Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 15


trước sau


Những năm qua, mỗi lần Hề Mạn muốn làm gì đều phải suy nghĩ kỹ xem Thẩm Ôn có thích việc đó hay không.
 
Đã lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác muốn làm gì thì làm nấy như hiện giờ.
 
Sau khi ăn bún ốc xong, Hề Mạn cảm thấy thỏa mãn và thoải mái mà trước nay cô chưa từng có, đôi mắt buồn bã và không còn sức sống cũng đã bừng sáng hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đó là cảm giác tựa như cuối cùng đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích quấn chặt trên người, được hít thở không khí trong lành một cách tự do.
 
Trông khí sắc của cô đã khá hơn rất nhiều, Giản Chước Bạch bèn hớp một ngụm rồi ngước mi lên: "Cô còn ăn nữa không?"
 
Hề Mạn lắc đầu, cô đã thấy hơi no, căng bụng luôn rồi.
 
Giản Chước Bạch đặt ly nước xuống, sau đó đưa dây xích chó cho cô cầm: "Cô trông Tích Dịch nhé, tôi đi tính tiền."
 
Chó con không còn sợ cô như ban đầu nữa, nó thấy Hề Mạn cầm dây xích của mình thì phớt lờ, ngó nghiêng chạy ra bên ngoài.
 
Hề Mạn đành phải đứng dậy đi theo sau nó.
 
Bên ngoài có học sinh đang chạy ngang qua, Tích Dịch chạy rất nhanh nên khiến một học sinh nữ bất cẩn vấp phải dây xích chó, loạng choạng ngã sõng soài xuống đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn hoảng hốt vội vàng đỡ cô gái nọ, ai ngờ học sinh nữ va phải cô khiến cô lùi về sau hai bước theo quán tính, khuỷu tay đập vào biển quảng cáo.
 
Hề Mạn không quản đau đớn mà vội vàng hỏi thăm học sinh nữ: "Em có sao không?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái cũng ngơ ngác rồi lắc đầu, sau đó vội vàng trả lời: "Chị ơi xin lỗi, em bị trễ rồi."
 
Nói xong cô gái bèn nhanh chóng rời đi.
 
Trước quầy tính tiền, Giản Chước Bạch thấy mọi chuyện xảy ra bên đó bèn lo lắng nhìn ra bên ngoài.
 
Chủ quán quét mã tính tiền cho anh: "Nhớ coi chừng bạn gái và cún cưng của cậu đấy, ở đây thường có đám nhóc chạy lung tung nên dễ dàng va vào người khác. Mới hai ngày trước, có một dì bán cơm đã bị đụng ngã khiến eo đau mất mấy ngày mới hết."
 
Giản Chước Bạch cất điện thoại, nhanh chân đi ra khỏi quán cơm.
 
Hề Mạn đang ngồi xổm vỗ về Tích Dịch sợ hãi, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên.
 
Giản Chước Bạch nghiêm mặt, liếc nhìn sang cô: "Không sao chứ?"
 
"Không có gì, may mắn vừa rồi tôi nhanh tay quăng dây xích đi, nếu không sẽ siết cổ Tích Dịch rồi."
 
"Tôi không hỏi nó, tôi hỏi cô có bị gì không?" Giản Chước Bạch vừa hỏi xong thì phát hiện cánh tay trái của cô buông thõng bên người, hình như nó đã bị thương.
 
Hề Mạn chú ý tới ánh mắt của anh bèn đứng dậy, khẽ nâng nhẹ cánh tay trái: "Vừa rồi tôi bất cẩn bị va vào tay, không có gì đâu."
 
Giản Chước Bạch kéo cô quay vào quán bún ốc, sau đó ấn vai cho cô ngồi xuống ghế: "Để tôi xem vết thương thế nào."
 
Kế tiếp anh nhẹ nhàng vén tay áo của cô lên.
 
Cánh tay của cô rất nhỏ nhắn, làn da trắng muốt, vừa rồi khuỷu tay đụng vào cạnh của biển quảng cáo nên giờ nó đã đỏ bừng, còn bị trầy da, dường như sắp chảy máu.
 
Giản Chước Bạch thấy vậy thì khóe miệng hạ xuống, nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc: "Tôi nhớ trong ngõ hẻm này có một tiệm thuốc, cô ngồi đây đợi một lát, tôi đi mua thuốc cho cô."
 
"Không cần, không cần phiền phức như vậy."
 
Dường như Giản Chước Bạch không nghe cô nói gì, sau đó cột Tích Dịch vào một chân bàn, nói với chủ quán bún ốc một tiếng mới đi ra ngoài.
 
Bà chủ quán bún rất nhiệt tình, còn rót một ly nước cho Hề Mạn: "Bạn trai của cô rất quan tâm đến cô."
 
Hề Mạn giật mình, vội vàng đính chính: "Chúng tôi không phải..."
 
Lúc này trong tiệm đã vơi khách, thế là bà chủ bèn ngồi xuống cạnh cô: "Lúc hai người vừa mới vào đây, tôi đã cảm thấy trông hai người rất quen mắt, vừa rồi mới nhớ thì ra trước kia hai người đi học ở gần đây, còn thường xuyên ghé quán của tôi ăn bún đúng không?"
 
Đáng lẽ đã nhiều năm trôi qua, bà chủ không thể nhớ kỹ như vậy mới phải, có điều do hai người họ quá đặc biệt và vẻ ngoài còn rất đẹp nên bà chủ rất dễ dàng nhớ ra.
 
Bà chủ: "Lúc cậu ấy học cấp ba thường xuyên dẫn theo một đám nhóc choai choai theo sau mình, còn đánh một trận ở đầu ngỏ này, trông như một kẻ thường hay gây chuyện nhưng mỗi lần cậu ấy đi cùng cô, thường rất nghe lời cô."
 
"Tôi nhớ ban đầu cậu ấy không thích ăn bún ốc, mỗi lần cậu ấy theo cô đến đây thì đều nhíu chặt mày khi nhìn tô bún trước mặt. Cô đuổi cậu ấy đi, cậu ấy còn bụm mũi ăn hết số bún đó. Dần dần sau đó, cậu ấy đã chủ động tới đây ăn một tô bún."
 
Bà chủ vừa nói vừa nhìn Hề Mạn, bèn lên tiếng cảm thán: "Biết bao nhiêu năm trôi qua, hai người vẫn còn đi ăn bún cùng nhau, hồi tưởng lại quá khứ, đúng là tuyệt vời."
 
Hề Mạn khẽ nheo mắt lại.
 
Giản Chước Bạch dắt cô đến đây ăn cơm là vì muốn hồi tưởng quá khứ hay sao?
 
Lúc cô còn đang ngẩn người, anh đã cầm thuốc trở về.

 
Bà chủ rất biết điều bèn đứng dậy đi ra sau bếp, không quấy rầy hai người nữa.
 
Giản Chước Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lại xắn tay áo của cô lên.
 
Có lẽ do anh chạy về đây nên hít thở hơi mạnh, hơi thở phả vào làn da của cô, khiến cô vừa thấy ấm nóng vừa tê dại.
 
Anh thấm cồn vào trong tăm bông rồi lau miệng vết thương, Hề Mạn hít sâu một hơi, vô thức muốn tránh đi.
 
Giản Chước Bạch bèn tóm cánh tay của cô rồi nâng mắt: "Đau sao? Cô cố chịu một tí."
 
Sau đó, anh làm nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
Sát khuẩn xong xuôi, Giản Chước Bạch lại thoa thuốc mỡ lên miệng vết thương cho cô, kế tiếp mới thả tay áo của cô xuống: "Khoảng thời gian này cô phải chú ý, đừng để vết thương bị dính nước."
 
"Cảm ơn anh."
 
Giản Chước Bạch nhìn cô một cái, giọng điệu lười biếng: "Cô bị thương vì Tích Dịch, bởi vậy tôi nên thoa thuốc cho cô, cô cảm ơn

tôi làm gì? Cảm ơn vì vừa rồi tôi đã quăng chó cho cô khiến cô bị thương à?"
 
Hề Mạn: "..."
 
Hai người dắt chó ra khỏi quán ăn.
 
Đã qua giờ cơm, học sinh bắt đầu rảo bước quay lại trường học, con ngõ nhỏ yên tĩnh hơn rất nhiều.
 
Hai người cứ đứng đó hồi lâu, Hề Mạn mới mấp máy môi: "Cảm ơn vì anh đã mời tôi ăn cơm, nếu không còn gì nữa, tôi xin đi..."
 
Cô chưa dứt lời, Giản Chước Bạch đã lấy một cúc áo ra khỏi túi, sau đó xòe bàn tay ra: "Trả lại cho cô này."
 
"Cảm ơn." Hề Mạn nhận lấy cúc áo.
 
Đầu ngón tay mát lạnh của cô gái vô tình lướt qua bàn tay anh, cảm xúc cực kỳ khó tả.
 
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, anh nhìn xung quanh một vòng, sau đó thấy một quán cà phê nằm xéo cửa ngõ: "Nếu cô thật lòng muốn cảm ơn tôi thì mời tôi uống một ly cà phê đi."
 
"Ngay bây giờ luôn ư?" Hai người vừa mới dùng bữa xong, anh vẫn còn bụng để uống à?
 
"Sao?" Giản Chước Bạch nhìn cô: "Vừa rồi cô tìm chó giúp tôi nên tôi mời cô một bữa cơm. Cô bị thương vì chó của tôi nên tôi thoa thuốc cho cô. Bây giờ tôi trả cúc áo lại cho cô, cô không nên đền ơn tôi ngay luôn à?"
 
Ngón trỏ thon dài trắng nõn của anh quấn quanh dây xích chó, bụng ngón tay vuốt ve sợi dây đôi ba lần, nói bằng giọng điệu không đứng đắn: "Tôi là kiểu người khi giúp người ta một việc gì đó dù chỉ là cỏn con thì cũng muốn nhanh chóng tính toán rõ ràng, mau đền đáp sớm, không ai nợ ai nữa. Nếu không đợi đến ngày ân dày như núi, cô không phân biệt được gộp ỷ lại và tình yêu nam nữ làm một, định lấy thân báo đáp tôi thì..."
 
Anh hơi ngừng giây lát, nâng mắt lên, tiếp tục nói bằng giọng điệu sâu xa: "Giống như cách cô đối xử với Thẩm Ôn."
 
Hề Mạn nghe anh nói thế thì mặt lộ vẻ hoang mang: "Cái gì?"
 
Giản Chước Bạch không trả lời cô, anh dắt chó đi về phía quán cà phê: "Tôi đi chọn món, cô nhớ đến tính tiền đấy."
 
Hề Mạn ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhớ lại câu nói vừa rồi của anh.
 
Đúng là cô có ỷ lại Thẩm Ôn thật.
 
Nhưng cô có gộp ỷ lại và tình yêu làm một ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không hiểu rốt cuộc cô muốn kết hôn với anh ấy là vì tình yêu hay vì thiếu cảm giác an toàn sau khi mất hết người thân.
 
Giản Chước Bạch dừng lại trước cửa quán cà phê: "Còn không qua đây, cô muốn trốn nợ à?"
 
Hề Mạn dập tắt suy nghĩ này, bước theo sau anh.
 
Thú nuôi không được vào của hàng, Giản Chước Bạch chọn một chỗ ngồi lịch sự vắng vẻ ở bên ngoài quán cà phê, sau đó buộc xích chó vào một cây cột kế đó.
 
Sau khi gọi nước xong, anh không nói gì cả mà chỉ cúi đầu chơi đùa cùng với Tích Dịch.
 
Tiếng nhạc du dương vang lên ngoài cổng, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, bầu không khí yên tĩnh và dịu êm.
 
Phục vụ nhanh chóng bưng hai ly cà phê và một phần bánh kem cherry lên.
 
Giản Chước Bạch ra hiệu cho phục vụ đặt bánh kem trước mặt Hề Mạn.
 
Hề Mạn ngơ ngác nhìn những quả cherry đỏ au bóng bẩy như hồng ngọc mã não rải đầy trên bánh kem, vẫn đang nghĩ về vấn đề mà anh đã nói trước đó.
 
Cô lẳng lặng suy ngẫm hồi lâu mới bất giác phản bác lại: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi không phân biệt rõ ỷ lại với tình yêu nam nữ?"
 
Giản Chước Bạch ngả người tựa lưng vào ghế, sau đó bèn ngước mắt lên: "Tháng sau Tiết Thu Nghiên về nước, chuyện liên hôn giữa hai nhà Tiết Thẩm sẽ được công bố ra ngoài, mọi người đều biết hai người họ mới là một đôi."
 
Hề Mạn cực kỳ kinh ngạc: "Sao anh biết chuyện này?"
 
"E là tôi còn biết nhiều hơn cô nữa." Giản Chước Bạch thản nhiên nhìn cô: "Có phải sau khi biết được chân tướng, cô đã cảm thấy mình bị lừa dối nên tức giận, phẫn nộ, nghĩ đến tin đồn của mình và Thẩm Ôn đã lan truyền bên ngoài và lo lắng có thể mình sẽ nhanh chóng biến thành trò cười trong giới, sau này không còn cách nào đặt chân trong giới nữa đúng không?"
 
Hề Mạn mím môi, không nói gì cả.
 
Hơn nữa, bao năm qua đi, cô vẫn luôn coi Thẩm Ôn là chỗ dựa của mình. Bây giờ cô biết anh ta sắp kết hôn với người khác nên cảm thấy lo lắng, khủng hoảng và bất an đúng không? Hơn nữa còn hoang mang không biết sau này phải sống thế nào khi chỉ còn một mình, cô đơn đúng chứ?"
 
Hề Mạn tiếp tục im lặng.
 
"Cảm xúc đầu tiên do lòng tự trọng của cô tạo thành, cảm xúc thứ hai là do sự ỷ lại của cô với anh ta hình thành trong những năm anh ta nuôi cô. Cô có biết hai điều trên cho thấy cái gì không?"
 
Giản Chước Bạch nâng ly cà phê lên rồi hớp một ngụm, yết hầu gợi cảm chậm rãi trượt hai lần, sau đó anh thong dong nói tiếp: "Cho thấy cô cảm kích anh ta, ỷ lại anh ta nhưng đó không phải là tình yêu."
 
Hàng mi dày cong vút của Hề Mạn run rẩy mấy lần, bỗng nhiên cô ngước mắt lên.
 
Ánh nắng trên đỉnh đầu rọi xuống làn da trắng mịn, nhẵn nhụi và sáng bóng, hai con ngươi trong vắt xinh đẹp không thể tả nỗi đang nhuốm đầy cảm xúc ngạc nhiên.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện