Hề Mạn không thân thiết với Giản Chước Bạch cho lắm.
Lúc học cấp ba, anh là một thiếu niên choai choai đúng nghĩa, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ ông đây cứ thích quấn lấy em như thế đấy, để xem em làm gì được tôi.
Bây giờ, sau khi từ nước ngoài về, cuối cùng cũng coi như không còn hung hăng, bá đạo như ngày nào nữa. Thế những mỗi lời anh nói ra cũng đủ khiến Hề Mạn xám mặt, chọc cho cô tức phát điên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước giờ, Giản Chước Bạch luôn là người có tính tình ngay thẳng, dù làm chuyện gì cũng chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Qua hai lần gặp mặt này, có lẽ anh sẽ không còn quan tâm đến cô nữa.
Vốn dĩ Hề Mạn chưa bao giờ cảm thấy, Giản Chước Bạch thật sự có ý gì đó với mình.
Lúc trước, chẳng rõ vì sao anh lại theo đuổi cô nữa. Chắc có lẽ là do bản thân anh không thích học hành, ở trường nhàn rỗi quá đâm chán, cho nên mới tự kiếm việc để làm. Điển hình là việc anh ra nước ngoài sau này mà không nói với cô tiếng nào đã góp phần chứng minh suy nghĩ ấy của cô là đúng.
Nhưng lạ là ở chỗ, sao bây giờ người này lại trở nên tự tin đến thế cơ chứ, tự tin đến mức cho rằng cô vẫn còn có ý với anh?
Chẳng lẽ anh cảm thấy, chuyện anh theo đuổi cô một cách rầm rộ lúc trước sẽ trở thành ký ức không thể xóa nhòa của cô trong suốt mấy năm qua, khiến cô phải nhớ mãi không quên cho đến tận hiện tại ư?
Cũng có thể anh suy nghĩ thế lắm!
Hề Mạn thừa nhận, năm đó bỗng nhiên nghe được tin Giản Chước Bạch ra nước ngoài, cô cảm thấy không quen trong suốt một quãng thời gian rất dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người luôn vây quanh mình bỗng dưng biến mất, dù có là ai cũng cảm thấy không quen và cần thời gian để thích ứng.
Thế nhưng tính đến bây giờ, đã bảy năm trôi qua rồi.
Nếu anh không xuất hiện thêm lần nữa, có lẽ cô đã quên luôn việc có người như vậy tồn tại trên đời này.
Lúc Giản Chước Bạch đi, thậm chí còn không nói lấy một lời từ biệt với cô.
Nói cho cùng thì giữa bọn họ chẳng có chút tình cảm nào, đến cả tình bạn bè bình thường còn không có, thử hỏi cô có nhớ nổi anh không?
Hề Mạn cố tống hết mớ suy nghĩ liên quan đến Giản Chước Bạch ra khỏi đầu, để bản thân mình nghĩ về chuyện gì đó vui vẻ hơn.
Cô cầm điện thoại di động, mở album ảnh ra và ngắm nghía kỹ càng từng tấm một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi cô đã chụp ảnh chiếc nhẫn kim cương này.
Nhìn tấm ảnh, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào vài ngày tới, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt của cô thêm lần nữa.
Sau chuyện của nhà họ Hề, con tim của Hề Mạn đã không thể chịu thêm bất cứ cơn sóng lớn nào nữa.
Bây giờ cô chẳng có ước mong gì khác, ngoài việc có thể sống yên ổn qua ngày, chỉ cần có thế là cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Anh ba là người duy nhất đứng ra che chở, bao bọc cô lúc cô rơi vào đường cùng.
Có thể kết hôn với anh ba, hai người họ ở bên nhau mãi mãi là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
…
Khu biệt thự Thủy Minh Loan, trên sân thượng của một tòa biệt thự ở phía Đông Nam, Giản Chước Bạch đang đứng đón gió.
Anh rít một hơi thuốc lá, theo động tác phun ra nuốt vào của anh thì làn khói trắng xanh tỏa ra, tản đi theo cơn gió.
Giản Quý Bạch cầm chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly bước từ trong thang máy ra, anh ấy khẽ cau mày, nói với giọng điệu hững hờ: "Oắt con kia, chẳng phải em nói muốn cai thuốc à, sao lại hút nữa rồi?"
Giản Chước Bạch dập tắt điếu thuốc, nói với anh trai mình: "Nào có chuyện bỏ thuốc dễ dàng thế?"
"Cũng phải." Giản Quý Bạch nhìn anh một cái, sâu xa nói: "Giống như một số người nào đó, một khi khắc cốt ghi tâm sẽ không thể quên đi một cách dễ dàng được."
Anh ấy giương mắt nhìn về phía tòa biệt thự nào đó ở phía trước, tiếp tục nói: "Đó là nhà của Thẩm Ôn, anh và cậu ta ở cùng một khu biệt thự, bình thường hay đụng mặt nhau lắm."
Giản Chước Bạch không đáp lời, Giản Quý Bạch tự rót hai ly rượu: "Trong nhà cậu ta có một cô gái, đó là người em không quên nổi chứ gì?"
Giản Chước Bạch nghe đến đây bèn quay đầu nhìn sang.
Giản Quý Bạch khịt mũi cười một tiếng, vừa đưa rượu cho Giản Chước Bạch vừa nói: "Anh đây thường xuyên bị thấy cô của em mời em ấy đến trường nghe dạy dỗ. Hơn nữa, anh trai em là anh đây đâu có phải người điếc, chẳng lẽ lại không biết chút gì? Ban đầu anh không quan tâm lắm, bởi vì anh cho rằng em cố ý kiếm chút chuyện ở trường để gây sự với anh."
Nhấp một ngụm rượu, Giản Quý Bạch bắt đầu kể lại chuyện ngày trước: "Ba mẹ đi rồi, hai anh em mình tuổi còn trẻ, chuyện làm ăn của Giản Thị bị các bác các chú nắm giữ. Em không chịu nổi chuyện anh kết thông gia với nhà họ Mộ chỉ vì muốn giành quyền lực, cảm thấy anh như đang vay nặng lãi, đến cả hạnh phúc hôn nhân của mình cũng bằng lòng vứt bỏ, thế nên ngày nào em cũng quấy phá. Khi ấy em phá quá trời quá đất, khiến anh vô cùng tức giận."
Giản Chước Bạch cảm thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi anh, khi ấy còn nhỏ nên em chưa hiểu chuyện khiến anh phải lo lắng rồi."
Để biểu đạt sự áy náy của bản thân, anh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Giản Quý Bạch lại rót thêm cho anh ly nữa: "Thật ra cũng chẳng quấy phá được bao lâu, anh nhớ là bắt đầu từ học kỳ hai của năm lớp 11, em bỗng dưng ngoan ngoãn đi học, thậm chí còn bảo anh mời gia sư cho em, cuối tuần cũng nhốt mình trong phòng học đến tận nửa đêm. Lúc ấy trong lòng anh thấy mừng lắm, cảm thấy em lớn rồi, tương lai chắc chắn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp về công ty giúp anh, mọi chuyện sẽ ngày một tốt lên. Ai ngờ mọi chuyện sau đó lại rối loạn đến mức ấy, buộc anh phải đưa em ra nước ngoài."
Giản Quý Bạch nhìn về phía cậu em trai đang yên lặng uống rượu: "Lúc trước em quyết định cố gắng học tập là vì Hề Mạn phải không?"
Giản Chước Bạch run lên, anh ngửa cổ uống cạn sạch ly rượu thứ hai.
"Uống ít thôi." Giản Quý Bạch không rót thêm rượu cho anh nữa: "Biết em không buông bỏ được người ta, những năm này anh cho rằng nếu em ấy gặp phải chuyện gì khó khăn anh sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể. Chẳng qua là Thẩm Ôn bảo vệ em ấy rất tốt, chẳng cho anh chút cơ hội nào."
Nói chuyện đến đây, bỗng dưng bầu không khí có cảm giác khá nặng nề.
Giản Quý Bạch chuyển đề tài, vỗ vai em trai bảo: "Nhưng những chuyện ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa, anh trai em đã nghe ngóng giúp em được một tin tức rất có ích."
Giản Chước Bạch nhìn anh ấy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Giản Quý Bạch nói: "Người ta đồn rằng Thẩm Ôn và Hề Mạn là một cặp, tình cảm mặn nồng, việc kết hôn cũng gần kề ngay trước mắt. Nhưng trên thực tế, hai người họ chỉ ở cùng nhau dưới một mái nhà mà thôi, trước giờ chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương. Anh cảm thấy, cũng lắm thì hai người họ cũng chỉ được coi là bạn cùng phòng, vì thế cho nên em không phải là người thứ ba chen chân vào mối tình của họ. Nếu đã yêu thì cứ dũng cảm mà theo đuổi!"
Giản Chước Bạch khẽ chớp mắt, thoáng nhìn về phía Giản Quý Bạch: "Sao anh biết chuyện của hai người họ?"
"Đương nhiên là Thẩm Yến nói cho anh biết rồi, cậu ấy nói rằng chính miệng Thẩm Ôn nói với ông cụ Thẩm như thế." Giản Quý Bạch tiếp tục kể lể: "Sau này, người nắm quyền của tập đoàn Bạc Thương, nếu không phải Thẩm Yến thì cũng là Thẩm Ôn. Vì vậy ông cụ Thẩm vô cùng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của hai đứa cháu này. Thẩm Ôn ở cùng một cô gái không danh không phận, đương nhiên ông cụ Thẩm phải gặp mặt hỏi cho ra nhẽ."
Trong lòng Giản Chước Bạch hiểu rõ nhưng anh không nói gì.
Anh tự rót cho mình thêm một ly rượu, khẽ lắc lư rồi bảo: "Anh à, nếu Thẩm Yến và Thẩm Ôn tranh quyền, anh sẽ giúp Thẩm Yến chứ?"
"Thẩm Yến và anh lớn lên với nhau, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ cậu ấy rồi."
"Thẩm Ôn cũng chẳng kém các anh mấy tuổi, chẳng lẽ người ta không lớn lên cùng các anh à?"
Giản Quý Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Em không cảm thấy, danh tiếng của Thẩm Ôn tốt một cách thái quá sao? Không dối em chứ, từ nhỏ đến giờ, anh chưa bao giờ nghe thấy cậu ta làm bất cứ chuyện gì sai trái, dù chỉ là một chút thôi."
Cũng có thể là vì anh ta là một con người hoàn hảo không chút tỳ vết, hoặc cũng có thể là vì lòng dạ của anh ta quá sâu.
Giản Quý Bạch tin rằng hễ là con người thì chẳng có một ai hoàn hảo cả.
Giản Chước Bạch nở một nụ cười thoải mái.
Về điểm này, hai anh em họ có cùng quan điểm.
Anh vẫn đang nghĩ, lúc nhà họ Hề sa sút, tại sao một người coi trọng danh tiếng như Thẩm Ôn lại nhận Hề Mạn về nuôi, rốt cuộc là vì sao lại như thế?
Giản Chước Bạch tạm thời chấp nhận giả thiết rằng vì ba của hai người bọn họ quen biết nên hai người có tình cảm thanh mai trúc mã với nhau.
Nhưng nếu Thẩm Ôn đã để ý đến chuyện kinh doanh nhiều năm như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ là một người luôn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cũng mới gần đây thôi, Giản Chước Bạch đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhà họ Thẩm có ba người con trai, người con trai cả là ba của Thẩm Yến đã qua đời.
Gia đình của người con thứ hai đã rời khỏi con đường làm ăn của nhà họ, thế nhưng vẫn hỏi han về tình hình kinh doanh.
Bây giờ chỉ còn lại