Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 6


trước sau


Thấy Hề Mạn trả lời ngay không chút suy nghĩ, Thẩm Tịch Dao bất lực lắc đầu một cái: "Được rồi, vẻ đẹp chỉ nằm trong mắt của kẻ si tình. Em không nên hỏi chị mới phải."
 
Nói xong, cô ấy lại quay đầu quan sát hai người kia rồi vừa chống ngón trỏ lên cằm vừa phân tích: "Theo như em thấy thì phong cách của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, chẳng có gì để so sánh cả. Anh trai em là kiểu lịch sự lễ độ, quý ông đứng đắn, vẻ ngoài làm rất nhiều cô gái nhớ thương. Còn cái anh Giản Chước Bạch này..."
 
Cô ấy suy nghĩ trong chốc lát rồi nói tiếp: "Khí chất của anh ta công kích hơn một chút, mang lại cho người ta cảm giác vừa lưu manh vừa lạnh lùng, ánh mắt cũng dữ dằn, dù có người thích khuôn mặt kia thì cũng sẽ chẳng dám tuỳ tiện đến gần anh ta. Chỉ là theo kinh nghiệm của em thì người có tính cách như này thường không phải lạnh lùng với tất cả mọi người đâu. Ví dụ như lúc đối xử với người mình thích ấy, hẳn anh ta sẽ là một người nhiệt tình như lửa, nếu không thì sao làm ra được chuyện theo đuổi người khác tận hai năm chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hề Mạn quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, trong mắt đầy vẻ bất lực: "Em cũng hiểu biết quá ha?"
 
"Tất nhiên rồi." Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất cằm lên: "Nhiều năm xem phim và đọc tiểu thuyết của em cũng không phải công cốc!"
 
Có vẻ như Thẩm Ôn nói khá nhiều, thỉnh thoảng Giản Chước Bạch mới đáp lại đôi câu, vẫn là dáng vẻ không nhiệt tình lắm như cũ. Thẩm Tịch Dao cực kỳ tò mò: "Bình thường anh trai em ít nói lắm mà. Anh ấy đang nói chuyện gì với Giản Chước Bạch vậy nhỉ? Lại còn nói nhiều như kia nữa chứ."
 
Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch không cùng một độ tuổi nên từ trước đến nay hai người chưa từng xuất hiện cùng một lúc trong các hoạt động thường ngày. Mà bình thường Thẩm Ôn cũng không phải một người hay nói.
 
Hề Mạn đoán mò: "Hẳn là bọn họ bàn chuyện làm ăn."
 
"Nhắc đến cái này em mới nhớ!" Thẩm Tịch Dao kích động nói: "Hồi sáng em có lên mạng tìm kiếm mới biết cái anh Giản Chước Bạch này ở nước ngoài giỏi lắm nhé. Trong hai năm gần đây anh ta đã tiếp nhận chi nhánh của tập đoàn Giản Trì ở châu Âu và dốc sức vào phát triển mảng y học. Anh ta là ông chủ đứng sau không ít bệnh viện tư nổi tiếng đấy."
 
"Hơn nửa năm nay anh ta còn đồng ý lời mời tham dự một hội nghị trao đổi y học nữa. Hình như có người nói rằng dưới tay anh ta có một đoàn đội, trước mắt thì bọn họ đang nghiên cứu một thiết bị y tế kiểu mới liên quan đến việc điều trị ung thư giai đoạn đầu với độ chính xác cao hơn..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tịch Dao giới thiệu xong còn thuận tay bật điện thoại lên tìm kiếm đoạn video diễn thuyết trước đó mình có tải trên mạng xuống: "Đúng là cái này rồi."
 
Video bắt đầu phát, Giản Chước Bạch mặc vest đi giày da đứng trên sân khấu, khán giả bên dưới toàn là những người thành công. Anh vẫn thong thả không hề vội vã, bình tĩnh giơ micro lên nói.
 
Dáng vẻ đó mang theo vẻ hăng hái đã lâu rồi Hề Mạn chưa nhìn thấy.
 
Khán giả bên dưới nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng còn vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, không một ai là không biểu dương sự ưu tú của Giản Chước Bạch.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần anh muốn thì anh vốn dĩ có thể trở thành một người rất ưu tú.
 
Từ trước đến nay chưa bao giờ Hề Mạn phủ nhận điều này.
 
Thành tích của Giản Chước Bạch trong những năm giáo dục bắt buộc rất xuất sắc, còn nhận nhiều cúp Olympic đến mỏi cả tay, là học trò cưng trong mắt giáo viên, nhân vật cấp bậc thần thánh trong miệng các bạn học.
 
Mãi đến năm lớp chín ba mẹ Giản gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, nội bộ tập đoàn Giản Trì rối loạn. Sau một thời gian ngắn tinh thần sa sút chán nản, thành tích của Giản Chước Bạch dần dần trở nên kém đi.
 
Anh có hoàn cảnh gia đình tốt, giá trị nhan sắc lại cực cao, còn biết chơi bóng rổ nữa nên từ hồi còn học cấp hai đã nổi bật rồi. Nữ sinh thích anh từ công khai đến thầm kín đếm không xuể.
 
Nhưng vì sau này không phải cúp học thì gục trên bàn ngủ nên thành tích của anh càng ngày càng kém, thật sự kém đến nỗi phải dùng từ bi thảm, tệ hại để hình dung.
 
Tất cả mọi người đều than thở, ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho một mầm non ưu tú.
 
Thế mà Giản Chước Bạch vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến cách nhìn của người khác.
 
Cho đến khi lên học kỳ hai lớp mười một, chẳng biết vì lý do gì mà anh lại nghĩ thông suốt, đột nhiên dốc hết sức vào học tập làm tốc độ nâng cao thành tích tăng vùn vụt đến nỗi bạn học và giáo viên đều được mở mang tầm mắt.
 
Cũng là khi đó Hề Mạn mới phát hiện ra chỉ cần anh muốn thì cái gì anh cũng có thể làm tốt.
 
Chỉ cần Giản Chước Bạch sẵn lòng thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể dễ như trở bàn tay về lại chín tầng trời rồi ngồi trên đó nhìn xuống tất cả mọi người.
 
Bởi vì anh vốn là người đứng ở trên đó rồi.
 
"Chị nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?" Thẩm Tịch Dao giơ tay lên trước mặt cô quơ quơ.
 
Hề Mạn hoàn hồn. Thấy đoạn video diễn thuyết trên điện thoại di động vẫn còn đang phát, cô bèn bấm thoát ra rồi đáp: "Không có gì đâu, quá nhiều từ ngữ chuyên ngành nên chị nghe không hiểu, thành ra phản ứng hơi chậm chút."
 
Hoá ra trong những năm vừa qua Giản Chước Bạch làm ăn ở mảng y học ở châu Âu. Vậy thì anh ba biết anh cũng không có gì kỳ quái.
 
Bên kia, Tần Phó đi xuống dưới tìm Giản Chước Bạch đúng lúc cuộc trò chuyện giữa Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch vừa kết thúc.
 
Anh lại dựa lưng vào cây cột làm từ đá cẩm thạch lần nữa rồi híp mắt nhìn về hướng mà Thẩm Ôn vừa rời đi.
 
Tần Phó nhìn theo tầm mắt nhìn qua bên kia: "Sao Thẩm Ôn lại ở chỗ này vậy? Anh ta tới đón Hề Mạn hả? Xem ra đúng là anh ta có ý với Hề Mạn thật."
 
Vừa dứt lời, Tần Phó đã ý thức được mình mới phun ra câu gì nên hoảng sợ bịt miệng lại, dè dặt nhìn sang Giản Chước Bạch đang đứng bên cạnh một cái.
 
Thấy mặt anh không có biểu cảm gì, cậu ta khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vội vàng lái sang chuyện khác: "Anh Chước à, anh và Thẩm Ôn có quen biết với nhau hả?"
 
Giản Chước Bạch không trả lời.
 
Hồi lâu sau, anh chợt mở miệng hỏi một câu: "Cậu cảm thấy Thẩm Ôn là hạng người gì?"
 
Tần Phó suy nghĩ một chút: "Em không quen anh ta nhưng quan hệ giữa anh ta và anh trai em lại không tệ lắm. Anh trai em thường khen người này điềm tĩnh, là một quý ông lịch sự, người đàn ông lý tưởng trong lòng các thiếu nữ."
 
Giản Chước Bạch không đáp lời mà xoay người đi thẳng vào trong sảnh.
 
Tần Phó đi theo sau thấy khóe miệng Giản Chước Bạch cong lên thành một nụ cười đầy mỉa mai.
 
Cậu ta hơi ngẩn người ra trong chốc lát sau đó quay đầu nhìn về hướng vừa rồi Thẩm Ôn rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.
 
Lúc nãy hai người này nói chuyện gì vậy nhỉ?
 
-
 
Trên đường về nhà, Thẩm Ôn lái xe, Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao ngồi ở hàng ghế sau.
 
Nghĩ đến xe mình vẫn còn đậu trong Tần Lan Các nên Hề Mạn cứ liên tục quay đầu lại nhìn quanh.

 
Thẩm Ôn quan sát cô

qua gương chiếu hậu rồi cất giọng dịu dàng: "Anh đã gọi điện cho tài xế rồi. Lát nữa sẽ có người tới thôi."
 
Bấy giờ Hề Mạn mới yên tâm: "Cảm ơn anh ba."
 
Thẩm Tịch Dao nhớ lại chuyện vừa rồi bèn hỏi: "Anh, anh và Giản Chước Bạch quen thân nhau à?"
 
Thẩm Ôn đánh tay lái: "Hai năm gần đây anh bắt đầu mở rộng việc làm ăn buôn bán ra nước ngoài nên có qua lại với cậu ta."
 
"Vậy hai người là đối thủ cạnh tranh hả?"
 
"Cũng có thể coi là vậy." Thẩm Ôn dừng lại một chút: "Trong giới làm ăn không có đối thủ nào mãi là đối thủ cả."
 
Xe dừng lại trước cột đèn đỏ, anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Tịch Dao một cái: "Em biết cậu ta à?"
 
"Em không quen, em chỉ mới gặp anh ta có một lần ở phòng làm việc hôm nay thôi."
 
Thẩm Ôn cười: "Nghe nói mẹ đang lên kế hoạch cho em đi xem mắt. Hiếm khi nghe thấy lời hỏi thăm người đàn ông khác từ miệng em như này, hẳn là cậu ta đã để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhỉ? Hai nhà cũng coi như là xứng vai xứng vế..."
 
"Dừng lại!" Thẩm Tịch Dao nhanh chóng kêu lên: "Em thừa nhận em khá thích khuôn mặt kia nhưng vẫn nên thôi thì hơn, không tu thành chính quả được đâu ạ."
 
Thẩm Ôn thích thú hỏi: "Tại sao?"
 
Thẩm Tịch Dao nghĩ đến lời của đàn anh Hoa Dương.
 
Hồi trước Giản Chước Bạch đã từng thích một cô gái, cũng không biết bây giờ anh đã quên người ta chưa. Thẩm Tịch Dao không muốn thò một chân vào để tăng phần náo nhiệt đâu.
 
Hơn nữa vừa rồi hai người đàn ông nói chuyện lâu vậy mà Giản Chước Bạch không hề nhếch môi lên cười dù chỉ một lần, có lẽ tính tình cũng không được tốt cho lắm, rất khó gần gũi.
 
Thẩm Tịch Dao tự mình hiểu mình, loại đàn ông như này dù có đẹp trai đến mấy cô ấy cũng không cần. Lý do là vì cô ấy không thuần phục nổi.
 
Cô ấy liếc nhìn Hề Mạn bên cạnh mình một cái, đôi mắt đảo quanh rồi chợt nảy ra một kế. Thế là cô ấy cố ý nói với Thẩm Ôn: "Anh ơi, cái anh Giản Chước Bạch này đẹp trai thật đấy. Nếu anh và anh ta có quen biết nhau thì giới thiệu cho chị Mạn Mạn cũng không tệ đâu. Dù sao thì bây giờ chị ấy cũng chưa có bạn trai mà."
 
Thẩm Ôn lập tức nhíu mày, nụ cười đang treo trên môi cũng biến mất.
 
Không khí trong xe cũng theo đó mà đông cứng lại.
 
Hề Mạn cạn lời kéo Thẩm Tịch Dao một cái rồi đè thấp giọng xuống: "Em nói tầm bậy gì đó?"
 
Thẩm Tịch Dao cào cào vào lòng bàn tay cô ý bảo cô đừng để ý, còn mình thì tiếp tục hỏi Thẩm Ôn: "Anh, anh cảm thấy thế nào?"
 
Thẩm Ôn đánh tay lái một cái, trong giọng nói thốt lên không còn dịu dàng nữa mà có chứa cả sự nghiêm nghị ngày thường hiếm khi thấy: "Từ bao giờ mà chuyện của chị Mạn Mạn của em lại đến lượt em quản vậy?"
 
Thẩm Ôn giận lên đúng là hơi đáng sợ. Ngay cả Thẩm Tịch Dao cũng không kìm được mà thầm run lên một cái, chỉ là đã lỡ nói rồi nên cô ấy đành phải nhắm mắt nói khẽ một câu: "Hai người bọn em là chị em tốt mà, tất nhiên là em phải quan tâm rồi.
 
Cô ấy không dám thăm dò tiếp nữa nên lập tức nói sang chuyện khác: "Anh, anh cũng sắp ba mươi đến nơi rồi đấy, định bao giờ kết hôn vậy? Anh mà còn không quan tâm đến vấn đề này nữa là em cũng sẽ quan tâm thay anh đấy."
 
Hề Mạn ngước mắt lên nhìn Thẩm Ôn đang ngồi ở vị trí tài xế. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phác họa đường cong dịu dàng nơi gò má anh ta.
 
Không khí trong xe chợt lặng ngắt như tờ, mãi không nghe thấy Thẩm Ôn trả lời.
 
Ngay lúc Hề Mạn cảm thấy Thẩm Tịch Dao sẽ không nhận được câu trả lời thì anh ta lại chợt mở miệng: "Sắp rồi."
 
-
 
Chẳng mấy chốc, xe đã tới nhà họ Thẩm. Lúc Thẩm Tịch Dao xuống xe, Thẩm Ôn nói: "Quà ở sau cốp ấy, em tự lấy đi. Ngày mai anh sẽ về gặp ba mẹ và ông nội."
 
Thẩm Tịch Dao cực kỳ vui vẻ cầm quà đi vào nhà.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong xe chỉ còn lại Thẩm Ôn và Hề Mạn. Thẩm Ôn cũng không vội vàng lái xe rời đi ngay.
 
Anh ta quay đầu nhìn Hề Mạn đang ngồi phía sau rồi nói: "Em lên ghế phó lái ngồi đi."
 
Mặt Hề Mạn bỗng dưng đỏ bừng lên nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa đi lên ghế phó lái ngồi.
 
Cô vừa đóng cửa xe lại Thẩm Ôn đã nghiêng người qua giúp cô kéo dây an toàn ra thắt lại.
 
Hề Mạn nín thở, chợt bắt gặp ánh mắt sâu xa của người đàn ông đang nhìn mình: "Em muốn có bạn trai hả?"
 
Câu hỏi này quá đột ngột khiến Hề Mạn bất ngờ không kịp đề phòng.
 
Mặt cô hơi run lên, vội vàng lắp ba lắp bắp trả lời: "Không phải, vừa rồi Tịch Dao nói lung tung đấy."
 
Đôi môi mỏng của Thẩm Ôn khẽ mấp máy, chỉ là anh ta còn chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên trong chiếc xe chật hẹp.
 
Thẩm Ôn ngồi thẳng người dậy móc điện thoại trong túi ra liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình một cái rồi bấm nghe.
 
Hề Mạn thoáng nghe được là tiếng của Tần Viễn: "Hôm nay lão tam về nước à?"
 
"Vừa mới về thôi."
 
"Mấy người chúng tôi đang tụ họp ở Cửu Tụ Đường này, cậu cũng tới đây đi, dẫn cả chị dâu nhỏ tương lai của chúng tôi tới nữa."
 
Nghe được câu cuối cùng, trong lòng Hề Mạn chợt run lên một cái.
 
Thẩm Ôn dựa lưng vào ghế ngồi, kéo lỏng cà vạt ra một chút: "Tôi vẫn chưa thoát khỏi tình trạng lệch múi giờ nên hơi mệt, ngày khác đi."
 
Tần Viễn: "Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ."
 
Cúp điện thoại, anh ấy lại nhìn sang Hề Mạn rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nói lung tung cũng được mà nói thật cũng được. Em đừng chọc vào loại người như Giản Chước Bạch."
 
Lời này nghe vừa như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng vừa như một câu ra lệnh.
 
Hề Mạn cúi đầu "À" một tiếng cực kỳ ngoan ngoãn và khéo léo.
 
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào đường lớn, đi thẳng về phía khu biệt thự Thủy Minh Loan.
 
Dọc đường đi, hai người không nói thêm gì nữa.
 
Hề Mạn đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của Thẩm Ôn.
 
Ý của anh ấy là chỉ cần không phải loại người như Giản Chước Bạch thì anh ấy sẽ không can thiệp vào việc cô muốn có bạn trai hả?
 
Rốt cuộc "Loại người như Giản Chước Bạch" trong miệng anh ba là loại người như thế nào?
 
Vừa rồi anh ấy còn muốn ghép cặp Giản Chước Bạch cho Thẩm Tịch Dao kia mà, sao đến lượt cô lại là "đừng chọc vào loại người như Giản Chước Bạch" rồi vậy?

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện