Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 3


trước sau


Hề Mạn ôm điện thoại ngả lưng lên ghế, nhấn vào ảnh đại diện tài khoản wechat của Giản Chước Bạch, vào trang cá nhân của anh.
 
Ngón tay cô cứ chần chừ trên nút "Hủy kết bạn" một hồi lâu. Cuối cùng, cô quyết định thoát ra.
 
Tự nhiên anh vừa mới đăng bài mới lên dòng thời gian thì đã bị ăn quả hủy kết bạn thì kỳ cục lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ lâu hai người họ đã không còn thuộc cùng một thế giới nữa, bởi vậy cho dù kết bạn wechat với nhau đi nữa thì cũng chẳng vấn đề gì.
 
"Chị Mạn Mạn ới ời!" Thẩm Tịch Dao bỗng dưng thò đầu sang: "Ơ, chị đang làm gì thế ạ?"
 
Hề Mạn hơi giật mình, cô vội vàng tắt màn hình điện thoại, để sang một bên rồi mỉm cười với cô ấy: "Cũng không có gì, hồi nãy anh trai em bảo sẽ sớm về nước ấy mà."
 
Ánh mắt của Thẩm Tịch Dao lộ ra vẻ ám muội: "Sao anh ấy chỉ nói với chị mà không nói với em?"
 
Hề Mạn giận dữ trừng cô ấy: "Chị chủ động hỏi anh ấy mà, em có hỏi đâu!"
 
"Chị Mạn Mạn, anh trai em có nhắc gì đến chuyện của hai người không ạ?"
 
Hề Mạn tỏ ra khó hiểu: "Nhắc chuyện gì cơ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đương nhiên là chuyện kết hôn rồi!" Thẩm Tịch Dao chớp mắt với cô: "Mấy năm nay bên cạnh anh ấy có bóng hồng nào ngoài chị đâu, đã thế anh ấy còn nâng chị như nâng trứng, hứng như hứng hoa, quan tâm chăm sóc hơn cả đứa em ruột thịt là em đây. Ngay cả đám bạn thân của anh ấy còn thường gọi đùa chị là chị ba tương lai nữa là. Anh trai em sắp ba mươi tuổi rồi, đến tuổi tính chuyện kết hôn rồi mà."
 
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hề Mạn bỗng trở nên tối tăm.
 
Thật ra cô không biết trong thâm tâm Thẩm Ôn có suy nghĩ gì về chuyện này. Kể từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, bất cứ ai trong giới cũng nói hai người họ có tình cảm với nhau, đám anh em cùng hội chơi với anh ta cũng thường trêu cô, gọi cô là chị dâu. Từ trước đến nay, Thẩm Ôn chưa bao giờ làm sáng tỏ chuyện này, cũng chưa lần nào lên tiếng ngăn cản những lời đồn ấy tiếp diễn.
 
Song, trên thực tế, cô và Thẩm Ôn còn chẳng phải người yêu của nhau nữa.
 
Thẩm Ôn chỉ quan tâm, chăm sóc cô, trông nom cho cô mà thôi, chứ anh ta chưa từng đi quá giới hạn lần nào.
 
Hề Mạn mím môi: "Em cũng biết đấy, mặc dù chị sống nhờ nhà anh ấy từ đó đến giờ nhưng giữa bọn chị không có gì cả. Quả thật anh ấy rất tử tế với chị, nhưng chưa chắc đó đã là tình yêu nam nữ... Chị cũng không hiểu anh ấy nghĩ gì nữa."
 
"Anh trai em chưa bao giờ cãi lại lời ba mẹ đâu. Hồi trước để có thể nuôi chị, anh ấy còn sẵn sàng chống đối ba mẹ em, như thế đã thấy được vị trí của chị trong lòng anh ấy rồi mà!"
 
Song, nghĩ đến việc mối quan hệ giữa hai người họ chẳng hề tiến triển chút nào suốt bao nhiêu năm qua, Thẩm Tịch Dao cũng bắt đầu thấy hoang mang: "Hai người cô nam quả nữ sống chung với nhau nhiều năm như thế mà chưa xảy ra gì thật ấy ạ?"
 
