Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 5


trước sau


Vì né tránh chuyện đi xem mắt mà Thẩm Tịch Dao kéo Hề Mạn tới Tần Lan Các ăn cơm. Chỉ là việc này cũng không thể giúp cô ấy tránh được cuộc gọi video oanh tạc của mẹ Thẩm.
 
Sợ làm phiền đến hai mẹ con Thẩm Tịch Dao nói chuyện nên Hề Mạn đã cố ý đi ra ngoài nghe điện thoại.
 
Ai ngờ quyết định này lại khiến cô gặp được Giản Chước Bạch ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh sáng chỗ cầu thang mờ tối nên trong phút chốc Hề Mạn không dám khẳng định đây là anh.
 
So với dáng vẻ thiếu niên phóng khoáng, bướng bỉnh trong trí nhớ của cô thì người đàn ông trước mắt bây giờ điềm đạm và cao lớn hơn một chút. Chiếc áo khoác gió màu đen được cắt may khéo léo bọc lấy vóc người hoàn mỹ, vai rộng chân dài, khí chất lạnh như băng, cộng với khuôn mặt góc cạnh đẹp trai quá đáng khiến sự tồn tại của anh luôn cực kỳ nổi bật trong đám người.
 
Người đàn ông kia đang đi xuống theo bậc cầu thang, mí mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ vừa thong thả vừa lười biếng, vẻ mặt có hơi uể oải.
 
Dường như anh lơ đãng ngước mắt lên một cái. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh sáng ở cầu thang vụt tắt.
 
Các vị khách lui tới Tần Lan Các thường dùng thang máy để di chuyển lên xuống nên cầu thang bộ ít khi có người sử dụng.
 
Đèn ở nơi này được điều khiển bằng âm thanh. Lúc nãy Hề Mạn gọi điện thoại, đèn nghe tiếng nên mới sáng mãi. Bây giờ hai người lại im lặng nên đèn cảm ứng âm thanh cũng theo đó mà tắt đi.
 
Không gian trước mắt chìm vào bóng tối nhưng chẳng hiểu sao Hề Mạn lại cảm thấy thả lỏng một cách hiếm thấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn là học sinh của trường tư thục quý tộc. Từ tiểu học đến trung học cơ sở, cô và Giản Chước Bạch học cùng trường nhưng khác lớp.
 
Vì hoàn cảnh gia đình của nhà họ Hề và nhà họ Giản nên hai người đều có tiếng tăm trong trường học và cũng biết đến sự tồn tại của người kia, chỉ là rất hiếm khi bọn họ xuất hiện cùng nhau.
 
Mãi đến khi lên cấp ba, hai người bọn họ lại được phân vào chung một lớp.
 
Hề Mạn cũng không biết tại sao mình lại bị Giản Chước Bạch để mắt đến. Người này không có chuyện gì cũng quấn lấy cô.
 
Anh dùng cách thức mạnh mẽ và ngang ngược theo đuổi cô hai năm.
 
Cô ỷ vào gia thế hiển hách và thành tích xuất sắc nằm trong top ba của khối nên luôn bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng thờ ơ anh suốt hai năm.
 
Lúc đó bọn họ còn chưa trải đời nên cách xử lý vấn đề cũng thiếu đi sự bình tĩnh, thật sự có thể xem như là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
 
Bây giờ gặp lại, Hề Mạn hoàn toàn không biết hai người có thể nói được gì với nhau.
 
Đèn đã tắt rồi, chỉ bằng một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi có lẽ Giản Chước Bạch không nhận ra cô đâu.
 
Như vậy trái lại giúp cả hai bên không bị lúng túng.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy nên Hề Mạn quyết định nhanh chóng quay về phòng bao.
 
Chỉ là cô vừa mới đi được tới cửa cầu thang thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng: "Này cô, xin chờ một chút."
 
Giản Chước Bạch rất khiêm tốn lễ độ, giọng điệu cũng từ tốn và êm tai, hoàn toàn khác một trời một vực với cái miệng hở tí là phun mấy lời tục tĩu trong trí nhớ của Hề Mạn.
 
Nếu không phải vừa rồi đã thấy rõ khuôn mặt kia, cũng biết được tối nay Giản Chước Bạch có mặt tại câu lạc bộ này thì có thể Hề Mạn sẽ nghi ngờ người mình gặp ngày hôm nay không phải anh.
 
Cô còn đang ngơ ngác thì đèn điều khiển bằng âm thanh chỗ cầu thang đã sáng lên lần nữa sau khi nghe thấy tiếng nói.
 
Hề Mạn nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang, cảm nhận được rất rõ có một ánh nhìn đang chiếu thẳng lên lưng mình. Cơ thể cô vô thức cứng lại.
 
Trong phút chốc cô bối rối không biết nên làm gì mới phải: Nên giả vờ không nghe thấy rồi vội vàng kéo cửa xông ra ngoài ư? Hay là xoay người lại đối mặt chính diện với anh rồi hỏi một chút xem anh muốn gì?
 
Nội tâm của cô vốn nghiêng về ý kiến đầu hơn nhưng sau đó lại hơi thay đổi suy nghĩ. Trước kia là Giản Chước Bạch theo đuổi cô cơ mà, có lúng túng thì người lúng túng cũng là Giản Chước Bạch mới phải.
 
Cô có làm chuyện gì trái lương tâm đâu mà phải chạy?
 
Sau khi suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết định, Hề Mạn giả vờ chẳng có gì xảy ra xoay người lại rồi lịch sự đúng mực hỏi: "Có chuyện gì sao?"
 
Giản Chước Bạch vẫn còn đứng tại chỗ. Thấy cô quay đầu lại, anh tiến về phía trước hai bước đến bên cạnh cô sau đó mượn ưu thế chiều cao của bản thân mà dùng góc nhìn từ trên xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp kia.
 
Chẳng hiểu sao Hề Mạn lại cảm thấy chột dạ khi bị nhìn như thế.
 
Anh bảo cô chờ một chút nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không nói gì. Chẳng lẽ người đàn ông này nhận ra cô?
 
Nếu vậy thì cô không cần phải giả vờ tiếp nữa.
 
Hề Mạn phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình, hất cằm lên nhìn kỹ mặt người ta rồi sáng mắt lên: "Giản Chước Bạch? Bạn học cũ này!"
 
Khoé miệng Giản Chước Bạch cũng cong lên thành một nụ cười nhẹ, tựa như giờ phút này mới nhận ra vậy: "À, cô là Hề..."
 
Anh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi tiếc nuối nói tiếp: "Trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm, thật sự không nhớ nổi."
 
Nụ cười giả vờ trên mặt Hề Mạn biến mất tăm.
 
Nếu không nhận ra thì vừa rồi anh nhìn cô chằm chằm là có ý gì?
 
Hề Mạn cố gắng kiềm chế cơn tức rồi gật đầu tỏ vẻ rất thông cảm: "Tôi hiểu mà, dù sao thì hồi cấp ba thành tích của anh cũng chẳng ra gì, năm ngày ba lần phải mời phụ huynh lên uống trà rồi."
 
Nét gian xảo chợt thoáng hiện lên trong mắt người đàn ông. Anh bày ra biểu cảm bất ngờ: "Ngay cả chuyện cỏn con này mà cô vẫn còn nhớ à?"
 
Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, khoé miệng anh nhẹ nhàng cong lên: "Tôi cũng hiểu mà, chắc chắn là cô nhớ mãi không quên tôi."
 
Hề Mạn: "..."
 
Giản Chước Bạch lập tức mở “máy hát”: "Vậy dám chắc là anh cũng cố ý chặn đường tôi ở chỗ này."
 
"?"
 
"Hề Mạn, không ngờ rằng sau nhiều năm không gặp, bây giờ cô lại trở nên chủ động như thế."
 
"??"
 
Nếu không phải bị anh gọi lại thì vừa nãy cô đã đi ra ngoài rồi được không hả?
 
Hề Mạn đang định đốp chát lại thì bỗng dưng nhớ tới gì đó, thế là cô híp mắt lại: "Chẳng phải trí nhớ của anh không được tốt cho lắm nên không nhớ nổi tôi tên gì à?"
 
"À." Dáng vẻ người đàn ông trước mặt cực kỳ hư hỏng, mặc dù bị vạch trần nhưng mặt vẫn không đỏ tim vẫn đập bình thường như cũ: "Trí nhớ của tôi được khơi dậy nhờ tấm lòng si tình của cô đấy."
 
"Tôi ấy à, vừa mới nhớ ra ấy mà."
 
Hề Mạn: "..."
 
Sở trường của thằng chó này là mặt dày không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào.
 
Hề Mạn lười không muốn nói nhảm với anh nữa nên đối phó qua loa: "Anh Giản, nếu anh gọi tôi lại mà không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước. Anh cứ đứng đây từ từ mà tự luyến chính mình đi."
 
"Đúng là cũng không có chuyện gì thật. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi..." Giản Chước Bạch hất cằm một cái rồi nói: "Mũ áo khoác của cô bị ngược rồi."
 
Nói xong, anh nhấc chân đi xuống cầu thang luôn, không để ý đến Hề Mạn đang ngớ người ra đấy nữa: "Không cần cảm ơn đâu, tôi luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà."
 
Giọng điệu cà lơ phất phơ của người đàn ông bỗng vang lên bên tai Hề Mạn, đi kèm theo đó là tiếng bước chân xa dần.
 
Hề Mạn đứng tại chỗ một hồi rồi mới vô thức giơ tay lên sờ chiếc mũ phía sau.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc áo choàng dài có mũ. Giờ phút này vành và miệng mũ đang hướng xuống dưới, đúng là bị ngược thật.
 
Hoá ra anh gọi cô lại là để nhắc nhở chuyện này à?
 
E rằng người này mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
 
Lúc chưa nhận ra cô thì nói chuyện lịch sự lễ độ vậy mà nhận ra rồi là lộ nguyên hình liền.

 
Cô cứ thích lộn trái áo ra mặc đấy, liên quan gì đến anh hả?
 
-
 
Mãi đến khi vào phòng bao cởi áo khoác xuống rồi, Hề Mạn mới chỉnh mũ lại đúng chiều rồi treo lên móc treo quần áo bên cạnh.
 
Cuộc trò chuyện video của Thẩm Tịch Dao và mẹ Thẩm đã kết thúc rồi. Nhìn thấy Hề Mạn quay lại, cô ấy lập tức càu nhàu: "Mẹ em thật là, còn chưa dắt mối cho anh trai em lập gia đình đã nhớ đến việc sắp xếp cho em đi xem mắt rồi. Nói dễ nghe một chút thì là xem mắt chứ thật ra là muốn biến em thành công cụ liên hôn thương mại thì có."
 
Thấy Hề Mạn ngồi xuống, cô ấy bèn hỏi: "Chị đi đâu mà lâu quá vậy? Đồ ăn sắp nguội cả rồi."
 
Hề Mạn nhấp một ngụm nước trái cây rồi mới từ tốn trả lời: "Chị ra ngoài nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc thôi."
 
Chờ đến khi đồ ăn trên bàn vào bụng hai người được kha khá rồi Thẩm Tịch Dao mới hài lòng đặt đũa xuống.
 
Chỉ là cô ấy vẫn chưa muốn về nhà nên đã đưa ra đề nghị đi hát karaoke và nhâm nhi chút rượu.
 
Hề Mạn cầm khăn giấy lên lau miệng rồi do dự mãi chưa quyết định được: "Anh trai em không cho chị ra ngoài uống rượu."
 
Thẩm Tịch Dao "chậc" một tiếng sau đó nhìn về phía cô: "Trên phương diện này anh ấy trông coi chị còn nghiêm hơn cả em nữa."
 
Hề Mạn đoán thử: "Có thể là vì anh ấy cảm thấy tửu lượng của chị không được tốt cho lắm."
 
"Uống nhiều sẽ tốt lên mà." Thẩm Tịch Dao nói: "Dù sao thì anh ấy cũng đi công tác rồi, trời cao Hoàng đế xa, có muốn cũng chẳng can thiệp được. Lúc về chị đừng nói cho anh ấy biết là được mà."
 
Hề Mạn còn chưa kịp trả lời thì đã nhận được cuộc gọi từ wechat trên điện thoại.
 
Sau khi liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cô "suỵt" với Thẩm Tịch Dao một cái rồi chỉ chỉ màn hình điện thoại di động: "Anh trai em gọi."
 
Thẩm Tịch Dao lập tức chạy đến phía sau ôm lấy vai Hề Mạn, trông còn tích cực hơn cả cô nữa: "Mau nhận

đi, mau nhận đi. Chị mở loa ngoài cho em nghe với."
 
Hề Mạn nghe lời mà bật loa ngoài lên.
 
Một giọng nói dịu dàng êm tai truyền trong điện thoại ra: "Mạn Mạn, hai người đang ở phòng bao nào vậy?"
 
Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao cùng quay đầu nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
 
Rất nhanh sau đó Hề Mạn đã kịp phản ứng lại.
 
Hẳn là Thẩm Ôn đã đi công tác về, nghe dì Mạc nói cô và Thẩm Tịch Dao tới Tần Lan Các ăn cơm nên mới gọi điện tới hỏi.
 
Hề Mạn vội vàng báo số phòng bao cho anh ta rồi hỏi lại một lần để xác nhận: "Anh ba, anh về rồi hả?"
 
Ban ngày anh ta có nói rằng sẽ cố gắng kết thúc công việc sớm để về nhanh nhưng Hề Mạn thật sự không ngờ rằng lại nhanh đến vậy.
 
"Ừ." Thẩm Ôn ở đầu bên kia đáp lại một tiếng sau đó cúp máy.
 
Thẩm Tịch Dao thở hắt ra một hơi dài: "Sao anh trai em nói về là về vậy? May mà em còn chưa bắt đầu uống rượu đấy, nếu không lỡ mà anh ấy nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lại mắng em dạy hư chị."
 
Nhớ lại vừa rồi Thẩm Ôn hỏi thẳng hai người ở phòng bao nào, cô ấy lại chợt hoảng lên: "Anh trai em đã tới Tần Lan Các rồi sao?"
 
Tầm mắt của Thẩm Tịch Dao rơi xuống người Hề Mạn, quét một lượt từ trên xuống dưới: "Vừa mới về đến nơi đã không chờ nổi nữa mà chạy tới gặp chị ngay. Hành động như vậy mà bảo là không có tình cảm gì với chị á? Đồ ngu cũng không tin."
 
Ngay lúc Hề Mạn suy nghĩ về lời Thẩm Tịch Dao vừa nói thì cửa phòng bao bị ai đó đẩy từ ngoài vào.
 
Người đàn ông đẩy cửa bước vào mặc một bộ vest màu xám tro, chiếc cà vạt đeo trước ngực in hoa văn màu xanh đậm, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều hết sức tao nhã lịch sự. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt điềm đạm của anh ta, chiếc kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ làm người đàn ông trông càng anh tuấn lịch sự và phong độ nhẹ nhàng.
 
"Anh, cuối cùng anh cũng về rồi!"
 
Thẩm Tịch Dao vui vẻ đứng dậy chạy qua ôm chầm lấy cánh tay Thẩm Ôn.
 
Con ngươi cô ấy đảo một vòng rồi giơ tay ra, cõi lòng đầy khao khát và mong chờ: "Lần này anh đi công tác lâu như vậy hẳn là sẽ có quà nhỉ?"
 
Một chút bất đắc dĩ khẽ lướt qua đáy mắt Thẩm Ôn. Anh ta vỗ nhẹ lên tay Thẩm Tịch Dao: "Sao em lớn tướng rồi còn đòi quà như con nít vậy?"
 
Thẩm Tịch Dao chép miệng rồi rút tay về: "Dù không có quà cho em thì cũng phải có quà cho chị Mạn Mạn chứ? Ngày nào chị ấy cũng mong ngóng anh về đấy, trông mòn con mắt."
 
Hề Mạn bỗng dưng bị kéo vào cuộc trò chuyện, lại còn kiểu lộ liễu như vậy nên đành phải lén lút trừng mắt lườm Thẩm Tịch Dao một cái.
 
Nhận ra tầm mắt của Thẩm Ôn đang nhìn thẳng về phía mình, cô vội lên tiếng: "Cũng sắp đến sinh nhật của anh ba rồi mà. Em sợ anh không về kịp nên mới nói với Tịch Dao mấy câu thôi. Anh cũng biết rồi đấy, lúc nào em ấy cũng thích phóng đại mọi chuyện lên mà."
 
Thẩm Ôn không bình luận gì cả mà chỉ hỏi cô một câu: "Ăn xong chưa?"
 
Hề Mạn gật đầu: "Xong rồi ạ."
 
Thẩm Ôn liếc nhìn hai chiếc áo khoác một trắng một đỏ đang treo trên móc treo quần áo rồi thản nhiên cầm cái màu trắng lên sau đó tiến về phía trước khoác cho Hề Mạn: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
 
Thẩm Ôn dựa vào rất gần nên Hề Mạn có thể ngửi thấy mùi hương lành lạnh quen thuộc trên người anh ta. Mùi hương phảng phất như đoá hoa mai nở một mình trong sương giá mùa đông vậy.
 
Anh ta là người như thế. Bề ngoài dịu dàng có thừa, trông có vẻ như đối với ai cũng hiền lành thân thiết.
 
Nhưng đến khi thật sự muốn gần gũi với anh ta mới phát hiện ra rằng bên dưới vẻ ngoài phóng khoáng dịu dàng kia là sự kiêu ngạo và lạnh lùng ngấm vào tận xương tủy.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì vậy nên trong những năm gần đây, Hề Mạn đã gặp quá nhiều phụ nữ nhào tới vì vẻ ngoài của Thẩm Ôn rồi cuối cùng lại vì sự vô tình và lạnh lùng của anh ta mà ủ rũ rời đi.
 
Hề Mạn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
 
Nhớ lại hành động dịu dàng giúp mình mặc áo của Thẩm Ôn vừa rồi, trong lòng cô lại khẳng định thêm một lần nữa rằng cô thật sự khác biệt trong mắt anh ba.
 
Bây giờ ngoài anh ba ra thì cô chẳng còn chỗ dựa nào trên cõi đời này nữa.
 
Cô cũng muốn được cùng với anh để trở thành người nhà thực sự của nhau, từ nay về sau yên ổn mà sống.
 
Hề Mạn cúi thấp đầu, khoé môi nhẹ nhàng nhếch lên.
 
Thẩm Tịch Dao cũng đã mặc áo khoác vào rồi, lúc này đang nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ.
 
Một hồi lâu sau, cô ấy thu điệu cười giống như bà dì thường treo trên mặt lúc ghép cặp ghép đôi lại rồi hắng giọng một cái: "Anh à, mặc dù em cực kỳ không muốn làm kỳ đà cản mũi nhưng mà hôm nay em thật sự không lái xe. Anh và chị Mạn Mạn đều về nhà mà, không ngại cho em đi ké một đoạn đường chứ?"
 
Thẩm Ôn quay đầu lại lườm cô ấy một cái, không nói gì mà dẫn đầu đi thẳng ra ngoài.
 
Ra khỏi phòng bao, Thẩm Tịch Dao cố ý kéo tay Hề Mạn đi chậm lại phía sau rồi nói nhỏ: "Tự tin lên chị gái của em! Em đã xác nhận giúp chị rồi đấy. Sau này chị không cần phải nghi ngờ nữa đâu, anh trai em thích chị thật đấy."
 
Hề Mạn nghi ngờ quay đầu lại: "Em chứng thực từ lúc nào vậy?"
 
"Thì vừa rồi đấy!" Thẩm Tịch Dao nháy mắt liên tục mấy cái rồi ghé sát tai cô thì thầm: "Vừa rồi em nói em là kỳ đà cản mũi nhưng anh ấy không hề phản bác. Đây là ngầm chấp nhận rồi còn gì. Cái cụm kỳ đà cản mũi này thường dùng trong trường hợp nào chị hiểu mà."
 
Nói xong, cô ấy còn lấy điện thoại di động ra lên Baidu search cho cô xem luôn...
 
[Kỳ đà cản mũi: Tục ngữ, xuất phát từ cách nói làm bóng đèn của người Quảng Đông, chủ yếu ám chỉ người thứ ba xen ngang giữa lúc đôi lứa đang ngọt ngào bên nhau mà còn không tự biết.]
 
Thẩm Ôn dừng chân trước cửa thang máy rồi quay đầu lại hỏi: "Sao hai người đi chậm quá vậy? Thì thầm gì thế?"
 
Thẩm Tịch Dao lập tức cất điện thoại di động rồi đứng thẳng lại.
 
Cô ấy vừa kéo Hề Mạn đi lên vừa ngoan ngoãn cười với Thẩm Ôn một cái: "Vừa rồi bọn em nói đồ ăn ở Tần Lan Các tối nay không tệ."
 
Thẩm Ôn nhìn hai người một cách đầy ý tứ nhưng cũng không ép hỏi đến cùng.
 
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, ba người cùng bước vào.
 
Lúc đi ra khỏi sảnh Tần Lan Các vẫn là Thẩm Ôn đi trước, Thẩm Tịch Dao và Hề Mạn nắm tay nhau vừa đi vừa khe khẽ thì thầm phía sau.
 
Mãi đến khi hai người nghe Thẩm Ôn lên tiếng hỏi: "Tổng giám đốc Giản về nước lúc nào vậy?"
 
Hai chị em cùng ngẩng đầu lên.
 
Thẩm Tịch Dao kích động giật tay áo Hề Mạn rồi đè thấp giọng nói: "Đây chính là cái người mà em gặp được ở phòng làm việc đấy. Lúc ấy em không có nói ngoa phải không? Người đàn ông này cực kỳ đẹp trai!"
 
Giản Chước Bạch thoải mái dựa lưng vào cây cột bằng đá cẩm thạch, giữa ngón tay có kẹp một điếu thuốc đốt dở, ánh lửa le lói vẫn còn lóe lên trong màn đêm.
 
Hề Mạn nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia.
 
Chẳng qua chuyện này chỉ xảy ra trong phút chốc mà thôi. Giản Chước Bạch bình thản nhìn qua chỗ khác. Anh liếc mắt nhìn Thẩm Ôn bên cạnh rồi khẽ búng ngón trỏ cho tàn thuốc rơi xuống: "Vất vả cho tổng giám đốc Thẩm nhớ chuyện này rồi. Tôi cũng vừa về thôi."
 
Dáng vẻ anh khá buông thả, đúng kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt, trông có vẻ như không hề nhiệt tình gì với việc Thẩm Ôn đi lên chủ động chào hỏi.
 
Thẩm Ôn lại không rời đi ngay mà quay đầu nói với Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao: "Hai người lên xe chờ trước đi, anh nói mấy câu với tổng giám đốc Giản cái đã."
 
Hề Mạn gật đầu một cái sau đó cùng với Thẩm Tịch Dao đi ra ngoài trước.
 
Bọn họ ngồi vào ghế sau xe rồi hạ cửa sổ thuỷ tinh xuống nhìn qua chỗ hai người đàn ông.
 
Hai người kia đứng đối mặt nhau, đang nói chuyện gì đó.
 
Một người ôn hòa, một người ngang ngạnh.
 
Thẩm Tịch Dao được xem như là một người lấy việc ngắm sắc đẹp làm niềm vui có thâm niên lúc này đang nằm vắt trên cửa sổ dỏng tai lên nghe: "Chị Mạn Mạn, chị cảm thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau thì ai đẹp trai hơn?"
 
Hề Mạn rời mắt khỏi khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của Giản Chước Bạch: "Đương nhiên là anh trai em rồi."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện