Thấy Hề Mạn trả lời ngay không chút suy nghĩ, Thẩm Tịch Dao bất lực lắc đầu một cái: "Được rồi, vẻ đẹp chỉ nằm trong mắt của kẻ si tình. Em không nên hỏi chị mới phải."
Nói xong, cô ấy lại quay đầu quan sát hai người kia rồi vừa chống ngón trỏ lên cằm vừa phân tích: "Theo như em thấy thì phong cách của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, chẳng có gì để so sánh cả. Anh trai em là kiểu lịch sự lễ độ, quý ông đứng đắn, vẻ ngoài làm rất nhiều cô gái nhớ thương. Còn cái anh Giản Chước Bạch này..."
Cô ấy suy nghĩ trong chốc lát rồi nói tiếp: "Khí chất của anh ta công kích hơn một chút, mang lại cho người ta cảm giác vừa lưu manh vừa lạnh lùng, ánh mắt cũng dữ dằn, dù có người thích khuôn mặt kia thì cũng sẽ chẳng dám tuỳ tiện đến gần anh ta. Chỉ là theo kinh nghiệm của em thì người có tính cách như này thường không phải lạnh lùng với tất cả mọi người đâu. Ví dụ như lúc đối xử với người mình thích ấy, hẳn anh ta sẽ là một người nhiệt tình như lửa, nếu không thì sao làm ra được chuyện theo đuổi người khác tận hai năm chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, trong mắt đầy vẻ bất lực: "Em cũng hiểu biết quá ha?"
"Tất nhiên rồi." Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất cằm lên: "Nhiều năm xem phim và đọc tiểu thuyết của em cũng không phải công cốc!"
Có vẻ như Thẩm Ôn nói khá nhiều, thỉnh thoảng Giản Chước Bạch mới đáp lại đôi câu, vẫn là dáng vẻ không nhiệt tình lắm như cũ. Thẩm Tịch Dao cực kỳ tò mò: "Bình thường anh trai em ít nói lắm mà. Anh ấy đang nói chuyện gì với Giản Chước Bạch vậy nhỉ? Lại còn nói nhiều như kia nữa chứ."
Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch không cùng một độ tuổi nên từ trước đến nay hai người chưa từng xuất hiện cùng một lúc trong các hoạt động thường ngày. Mà bình thường Thẩm Ôn cũng không phải một người hay nói.
Hề Mạn đoán mò: "Hẳn là bọn họ bàn chuyện làm ăn."
"Nhắc đến cái này em mới nhớ!" Thẩm Tịch Dao kích động nói: "Hồi sáng em có lên mạng tìm kiếm mới biết cái anh Giản Chước Bạch này ở nước ngoài giỏi lắm nhé. Trong hai năm gần đây anh ta đã tiếp nhận chi nhánh của tập đoàn Giản Trì ở châu Âu và dốc sức vào phát triển mảng y học. Anh ta là ông chủ đứng sau không ít bệnh viện tư nổi tiếng đấy."
"Hơn nửa năm nay anh ta còn đồng ý lời mời tham dự một hội nghị trao đổi y học nữa. Hình như có người nói rằng dưới tay anh ta có một đoàn đội, trước mắt thì bọn họ đang nghiên cứu một thiết bị y tế kiểu mới liên quan đến việc điều trị ung thư giai đoạn đầu với độ chính xác cao hơn..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tịch Dao giới thiệu xong còn thuận tay bật điện thoại lên tìm kiếm đoạn video diễn thuyết trước đó mình có tải trên mạng xuống: "Đúng là cái này rồi."
Video bắt đầu phát, Giản Chước Bạch mặc vest đi giày da đứng trên sân khấu, khán giả bên dưới toàn là những người thành công. Anh vẫn thong thả không hề vội vã, bình tĩnh giơ micro lên nói.
Dáng vẻ đó mang theo vẻ hăng hái đã lâu rồi Hề Mạn chưa nhìn thấy.
Khán giả bên dưới nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng còn vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, không một ai là không biểu dương sự ưu tú của Giản Chước Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần anh muốn thì anh vốn dĩ có thể trở thành một người rất ưu tú.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Hề Mạn phủ nhận điều này.
Thành tích của Giản Chước Bạch trong những năm giáo dục bắt buộc rất xuất sắc, còn nhận nhiều cúp Olympic đến mỏi cả tay, là học trò cưng trong mắt giáo viên, nhân vật cấp bậc thần thánh trong miệng các bạn học.
Mãi đến năm lớp chín ba mẹ Giản gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, nội bộ tập đoàn Giản Trì rối loạn. Sau một thời gian ngắn tinh thần sa sút chán nản, thành tích của Giản Chước Bạch dần dần trở nên kém đi.
Anh có hoàn cảnh gia đình tốt, giá trị nhan sắc lại cực cao, còn biết chơi bóng rổ nữa nên từ hồi còn học cấp hai đã nổi bật rồi. Nữ sinh thích anh từ công khai đến thầm kín đếm không xuể.
Nhưng vì sau này không phải cúp học thì gục trên bàn ngủ nên thành tích của anh càng ngày càng kém, thật sự kém đến nỗi phải dùng từ bi thảm, tệ hại để hình dung.
Tất cả mọi người đều than thở, ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho một mầm non ưu tú.
Thế mà Giản Chước Bạch vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến cách nhìn của người khác.
Cho đến khi lên học kỳ hai lớp mười một, chẳng biết vì lý do gì mà anh lại nghĩ thông suốt, đột nhiên dốc hết sức vào học tập làm tốc độ nâng cao thành tích tăng vùn vụt đến nỗi bạn học và giáo viên đều được mở mang tầm mắt.
Cũng là khi đó Hề Mạn mới phát hiện ra chỉ cần anh muốn thì cái gì anh cũng có thể làm tốt.
Chỉ cần Giản Chước Bạch sẵn lòng thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể dễ như trở bàn tay về lại chín tầng trời rồi ngồi trên đó nhìn xuống tất cả mọi người.
Bởi vì anh vốn là người đứng ở trên đó rồi.
"Chị nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?" Thẩm Tịch Dao giơ tay lên trước mặt cô quơ quơ.
Hề Mạn hoàn hồn. Thấy đoạn video diễn thuyết trên điện thoại di động vẫn còn đang phát, cô bèn bấm thoát ra rồi đáp: "Không có gì đâu, quá nhiều từ ngữ chuyên ngành nên chị nghe không hiểu, thành ra phản ứng hơi chậm chút."
Hoá ra trong những năm vừa qua Giản Chước Bạch làm ăn ở mảng y học ở châu Âu. Vậy thì anh ba biết anh cũng không có gì kỳ quái.
Bên kia, Tần Phó đi xuống dưới tìm Giản Chước Bạch đúng lúc cuộc trò chuyện giữa Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch vừa kết thúc.
Anh lại dựa lưng vào cây cột làm từ đá cẩm thạch lần nữa rồi híp mắt nhìn về hướng mà Thẩm Ôn vừa rời đi.
Tần Phó nhìn theo tầm mắt nhìn qua bên kia: "Sao Thẩm Ôn lại ở chỗ này vậy? Anh ta tới đón Hề Mạn hả? Xem ra đúng là anh ta có ý với Hề Mạn thật."
Vừa dứt lời, Tần Phó đã ý thức được mình mới phun ra câu gì nên hoảng sợ bịt miệng lại, dè dặt nhìn sang Giản Chước Bạch đang đứng bên cạnh một cái.
Thấy mặt anh không có biểu cảm gì, cậu ta khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vội vàng lái sang chuyện khác: "Anh Chước à, anh và Thẩm Ôn có quen biết với nhau hả?"
Giản Chước Bạch không trả lời.
Hồi lâu sau, anh chợt mở miệng hỏi một câu: "Cậu cảm thấy Thẩm Ôn là hạng người gì?"
Tần Phó suy nghĩ một chút: "Em không quen anh ta nhưng quan hệ giữa anh ta và anh trai em lại không tệ lắm. Anh trai em thường khen người này điềm tĩnh, là một quý ông lịch sự, người đàn ông lý tưởng trong lòng các thiếu nữ."
Giản Chước Bạch không đáp lời mà xoay người đi thẳng vào trong sảnh.
Tần Phó đi theo sau thấy khóe miệng Giản Chước Bạch cong lên thành một nụ cười đầy mỉa mai.
Cậu ta hơi ngẩn người ra trong chốc lát sau đó quay đầu nhìn về hướng vừa rồi Thẩm Ôn rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.
Lúc nãy hai người này nói chuyện gì vậy nhỉ?
-
Trên đường về nhà, Thẩm Ôn lái xe, Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao ngồi ở hàng ghế sau.
Nghĩ đến xe mình vẫn còn đậu trong Tần Lan Các nên Hề Mạn cứ liên tục quay đầu lại nhìn quanh.
Thẩm Ôn quan sát cô