Người đàn ông ngồi đối diện đang tập trung nhìn cô, con ngươi màu đá giống hệt vỏ chai toát lên vẻ nghiêm túc: "Hề Mạn, chẳng lẽ tương lai không có sự hiện diện của anh ta thì thế giới của cô không còn tiếp tục hay sao?"
"Sau khi nhà họ Hề xảy ra chuyện, cô như một người chết đuối, Thẩm Ôn là người duy nhất vươn tay kéo cô lên, vì vậy tôi hiểu tâm trạng của cô. Có điều bây giờ cô đã lên bờ, cô đã có thể hít thở tự do, không cần phải tiếp tục nắm tay Thẩm Ôn mới sống tiếp. Trên đời này không có chuyện người này cứu người kia lên bờ thì sẽ có quyền yêu cầu đối phương trở thành vật sở hữu của người đó cả đời, chính bản thân cô cũng không nên có suy nghĩ đó."
"Tình cảm là tình cảm, ơn nghĩa là ơn nghĩa, nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đối với tình cảm thì phải tìm người mình yêu, hơn nữa phải là người thật sự khắc ghi cô ở trong tim kia kìa."
"Thẩm Ôn cứu cô không có nghĩa là cô bắt buộc phải ngoan ngoãn trước mặt anh ta, càng không có nghĩa anh ta có thể tổn thương cô tùy thích. Cô không phải vật phẩm phụ thuộc của anh ta, anh ta gọi đến lúc nào thì đến đuổi lúc nào thì đi."
Giản Chước Bạch kiên nhẫn nhìn cô: "Nếu ơn nghĩa này quá lớn với cô như một sợi xích nặng nề, trở thành khúc mắc rất lớn trong lòng cô, vậy tìm cách trả đi. Trả xong hai người không còn nợ gì nhau, cô có thể làm chính mình, ngẩng đầu ưỡn ngực khi đứng trước mặt anh ta."
Hề Mạn vuốt ve thìa cà phê, đôi mắt trong sắt như làn nước mùa thu nhìn thẳng vào mắt anh.
Một ngọn gió khe khẽ thoảng qua trước mặt, bên tai chỉ còn vang một câu nói: Cô không phải vật phẩm phụ thuộc của anh ta, trả ơn rồi, cô có thể làm chính mình.
Bỗng nhiên, Hề Mạn cảm giác anh đã đâm trúng vào điểm mấu chốt của mình.
Đáng lẽ cô đã mất hết tất cả kể từ lúc nhà họ Hề xảy ra chuyện, chính Thẩm Ôn đã hỗ trợ cho cô tiếp tục đến trường, sống những ngày tháng không lo cơm áo gạo tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không có anh ấy, cô không biết mình có chịu đựng nỗi nữa không.
Thế nên cô không thể trả hết ơn nghĩa này.
Do đó trong suốt bao năm qua, cô luôn kính cẩn nghiêng mình hạ thấp trước mặt anh ấy, chờ đợi tình yêu của anh ấy, coi anh ấy là ngọn cỏ cứu mạng, là tất cả của cuộc đời mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy cho cùng điều khiến cô day dứt đó là ơn nghĩa của Thẩm Ôn mà mình vẫn chưa đền đáp, vì vậy cô hận bản thân không có lập trường, muốn tha thứ nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc anh ấy bất ngờ gây tổn thương cho cô sau nhiều năm mập mờ giữa hai người.
Cô cứ giãy dụa mãi, khó xử đôi đường, không biết nên làm thế nào mới phải.
Giản Chước Bạch nói rất đúng, cô phải nghĩ cách trả hết ơn nghĩa mà Thẩm Ôn cho mình.
Chỉ cần cô trả hết rồi, sau này không ai nợ ai nữa.
Kế tiếp dù cô có hận anh ấy cũng tốt, không gặp mặt anh ấy nữa cũng được, cô đều không thẹn với lương tâm.
Chỉ khi cô không còn nợ Thẩm Ôn thì mới có thể thoát ra khỏi cơn đau khổ này, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hề Mạn có thể trả lại số tiền mà Thẩm Ôn cho mình một cách dễ dàng,
Nhưng tình nghĩa kéo cô vực dậy trong cơn tuyệt vọng và nuôi sống cô suốt bảy năm, cô nên trả thế nào? Hơn nữa lấy gì để trả?
Lúc cô đang rầu rĩ, Giản Chước Bạch lại nói: "Có lẽ cô không biết Thẩm Ôn dồn rất nhiều tiền của nghiên cứu thiết bị y tế mới nhưng kỹ thuật sản xuất lại không có tiến triển gì. Tính đột phá của sản phẩm mới này quá ít so với các sản phẩm đã có mặt trên thị trường, thế nên lô hàng đó vẫn còn tồn kho vì vấn đề giá cả."
"Do anh ta tập trung đầu tư vào dự án này nên nếu chúng không nhanh chóng được tiêu thụ, e rằng những dự án khác của anh ta sẽ bị buộc dừng lại vì vấn đề xoay vòng vốn." Giản Chước Bạch nhìn Hề Mạn: "Cô nên biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với anh ta."
Hề Mạn ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.
Nếu những gì Giản Chước Bạch nói là thật thì Thẩm Ôn đã rơi vào thế yếu trong ván cờ với Thẩm Yến. Nếu tình hình nghiêm trọng hơn chút, có lẽ anh ấy sẽ bị Thẩm Yến đánh bại, sau này không còn liên quan gì đến người thừa kế của tập đoàn Bạc Thương nữa.
Khó trách sau khi quay về từ chuyến công tác dài, Thẩm Ôn vẫn luôn bận rộn không nghỉ ngơi chút nào.
Hiển nhiên anh ấy vẫn chưa tìm ra giải pháp cho vấn đề đó, thế nên vẫn luôn sứt đầu mẻ trán.
Hề Mạn suy nghĩ: "Trước giờ nhà họ Tiết luôn kinh doanh con chip y tế, lý do Thẩm Ôn đột ngột đính hôn với Tiết Thu Nghiên là vì chuyện này chứ không phải nhớ mãi tình cũ không quên đúng không?"
Thẩm Ôn một lòng muốn trở thành người nắm quyền của tập đoàn Bạc Thương, liên hôn với nhà họ Tiết vì kinh doanh phù hợp với phong cách làm việc của anh ấy.
Giản Chước Bạch ngước lên nhìn cô: "Sao nào? Anh ta liên hôn vì sự nghiệp thì cô có thể tha thứ cho anh ta, tiếp tục cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta sao?"
"Bất kể nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân đó là gì thì sau này họ vẫn là vợ chồng, còn tôi chỉ là người ngoài, bản thân tôi hiểu rõ lý lẽ này, không đến mức xen vào cuộc hôn nhân của anh ấy, bị người ta soi mói."
Huống chi Thẩm Ôn đã đưa ra lựa chọn giữa cô và sự nghiệp của mình.
Anh ta không yêu Tiết Thu Nghiên, cũng không yêu Hề Mạn.
Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ quan tâm đến dã tâm của mình mà thôi.
"Cô có thể thông suốt vấn đề này cho thấy vẫn còn cứu được." Dây thần kinh căng thẳng của anh đã được thả lỏng.
Hề Mạn dùng thìa khuấy cà phê, lẳng lặng suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Ôn liên hôn với nhà họ Tiết sẽ giúp anh ấy giảm chi phí sản xuất thiết bị đến mức tối thiểu, có điều một lô hàng có tính đột phá quá thấp sẽ không được các bệnh viện lớn nhập hàng quá nhiều, thế nên lựa chọn tốt nhất của Thẩm Ôn đó là những bệnh viện cần mua thiết bị mới.
Hề Mạn bỗng nhìn Giản Chước Bạch: "Hai năm qua anh vẫn luôn khai thác thị trường y tế của châu Âu, đầu tư xây dựng rất nhiều bệnh viện nên chắc chắn vẫn còn nhiều bệnh viện trong giai đoạn hoàn thiện, cần nhập nhiều thiết bị mới đúng không?"
Khóe mắt vui vẻ của anh cong lên một độ cong rất nhỏ, sau đó bèn nở nụ cười vô lại: "Cô còn biết hai năm qua tôi đã làm gì, quả nhiên cô có ý gì đó với tôi."
"Tôi chỉ cần lên mạng tra một tí là biết tất tần tật rồi."
"Ồ, cô còn lên mạng để điều tra thông tin về tôi, như vậy vẫn được coi là nhớ nhung tôi đấy."
"..." Rõ ràng cô chỉ tùy tiện xem thôi mà.
Giản Chước Mạch không đùa giỡn với cô nữa: "Bệnh viện của tôi thật sự cần mua lô hàng này, Thẩm Ôn cũng đã tìm tôi nhiều lần nhưng hợp tác với ai thì phải xem tâm trạng của tôi."
"Trước mắt anh ta chỉ có thể bán hàng cho tôi mới cứu vãn được tình thế nhưng tôi không chỉ có một lựa chọn là anh ta." Giản Chước Bạch nói với Hề Mạn: "Nếu Thẩm Ôn không tìm được khách hàng lớn như tôi trong thời gian ngắn thì mắt xích tài chính của anh ta sẽ bị đứt, những gì anh ta khổ tâm gầy dựng bao năm qua sẽ bị hủy trong chốc lát."
Hề Mạn bưng ly cà phê