Hề Mạn ôm điện thoại ngả lưng lên ghế, nhấn vào ảnh đại diện tài khoản wechat của Giản Chước Bạch, vào trang cá nhân của anh.
Ngón tay cô cứ chần chừ trên nút "Hủy kết bạn" một hồi lâu. Cuối cùng, cô quyết định thoát ra.
Tự nhiên anh vừa mới đăng bài mới lên dòng thời gian thì đã bị ăn quả hủy kết bạn thì kỳ cục lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lâu hai người họ đã không còn thuộc cùng một thế giới nữa, bởi vậy cho dù kết bạn wechat với nhau đi nữa thì cũng chẳng vấn đề gì.
"Chị Mạn Mạn ới ời!" Thẩm Tịch Dao bỗng dưng thò đầu sang: "Ơ, chị đang làm gì thế ạ?"
Hề Mạn hơi giật mình, cô vội vàng tắt màn hình điện thoại, để sang một bên rồi mỉm cười với cô ấy: "Cũng không có gì, hồi nãy anh trai em bảo sẽ sớm về nước ấy mà."
Ánh mắt của Thẩm Tịch Dao lộ ra vẻ ám muội: "Sao anh ấy chỉ nói với chị mà không nói với em?"
Hề Mạn giận dữ trừng cô ấy: "Chị chủ động hỏi anh ấy mà, em có hỏi đâu!"
"Chị Mạn Mạn, anh trai em có nhắc gì đến chuyện của hai người không ạ?"
Hề Mạn tỏ ra khó hiểu: "Nhắc chuyện gì cơ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đương nhiên là chuyện kết hôn rồi!" Thẩm Tịch Dao chớp mắt với cô: "Mấy năm nay bên cạnh anh ấy có bóng hồng nào ngoài chị đâu, đã thế anh ấy còn nâng chị như nâng trứng, hứng như hứng hoa, quan tâm chăm sóc hơn cả đứa em ruột thịt là em đây. Ngay cả đám bạn thân của anh ấy còn thường gọi đùa chị là chị ba tương lai nữa là. Anh trai em sắp ba mươi tuổi rồi, đến tuổi tính chuyện kết hôn rồi mà."
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hề Mạn bỗng trở nên tối tăm.
Thật ra cô không biết trong thâm tâm Thẩm Ôn có suy nghĩ gì về chuyện này. Kể từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, bất cứ ai trong giới cũng nói hai người họ có tình cảm với nhau, đám anh em cùng hội chơi với anh ta cũng thường trêu cô, gọi cô là chị dâu. Từ trước đến nay, Thẩm Ôn chưa bao giờ làm sáng tỏ chuyện này, cũng chưa lần nào lên tiếng ngăn cản những lời đồn ấy tiếp diễn.
Song, trên thực tế, cô và Thẩm Ôn còn chẳng phải người yêu của nhau nữa.
Thẩm Ôn chỉ quan tâm, chăm sóc cô, trông nom cho cô mà thôi, chứ anh ta chưa từng đi quá giới hạn lần nào.
Hề Mạn mím môi: "Em cũng biết đấy, mặc dù chị sống nhờ nhà anh ấy từ đó đến giờ nhưng giữa bọn chị không có gì cả. Quả thật anh ấy rất tử tế với chị, nhưng chưa chắc đó đã là tình yêu nam nữ... Chị cũng không hiểu anh ấy nghĩ gì nữa."
"Anh trai em chưa bao giờ cãi lại lời ba mẹ đâu. Hồi trước để có thể nuôi chị, anh ấy còn sẵn sàng chống đối ba mẹ em, như thế đã thấy được vị trí của chị trong lòng anh ấy rồi mà!"
Song, nghĩ đến việc mối quan hệ giữa hai người họ chẳng hề tiến triển chút nào suốt bao nhiêu năm qua, Thẩm Tịch Dao cũng bắt đầu thấy hoang mang: "Hai người cô nam quả nữ sống chung với nhau nhiều năm như thế mà chưa xảy ra gì thật ấy ạ?"
Hề Mạn lắc đầu.
Thẩm Tịch Dao nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Hề Mạn, mái tóc dài đen tuyền buông xõa sau lưng, một sợi tóc nhỏ buông lơi trước trán làm tôn lên vẻ điềm tĩnh, khôn khéo ở người con gái này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là kiểu con gái mang nét đẹp thuần khiết, làn da trắng sáng, có khuôn mặt trong veo, ngây thơ, nốt ruồi son nhạt ở giữa hai đầu lông mày tăng thêm chút quyến rũ, mặn mà cho cô.
Cô ấy là con gái mà cũng khó lòng không rung động trước nhan sắc này huống chi là…
Thẩm Tịch Dao không thể nào tin nổi: "Rốt cuộc anh trai em có bị yếu sinh lý không thế, có chị ở cạnh mà cũng nhịn được luôn?"
Hề Mạn cười gượng gạo, cầm cọ lên, chấm chút màu vẽ: "Thật ra bọn chị cứ như bây giờ là ổn rồi."
"Ổn cái gì mà ổn, không cho chị danh phận nào là sao? Hai người không phải anh em, cũng chẳng phải người yêu mà lại sống chung một nhà, dễ bị người ta nói ra nói vào lắm. Anh ấy là một người tinh tế, nếu không thích chị thì làm gì có chuyện chưa bao giờ ngỏ lời bảo chị ra ở riêng chứ? Anh trai em đứng tên mấy căn nhà lận, đâu bắt buộc phải sống chung với nhau đâu!"
Sau một hồi nghĩ ngợi, Hề Mạn trả lời: "Vào năm chị học năm tư, đi thực tập, ban đầu chị định thuê phòng, dù gì anh trai em cũng đã giúp đỡ chị rất nhiều, chị cũng không muốn làm