"Kết hôn?" Điều kiện mà anh đưa ra khiến cho Hề Mạn vô cùng sửng sốt, trong thoáng chốc đầu óc cô không kịp phản ứng lại.
Có phải anh đề ra điều kiện quá cao hay không?
Giản Chước Bạch cảm thấy mình yêu cầu không hề quá mức một chút nào, nói lại một lần nữa: "Kết hôn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn có phần hơi chần chờ, giả vờ làm bạn gái cũng được mà, đi đăng ký kết hôn có quá nhanh không?
Đang rối rắm, cô cảm thấy có thứ gì đó lông xù đang cọ vào mắt cá chân của mình.
Hề Mạn cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà Tích Dịch nhà Giản Chước Bạch đã chạy đến bên chân cô, nhặt đồ ăn trên mặt đất.
Hề Mạn thấy vậy vội vàng ôm nó lên.
Tích Dịch vẫy đuôi, thân thiết cọ vào lòng bàn tay cô.
Con vật nhỏ nhìn rất đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp của Hề Mạn trông tươi vui hẳn lên, cô nhân cơ hội sờ bộ lông xù của nó, ngẩng đầu nói với Giản Chước Bạch: "Anh nên dạy nó đừng nhặt đồ ăn ở bên ngoài, lỡ đâu thức ăn có vấn đề là nó sẽ bị bệnh ngay."
Giản Chước Bạch cứ như người không xương tựa lưng vào ghế: "Trước đây nó chỉ là một chú chó lang thang, mấy ngày trước vừa được tôi đưa về nhà. Hơn nữa tôi cũng không có kinh nghiệm nuôi chó, nếu không thì đợi sau khi đi đăng ký kết hôn về cô giúp tôi dạy nó nhiều hơn nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn nhìn chú chó trong lồng ngực mình, đôi mắt trong veo của nó xuất hiện vài phần khao khát.
Cô vẫn luôn thích chó, dù có nằm mơ cô cũng muốn nuôi một con.
Trước kia bởi vì Thẩm Ôn không thích, cô chỉ có thể từ bỏ giấc mơ này, nhưng nếu làm giao dịch này với Giản Chước Bạch, ngày nào cô cũng có thể gặp Tiểu Tích Dịch.
Giản Chước Bạch không biết cô đang nghĩ đến cái gì mà khóe miệng tự nhiên lại cong lên rất nhẹ, dường như anh cũng bị lây, trong con ngươi tối màu lộ ra ý cười: "Cô đã nghĩ kỹ chưa? ”
Giọng nói của anh kéo Hề Mạn trở lại hiện thực, việc đăng ký kết hôn thật sự quá quan trọng, cô không thể nghĩ nổi.
Thấy cô không nói lời nào, Giản Chước Bạch tốt bụng phân tích giúp cô: "Tôi vừa nói, có ân báo ân, vậy có thù thì phải báo thù có đúng không? Thẩm Ôn muốn cưới người khác, cô kết hôn với tôi trước một bước không tốt hay sao?"
Lời nói của người đàn ông này toàn là ý muốn tốt cho cô, nhưng lại lộ ra chút dụ dỗ.
Cho tới tận bây giờ Hề Mạn chưa từng cảm thấy mình là người dễ bị thuyết phục, nhưng giờ phút này cô thật sự đã bị việc làm của Thẩm Ôn thao túng không ít lần.
Nghe Giản Chước Bạch nói lời này vậy mà cô lại cảm thấy rất có lý!
Về sau chuyện Thẩm Ôn và Tiết Thu Nghiên đính hôn truyền đi khắp nơi, không biết sau lưng cô bạn bè của Thẩm Ôn nói xấu cô như thế nào nữa, không chừng coi cô là người phụ nữ bị chồng bỏ, là một con nhóc đáng thương mà Thẩm Ôn không cần.
