Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 4


trước sau


Tần Lan Các là một câu lạc bộ tư nhân đắt đỏ, tọa lạc tại bờ sông Tần Lan khói tỏa, được xây theo lối kiến trúc cổ điển truyền thống, quang cảnh yên tĩnh, vắng vẻ, có địa điểm lý tưởng cho những cuộc gặp gỡ riêng tư.
 
Thẩm Tịch Dao đã đến từ sớm, gửi trước số phòng VIP cho cô.
 
Hề Mạn vào đại sảnh, đi tới cửa thang máy, đúng lúc có vài cô gái ăn mặc chỉn chu, lộng lẫy đang đứng chờ ở đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những gương mặt quen thuộc ấy khiến bước chân của Hề Mạn hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại đi tới, đứng chờ thang máy cùng như thể không có chuyện gì xảy ra.
 
Người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn cô, Lộ Yên Nhiên mỉm cười, chào hỏi: "Hề Mạn, lâu rồi không gặp."
 
Hề Mạn gật đầu theo phép lịch sự: "Trùng hợp quá!"
 
"Trùng hợp thật, chúng tôi cũng được Giản Chước Bạch mời đến đây dự tiệc mừng anh ấy về." Lộ Yên Nhiên xách hộp quà đã được gói tỉ mỉ lên, thoáng nhìn tay Hề Mạn, không ngờ lại chẳng có gì ngoài một chiếc túi xách xinh xắn: "Ơ, cô không chuẩn bị quà à?"
 
Hóa ra bọn Tần Phó và Quách Duẫn cũng tổ chức tiệc mừng cho Giản Chước Bạch ở đây.
 
Hề Mạn chưa kịp trả lời thì Lương Thuần đã mỉm cười chen ngang: "Việc đầu tiên Giản Chước Bạch làm sau khi về nước chắc chắn là đến gặp Hề Mạn mà, chắc tặng quà trước rồi cũng nên."
 
Đúng lúc này, Thẩm Tịch Dao gửi tin nhắn thoại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân lúc này, Hề Mạn chuyển sự chú ý vào điện thoại. Ban đầu cô định chuyển tin nhắn thoại sang tin nhắn thường, cuối cùng lỡ tay nhấn nút phát, giọng điệu nghe hơi nũng nịu của Thẩm Tịch Dao cất lên: "Chị Mạn Mạn, sao chị vẫn chưa tới, em sắp chết đói đến nơi rồi nè."
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra.
 
Hề Mạn vừa cúi đầu trả lời cô ấy "chị đến rồi" vừa đi vào thang máy.
 
Lộ Yên Nhiên và những người khác ngẩn người trong chốc lát rồi đi vào theo, thấy Hề Mạn bấm số 4.
 
Tiệc mừng Giản Chước Bạch về tối nay được tổ chức ở tầng năm, nhưng cô lại lên tầng bốn.
 
Kết hợp với tin nhắn thoại vừa nghe được lúc nãy, ai nấy đều nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
 
Lộ Yên Nhiên nhoẻn môi cười, cái nhếch mép ấy nhỏ đến nỗi khó ai thấy được. Cô ta nhấn sáng số 5 bằng ngón trỏ sơn màu đỏ, lúc nhìn sang Hề Mạn, cô ta nhiệt tình mời nhưng cũng tỏ ra chút gì đó đắc chí: "Trên lầu toàn mấy đứa bạn cùng lớp cũ cả, chút nữa cô cũng qua ngồi một lát đi, lâu lắm rồi mọi người không ngồi lại trò chuyện với nhau còn gì."
 
Lộ Yên Nhiên nói như thể mình là chủ bữa tiệc vậy.
 
Hề Mạn mỉm cười, vẻ mặt cô bình tĩnh không chút gợn sóng nào: "Tôi còn việc riêng, các cô chơi vui vẻ."
 
Chẳng mấy chốc đã đến tầng bốn, cô không buồn quan tâm những người đó nghĩ gì, ung dung ra khỏi thang máy.
 
Hề Mạn chưa đến xa mà đám người trong thang máy đã thi nhau ý kiến.
 
Lương Thuần: "Không thể tin được Giản Chước Bạch lại không mời Hề Mạn, chuyện lạ có thật!"
 
Thời đi học, bọn họ còn chưa nói chuyện được với nhau hai câu, chỉ gọi là có quen biết với Quách Duẫn - bạn thân Giản Chước Bạch mà thôi, thế mà cũng được mời tham gia tiệc mừng Giản Chước Bạch về nước.
 
Ai mà tin được người con gái Giản Chước Bạch từng nâng niu, trân trọng như Hề Mạn lại bị bỏ qua chứ?
 
Một cô gái khác trầm trồ: "Hồi nãy cô ấy bình tĩnh dữ thần, tớ mà là cô ấy, tớ đã lúng túng đến mức chui xuống khe thang máy rồi."
 
Lộ Yên Nhiên khẽ cười: "Có sóng gió nào người ta chưa trải qua đâu? Từng là công chúa bé bỏng ngậm thìa vàng của nhà họ Hề, gia đình sa sút thì leo lên được cậu ba nhà họ Thẩm, da mặt người ta cũng dày chứ bộ, sao lại lúng túng vì chuyện này được?"
 
Lương Thuần: "Không biết quan hệ giữa cô ta và cậu ba nhà họ Thẩm là sao nhỉ? Nghe nói hai người đó sống chung với nhau, có vẻ không được bình thường đâu."
 
Lộ Yên Nhiên ra khỏi thang máy, dẫn đầu đám con gái, tỏ ra khinh thường, giễu cợt mà không thèm che giấu chút nào: "Thẩm Ôn đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa nghe thông báo sẽ kết hôn với cô ta thì có quan hệ gì chứ? Chỉ là con chim hoàng yến được nuôi trong lồng, làm đồ chơi cho đàn ông mà thôi. May mà Giản Chước Bạch rút lui sớm, thứ con gái như thế không đáng để lụy..."
 
Chưa kịp nói chữ cuối cùng mà Lộ Yên Nhiên đã im bặt, thậm chí cô ta còn hơi nín thở.
 
Trên hành lang, Giản Chước Bạch đang đứng tựa lưng vào tường, vẻ mặt lười biếng, bàn tay trắng lạnh, thon dài kẹp hờ điếu thuốc lá vẫn còn nguyên.
 
Anh mặc nguyên một cây đen, áo khoác khoác hờ hững trên vai, tóc mái chạm mi, ánh đèn phác họa đường nét cương nghị, lạnh lùng của anh.
 
Những cô gái kia đến gần, người đàn ông ấy thình lình ngước mắt lên, nhìn bọn họ chằm chằm bằng đôi mắt tựa sương giá, đồng tử sâu thẳm bị cái lạnh thấu xương bao trùm.
 
Lộ Yên Nhiên rợn cả sống lưng vì ánh ánh nhìn ấy, quên mất cả việc giấu nụ cười giễu cợt trên môi đi, cứ cứng đờ như thế.
 
Những người còn lại cũng thấy người lạnh toát, không hẹn mà cùng cúi gằm mặt xuống đất, câm như hến.
 
Bầu không khí ở hành lang chìm vào sự im lặng chết chóc một lúc, Lộ Yên Nhiên cố gắng động não.
 

Hề Mạn không được mời đến bữa tiệc mừng Giản Chước Bạch về nước tối nay, chứng tỏ sau bảy năm, nhân vật Hề Mạn này đã không còn quan trọng với anh như trước nữa. Có lẽ Giản Chước Bạch tức giận vì hồi nãy cô ta đã nhắc đến tên anh thôi.
 
Nhưng cô ta có nói gì quá đáng đâu, thậm chí còn cảm thấy bất bình cho anh cơ mà, đáng lẽ ra đâu đến nỗi làm anh bực mình đâu chứ?
 
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lộ Yên Nhiên lấy hết can đảm tiến lên hai bước, chìa quà mình mang đến bằng cả hai tay, ngọt ngào cất giọng:

"Anh Chước, mừng anh về nước!"
 
Gương mặt Giản Chước Bạch vốn đã trầm lặng nay càng trở nên tối tăm hơn, anh gằn từng chữ một: "Cô gọi tôi là gì cơ?"
 
Giọng anh êm tai nhưng lại lạnh lẽo quá đỗi, như thể cơn gió rét nổi cơn cuồng nộ, cuốn hơi sương lạnh giá giữa trời đông tĩnh mịch.
 
Chẳng hiểu sao bàn tay đang cầm quà của Lộ Yên Nhiên lạnh run, mặt cô ta hết đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch.
 
Tần Phó ra ngoài phòng VIP, thấy nhiều người tụ tập ở đây bèn đi tới, hỏi: "Sao đứng ở ngoài hết thế này?"
 
Lộ Yên Nhiên mừng thầm trong bụng, đang định chào hỏi anh để mượn cớ gạt chuyện vừa rồi đi. Song, Giản Chước Bạch lại bực bội nhìn Tần Phó: "Cậu mời cô ta đến à?"
 
Tần Phó lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, giải thích: "Quách Duẫn mời đấy, dù sao cũng cùng trường với nhau cả, đông người thì thêm vui mà... Có chuyện gì sao?"
 
"Bảo mấy cô này biến giùm." Giản Chước Bạch bỏ lại vỏn vẹn một câu, ngậm điếu thuốc lá trên tay vào miệng rồi tiến về phía cửa sổ tại cuối hành lang.
 
Xem ra mấy người này đã đắc tội anh Chước rồi.
 
Tần Phó hỏi sơ lược mấy câu rồi đưa bọn Lộ Yên Nhiên vào thang máy.
 
Đến khi cửa thang máy đóng lại, Tần Phó mới vòng về tìm Giản Chước Bạch.
 
Anh đang đứng dựa vào cửa sổ, đã mặc lại đàng hoàng chiếc áo khoác vắt trên vai. Bóng lưng anh cao ráo và vững chãi nhưng lại toát lên vẻ khó gần từ trong xương.
 
Tần Phó và Quách Duẫn đã đắn đo rất lâu mới quyết định không mời Hề Mạn đến bữa ăn tối nay.
 
Nếu mấy năm qua anh Chước và Hề Mạn vẫn còn liên lạc với nhau thì tự khắc anh sẽ đến gặp cô, nếu không phải thì họ đừng nên nhiều chuyện thì hơn.
 
Dù gì bây giờ Hề Mạn cũng không còn như cấp ba nữa.
 
Nghĩ đến những gì mình vừa nghe được từ Lộ Yên Nhiên, Tần Phó tần ngần một chốc mới dám thăm dò: "Hồi nãy Lộ Yên Nhiên bảo có gặp Hề Mạn ở dưới, tối nay cô ấy cũng đến câu lạc bộ này."
 
Giản Chước Bạch vẫn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết trên mặt anh đang có cảm xúc gì.
 
Tần Phó không đoán được anh đang nghĩ gì trong lòng, nhưng vì không bị Giản Chước Bạch cắt ngang nên cậu ta cũng nói tiếp: "Kể từ khi nhà họ Hề xuống dốc, cô ấy sống chung với Thẩm Ôn mấy năm trời, hai người họ thường xuất hiện cùng nhau. Ai trong giới cũng biết họ, nói Hề Mạn thích Thẩm Ôn, Thẩm Ôn cũng rất tử tế với cô ấy, họ kết hôn với nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi..."
 
"Liên quan khỉ gì tới tôi!" Giản Chước Bạch bỗng gằn giọng quát, vầng trán nhăn lại nói lên anh đang bực bội.
 
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh căm, chứa đựng cái rét cắt da cắt thịt.
 
Tần Phó nghẹn họng, không dám nói tiếp nữa.
 
Giản Chước Bạch cố gắng nuốt cơn tức giận vào trong, nhanh chóng rời khỏi đây.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh là khu vực thang bộ, anh đẩy cửa đi vào.
 
Cơn nghiện thuốc lá lại trào dâng, Giản Chước Bạch muốn hút một điếu nhưng lại phát hiện điếu thuốc đang cầm đã vò nát bấy từ lúc nào không hay, lục lọi trong túi lại không còn điếu nào.
 
Chịu đựng sự khô khốc khó chịu nơi lồng ngực, Giản Chước Bạch rảo bước xuống tầng dưới, định bụng ra ngoài mua thuốc lá.
 
Song, khi đến chỗ rẽ giữa tầng năm và tầng bốn, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
 
Hề Mạn mặc một chiếc áo măng tô màu be, mái tóc dài gợn sóng nhẹ buông xõa sau lưng. Cô đang gọi điện thoại. Giọng cô vang vọng khắp cầu thang, ngọt ngào, mềm mại và êm tai:
 
"Tổng giám đốc Bàng, là thế này, tôi đã nộp đơn xin từ chức ở công ty đầu tư Bành Huy rồi, về tất cả những công việc cần thiết cho dự án sau này, anh cứ tìm trợ lý Kiều là được, tôi đã bàn giao với cô ấy rồi."
 
"Tôi làm trợ lý điều hành của anh sao ạ? Tổng giám đốc Bàng, công ty của anh hoạt động trên nhiều lĩnh vực như thế, tôi nào cáng đáng nổi, anh đánh giá tôi cao quá rồi."
 
"Cảm ơn tổng giám đốc Bàng đã ưu ái, nhưng tôi định nghỉ ngơi một thời gian rồi mới suy nghĩ về công việc mới."
 
"Vâng, lúc đó tôi sẽ cân nhắc."
 
Cô khẽ cúi đầu, quay mặt với bức tường, vừa tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa vô thức vẽ hình trái tim nhỏ trên gạch men ốp tường bằng ngón trỏ hết lần này đến lần khác.
 
Có lẽ cô không thích công ty của tổng giám đốc Bàng kia.
 
Bởi vì mỗi khi nói dối, cô thường có hành động nhỏ nhặt thế này. Nhiều năm qua, thói quen ấy vẫn không thay đổi.
 
Giản Chước Bạch nhìn cô một cách chăm chú, giờ đây, sự bực dọc bao trùm trái tim anh nãy giờ bỗng dưng tan biến.
 
"Cô ấy sống chung với Thẩm Ôn mấy năm trời."
 
"Hề Mạn thích Thẩm Ôn, Thẩm Ôn cũng rất tử tế với cô ấy, họ kết hôn với nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
 
Kết hôn chỉ là vấn đề thời gian.
 
Nghĩa là vẫn chưa cưới.
 
Giản Chước Bạch thả lỏng cằm, không mím môi nữa. Anh hơi nhướng mày, đút tay vào túi quần và đi xuống từng bậc thang một.
 
Vừa lúc đó cuộc gọi cũng kết thúc, Hề Mạn nghe thấy tiếng động vang lên ở đằng sau bèn quay đầu lại.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện