Nhưng vào lúc cô không còn nơi nào để đi, bỗng nhiên có một người có thể nói chuyện xuất hiện thì thật ra anh nói cái gì cũng không quan trọng.
Hề Mạn cố gắng vứt bỏ những chuyện phiền lòng đó: “Sao anh lại ở đây?”
Giản Chước Bạch cười lạnh một tiếng: “Cô nói xem, tôi ra ngoài dắt chó đi dạo, nghĩ đến việc tiện đường trả cúc áo cho cô để tránh sau này cô cứ luôn cố ý gặp mặt tôi. Tôi vừa đến gần nhà cô thì thấy cô chạy ra ngoài. Chó nhà tôi có một tính xấu, thấy người nào có ngoại hình hơi đẹp là thích đuổi theo, nó đuổi theo nên tôi phải theo thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói ngắn gọn là anh bị bắt buộc, bất đắc dĩ đi theo chó nhà anh đuổi đến đây.
Hề Mạn không ngờ anh vừa về nước đã nuôi chó, nhìn xem xung quanh: “Chó của anh đâu?”
“Ánh mắt gì đấy, tôi đang dắt này.” Giản Chước Bạch giơ sợi dây thừng trong tay lên, lúc này mới phát hiện sợi dây rất nhẹ.
Anh nhìn xuống, ở đầu sợi dây trống rỗng.
Giản Chước Bạch trợn trắng mắt, mí mắt giật giật.
Chó nhà anh đâu?
Giản Chước Bạch cũng không biết con chó chạy mất khi nào, anh nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vội vã đi tìm xung quanh, quay đầu lại thấy Hề Mạn đờ ra đó, trông có hơi ủ rũ. Anh mấp máy đôi môi cảnh, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi chó của tôi chạy theo cô, hiện giờ mất cô cũng phải chịu trách nhiệm, tìm chó giúp tôi chứ?”
“Tôi á?” Đột nhiên bị ăn vạ, đầu óc Hề Mạn trống rỗng.
Hiện giờ tâm trạng của cô rất rối rắm, không có hứng thú quan tâm chuyện của anh.
Nhưng thấy Giản Chước Bạch cầm dây dắt chó, vẻ mặt sốt ruột, Hề Mạn im lặng, câu từ chối mắc kẹt ở cổ họng.
Do dự một lát, Hề Mạn đột nhiên cảm thấy cô giúp anh tìm chó cũng không sao, có lẽ bây giờ phải tìm một việc gì đó để làm, đánh lạc hướng thì cô sẽ không nghĩ đến những chuyện khó chịu nữa.
“Chó nhà anh trông thế nào?” Hề Mạn hỏi anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Chước Bạch dùng hai tay diễn tả: “To như này, màu trắng tinh.”
Hai người đi dọc theo con đường từng đi qua, tìm kiếm cùng nhau.
Hề Mạn suy nghĩ: “Nếu lạc đường ở gần đây thì anh thử gọi tên nó xem, có lẽ nó sẽ nghe được.”
Nói đến đây, cô chợt hỏi: “Tên chú chó là gì?”
Sống lưng Giản Chước Bạch đột nhiên cứng đờ.
Khi Hề Mạn nhìn sang, anh nhìn dây dắt chó, ánh mắt có vài phần kiêu ngạo, tỏ ra thản nhiên không thèm để ý mà thuận miệng đáp: “À, tên Tích Dịch.”
Tên này có hơi quen tai, trong đầu Hề Mạn lần tìm một hồi, suy đoán: “Là cái loại bò sát trông xấu xí kia sao?”
Giản Chước Bạch: “Ừ.”
Không biết tạo sao anh lại đặt cái tên kỳ lạ như vậy cho chú chó của mình, Hề Mạn cũng không hỏi nhiều, gọi tên chú chó cùng với anh.
Ở một nơi khác, chú chó bị bỏ rơi vì chủ nhân chạy quá nhanh đang lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó đứng lên và lo lắng nhìn xung quanh.
Cho đến khi nghe thấy chủ nhân gọi tên nó, đôi mắt nó sáng lên, đôi chân chạy rất nhanh, tăng tốc chạy về phía người đàn ông.
Khi đến trước mặt Giản Chước Bạch, nó lập tức tung người nhảy vào lòng anh.
