Vừa rồi anh ấy còn muốn ghép cặp Giản Chước Bạch cho Thẩm Tịch Dao kia mà, sao đến lượt cô lại là "đừng chọc vào loại người như Giản Chước Bạch" rồi vậy?
Lúc nãy Thẩm Tịch Dao đã nói đến mức đó rồi nhưng anh ấy vẫn không thừa nhận cô là bạn gái mình.
Trong cuộc gọi mới đây Tần Viễn gọi cô là chị dâu nhỏ tương lai, anh ấy cũng không giải thích và không phản bác như cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay anh ta luôn là một người có tâm tư kín đáo, thái độ đối với cô cũng là kiểu mập mờ thế nào cũng được, lúc gần lúc xa khiến Hề Mạn hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc anh muốn cái gì.
Cô lại nghĩ đến cảnh vừa rồi Thẩm Tịch Dao hỏi Thẩm Ôn bao giờ kết hôn. Câu trả lời của anh ấy là "Sắp rồi".
Không biết là anh ấy thuận miệng nói hay là thật sự có ý định này nữa.
Thậm chí Hề Mạn còn không dám khẳng định đối tượng mà anh ấy muốn kết hôn có phải là cô hay không.
Chỉ là cô chưa bao giờ dám biến những nghi ngờ này thành câu hỏi để hỏi anh.
Ngoài nguyên nhân xấu hổ ra thì cũng là vì trong những năm gần đây tất cả mọi thứ của cô đều là Thẩm Ôn mang lại. Ở bên Thẩm Ôn, cô đã quen với việc không đề cập đến yêu cầu cá nhân rồi, để mặc cho anh ta khống chế tất cả.
Thẩm Ôn là một người vừa quan tâm chu đáo vừa có chính kiến nên từ trước đến nay Hề Mạn chưa từng mở miệng đòi hỏi gì ở anh ta cả. Những gì có thể cho được anh ta đều sẽ chủ động cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta mà không cho thì tất sẽ có nguyên nhân của nó, dù Hề Mạn có mở miệng cũng sẽ không thay đổi được kết quả.
Trong lúc cô thả hồn theo gió thì Thẩm Ôn lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: "Dì Mạc bảo là em từ chức rồi?"
Hề Mạn nhếch môi: "Vâng, vừa mới nộp đơn xin nghỉ chưa được lâu. Ngày mai em cần tới công ty làm thủ tục từ chức nữa."
Thẩm Ôn nhín chút thời gian liếc cô một cái: "Sao tự nhiên lại từ chức vậy? Em có gì không hài lòng về công việc này hả? Hay là có người bắt nạt em?"
Hề Mạn chần chừ trong chốc lát rồi cười đáp: "Cũng không phải, chỉ là gần đây công việc bận rộn quá, áp lực cũng lớn nữa nên em muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, vậy cũng tốt."
Xe chạy vào trong khu biệt thự, Hề Mạn vừa xuống xe đã thấy một chú chó nhỏ lông dài màu muối tiêu đứng dưới đèn đường trước cửa lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc nó là chó hoang bởi vì trên người trông rất bẩn thỉu vì không được ai chăm sóc.
Hề Mạn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy tới. Chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi chạy lại gần cô rồi thè lưỡi ra liếm ngón tay cô. Đôi mắt trong suốt sáng ngời kia nhìn cô chằm chằm.
Hề Mạn giơ tay ra xoa xoa đầu nó: "Chó nhỏ à, mày gầy như vậy có phải vì đói không? Chờ chút nhé, để tao đi vào lấy cho mày chút thức ăn."
Cô vừa nói vừa đứng dậy muốn chạy thẳng vào trong nhà nhưng khóe mắt lại chợt liếc thấy Thẩm Ôn đang đứng cạnh xe.
Anh ta đang nhìn về phía này, chân mày hơi nhíu lại trông không được vui cho lắm.
Hề Mạn thích chó, cô cũng đã từng muốn nuôi một con.
Nhưng suy nghĩ này vừa nhú ra đã bị cô bóp chết từ trong trứng nước.
Thẩm Ôn không thích thú cưng, cũng không thích Hề Mạn đến gần chúng nó.
Đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, Hề Mạn vô thức giấu hai tay vừa mới xoa chó ra sau lưng cứ như trẻ con làm sai chuyện vậy.
