Mới sáng sớm bọn trẻ đã bị Tiêu Hồng Quang đưa đến nhà trẻ.
Tiêu Hồng Quang cảm thấy có thể cả đời này anh không muốn nói chuyện với bọn trẻ nữa.
“Anh trai à, anh là nhân viên của ba em đúng không?” Thanh Vy lắc cái chân bó của mình rồi hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
Tiêu Hồng Quang cảm thấy, dù sao đây cũng là con của chủ tịch Phong, nếu như để chủ tịch Phong biết anh ta không để ý đến cô bé thì chắc chắn sẽ bị nói một trận.
“Đúng vậy, thưa cô.”
“Ồ, vậy chú không có bạn gái sao?”
“…”
Vừa nãy con bé còn gọi là “anh trai”, tại sao bây giờ đã đổi thành “chú” rồi?
Hơn nữa tôi luôn bị ba cháu làm khổ làm cực, đâu còn thời gian để yêu đương nữa.
Nhưng Tiêu Hồng Quang biết, anh ta tuyệt đối không thể nói ra như vậy.
Anh ta ho khụ một tiếng, sau đó tìm một cái cớ: “Là một nam tử hán thì nên lấy sự nghiệp làm trọng, sao có thể nói chuyện yêu đương được.”
“Nhưng ba của cháu…”
“Im miệng!”
Tiêu Hồng Quang biết cô bé muốn nói cái gì, vì vậy anh lập tức tranh nói trước.
Thanh Vy bị anh hung dữ như vậy thì lập tức ủy khuất mở to mắt.
“Chú thật hung dữ.”
Hứa Nặc nhìn thấy Thanh Vy bị ức hiếp thì lập tức đứng lên: “Tại sao chú có thể ức hiếp trẻ con như vậy?”
Lâm Bảo Phong liếc nhìn Lâm Thanh Vy, cái tên này rõ ràng là đang rất khó chịu.
Anh không muốn để ý đến bọn họ nữa nên quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lần này Tiêu Hồng Quang rất sợ hãi, nếu như bị chủ tịch Phong biết anh ta ức hiếp con gái của mình…
“Thư ký Quang, tôi thấy anh sống cũng thiếu kiên nhẫn đấy nhỉ?”
Nhớ đến dáng vẻ của Lâm Hoàng Phong, anh ta không nhịn được mà run rẩy.
“Thưa cô, thưa cô, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.
Tôi không cố ý đâu, cô đừng khóc nhé…”
Thanh Vy nghe thấy anh ta nói như vậy thì lập tức nở nụ cười: “Được thôi chú, tôi không khóc, vậy chú mua kem ly cho tôi có được không?”
“Hả? Kem ly?” Tiêu Hồng Quang nhìn những bông hoa tuyết nhỏ bé bay phất phơ bên ngoài cửa sổ: “Thưa cô, bây giờ ăn kem ly không tốt cho sức khỏe đâu.
Chúng ta đổi cái khác đi có được không?”
“Không, bây giờ tôi nói với ba tôi là chú ức hiếp tôi.”
“Được được được, cô cả của tôi.
Tôi mua tôi mua tôi mua.” Tiêu Hồng Quang hoàn tòa đầu hàng,
Thanh Vy nghe thấy thì nở nụ cười ngọt ngào: “Mua ba ly kem nha anh trai!”
Tiêu Hồng Quang khóc không ra nước mắt, bây giờ lại là “anh trai”.
Tiêu Hồng Quang dừng xe lại, sau đó mua ba ly kem.
Thanh Vy chia cho bọn họ, Lâm Bảo Phong liếc nhìn, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Cảm ơn.” Anh khẽ nói.
Thanh Vy nở nụ cười ngọt ngào: “Không có gì đâu ạ.”
Thật ra cô bé muốn ăn kem ly nhưng hết lần này đến lần khác mẹ không cho, con bảo má Ngô giám sát cô bé nữa, cô bé cũng không hề có cách nào.
Bây giờ cô bé đã ăn được kem ly như mong muốn, trong lòng không biết vui như thế nào.
Khi xuống xe, Tiêu Hồng Quang vẫn thấy hơi sợ hãi.
Anh ta hơi khom người xuống: “Thưa… Thưa cô, cô thật sự sẽ không nói đấy chứ?”
Thanh Vy nhón chân lên, vỗ lên vai của anh ta rồi cười hì hì nói: “Chú yên tâm đi, từ trước đến nay tôi đều rất giữ lời.”
Nói rồi cô bé lại đi cà nhắc vào trong trường học.
Tiêu Hồng Quang nhìn bóng lưng của Thanh Vy, không biết tại sao mà anh ta luôn cảm thấy mình bị lợi dụng.
Là ảo giác sao?
Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên nhìn.
Nhìn thấy là Lâm Hoàng Phong, anh ta lập tức đứng thẳng người lên.
“Chào sếp!”
“Đã đưa bọn trẻ đến trường chưa?” Giọng nói của anh rất lạnh lẽo.
Tiêu Hồng Quang cung kính: “Vâng, đã đưa đến rồi.”
“Vất vả cho anh rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Tiêu Hồng Quang đã đập thình thịch điên cuồng, thật sự kích động quá.
Lâm Hoàng Phong nhìn lên tầng hai, anh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chi bằng đi điều tra xem sao.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt cũng đã từng đến chào hỏi với người bác sĩ đó, cho nên Lâm Hoàng Phong cũng không hỏi ra được gì.
Anh đặt điện thoại xuống, xoa xoa gương mặt mình.
Anh hy vọng mình đang nghĩ nhiều quá mà thôi.
Vào lúc này, Đỗ Minh Nguyệt rón rén đi đến rồi bịt mắt