Giản Chước Bạch sợ bị nó xô ngã, vội vàng đưa tay đón lấy.
Tích Dịch phe phẩy cái đuôi, vừa ngửi vừa liếm anh, ư ử làm nũng.
Vui mừng xong, nó bỗng nhiên gâu gâu với anh, trong tiếng sủa có chút tủi thân, nghe như đang tố cáo anh vừa bỏ rơi nó.
“Sủa cái gì? Không phải tao tìm mày về rồi sao?” Giản Chước Bạch an ủi vuốt ve nó, ngồi xuống xuống tròng dây xích chó lên cổ nó.
Hề Mạn nhìn chủ tớ bọn họ tương tác với nhau, đột nhiên thấy hâm mộ.
Lúc này, nếu cô có thể có một con chó ở bên cạnh, có lẽ cũng không cảm thấy cô đơn như vậy, không còn chỗ nào đi.
Cô đánh giá Tích Dịch của Giản Chước Bạch, có lẽ là do nằm trên mặt đất quá lâu nên bộ lông trắng của nó có hơi bẩn.
Nhìn hình dáng cơ thể, màu sắc và ánh mắt của chú chó, Hề Mạn ngồi xổm xuống, như suy nghĩ gì đó: “Chú chó này của nhà anh trông hơi quen.”
Giản Chước Bạch nhìn qua, nhướng mày: “Cô tiếp cận tôi không thành công nên tính toán đi đường vòng, trước tiên làm quen với Tích Dịch nhà toi sao? Câu tiếp theo có phải cô định nói, dường như cô đã gặp nó ở đâu phải không?”
Hề Mạn: “…”
Những lời anh vừa nói ra khiến Hề Mạn không còn muốn nói nữa.
Thấy chú cún đáng yêu, cô nhịn không được đưa tay ra muốn sờ nó. Tích Dịch thấy vậy lập tức trốn ra sau Giản Chước Bạch, sợ hãi nhìn Hề Mạn.
Hề Mạn sờ vào khoảng không, cánh tay cứng đờ lại.
Không khí ngừng lại hai giây, Giản Chước Bạch trừng mắt liếc nó, giọng anh dịu dàng nói: “Có lẽ nó hơi sợ người lạ, khi tôi nhặt được nó thì nó cũng không cho tôi chạm vào, cứ từ từ là được.”
Hề Mạn cười thu tay lại, không nói gì.
Khóe mắt của Giản Chước Bạch nhìn cô.
Hôm nay Hề Mạn không trang điểm, khuôn mặt mộc vẫn trong trẻo, xinh đẹp, chỉ là dưới vành mắt có quầng thâm xanh nhạt, thoạt nhìn rất tiều tụy, sắc môi cũng trắng hơn thường ngày.
Anh nhìn thời gian: “Buổi trưa rồi, vì để cảm ơn cô giúp tôi tìm chó, tôi mời cô ăn một bữa cơm.”
Hiện giờ Hề Mạn không muốn ăn gì, khéo léo từ chối: “Tôi cũng không giúp được gì cho anh, anh đi ăn đi, tôi chưa đói.”
Vừa nói xong, bụng cô rất không biết điều mà kêu lên “rột rột”.
Hề Mạn câm nín.
Giản Chước Bạch cười khẽ, mũi thở nhẹ ra một hơi.
Anh cúi người xoa đầu Tích Dịch, tùy ý nói: “Miệng lưỡi và dạ dày của cô hình như không thương lượng sao cho khớp nhỉ.”
Hề Mạn: “…”
Đúng lúc có taxi đi qua, Giản Chước Bạch đưa tay cản lại rồi đi mở cửa sau xe ra, nghiêng đầu nói: “Lên xe đi.”
Hề Mạn bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào.
Cô ngồi dịch vào bên trong, Giản Chước Bạch ôm chó khom người ngồi vào.
Khoang xe chật chội, hơi thở mát lạnh trên người đàn ông hòa quyện cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt gần như không ngửi thấy.
Anh dựa lưng vào chỗ ngồi, cặp chân dài như không có chỗ để, tùy tiện mở rộng, còn chú chó thì ngồi trên đùi anh.
Giản Chước Bạch đưa mắt nhìn cô: