Sáng hôm sau, trời trong nắng vàng.
Biệt thự Giản Khê Đình.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi Giản Chước Bạch ăn sáng xong thì ngồi lười biếng trước cửa sổ sát đất ở tầng một, trên bàn đặt báo cáo tài chính trong ba năm qua của tập đoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa uống cà phê vừa xem, thỉnh thoảng dùng bút khoanh tròn những con số trong đó.
Tích Dịch nằm trên thảm bên cạnh chân anh, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ phủ lên người, thoải mái thư thái khiến nó nhắm đôi mắt ngủ say.
Điện thoại trên bàn reo lên, Tích Dịch lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Giản Chước Bạch nhận cuộc gọi và mở loa ngoài, sau đó để điện thoại về lại bàn.
Giọng nói của thư ký Chu Lương Hàn vang lên: “Tổng giám đốc Giản, thư ký của Thẩm Ôn lại gọi đến nói về thiết bị y tế kia, bọn họ đưa ra giá mới, nói có lẽ sẽ phù hợp với mong muốn của anh, hỏi anh bây giờ còn hứng thú hợp tác không?”
“Bây giờ là bao nhiêu?” Giản Chước Bạch thờ ơ hỏi một câu, lật báo cáo tài chính trong tay sang trang mới.
Chu Lương Hàn báo một con số, Giản Chước Bạch nhướng mày: “Hạ giá nhiều như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Lương Hàn: “Tiết Thị cung cấp cho bọn họ con chip mới, chi phí thiết bị y tế cũng theo đó giảm xuống không ít.”
“Tiết Thị ư?” Giản Chước Bạch xoay xoay chiếc bút trong tay, hơi trầm tư, anh dừng động tác lại và nói: “Không phải tiểu thư nhà họ Tiết là bạn gái cũ của Thẩm Ôn sao, sao đột nhiên hai nhà bọn họ lại hợp tác?”
“Thư ký Lý tiết lộ với tôi rằng Thẩm Ôn sắp đính hôn với con gái của chủ tịch Tiết.” Chu Lương Hàn vừa nói xong thì bỗng cảm thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Giản, sao anh lại biết bạn gái cũ của Thẩm Ôn là ai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Chước Bạch không có tâm trạng để ý đến câu hỏi của anh ấy, nhíu mày xác nhận lại lần nữa: “Thẩm Ôn đính hôn với ai?”
“Là con gái của chủ tịch Tiết, tôi vừa mới điều tra, tên là Tiết Thu Nghiên, đúng như lời anh nói, là bạn gái cũ của Thẩm Ôn. Nói ra cũng kỳ lạ, hai người họ chia tay nhiều năm không liên lạc, bên cạnh Thẩm Ôn còn bao nuôi một người, nghe nói vô cùng chiều chuộng. Khoảng thời gian trước, Thẩm Ôn đến Paris thế mà kỳ diệu làm sao lại quay về với bạn gái cũ, cũng không biết gia đình anh ta xử lý cô gái kia thế nào.”
“Tôi biết rồi.” Giản Chước Bạch thẳng thừng cúp máy.
Chu Lương Hàn vẫn còn việc chưa kịp hỏi nên gửi tin nhắn đến: [Tổng giám đốc Giản, giá cả lần này họ đưa ra không tệ, thư ký Lý nói nếu như có hứng thú hợp tác tiếp thì hoan nghênh anh đến tham dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay ở nhà họ Thẩm.]
Giản Chước Bạch không hề nghĩ ngợi, ngón tay gõ lên bàn phím: [Nói với anh ta tôi không có hứng thú.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh rời khỏi giao diện chat, tầm mắt dừng lại trên hình đại diện ở đầu danh sách.
Anh lấy ra chiếc cúc áo trắng từ trong túi, im lặng một lúc rồi gửi một tin nhắn đi: [Hôm nay, tôi có thời gian rảnh, cô có thể đến lấy lại cúc áo của mình.]
Sau đó anh gửi cho cô định vị.
Khoảng mười phút sau, người kia không nhắn lại.
Giản Chước Bạch: [Tôi có thể miễn cưỡng đưa nó cho cô cũng được, cô ở đâu?]
Qua hai mươi phút sau.
Hề Mạn vẫn không có động tĩnh gì như trước.
Giản Chước Bạch cầm báo cáo tài chính trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác đi ra ngoài.
Tích Dịch dính người đuổi theo, chỉ thấy “vèo vèo” một cái, anh đã bước ra đến cổng lớn, theo sau có cái đuôi phe phẩy cầu khẩn nhìn anh, chứng tỏ là nó muốn ra ngoài với anh.
Giản Chước Bạch chê nó vướng víu, nhấc chân đá nhẹ nó đi, mở cửa rời đi một mình.
Tích Dịch đập hai cái lên cửa, cuối cùng ủ rũ nằm bên cửa chờ chủ nhân trở về.
Hai phút sau, cửa mở ra lần nữa, Tích Dịch vui mừng phe phẩy cái đuôi nhảy nhót lung tung.
Giản Chước Bạch xoa đầu nó, lấy dây dắt chó trong tủ ở huyền quan ra, tròng vào cổ nó: “Chúng ta thương lượng đi, tao đưa mày ra ngoài, lát nữa mày giúp tao dỗ người ta vui vẻ được không?”
Tích Dịch: “Gâu!”
…
Cả đêm Hề Mạn không ngủ được, ngày hôm sau đến giữa trưa mới đi từ trên lầu xuống.
Tầng một im ắng, dì Mạc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trên bàn cơm.
Hề Mạn liếc mắt nhìn qua căn nhà này, đây là nơi cô đã sống bảy năm, vốn là nơi mà cô nên thấy an toàn nhất nhưng giờ phút này lại cảm thấy áp lực và nặng nề.
Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có một bà chủ xuất hiện.
Đó là vợ của Thẩm Ôn.
Cho dù Thẩm Ôn muốn cưới ai thì chỉ cần anh ấy nói với cô, cô đều sẽ chúc phúc anh ấy.
Nhưng anh ấy lại cứ mập mờ với cô, cho cô hy vọng, bây giờ còn giấu cô, đặt cô vào tình thế khó xử như này.
Những năm gần đây, dì Mạc, Thẩm Tịch Dao, thậm chí là đám anh em bên cạnh Thẩm Ôn.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Thẩm Ôn sẽ kết hôn với cô.
Đợi đến khi tin tức Thẩm Ôn đính hôn với người khác truyền ra, những người đó sẽ nhìn cô như thế nào, còn cô nên xử lý như thế nào?
Nghĩ đến đó, Hề Mạn có hơi khó thở.
Cô không biết mình phải ở lại đây như thế nào nên đi ra khỏi nhà theo bản năng.
Thỉnh thoảng trong khu