Chú chó nhỏ còn ngoắt đuôi tíu tít chờ cô cho ăn nữa chứ.
Hề Mạn do dự trong chốc lát rồi đi lên phía trước thử thăm dò một tiếng: "Anh ba, em không đụng vào nó đâu. Em đi vào trong lấy chút đồ ăn ra cho nó thôi được không?"
"Để dì Mạc làm cho." Giọng Thẩm Ôn vẫn dịu dàng trước sau như một nhưng ý từ chối cũng rất rõ ràng.
Hề Mạn đành phải "À" một tiếng sau đó định xoay người đi vào nhà tìm dì Mạc.
Thẩm Ôn mở cốp xe phía sau lấy một hộp quà cực đẹp ra: "Em không lấy quà hả?"
Lần nào đi công tác về anh ta cũng sẽ mua quà cho cô.
Hề Mạn cười rộ lên, vội vàng giơ tay ra nhận lấy: "Cảm ơn anh ba."
Thẩm Ôn đang định đưa qua thì chợt thấy lông chó còn dính lại trên tay cô. Chân mày vừa mới giãn ra của anh ta lại nhíu lại.
Hề Mạn lập tức nói ngay: "Anh ba cầm vào nhà giúp em với. Em đi rửa tay sạch sẽ đã rồi lát nữa sẽ mở quà."
Thẩm Ôn nói: "Khi nãy con chó kia còn nhào vào lòng em nữa. Em về phòng tắm đi."
"... Vâng."
Vào đến nhà, Hề Mạn kể lại chuyện chó nhỏ cho dì Mạc rồi dặn dì ấy nhanh lấy chút đồ ăn ra đút cho nó ăn.
Thẩm Ôn dựa lưng vào xe kiểm tra hòm thư. Nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên nói với dì Mạc: "Đừng cho nó ăn, đuổi thẳng ra ngoài đi. Đám súc vật này toàn là mấy thứ lòng tham không đáy, cho nó ngon ngọt một lần là sau này ngày nào nó cũng sẽ chạy tới đây cho mà xem."
"Nhưng mà cô Hề nói..." Dì Mạc dừng lại hai giây rồi đổi lời nói: "Vâng thưa cậu."
-
Hề Mạn về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm. Lúc dọn dẹp quần áo bẩn, cô phát hiện ra trên áo khoác mình thiếu mất một cái nút áo.
Áo khoác này rất đắt tiền, sau khi mua về cô cũng chưa mặc được mấy lần. Hề Mạn vội vàng tìm kiếm khắp phòng nhưng chẳng thấy nút áo đâu.
Đoán chừng chắc là làm rơi trên xe rồi nên cô xỏ dép đi xuống tầng.
Không thấy Thẩm Ôn trong phòng khách, Hề Mạn hỏi: "Dì Mạc, anh ba đâu rồi?"
"Cậu chủ vào thư phòng rồi, quà mua cho cô đang đặt trên ghế sô pha. Cậu chủ bảo để cô tự qua lấy."
Hề Mạn buồn bực: "Anh ba vừa mới đi công tác về mà sao đã tăng ca rồi?"
"Có lẽ là vẫn còn công việc chưa hoàn toàn xử lý xong chăng?" Dì Mạc suy đoán.
Hề Mạn đi tới chỗ ghế sô pha mở quà ra xem, thấy đó là một chiếc túi xách phiên bản giới hạn.
Anh ấy bận rộn như vậy mà vẫn không quên mua quà mang về cho mình. Suy nghĩ này làm cõi lòng Hề Mạn ấm áp. Chút không vui vì mới xoa chó một cái đã bị bắt về tắm lúc nãy cũng bị cô đè xuống hết.
Sau khi đặt quà vào lại hộp, cô liếc thấy chìa khóa xe của Thẩm Ôn đang đặt trên bàn uống trà nhỏ nên đã cầm lên đi ra ngoài.
Nghĩ đến việc chú chó nhỏ vừa rồi mình gặp, cô bèn quan sát xung quanh cửa một vòng.
Không thấy nó đâu nữa nên cô đoán chắc là nó được dì Mạc cho ăn no nên đã đi rồi.
Hề Mạn cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đi lên xe tìm nút áo.
Cô mở cửa vị trí phó lái ra trước, dùng đèn