Nhưng nếu như cô mà kết hôn trước thì đó chính là cô đã chán ghét Thẩm Ôn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau mọi người mà có nói chuyện cũng sẽ nói là cô bỏ Thẩm Ôn.
Theo như những lời Thẩm Ôn nói trên đu quay, rõ ràng rằng khi cưới Tiết Thu Nghiên rồi anh ta cũng sẽ không để cô đi, muốn cô tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta.
Còn cả chiếc nhẫn kim cương hồng mà lúc trước cô nhìn thấy nữa...
Nói cách khác, ít nhất thì Thẩm Ôn cảm thấy cô có phần thú vị, nếu biết cô đã kết hôn, hẳn là anh ta sẽ rất sốc.
Không chỉ trả thù được Thẩm Ôn mà cô lại còn có được một chú chó nhỏ.
Hề Mạn nghĩ một lúc, dần cảm thấy khá thích việc kết hôn này, cô ôm Tích Dịch đứng lên: "Bây giờ chúng ta đến Cục Dân chính luôn đi."
Giản Chước Bạch đơ ra một lúc còn chưa trả lời, Hề Mạn đột nhiên nhớ tới một chuyện rồi lại ngồi xuống, "Hôm nay thứ bảy, Cục Dân chính không mở cửa."
Cô cúi đầu vuốt ve Tích Dịch trong ngực, mím môi, đáy mắt lộ ra một chút tiếc nuối.
Giản Chước Bạch không ngờ cô lại vội vàng như vậy, lồng ngực rung rung vài cái rồi cười ra tiếng: "Có lẽ cô không biết, để khuyến khích sinh con, nâng cao tỷ lệ kết hôn, Cục Dân chính ở thành phố Lan đưa ra chính sách mới, ngày 20 hàng tháng bất kể có phải là ngày lễ hay không cũng có thể đăng ký kết hôn."
Hề Mạn hoàn toàn không biết gì về lịch làm việc của Cục Dân chính, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này.
Cô liếc mắt nhìn ngày tháng trên điện thoại di động, đôi mắt hiện lên cả ánh sao: "Hôm nay là ngày 20 tháng 3!"
Ánh mắt nóng rực của Giản Chước Bạch nhìn sang: "Xem ra ngày này của những năm sau sẽ trở thành ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn của chúng ta."
Khuôn mặt Hề Mạn nhất thời có chút nóng lên, tim đập thình thịch, cô vội vàng giải thích: "Không phải tôi sốt ruột gả cho anh, tôi muốn Thẩm Ôn hối hận, vì vậy xin anh đừng có mà tự kiêu."
"Kết hôn vì điều gì cũng không quan trọng." Cho dù là vì cô muốn trả thù Trầm Ôn, anh cũng bằng lòng.
Dù sao người đề xuất chuyện này cũng là anh.
Giản Chước Bạch nhìn thời gian: "Hôm nay hẳn là ở Cục Dân chính sẽ có rất nhiều người, còn phải kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn và chụp ảnh, chúng ta phải nhanh lên."
Nói xong, anh lấy sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư đã chuẩn bị sẵn từ trước ở trong túi ra, nhướng mày: "Cô có mang những thứ này theo người không?"
Hề Mạn lắc đầu.
…
Hai người bắt xe taxi trở lại Thủy Minh Loan một lần nữa, Giản Chước Bạch gửi Tích Dịch ở chỗ anh trai anh, còn Hề Mạn thì đi lấy sổ hộ khẩu.
Vừa xách túi định đi ra khỏi phòng ngủ, cô đột nhiên lại đưa tay lên sờ mặt mình.
Tối hôm qua không ngủ được, cứ để mặt mộc như vậy chụp ảnh cưới sẽ rất xấu.
Khuôn mặt của tên Giản Chước Bạch kia quá xuất chúng, đến lúc đó lỡ đâu ảnh chụp chung của hai người mà cô không đẹp bằng anh, về sau sẽ trở thành lịch sử đen tối của cô, đuôi công của tên đểu cáng đó sẽ vểnh lên cao hơn.
