thẩm Ôn xen lẫn trong đám người, bỗng dưng cô cảm thấy hai người họ như vậy cũng rất giống một cặp tình nhân đi hẹn hò.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ôn đi xem phim với cô.
Cả quá trình Hề Mạn chỉ lo suy nghĩ đến sự khác thường hôm nay của Thẩm Ôn, suy đoán xem có phải anh ba muốn cầu hôn cô không, còn nội dung phim nói về cái gì thì cô hoàn toàn không biết.
Đi ra từ rạp chiếu phim, khoé miệng cô nhếch lên đầy vui vẻ, đánh giá với Thẩm Ôn: “Bộ phim này hay thật đấy.”
Thẩm Ôn liếc mắt nhìn cô, không có ý kiến gì với câu nói của cô.
Buổi chiều hai người lại đến công viên trò chơi, họ cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc, chơi ngựa gỗ xoay tròn.
Đến buổi tối ánh đèn hoa lệ giữa sân sáng lên, Thẩm Ôn cùng cô ngồi vòng đu quay.
Vòng đu quay chậm rãi đi đến điểm cao nhất, Hề Mạn lấy món quà sinh nhật đã được chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, đôi tay đưa về phía Thẩm Ôn: “Chúc mừng sinh nhật anh ba!”
Thẩm Ôn nhận lấy, mở hộp gỗ xinh đẹp ra, bên trong là một chiếc móc khoá là, bằng sứ Thanh Hoa nhỏ cực kì đẹp đẽ.
Trên mảnh sứ trong suốt như ngọc có vẽ một đoá hoa mai yên lặng nở rộ tỏa ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo trong tuyết.
“Em không biết phải tặng gì mới được nên đã chọn cái này, hoa mai trên đấy là do chính tay em vẽ đấy.”
Bỗng dưng Hề Mạn thấy hơi xấu hổ: “Dù em có học kĩ năng theo cô Hoa thì cũng chỉ là gà mờ, không khéo tay bằng Tịch Dao, vẽ không đẹp, anh ba đừng cười em.”
Thẩm Ôn cài trang sức lên chìa khoá xe, lòng bàn tay vuốt ve mấy cái, ánh mắt lộ ra chút ấm áp: “Rất đẹp.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái xinh xắn, hai gò má hơi đỏ lên.
Cô vén bừa mấy lọn tóc loà xoà trên trán: “Anh ba thích là được.”
Bánh xe quay chậm rãi đi chuyển xuống dưới.
Thẩm Ôn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt xen lẫn chút tình cảm dịu dàng.
Không biết qua bao lâu, tự dưng anh ta nói: “Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể mãi mãi ở cạnh anh như bây giờ.”
Hề Mạn sửng sốt, còn chưa phản ứng lại kịp.
Như thế này là anh ba đang định cầu hôn sao?
Cô yên lặng làm động tác nuốt nước bọt, bỗng dưng thấy hơi căng thẳng.
Lúc này, vòng đu quay đã đi hết vòng.
Nhân viên công tác mở cửa ra.
Thẩm Ôn nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
Anh ta đi ra ngoài trước.
Hề Mạn đi theo phía sau, bực dọc nhìn lướt qua nhân viên công tác đã mở cửa.
…
Sau khi đưa Hề Mạn về nhà, Thẩm Ôn dừng xe ở ngoài cửa lớn, không tắt máy xe.
Anh ta liếc mắt nhìn về phía Hề Mạn ngồi trên ghế lái phụ: “Hôm nay đã đi chơi cả ngày rồi, em mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Hề Mạn chợt nhận ra anh ta định sẽ về thẳng nhà họ Thẩm luôn.
Hề Mạn ngoan ngoãn đồng ý, cô cởi đai an toàn ra rồi yên lặng xuống xe.
Trước khi đóng cửa cô nói: “Anh ba lái xe chậm thôi nhé.”
Nhìn xe của Thẩm Ôn đi xa, Hề Mạn cúi đầu đá đá dưới chân mấy cái, bước từng bước một vào trong nhà.
Côtrông ủ rũ giống như một quả bóng bay bị xì hơi.
Trong phòng khách, dì Mạc thấy cô thì quan tâm hỏi: “Chẳng phải cô Hề ra ngoài chơi với cậu chủ sao, sao cô lại không vui thế?”
Trên gương mặt Hề Mạn lại lần nữa xuất hiện nụ cười: “Không có ạ, hôm nay tôi rất vui, chỉ là hơi mệt thôi.”
Dì Mạc nhìn ra phía sau: “Cậu chủ đâu rồi?”
“Ngày mai người nhà họ Thẩm sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh ấy đã về đấy rồi.” Hề Mạn cười nói với dì Mạc: “Hôm nay dì cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên tầng trước đây.”
Mới vừa lên đến tầng hai, Hề Mạn nhìn thấy đèn phòng làm việc của Thẩm Ôn còn đang sáng.
Hôm nay anh ba đi ra ngoài chơi với cô cả ngày, chẳng lẽ là buổi sáng anh ba bật đèn lên xong quên tắt à?
Ngoại trừ sáng sớm dì Mạc lên quét dọn vệ sinh ra thì bình thường dì ấy rất ít khi lên đây, chắc chắn dì ấy không phát hiện.
Hề Mạn đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, sờ đến công tắc ở bên cạnh rồi tắt đèn.
Cô đang định đóng cửa thì nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn mới của wechat, cùng lúc đó màn hình máy tính trên bàn sáng lên.
Bình thường anh ba là người rất cẩn thận, sao gần đây lại quên này quên kia, hôm nay trước khi ra ngoài anh ba lại quên không tắt máy tính.
Hề Mạn lại bật đèn lên lần nữa, đi đến trước bàn máy tính.
Giao diện tin nhắn WeChat của Thẩm Ôn, hiện ra giữa màn hình máy tính.
Cùng lúc đó, một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mặt Hề Mạn: Tiết Thu Nghiên.
Tay Hề Mạn dừng lại trên con chuột, động tác vốn đã nhấn vào nút tắt máy khựng lại, cô kéo lịch sử trò chuyện của Thẩm Ôn với Tiết Thu Nghiên lên xem, là nội dung cuộc trò chuyện tối hôm qua của hai người họ.
Hề Mạn biết làm như vậy là không đúng, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà đọc từng tin một.
Tiết Thu Nghiên: [(Ảnh chụp)]
Tiết Thu Nghiên: [A Ôn, bộ lễ phục này có đẹp không? Lúc chúng ta đính hôn em sẽ mặc bộ này, anh thấy thế nào?]
Thẩm Ôn: [Em thích là được.]
Tiết Thu Nghiên: [Bên này em đã bàn giao công việc gần xong rồi, em định tháng sau sẽ về nước.]
Tiết Thu Nghiên: [Ba em nói rằng sau khi bữa tiệc sinh nhật ngày kia của anh kết thúc, chờ khách khứa rời đi là sẽ bàn chuyện đính hôn của chúng ta với người nhà anh.]
Trong vòng mười phút Thẩm Ôn vẫn không nhắn lại.
Tiết Thu Nghiên: [Bây giờ nếu anh muốn đổi ý thì vẫn còn kịp đấy.]
Lại cách thêm một tiếng nữa.
Thẩm Ôn: [Ngày em về nước, anh sẽ đến sân bay đón em.]
Tiết Thu Nghiên: [Được thôi, anh nhớ mua hoa đấy.]
Tiết Thu Nghiên: [Em thích hoa súng, anh biết mà.]
Thẩm Ôn: [Ừ.]
Thẩm Ôn: [Ngày mai còn phải đi làm, em đi nghỉ sớm đi.]
Tiết Thu Nghiên: [Chúc ngủ ngon, chồng chưa cưới của em.]
Tiết Thu Nghiên: [Chờ ngày được gặp lại anh!]
Đầu óc Hề Mạn sững sờ trong giây lát, cơ thể cô như bị sét đánh trúng, chân cô suýt chút nữa không đứng vững.
Hoá ra anh ấy với Tiết Thu Nghiên đã bàn đến chuyện đính hôn mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hề Mạn không hiểu, rõ ràng cô đã thấy cái nhẫn kim cương kia rồi, rõ ràng trên nhẫn khắc tên hai người họ.
Hôm nay, anh ba còn dẫn cô cùng ngồi vòng đu quay, nói rằng hy vọng cô sẽ mãi mãi ở bên anh ấy.
Nhưng vì sao bây giờ anh ấy lại muốn đính hôn với người khác?
Hề Mạn hồn bay phách lạc đi ra ngoài, không cẩn thận đá trúng thùng rác ở bên cạnh.
Cô rũ mắt, thoáng nhìn thấy hộp nhẫn quen thuộc trong thùng rác.
Đầu ngón tay cô run rẩy, khom lưng nhặt lên.
Mở hộp nhẫn ra, thứ nằm trong đấy không ngờ lại là chiếc nhẫn kim cương lúc trước cô từng thấy.
Anh ấy vứt chiếc nhẫn kim cương muốn tặng cô đi, lựa chọn đính hôn với Tiết Thu Nghiên.
Cuối cùng mắt Hề Mạn đỏ hoe.
Bảo sao gần đây cô cứ cảm thấy Thẩm Ôn đang trốn tránh cô.
Hôm nay anh ấy đưa cô đi chơi, rốt cuộc là anh ấy có ý gì đây?
Trước khi đính hôn với người khác, anh ấy định “ban thưởng” cho cô đôi chút sao?
… “Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể mãi mãi ở lại bên cạnh anh như thế này.”
Giờ này phút này Hề Mạn mới nhận ra trọng tâm trong những câu nói này của anh ta.
Thẩm Ôn hy vọng, cô có thể giữ mối quan hệ như bây giờ với anh ta, mãi mãi ở lại bên cạnh anh ta.
Anh ta đã muốn cưới người