Hề Mạn lắc đầu.
 
Thẩm Tịch Dao nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Hề Mạn, mái tóc dài đen tuyền buông xõa sau lưng, một sợi tóc nhỏ buông lơi trước trán làm tôn lên vẻ điềm tĩnh, khôn khéo ở người con gái này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô là kiểu con gái mang nét đẹp thuần khiết, làn da trắng sáng, có khuôn mặt trong veo, ngây thơ, nốt ruồi son nhạt ở giữa hai đầu lông mày tăng thêm chút quyến rũ, mặn mà cho cô.
 
Cô ấy là con gái mà cũng khó lòng không rung động trước nhan sắc này huống chi là…
 
Thẩm Tịch Dao không thể nào tin nổi: "Rốt cuộc anh trai em có bị yếu sinh lý không thế, có chị ở cạnh mà cũng nhịn được luôn?"
 
Hề Mạn cười gượng gạo, cầm cọ lên, chấm chút màu vẽ: "Thật ra bọn chị cứ như bây giờ là ổn rồi."
 
"Ổn cái gì mà ổn, không cho chị danh phận nào là sao? Hai người không phải anh em, cũng chẳng phải người yêu mà lại sống chung một nhà, dễ bị người ta nói ra nói vào lắm. Anh ấy là một người tinh tế, nếu không thích chị thì làm gì có chuyện chưa bao giờ ngỏ lời bảo chị ra ở riêng chứ? Anh trai em đứng tên mấy căn nhà lận, đâu bắt buộc phải sống chung với nhau đâu!"
 
Sau một hồi nghĩ ngợi, Hề Mạn trả lời: "Vào năm chị học năm tư, đi thực tập, ban đầu chị định thuê phòng, dù gì anh trai em cũng đã giúp đỡ chị rất nhiều, chị cũng không muốn làm

phiền anh ấy mãi. Nhưng anh trai em bảo anh ấy nhiều việc trên công ty, thường xuyên đi công tác, nếu chị dọn đi thì nhà không có hơi người nên bảo chị cứ ở đó, khi nào anh ấy xong việc, về nhà còn có người trò chuyện với anh ấy."
 
"Kỳ cục! Nếu anh ấy ngại nhà vắng thì hoàn toàn có thể về nhà ở cơ mà, ba mẹ em trông lắm đấy thây! Hơn nữa, anh trai em giữ chị ở cạnh bao nhiêu năm trời, nếu anh ấy không có ý gì với chị thật, mà chị cũng có tuổi rồi chứ đâu phải nhỏ gì, anh ấy phải nghĩ đến chuyện kết hôn của chị chứ..."
 
Thẩm Tịch Dao đảo mắt: "Có bao giờ anh ấy hối chị tìm bạn trai chưa ạ? Nói đùa thôi cũng được?"
 

Hề Mạn cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu.
 
"Đó! Đến em mà anh ấy còn hối, trong khi rõ ràng em nhỏ hơn chị một tuổi cơ mà!"
 
"Nói vậy nghĩa là chắc chắn anh ấy có ý đồ gì đó." Thẩm Tịch Dao càng nghĩ càng thấy ông anh mình đáng nghi: "Không được, chút nữa em phải hỏi dò anh ấy thôi."
 
...
 
Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, lần này Hề Mạn vẽ hoa rất trơn tru. Thẩm Tịch Dao bảo chờ ngay mai nung xong sẽ cho cô xem thành quả.
 
Không còn việc gì nữa, Hề Mạn về biệt thự ngay trong chiều hôm đó.
 
Về đến nhà, cô chào hỏi dì Mạc rồi lên lầu.
 
Cầm tay nắm cửa, Hề Mạn liếc nhìn về phía phòng ngủ Thẩm Ôn ở đối diện.
 
Tầng hai có ba phòng tất cả, gồm phòng ngủ chính, phòng làm việc ở hướng Nam và phòng ngủ phụ ở hướng Bắc.
 
Ngày đầu tiên đưa cô về đây, Thẩm Ôn đã dành phòng ngủ chính hướng ra mặt trời cho cô, còn mình thì dùng phòng ngủ phụ.
 
Những năm qua, Thẩm Ôn chăm lo cho cô từng li từng tí, lúc nào cũng chu đáo với cô, cô cũng xem anh ta như người nhà duy nhất của mình từ lúc nào không hay.
 
Từ trước đến nay, Hề Mạn chưa bao giờ biết được rốt cuộc Thẩm Ôn có thích mình không, cũng không dám tìm hiểu.
 
Trên thế gian này, nhờ có sự che chở của Thẩm Ôn, cô mới có được ngày hôm nay.
 
Hề Mạn luôn tự nhủ với lòng mình rằng, chỉ cần hai người họ cứ như tiếp tục như vậy là đã tốt lắm rồi.
 
Song, giờ phút này, lời nói của Thẩm Tịch Dao đã thắp lên một tia khát vọng nơi đáy lòng cô.
 
Trở về phòng ngủ, nằm sấp trên giường, cô mở cửa sổ trò chuyện trên wechat với Thẩm Ôn ra, nhớ lại những lần mình và anh ta nhắn tin với nhau.
 
Trong một tháng kể từ khi Thẩm Ôn đi công tác, mỗi khi cô nhắn tin, anh ta đều trả lời chỉ khi đã xong việc.
 
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, Thẩm Ôn sẽ gọi video với cô. Anh ta không nói gì nhiều nhưng lại rất kiên nhẫn nghe cô kể những chuyện xảy ra xung quanh mình.
 
Có lẽ Thẩm Tịch Dao nói đúng, Thẩm Ôn thích cô.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không thích thì anh ấy đã không dẫn cô đến chơi với nhóm bạn bè thân thiết của mình, nếu không thích thì anh ấy đã không ngầm đồng ý để cho đám bạn gọi cô là chị dâu rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc hẳn anh ấy muốn cưới mình làm vợ nhỉ? Như vậy họ sẽ trở thành người nhà thật rồi.
 
Từ tận đáy lòng cô trào dâng nỗi hân hoan không sao kìm nén được, đó là một cảm xúc khiến người ta an tâm biết bao.
 
Hề Mạn vùi mặt dưới chăn, cười tủm tỉm mãi.
 
Tâm trạng hạnh phúc vô cùng, Hề Mạn không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, còn mang cả niềm vui ấy vào giấc mộng đẹp.
 
Đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng gọi wechat inh ỏi, cô bực bội mở mắt, bấy giờ cô mới nhận ra bầu trời ngoài kia đã sẩm tối.
 
Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh sáng le lói phát ra từ màn hình điện thoại bên gối.
 
Hề Mạn cầm lên xem, người gọi đến là Thẩm Tịch Dao.
 
Nhấn nút nghe máy màu xanh, Hề Mạn nhắm mắt lại, lười biếng hỏi: "Sao thế?"
 
Nhận ra giọng cô hơi khác thường ngày, Thẩm Tịch Dao ở đầu dây bên kia khựng lại mất hai giây: "Chị đang ngủ hả?"
 
"Không có gì làm nên chị ngủ bù."
 
"Chị từ chức xong thảnh thơi thật đó! Em mới tan làm nè, dạo này mẹ em cứ càm ràm, hối em đi xem mắt mãi. Em không muốn về nhà sớm quá, đằng nào anh trai em cũng chưa về, chị muốn đi ăn ở Tần Lan Các với em không? Em nhớ món tôm chiên xù ở đó quá."
 
Hề Mạn cười nhạo cô ấy: "Không phải em mới bảo sẽ ăn chay một tuần để khỏi có lỗi với đôi mắt đã được gặp trai đẹp của em hả?"
 
"Em nghĩ lại rồi, tên Giản Chước Bạch đó còn chưa nói với em một câu, chỉ vì thế mà tiểu thư đây ăn chay thì có lỗi với lưỡi và dạ dày em quá."
 
Hề Mạn: "..."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện