Vì né tránh chuyện đi xem mắt mà Thẩm Tịch Dao kéo Hề Mạn tới Tần Lan Các ăn cơm. Chỉ là việc này cũng không thể giúp cô ấy tránh được cuộc gọi video oanh tạc của mẹ Thẩm.
Sợ làm phiền đến hai mẹ con Thẩm Tịch Dao nói chuyện nên Hề Mạn đã cố ý đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ai ngờ quyết định này lại khiến cô gặp được Giản Chước Bạch ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh sáng chỗ cầu thang mờ tối nên trong phút chốc Hề Mạn không dám khẳng định đây là anh.
So với dáng vẻ thiếu niên phóng khoáng, bướng bỉnh trong trí nhớ của cô thì người đàn ông trước mắt bây giờ điềm đạm và cao lớn hơn một chút. Chiếc áo khoác gió màu đen được cắt may khéo léo bọc lấy vóc người hoàn mỹ, vai rộng chân dài, khí chất lạnh như băng, cộng với khuôn mặt góc cạnh đẹp trai quá đáng khiến sự tồn tại của anh luôn cực kỳ nổi bật trong đám người.
Người đàn ông kia đang đi xuống theo bậc cầu thang, mí mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ vừa thong thả vừa lười biếng, vẻ mặt có hơi uể oải.
Dường như anh lơ đãng ngước mắt lên một cái. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh sáng ở cầu thang vụt tắt.
Các vị khách lui tới Tần Lan Các thường dùng thang máy để di chuyển lên xuống nên cầu thang bộ ít khi có người sử dụng.
Đèn ở nơi này được điều khiển bằng âm thanh. Lúc nãy Hề Mạn gọi điện thoại, đèn nghe tiếng nên mới sáng mãi. Bây giờ hai người lại im lặng nên đèn cảm ứng âm thanh cũng theo đó mà tắt đi.
Không gian trước mắt chìm vào bóng tối nhưng chẳng hiểu sao Hề Mạn lại cảm thấy thả lỏng một cách hiếm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn là học sinh của trường tư thục quý tộc. Từ tiểu học đến trung học cơ sở, cô và Giản Chước Bạch học cùng trường nhưng khác lớp.
Vì hoàn cảnh gia đình của nhà họ Hề và nhà họ Giản nên hai người đều có tiếng tăm trong trường học và cũng biết đến sự tồn tại của người kia, chỉ là rất hiếm khi bọn họ xuất hiện cùng nhau.
Mãi đến khi lên cấp ba, hai người bọn họ lại được phân vào chung một lớp.
Hề Mạn cũng không biết tại sao mình lại bị Giản Chước Bạch để mắt đến. Người này không có chuyện gì cũng quấn lấy cô.
Anh dùng cách thức mạnh mẽ và ngang ngược theo đuổi cô hai năm.
Cô ỷ vào gia thế hiển hách và thành tích xuất sắc nằm trong top ba của khối nên luôn bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng thờ ơ anh suốt hai năm.
Lúc đó bọn họ còn chưa trải đời nên cách xử lý vấn đề cũng thiếu đi sự bình tĩnh, thật sự có thể xem như là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Bây giờ gặp lại, Hề Mạn hoàn toàn không biết hai người có thể nói được gì với nhau.
Đèn đã tắt rồi, chỉ bằng một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi có lẽ Giản Chước Bạch không nhận ra cô đâu.
Như vậy trái lại giúp cả hai bên không bị lúng túng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy nên Hề Mạn quyết định nhanh chóng quay về phòng bao.
Chỉ là cô vừa mới đi được tới cửa cầu thang thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng: "Này cô, xin chờ một chút."
Giản Chước Bạch rất khiêm tốn lễ độ, giọng điệu cũng từ tốn và êm tai, hoàn toàn khác một trời một vực với cái miệng hở tí là phun mấy lời tục tĩu trong trí nhớ của Hề Mạn.
Nếu không phải vừa rồi đã thấy rõ khuôn mặt kia, cũng biết được tối nay Giản Chước Bạch có mặt tại câu lạc bộ này thì có thể Hề Mạn sẽ nghi ngờ người mình gặp ngày hôm nay không phải anh.
Cô còn đang ngơ ngác thì đèn điều khiển bằng âm thanh chỗ cầu thang đã sáng lên lần nữa sau khi nghe thấy tiếng nói.
Hề Mạn nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang, cảm nhận được rất rõ có một ánh nhìn đang chiếu thẳng lên lưng mình. Cơ thể cô vô thức cứng lại.
Trong phút chốc cô bối rối không biết nên làm gì mới phải: Nên giả vờ không nghe thấy rồi vội vàng kéo cửa xông ra ngoài ư? Hay là xoay người lại đối mặt chính diện với anh rồi hỏi một chút xem anh muốn gì?
Nội tâm của cô vốn nghiêng về ý kiến đầu hơn nhưng sau đó lại hơi thay đổi suy nghĩ. Trước kia là Giản Chước Bạch theo đuổi cô cơ mà, có lúng túng thì người lúng túng cũng là Giản Chước Bạch mới phải.
Cô có làm chuyện gì trái lương tâm đâu mà phải chạy?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết định, Hề Mạn giả vờ chẳng có gì xảy ra xoay người lại rồi lịch sự đúng mực hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giản Chước Bạch vẫn còn đứng tại chỗ. Thấy cô quay đầu lại, anh tiến về phía trước hai bước đến bên cạnh cô sau đó mượn ưu thế chiều cao của bản thân mà dùng góc nhìn từ trên xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp kia.
Chẳng hiểu sao Hề Mạn lại cảm thấy chột dạ khi bị nhìn như thế.
Anh bảo cô chờ một chút nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không nói gì. Chẳng lẽ người đàn ông này nhận ra cô?
Nếu vậy thì cô không cần phải giả vờ tiếp nữa.
Hề Mạn phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình, hất cằm lên nhìn kỹ mặt người ta rồi sáng mắt lên: "Giản Chước Bạch? Bạn học cũ này!"
Khoé miệng Giản Chước Bạch cũng cong lên thành một nụ cười nhẹ, tựa như giờ phút này mới nhận ra vậy: "À, cô là Hề..."
Anh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi tiếc nuối nói tiếp: "Trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm, thật sự không nhớ nổi."
Nụ cười giả vờ trên mặt Hề Mạn biến mất tăm.
Nếu không nhận ra thì vừa rồi anh nhìn cô chằm chằm là có ý gì?
Hề Mạn cố gắng kiềm chế cơn tức rồi gật đầu tỏ vẻ rất thông cảm: "Tôi hiểu mà, dù sao thì hồi cấp ba thành tích của anh cũng chẳng ra gì, năm ngày ba lần phải mời phụ huynh lên uống trà rồi."
Nét gian xảo chợt thoáng hiện lên trong mắt người đàn ông. Anh bày ra biểu cảm bất ngờ: "Ngay cả chuyện cỏn con này mà cô vẫn còn nhớ à?"
Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, khoé miệng anh nhẹ nhàng cong lên: "Tôi cũng hiểu mà, chắc chắn là cô nhớ mãi không quên tôi."
Hề Mạn: "..."
Giản Chước Bạch lập tức mở “máy hát”: "Vậy dám chắc là anh cũng cố ý chặn đường tôi ở chỗ này."
"?"
"Hề Mạn, không ngờ rằng sau nhiều năm không gặp, bây giờ cô lại trở nên chủ động như thế."
"??"
Nếu không phải bị anh gọi lại thì vừa nãy cô đã đi ra ngoài rồi được không hả?
Hề Mạn đang định đốp chát lại thì bỗng dưng nhớ tới gì đó, thế là cô híp mắt lại: "Chẳng phải trí nhớ của anh không được tốt cho lắm nên không nhớ nổi tôi tên gì à?"
"À." Dáng vẻ người đàn ông trước mặt cực kỳ hư hỏng, mặc dù bị vạch trần nhưng mặt vẫn không đỏ tim vẫn đập bình thường như cũ: "Trí nhớ của tôi được khơi dậy nhờ tấm lòng si tình của cô đấy."
"Tôi ấy à, vừa mới nhớ ra ấy mà."
Hề Mạn: "..."
Sở trường của thằng chó này là mặt dày không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào.
Hề Mạn lười không muốn nói nhảm với anh nữa nên đối phó qua loa: "Anh Giản, nếu anh gọi tôi lại mà không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước. Anh cứ đứng đây từ từ mà tự luyến chính mình đi."
"Đúng là cũng không có chuyện gì thật. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi..." Giản Chước Bạch hất cằm một cái rồi nói: "Mũ áo khoác của cô bị ngược rồi."
Nói xong, anh nhấc chân đi xuống cầu thang luôn, không để ý đến Hề Mạn đang ngớ người ra đấy nữa: "Không cần cảm ơn đâu, tôi luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà."
Giọng điệu cà lơ phất phơ của người đàn ông bỗng vang lên bên tai Hề Mạn, đi kèm theo đó là tiếng bước chân xa dần.
Hề Mạn đứng tại chỗ một hồi rồi mới vô thức giơ tay lên sờ chiếc mũ phía sau.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo choàng dài có mũ. Giờ phút này vành và miệng mũ đang hướng xuống dưới, đúng là bị ngược thật.
Hoá ra anh gọi cô lại là để nhắc nhở chuyện này à?
E rằng người này mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lúc chưa nhận ra cô thì nói chuyện lịch sự lễ độ vậy mà nhận ra rồi là lộ nguyên hình liền.
Cô cứ thích lộn trái áo ra mặc đấy, liên quan gì đến anh hả?
-
Mãi đến khi vào phòng bao cởi áo khoác xuống rồi, Hề Mạn mới chỉnh mũ lại đúng chiều rồi treo lên móc treo quần áo bên cạnh.
Cuộc trò chuyện video của Thẩm Tịch Dao và mẹ Thẩm đã kết thúc rồi. Nhìn thấy Hề Mạn quay lại, cô ấy lập tức càu nhàu: "Mẹ em thật là, còn chưa dắt mối cho anh trai em lập gia đình đã nhớ đến việc sắp xếp cho em đi xem mắt rồi. Nói dễ nghe một chút thì là xem mắt chứ thật ra là muốn biến em thành công cụ liên hôn thương mại thì có."
Thấy Hề Mạn ngồi xuống, cô ấy bèn hỏi: "Chị đi đâu mà lâu quá vậy? Đồ ăn sắp nguội cả rồi."
Hề Mạn nhấp một ngụm nước trái cây rồi mới từ tốn trả lời: "Chị ra ngoài nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc thôi."
Chờ đến khi đồ ăn trên bàn vào bụng hai người được kha khá rồi Thẩm Tịch Dao mới hài lòng đặt đũa xuống.
Chỉ là cô ấy vẫn chưa muốn về nhà nên đã đưa ra đề nghị đi hát karaoke và nhâm nhi chút rượu.
Hề Mạn cầm khăn giấy lên lau miệng rồi do dự mãi chưa quyết định được: "Anh trai em không cho chị ra ngoài uống rượu."
Thẩm Tịch Dao "chậc" một tiếng sau đó nhìn về phía cô: "Trên phương diện này anh ấy trông coi chị còn nghiêm hơn cả em nữa."
Hề Mạn đoán thử: "Có thể là vì anh ấy cảm thấy tửu lượng của chị không được tốt cho lắm."
"Uống nhiều sẽ tốt lên mà." Thẩm Tịch Dao nói: "Dù sao thì anh ấy cũng đi công tác rồi, trời cao Hoàng đế xa, có muốn cũng chẳng can thiệp được. Lúc về chị đừng nói cho anh ấy biết là được mà."
Hề Mạn còn chưa kịp trả lời thì đã nhận được cuộc gọi từ wechat trên điện thoại.
Sau khi liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cô "suỵt" với Thẩm Tịch Dao một cái rồi chỉ chỉ màn hình điện thoại di động: "Anh trai em gọi."
Thẩm Tịch Dao lập tức chạy đến phía sau ôm lấy vai Hề Mạn, trông còn tích cực hơn cả cô nữa: "Mau nhận