Lục Đồng Quân mỉm cười không nói lời nào, hai người lặng lẽ cùng nhau ngồi ăn bữa đêm, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này.
Đã lâu lắm rồi hai người chưa yên tĩnh bình yên ngồi ăn với nhau một bữa như vậy.
Tô Lan Huyên ăn rất ngon miệng, cô đã ăn hết cả một suất hoành thánh và còn ợ hơi một cái.
“Ăn xong rồi à” Lục Đồng Quân nhìn vẻ mặt hài lòng mãn nguyện của Tô Lan Huyên, trong lòng cũng như bị gió xuân nhẹ nhàng thổi qua vậy, dịu dàng và mềm mại ngọt ngào.
“Xong rồi” Tô Lan Huyên sờ sờ cái bụng của mình.
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Lan Huyên rồi nói: “Hình như đã lớn hơn rất nhiều, cô con gái rượu của chúng ta lớn Tô Lan Huyên trợn tròn mắt nhìn anh: “Đổi lại là ai ăn một bát hoành thánh thì bụng cũng sẽ căng phình lên thôi, bây giờ còn chưa được hai tháng nữa, bọn chúng có thể lớn đến nhường nào, mà còn có thể làm bụng nhô lên được cơ chứ.”
Lục Đồng Quân mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên anh làm cha, chưa có kinh nghiệm”
Nhắc đến con cái, bầu không khí giữa hai người trở nên tốt hơn rất nhiều, Tô Lan Huyên cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
“Đi nào, quay về thôi” Tô Lan Huyên nói: “Đột nhiên nói muốn hợp tác cùng với tổ chức Bóng Đêm các anh, em phải quay về giải thích đàng hoàng với Lâu Yến Vy và cậu mới được”
Chuyện xảy ra tối nay chắc chắn sẽ truyền đến tai của Lệ Quốc Phong.
“Được” Lục Đồng Quân đứng lên: “Ông chủ, thanh toán”
Thanh toán tiền xong, Lục Đồng Quân đỡ lấy Tô Lan Huyên bước lên xe.
Tô Lan Huyên: “Em có tay có chân, cũng không bị tàn tật.
Em không cần anh phải đỡ”
“Anh đỡ con gái của anh thôi.”
Tô Lan Huyên nổi giận: “Lục Đồng Quân, anh lợi dụng đụng chạm em đấy à”
Lục Đồng Quân nở nụ cười: “Anh nào dám”
Sau khi ngồi lên xe, chẳng mấy chốc Tô Lan Huyên đã ngủ thiếp đi.
Ăn uống no say cộng với việc chiếc xe rung lắc di chuyển là dễ khiến người ta bưồn ngủ nhất.
Trong xe có bật tiếng nhạc thai giáo nhẹ nhàng du dương, Lục Đồng Quân lái xe, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Tô Lan Huyên đang nhắm nghiền hai mắt ngủ say, trong lòng giống như được lấp đầy vậy, vô cùng than thản dễ chịu.
Trở lại chỗ ở, chiếc xe đã dừng lại, Tô Lan Huyên từ từ tỉnh lại: “Cảm ơn nhé, anh đi về đi”
Đúng thật là… trở mặt một cách vô tình.
Lục Đồng Quân không khỏi dở khóc dở cười: “Lan Huyên, em qua cầu rút ván như thế này, cũng nhanh quá rồi đấy, nửa đêm nửa hôm, em muốn anh trở về đâu đây.”
“Anh muốn về đâu thì về, quay về bên cô tình nhân bé nhỏ Nhã Viên của anh cũng được đấy”
“Vẫn còn ghen à”“
Tô Lan Huyên bước vào nhà mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Lục Đồng Quân nhất quyết mặt dày đi theo vào, Hạ Lăng đã từng nói một câu rất chỉ là chí lý, đối với phụ nữ thì đẹp trai không bằng chai mặt, cứ sống chết lẽo đếo đi theo sau chắc chắn sẽ có tác dụng.
Tục ngữ có câu nói, phụ nữ ngoan thường sợ đàn ông bám riết, chính là đạo lý này.
Lục Đồng Quân cũng rất biết chừng mực, anh dừng lại ở dưới lầu, không có bước lên lầu, tiến độ vừa phải, Tô Lan Huyên dù muốn tức giận cũng không được.
Ngay khi Tô Lan Huyên vừa bước vào phòng ngủ, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa lập tức đi vào, hai người bọn họ hùng hùng hổ hổ mỗi người mang một chiếc ghế đẩu đến và bảo Tô Lan Huyên ngồi lên trên giường, khí thế của hai người như thể đang bức cung nghiêm ngặt vậy.
Lâu Yến Vy: “Chị ơi, Lục Đồng Quân thực sự là người của Bóng Đêm ư?
Bạch Hồng Hoa: “Địa vị của anh ta ở Bóng Đêm là gì ạ?”
“Anh ta đến Thiên Dạ là có mục đích gì?”
“Chuyện hợp tác giữa hai tổ chức là thật hay giả vậy ạ?”
Một loạt những câu hỏi liên tiếp dồn dập đến khiến Tô Lan Huyên dở khóc dở cười, cô không trả lời mà thay vào đó còn hỏi ngược lại: “Hai người cân nhắc suy nghĩ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra thân phận của anh ta hay sao?”
Câu nói này của Tô Lan Huyên lập tức khẳng định suy đoán trong lòng của Lâu Yến Vy là đúng, cô ta vỗ đùi nói: “Chị ơi, anh ta thật sự là lão đại của tổ chức Bóng Đêm sao?”
Tô Lan Huyên không chút nghĩ ngợi gật đầu, sớm muộn gì cũng không thể giấu được chuyện này.
“Trời đất ơi, ảo quá đi mất, Thiên Dạ và Bóng Đêm xích mích bất hòa bao nhiêu năm như vậy, bây giờ lại đi đến bước thành thông gia với nhau rồi ư”
Lâu Yến Vy cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta hiểu ra và nói: “Chẳng trách trước đây anh ta có thể thoát khỏi sự ám sát của em.
Anh ta đã bị ám sát hàng trăm thậm chí nghìn lần rồi, khả năng phản ứng này đã được rèn luyện mà ra.”
Tô Lan Huyên lập tức tỏ rõ thái độ của mình: “Ai kết hôn với anh ta chứ, đừng nói linh tinh”
Lâu Yến Vy vô tình vạch mặt: “Trong bụng của chị còn mang thai đứa con của anh ta, còn sống chết cứng miệng nữa”
Bạch Hồng Hoa cau mày nói: “Nếu như chuyện này mà để lọt vào tai Lệ lão đại thì e là ông ấy sẽ bật dậy khỏi giường bệnh mất Câu nói của Bạch Hồng Hoa đã đánh vào đúng trọng điểm rồi.
Tô Lan Huyên nói: “Ngày mai chị sẽ đi đến bệnh viện một chuyến, tự mình giải thích rõ ràng cho cậu biết, với tình trạng bây giờ của Thiên Dạ, chắc cậu ấy sẽ biết phải đưa ra sự lựa chọn như thế nào.”
Lâu Yến Vy đột nhiên nở một nụ cười xấu xa: “Em nghe nói Bóng Đêm vô