Cô vội vàng quay lại và bắt đầu trang điểm.
Trong lúc đó Giản Chước Bạch nhắn tin cho cô.
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Chưa xong à?]
Hề Mạn liếc qua rồi trả lời lại: [Sắp xong rồi.]
Mười phút sau.
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Vẫn chưa xong à?]
Hề Mạn: [Xong ngay đây.]
Mười lăm phút sau.
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Không phải cô đang trang điểm đấy chứ?]
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Được rồi, cho cô thêm mười phút nữa.]
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Trang điểm đẹp một chút, không thì đến lúc chụp ảnh chung lại kéo giá trị nhan sắc của tôi xuống.]
Tay Hề Mạn cầm cái chuốt mi run lên một chút, thiếu chút nữa cô đã quẹt lên trên mặt.
Vốn còn muốn chỉnh sửa một chút, bây giờ cô đã hoàn toàn không còn hứng, lập tức xách túi đi thẳng ra cửa.
Trời sinh cô đã đẹp tự nhiên như vậy, ai kéo thấp giá trị nhan sắc của ai còn chưa biết đâu!
Cô đi từ trên lầu xuống, dì Mạc nghe thấy tiếng, đi ra từ phòng bếp: "Cô Hề vừa mới về mà đã phải ra ngoài rồi à?"
Giấy đăng ký kết hôn còn chưa nhận được, Hề Mạn tạm thời không muốn để Thẩm Ôn biết, phòng ngừa xảy ra chuyện.
Bị dì Mạc hỏi, cô chột dạ sờ túi xách, nở nụ cười: "Tôi muốn ra ngoài dạo phố."
Dì Mạc cũng không hỏi nữa, Hề Mạn nhanh chóng rời đi.
Đến cổng chung cư, chiếc Aston Martin nổi bần bật đang đỗ dưới gốc cây.
Hề Mạn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế lái nhìn qua, híp mắt lại, dường như đang nhìn lớp trang điểm trên mặt cô.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô gái, lông mày, đôi môi đỏ mọng, nốt ruồi son nhỏ ở lông mày làm nhạt đi sự ngọt ngào vốn có, so với buổi sáng thì cô có thêm vài phần quyến rũ hơn.
Yết hầu Giản Chước Bạch trượt lên trượt xuống, nhưng lại thờ ơ đánh giá: "Không uổng công tôi chờ lâu như vậy, quả thật rất đẹp."
Được khen ngợi, trong lòng Hề Mạn hơi vui vẻ, chợt nghe anh bổ sung thêm một câu: "Nhưng so với tôi không cần trang điểm một chút nào vẫn còn kém hơn một chút."
Hề Mạn rất muốn cầm túi xách trên tay mạnh mẽ đập vào người đàn ông trước mắt rồi xuống xe rời đi.
Vì trả thù Thẩm Ôn, sau này mỗi ngày phải đối mặt với một con công tự cao như vậy, cô thật sự có thể nhịn được à?
Cô không thèm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn nữa!
Nếu không thể nuôi Tích Dịch, sau này cô sẽ nuôi thêm một con chim!
Đại khái đoán được cô sẽ có suy nghĩ này, Giản Chước Bạch đạp chân ga, xe như tia chớp phi ra ngoài, không cho cô một chút cơ hội nào để mở cửa xe.
Hề Mạn giật mình hô một tiếng, vội vàng thắt dây an toàn: "Anh có thể chậm một chút được không?"
Khóe miệng Giản Chước Bạch khẽ nhếch lên, khẽ đạp phanh chân, ổn định lại tốc độ xe.
Xe đến Cục Dân chính, Hề Mạn cùng Giản Chước Bạch đi vào.
…
Hôm nay người đến đăng ký kết hôn không ít, bọn họ vội vàng đi làm thủ tục, lúc hoàng hôn cũng cầm được cuốn sổ đỏ từ bên trong